Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 296: Tin tưởng cô ấy




Lâm Mộng Di đuổi trợ lý của cô ta đi, lúc này chỉ có hai người cô ta và Quyền Quân Lâm ngồi ở chỗ của cô ta. Vậy mà cô ta lại cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ của mấy thiếu nữ ở gần đó.

Cô không khỏi nở nụ cười tươi như hoa nhìn về phía Quyền Quân Lâm ở trước mặt, nói: “Lần trước ở nhà hàng có lẽ là anh không phát hiện ra tôi, tôi ngồi ở phía sau hai người. Cho nên vừa nhìn tôi đã nhận ra anh có quen biết em gái của tôi Lâm Thiển Hạ.”

Lúc này, Quyền Quân Lâm không có một chút kí ức gì về chuyện này. Đương nhiên là anh cũng không quan tâm về việc tại sao Lâm Mộng Di lại biết anh ở chỗ này.

Thứ anh ta muốn chính là có thể hiểu biết thêm những chuyện về Lâm Thiển Hạ từ trong miệng của cô ta. Nếu không thì sao anh có thể ngồi cùng với người phụ nữ này nhiều hơn một phút?

“Cô nói mục đích lần này cô đến tìm tôi đi!” Quyền Quân Lâm nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén, nhìn thấu tâm tư của cô ta.

Lâm Mộng Di lập tức ngượng ngùng nở một nụ cười: “Tôi thật sự cảm thấy không đáng thay anh, anh biết em gái của tôi là một người như thế nào không?”

“Tôi không quá hiểu rõ về cô ấy.” Quyền Quân Lâm nhẹ nhàng nhướng mày.

Lâm Mộng Di lập tức hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại di động ra, lật đến bức ảnh có scandal giữa Lâm Thiển Hạ và chồng của cô ta.

“Scandal của em gái tôi và chồng tôi mới được truyền ra ngoài vào buổi sáng hôm nay. Tôi có thể nói cho anh biết, cô ta tuyệt đối không xứng với anh.”

Đôi mày kiếm của Quyền Quân Lâm bỗng nhiên nhíu lại, anh cầm lấy điện thoại của Lâm Mộng Di. Sau khi đọc bài báo về vụ scandal, còn có mấy tấm ảnh, khuôn mặt tuấn tú của anh ta hơi kéo căng thêm vài phần. Khung cảnh bên ngoài giống như là lầu dưới của nơi Lâm Thiển Hạ ở, vậy mà Sở Trạch Hiên này lại chủ động đi tìm cô ấy?

Còn lôi lôi kéo kéo, giữa Sở Trạch Hiên và Lâm Thiển Hạ rốt cuộc là có chuyện gì.

Tuy rằng anh ta biết Sở Trạch Hiên đã lợi dụng rất nhiều cách muốn gặp anh. Nhưng chỉ nghĩ đến vợ của anh ta đối xử với Nhan Nhan như vậy, anh bèn tức giận không muốn gặp.

Không nghĩ tới, Sở Trạch Hiên lại chạy đi tìm Lâm Thiển Hạ, còn dùng loại phương thức này.

Quyền Quân Lâm trầm mặt nói: “Cô Lâm, xảy ra loại chuyện như thế này, trước tiên không phải cô nên đi chất vấn chồng của cô sao? Cô tìm tôi làm gì?”

“Ngài Quyền, có lẽ anh không biết lúc trước khi mà tôi và chồng vẫn chưa kết hôn, Lâm Thiển Hạ vẫn luôn mến mộ anh ấy, vẫn luôn âm thầm qua lại với anh ấy sau lưng tôi, mặt dày mày dạn quấn quýt lấy anh ấy. Bây giờ tôi và chồng cũng đã kết hôn rồi cô ta vẫn còn chưa chết tâm, muốn cướp chồng của tôi khỏi tôi. Anh nói  xem, người phụ nữ như vậy có xứng đáng để anh theo đuổi cô ta anh không?” Lâm Mộng Di nói với vẻ mặt thành thật nhìn anh: “Lâm Thiển Hạ tuyệt đối không sạch sẽ như những gì cô ta thể hiện ra bên ngoài, lần trước scandal của anh và cô ta truyền ra tôi đã nhìn thấy rồi. Trên báo nói anh là cha của con cô ta, nhưng chỉ có mình tôi biết đứa trẻ đó căn bản không phải là con của ngài.”

Quyền Quân Lâm híp mắt, trong giọng nói không khỏi có một chút lo lắng: “Vậy cô có biết đứa bé này là con của ai không?”

“Nó là kết quả của một lần Lâm Thiển Hạ qua đêm với một người đàn ông khác ở khách sạn. Vào bốn năm trước lúc tôi kết hôn, cô ta uống say đến mức không còn biết gì, chính mình chạy vào trong khách sạn thuê phòng cùng với một người đàn ông xa lạ.” Lâm Mộng Di nói với vẻ mặt đùa cợt: “Đứa bé đó có vào chính đêm hôm đó.”

Mặc dù Lâm Mộng Di ở trước mắt này nói có vẻ cũng đúng, nhưng mà Quyền Quân Lâm cũng không bởi vì những lời này của cô ta mà có quá nhiều dao động.

Anh ta tin tưởng Lâm Thiển Hạ hoàn toàn không phải là loại người như vậy.

“Vậy sao? Cô còn biết gì về cô ấy nữa không?”

“Mẹ của cô ta mất sớm, ba tôi bình thường cũng không quan tâm cô ta. Cô ta vô cùng buông thả, mấy năm trước đời tư của cô ta rất hỗn loạn. Bây giờ cô ta lại lăn lộn bên trong giới giải trí hỗn loạn, lại càng không biết được cô ta đã bị bao nhiêu người đàn ông chạm qua. Ngài Quyền, tôi cũng chỉ là vì muốn tốt cho anh mới nói với anh những chuyện này. Anh vừa anh tuấn lại giỏi giang, anh muốn một người phụ nữ như thế nào?” Nói xong, Lâm Mộng Di nâng má, trong mắt là ý cười trêu chọc: “Chỉ cần anh nói một câu thì sẽ có rất nhiều những nữ sinh đơn thuần sạch đều sẽ nhào vào trong vòng tay anh.”

Trong mắt Quyền Quân Lâm hiện lên một tia chán ghét, anh đứng lên nói: “Vậy thì tôi đi trước.”

“Anh không tin những gì tôi nói sao? Tôi nói đều là sự thật.” Lâm Mộng Di nhìn ra được, hình như Quyền Quân Lâm không có vẻ gì là đang tức giận.

“Cô Lâm, tôi hỏi cô, mấy tháng trước có phải cô đã ném con của Lâm Thiển Hạ vào trong một ngôi nhà bỏ hoang hay không?” Ánh mắt lạnh lẽo của Quyền Quân Lâm nhìn chằm chằm vào cô ta.

Sắc mặt Lâm Mộng Di trắng bệch, cô ta nuốt một ngụm nước bọt, có chút chột dạ nói: “Tôi…Tôi không có.”

“Ngôi nhà đó là của tôi, hôm đó tôi ở trong nhà, đứa bé cũng là tôi ôm ra. Cô Lâm, khi cô muốn hủy hoại Lâm Thiển Hạ thì mời cô hãy nghĩ lại xem cô là loại người như thế nào, cô không có tư cách để sỉ nhục cô ấy.” Trong mắt Quyền Quân Lâm tràn đầy ý cảnh cáo.

Sắc mặt Lâm Mộng Di càng thêm trắng bệch, cái gì? Ngôi nhà đó là nhà của anh ta? Đó chẳng qua chỉ là một ngôi nhà đã rất cũ kỹ, một ngôi nhà cũ nhưng có cái giá trên trời! Làm sao lại có thể trùng hợp như vậy? Ngày hôm đó chính anh đã cứu được con gái của Lâm Thiển Hạ?

Lâm Mộng Di nhìn bóng lưng cao lớn và lạnh lùng của Quyền Quân Lâm, cô ta ngã vào chỗ ngồi của mình, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta nói nhiều như vậy mà người đàn ông này vẫn muốn bảo vệ Lâm Thiển Hạ sao? Làm sao có thể như vậy?

Lâm Thiển Hạ lấy đâu ra mị lực lớn như vậy?

Quyền Quân Lâm từ trong nhà hàng đi ra, trong đầu anh ta vẫn còn mấy bức ảnh giữa Lâm Thiển Hạ và Sở Trạch Hiên.

Có lẽ có rất nhiều lời nói của Lâm Mộng Di là giả, nhưng có một chuyện anh cảm thấy là thật, giữa Sở Trạch Hiên và Lâm Thiển Hạ có lẽ có một quá khứ.

Tiểu Tô đang ở trong xe chờ anh ta, đột nhiên Quyền Quân Lâm không muốn đi công ty nữa, anh ta nói với Tiểu Tô: “Chiều nay cậu thay tôi đi đón cha mẹ tôi, tôi còn có chuyện cần phải xử lý.”

“Ông chủ, thế này không được thích hợp lắm!”

“Tôi sẽ đích thân giải thích với bọn họ, cậu chỉ cần chăm sóc bọn họ thật tốt là được, thu xếp cho bọn họ về khách sạn trước.”

Quyền Quân Lâm nói xong liền nhanh chóng lái xe rời đi, hiện tại căn nhà cũ bên đó đã được trùng tu đổi mới gần như đã hoàn thiện rồi, rất nhanh sẽ có thể dọn vào ở được rồi.

Quyền Quân Lâm cũng không biết vì sao anh đột nhiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Lâm Thiển Hạ ngay lập tức, muốn biết quá khứ của cô ấy và Sở Trạch Hiên, muốn biết nguồn gốc thật sự của đứa bé này.

Cô ấy thật sự sẽ cầm sự trong sạch của chính mình đi thuê phòng lung tung với người đàn ông khác sao?

Anh không tin, anh tuyệt đối không tin cô sẽ không trân trọng bản thân như vậy.

Anh từng nghe ngóng về sinh hoạt của Lâm Thiển Hạ ở trong giới giải trí thông qua Trương Nhất Long. Trương Nhất Long đã từng nói với anh, cô ấy từng có cơ hội casting nữ số một nhưng lại bởi vì cô ấy từ chối tất cả các loại xã giao cho nên chỉ có thể  diễn một số vai phụ nhỏ.

Cho nên cô ấy là một người rất tự trọng và yêu bản thân, tuyệt đối sẽ không phải là loại phụ nữ bẩn thỉu như trong miệng Lâm Mộng Di nói.

Quyền Quân Lâm lái thẳng xe đến nhà của Lâm Thiển Hạ, lúc này mới khoảng hai giờ chiều, vừa vặn buổi chiều có thể cùng nhau đi đón cô nhóc tan học.

Hôm nay Lâm Thiển Hạ cũng chán nản đến mức không muốn làm gì, càng không muốn động vào điện thoại.

Cô biết bây giờ trên mạng lại đang lan truyền chuyện của cô, nhưng cô lại không thể giải thích bất cứ điều gì.

Cô hy vọng Sở Trạch Hiên sẽ vì thanh danh của anh mà xử lý sạch sẽ chuyện này.