Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 316: Anh bá đạo




Bởi vì cái ôm ở cửa thang máy, bầu không khí căng thẳng và xấu hổ theo hai người đến tận nhà hàng.

Lần này, chỗ mà Quyền Quân Lâm đặt bữa vô cùng cao cấp, nơi này có không gian cực kỳ riêng tư, những tay chó săn hạng nhất cũng chắc chắn không vào được.

Quyền Quân Lâm gọi rất nhiều đồ ăn, tất cả đều để cho cô bồi bổ cơ thể.

Trong khoảng thời gian im lặng này, ánh mắt thâm tình của Quyền Quân Lâm chăm chú nhìn cô. Anh thích yên lặng nhìn cô như vậy, có cảm giác một đời bình yên.

Bởi vì có cô, chỗ trống trong lòng anh dường như đã được lấp đầy, cuộc đời của anh trở nên trọn vẹn.

Dưới ánh mắt của anh, Lâm Thiển Hạ hơi hồi hộp rũ mắt, cầm cốc lên uống nước mấy lần.

“Em quay phim sao rồi? Có bị ai làm khó dễ không?” Quyền Quân Lâm quan tâm hỏi.

Lâm Thiển Hạ không khỏi nở nụ cười: “Từ lần trước anh đuổi thẳng Lý Oánh ra khỏi đoàn làm phim thì còn ai dám bắt nạt em nữa chứ?”

Quyền Quân Lâm nghe vậy thì trong lòng rất có cảm giác thỏa mãn. Anh thích bảo vệ cô như vậy, rồi nhận được lời cảm ơn của cô.

“Cám ơn anh.” Lâm Thiển Hạ nói khẽ.

“Đừng khách sáo với anh.” Quyền Quân Lâm vừa nói xong thì nghĩ đến bên phía mẹ mình, anh không khỏi nhíu hai đầu lông mày, cảm thấy hơi buồn bực.

“Sao vậy? Anh có tâm sự gì à?” Lâm Thiển Hạ nhận ra, quan tâm hỏi han.

“Không có gì, chỉ là một vài chuyện không quan trọng thôi.” Quyền Quân Lâm không định nói cho cô biết, dù sao anh sẽ tự xử lý tốt phía gia đình mình, anh không muốn mang lại phiền phức gì cho cô.

“Chủ nhật này anh muốn mang Nhan Nhan đi nghỉ ngơi ở thôn trang xung quanh, em cảm thấy thế nào?”

Lâm Thiển Hạ đương nhiên cảm thấy khá ổn, bởi con gái cô có mỗi hai địa điểm là trường và nhà, cũng chưa từng đi xa, mà giúp con bé có nhiều kiến thức hơn hẳn là việc người mẹ như cô nên làm.

“Thế nhưng mà, như vậy liệu có quấy rầy đến cuộc sống của anh hay không?” Lâm Thiển Hạ hỏi.

“Thứ anh có nhiều nhất chính là thời gian. Anh là ông chủ, anh không đi làm thì có ai dám ý kiến chứ?” Quyền Quân Lâm không khỏi cười rộ lên.

Lâm Thiển Hạ cũng cười theo. Nói chuyện phiếm với anh, không hiểu sao cô có cảm giác tâm trạng mình tốt lên.

“Cần tốn thời gian ba ngày, chúng ta chơi ở trong thôn, ở nơi đó có khu vui chơi dành cho trẻ em, Nhan Nhan nhất định sẽ thích.” Quyền Quân Lâm đã nghe ngóng cả những trò chơi ở đó.

Lâm Thiển Hạ thấy anh đã lên kế hoạch xong xuôi bèn gật đầu: “Được, vậy thì đi thôi!”

Quyền Quân Lâm nghĩ đến một việc, không khỏi hỏi: “Lúc mà em quay phim thì có cảnh thân mật không?”

Lâm Thiển Hạ đang uống nước, vì câu hỏi đột ngột này của anh mà sặc nước, cô vội vàng lấy giấy che miệng.

Quyền Quân Lâm không khỏi tự trách, anh không nên hỏi cô vào lúc ấy, hại cô bị sặc nước.

“Có… Có một ít, nhưng không nhiều.” Lâm Thiển Hạ đành phải thành thật giải thích.

“Vậy thì diễn thế nào?” Quyền Quân Lâm cảm thấy việc này cần phải nói chuyện lại với đạo diễn.

Vừa rồi chẳng qua anh chỉ được ôm cô một chút đã cảm thấy hy vọng xa vời, chẳng lẽ nam diễn viên chính kia có thể ngày ngày ôm cô ấy như vậy sao?

Không được, anh không cho phép.

Lâm Thiển Hạ xấu hổ nói: “Chỉ quay khoảng vài cảnh thôi.”

Mặc dù là như vậy nhưng Quyền Quân Lâm vẫn cảm thấy không được, anh trầm giọng nói: “Sau này những cảnh như vậy anh sẽ bảo đạo diễn dùng diễn viên đóng thế, em không cần tự mình diễn.”

“Hả?” Lâm Thiển Hạ không nghĩ anh sẽ để ý đến như vậy.

Đáy mắt Quyền Quân Lâm vẫn còn lập lòe vẻ ghen tuông.

“Thân là diễn viên, loại chuyện này rất khó tránh khỏi.” Lâm Thiển Hạ muốn giải thích một chút.

“Không được là không được, anh không cho phép tên đàn ông nào khác đến gần em.” Giọng nói bá đạo của Quyền Quân Lâm rơi xuống.

Lâm Thiển Hạ: “…”

Anh nói những lời này như thể cô là vật sở hữu của anh vậy, chuyện này làm trong lòng cô không khỏi dâng lên cảm xúc chua xót.

Trước đó cô đã từng từ chối anh, cũng đã cố gắng nói cho anh suy nghĩ của mình, cô sẽ không ở bên anh, cũng không có ý định yêu đương.

Thế nhưng người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?

Anh đối xử với cô như vậy, cô đã dần sinh ra thiện cảm với anh, đó là loại cảm giác an toàn mà cô không thể cảm nhận được trên người những người đàn ông khác.

Đó cũng là bởi vì anh đã làm đủ nhiều, khiến cô nhìn thấy sự khác biệt của anh. Nhưng bây giờ, dù có cảm giác này nhưng cô vẫn không thể đến với anh.

Bởi vì mẹ của anh không đồng ý, nên cô cảm thấy thật chua xót.

“Cho dù bây giờ em vẫn chưa muốn ở bên cạnh anh, nhưng anh cũng không cho phép những tên đàn ông khác có ý đồ với em.” Trong giọng nói trầm thấp của Quyền Quân Lâm lộ ra bá đạo.

Lâm Thiển Hạ hơi mở to mắt nhìn anh, một câu cũng không nói nên lời.

“Có phải dọa đến em rồi không?” Quyền Quân Lâm hơi lo âu hỏi.

Lâm Thiển Hạ lắc đầu, chẳng qua là trong lòng cảm thấy ấm áp, hốc mắt cô hơi ẩm ướt, cô chớp chớp mắt, cười cười: “Không có.”

“Anh sẽ chờ em.” Quyền Quân Lâm trầm giọng nói.

Lâm Thiển Hạ xoắn tay thật mạnh, anh có biết mẹ anh không đồng ý bọn họ ở bên nhau không?

“Có lẽ, anh nên đưa ánh mắt nhìn sang những cô gái khác, những người thích hợp với anh hơn, cũng có thể làm người trong nhà anh thích, dù sao thì em còn mang theo một đứa bé nữa.” Lâm Thiển Hạ khuyên nhủ.

Ánh mắt Quyền Quân Lâm nhanh chóng co rút lại trong mấy giây, anh âm u mà dồn dập nói: “Anh không cho phép em có ý nghĩ như vậy. Anh rất thích Nhan Nhan, trong mắt anh con bé đã gọi anh là ba, mà anh cũng coi con bé như con gái ruột.”

Trái tim Lâm Thiển Hạ nảy lên một cái, có thể tìm được cho con gái một người ba như vậy thực sự là may mắn của cô. Nhưng cô và con gái lại không có phúc đến thế.

“Vậy người nhà của anh… Bọn họ chắc chắn sẽ không chấp nhận người như em đâu!” Lâm Thiển Hạ tự giễu.

Quyền Quân Lâm lập tức đưa tay qua nắm chặt lấy tay của cô: “Nếu như em quyết định ở bên anh, anh sẽ khiến cho người nhà của anh chấp nhận em và Nhan Nhan.”

Lâm Thiển Hạ chớp chớp mắt, lại có cảm giác ẩm ướt lan tràn.

Cô sẽ mang đến phiền phức cho anh, cô đã gặp qua mẹ của anh, cũng biết mẹ anh là kiểu người nói một không hai, bởi vì cô, anh sẽ bị kẹp ở giữa vô cùng khó xử.

Cô không khỏi rút bàn tay của mình về, cười nhẹ một tiếng: “Em với Nhan Nhan sống cuộc sống của hai người như vậy cũng khá tốt.”

Quyền Quân Lâm hơi thấy mất mát, ngay vừa rồi, anh đã nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô, anh cho rằng cô sẽ đồng ý với anh.

Nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy cô quay trở lại trạng thái cảm xúc trước đó.

“Thật xin lỗi!” Lâm Thiển Hạ nói một câu xin lỗi, dường như làm đau anh.

Quyền Quân Lâm cong môi cười: “Không sao cả, anh sẵn lòng chờ.”

Lúc này, đồ ăn được mang lên, Lâm Thiển Hạ ăn không nhiều, Quyền Quân Lâm không khỏi gắp thức ăn vào trong bát của cô. Lâm Thiển Hạ cũng không từ chối, Quyền Quân Lâm nhìn cô đồng ý ăn, trong lòng thỏa mãn.

Ăn xong, thân phận của Lâm Thiển Hạ không thích hợp để đi dạo phố, bởi hiện tại cô đang tương đối hot, fan hâm mộ cũng nhiều, anti-fan cũng có.

Quyền Quân Lâm biết cô không thích đi dạo, anh bảo một nhãn hiệu thời trang quốc tế nổi tiếng chọn mấy chục bộ đồ cỡ nhỏ mới nhất rồi đưa đến nhà cô vào ngày mai.

Chuyện này, anh không nói trước cho cô. Đến buổi chiều, anh đi cùng cô đến đón cô bé con về nhà.