Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 268: Tiếp cận cô ấy




Mới sáng sớm, Quyền Quân Lâm đã bị công chuyện về việc di chuyển trụ sở chính quấn lấy, một nhân viên mắc lỗi dẫn đến hình thành một vấn đề phức tạp hơn, sự việc này được báo cáo đến anh.

Ngồi trước màn hình video đang mở hội nghị, Quyền Quân Lâm nổi cơn giận trước nay chưa từng có làm tất cả nhân viên cấp cao có liên quan sợ đến mức không dám nói lời nào.

“Trước chiều hôm nay phải giải quyết xong chuyện này, tôi chỉ cần kết quả.” Thời điểm Quyền Quân Lâm tổng kết hội nghị liền thuận tay nhìn thoáng qua đồng hồ, vì mở hội nghị này mà bây giờ cũng đã gần mười một giờ trưa rồi.

“Dạ được thưa giám đốc Quyền, chúng tôi nhất định sẽ đưa ra giải pháp tốt nhất để giải quyết chuyện này.” Người chịu trách nhiệm cấp cao ngay lập tức trả lời.

Quyền Quân Lâm tắt video, lúc này trong đầu anh nghĩ nếu không phải vì giải quyết công việc này thì kế hoạch ban đầu của anh là sáng sớm sẽ đi qua xem biệt thự, đồng thời đi qua nhà Lâm Thiển Hạ ăn cơm trưa.

Hiện tại đã qua mười một giờ, cơ hội ăn trưa của anh cũng không còn nữa.

Vì lí do đó nên tâm trạng của anh  không được tốt dẫn đến ban nãy anh mới nổi giận to như thế.

Bây giờ, Quyền Quân Lâm vẫn còn chút bực bội, anh nhìn về trợ lý Tiểu Tô nói: “Cùng nhau ăn trưa đi!”

Tiểu Tô ban nãy cũng bị cơn giận của anh dọa sợ, rồi đột nhiên bị sếp gọi đi ăn trưa cùng, anh ta có cảm giác được sủng ái mà lo sợ đứng lên.

“Được ạ.” Tiểu Tô đâu có dám từ chối.

“Buổi chiều anh đi qua bên công ty trang trí đốc thúc bọn họ điều thêm nhiều người đến đi, nhanh chóng trang hoàng cho xong biệt thự.”

“Dạ, tôi nhất định sẽ đốc thúc bọn họ.”

“Tiền không thành vấn đề.” Quyền Quân Lâm lại nói.

“Dạ được, tôi sẽ đem lời ngài nói chuyển đến công ty trang trí.” Tiểu Tô kính cẩn lễ phép trả lời.

Giữa trưa, Lâm Thiển Hạ đi mua ít rau, sau khi chơi trò chơi cùng với con gái một lúc thì cô bắt đầu đi nấu hai món để cô cùng con gái ăn trưa.

Sau khi có con, bản thân cô ăn cái gì đều không quan trọng, mọi thứ cô đều đặt con cái lên trên hết.

Lâm Thiển Hạ nấu một bữa trưa đầy đủ dinh dưỡng, cô bé há cái miệng nhỏ nhắn ra ăn một muỗng rồi lại một muỗng, bên cạnh còn có hai món đồ chơi là hai con chó nhỏ ngồi cạnh cùng cô ăn trưa, ăn một muỗng cô bé sẽ nói chuyện với hai con chó một câu.

Lâm Thiển Hạ ngồi một bên dịu dàng nhìn cô bé, lúc này, điện thoại di động của cô kêu lên, cô cầm lên thì thấy chị Lý gọi tới.

“Alo, chị Lý ạ.” Lâm Thiển Hạ nghe máy.

“Chuyện vai diễn chị muốn nói là em làm tốt lắm, lần trước mời rượu cũng đã nói sẽ được thêm mười vạn, em có vấn đề gì không?”

“Em không có vấn đề gì, vậy xác định là quay phim ở chỗ chúng ta à?”

“Khẳng định đấy, chính là ở chỗ của chúng ta, các lều quay phim cũng dựng rồi. Thiển Hạ à, đây là tác phẩm lớn đó, tuy rằng em chỉ là vai nữ phụ nhưng chỉ cần em diễn xuất tốt thì vẫn có thể được nổi tiếng không ít. Chị thấy nếu như dự tính, kết cục thảm thương ở kết phim của em cũng sẽ được đánh giá không tệ đâu.”

“Được ạ, em sẽ cố gắng.” Lâm Thiển Hạ cười mỉm. Bây giờ đối với cô mà nói, nhân khí rất quan trọng, nhưng kiếm tiền còn quan trọng hơn.

“Buổi chiều chị sẽ kêu trợ lý Tiểu Phàm qua đưa kịch bản cho em. Bây giờ em cứ xem kỹ đi, bởi vì thời gian quay phim cũng gần nên lấy kịch bản cho em có hơi chậm.”

“Em sẽ cố gắng hết sức để ghi nhớ kịch bản.” Lâm Thiển Hạ trả lời.

“Chị tin tưởng em nhất định sẽ không có vấn đề mà.” Chị Lý nói xong liền cúp máy.

Lâm Thiển Hạ vừa mới cúp máy thì điện thoại trên tay cô lại vang lên, cô nhìn lại thấy người gọi đến là Phan Lộ, một nữ minh tinh khác trên tay chị Lý, cô sửng sốt một chút, nghe máy: “Alo, chị Phan ạ.”

Phan Lộ lớn hơn cô một tuổi nên Lâm Thiển Hạ gọi cô ta một tiếng chị.

“Chúc mừng em! Chị vừa biết em được nhận diễn vai nữ phụ phim “Danh môn thế gia”, không tệ nha!” Đầu dây bên kia, âm thanh Phan Lộ có mấy phần ý tứ ghen tị.

Lâm Thiển Hạ cười cười: “Em cũng cảm thấy thật may mắn.”

“Thiển Hạ, cái vai diễn này á, chị Lý cũng từng đi tìm chị, nhưng mà chị rất yêu quý danh tiếng của mình nên đã không nhận vai này. Một khi đóng rồi sẽ bị người ta gắn cho cái mác một người phụ nữ xấu xa đó, có muốn xé bỏ cũng xé không được nha! Vậy mà em lại dám nhận.” Phan Lộ đầu bên kia cười đồng cảm với cô.

Tất nhiên Lâm Thiển Hạ cũng biết được nội tình trong đó, Phan Lộ cô ta cũng cố gắng tranh giành vai diễn này lắm, nhưng mà bên phía đạo diễn lại cảm thấy cô ta không thích hợp nên không chọn cô ta mà chọn cô.

Bây giờ nghe cô ta nói, Lâm Thiển Hạ cũng không bóc trần bí mật của cô ta, chỉ cười khổ một tiếng: “Hiện tại em rất cần tiền, chẳng cần biết vai diễn gì em cũng đều sẵn sàng thử.”

“Em đó, tại sao lại không có tiền? Người nhà của em cũng không biết giúp em một chút à?”

“Em muốn tự dựa vào chính mình.” Giọng Lâm Thiển Hạ vô cùng kiên định.

“Vậy được rồi, em cứ diễn cho tốt đi.” Giọng điệu của Phan Lộ không có chút chân thành nào, ngược lại chỉ là gọi qua hỏi thăm một chút mà thôi.

Nghe xong điện thoại, Lâm Thiển Hạ thở ra một hơi. Trên tay chị Lý có ba nữ diễn viên, chuyện tranh giành vai diễn xảy ra cũng là chuyện bình thường. Có điều chị Lý coi như công bằng, cũng thường hay chăm sóc cho Lâm Thiển Hạ.

Hơn nữa cuộc sống của Lâm Thiển Hạ cũng vô cùng yên lặng, rất ít khi gây phiền phức gì cho cô ta, không giống với hai nữ minh tinh khác, thỉnh thoảng lại gây chuyện trên mạng rồi cần cô ta giải quyết.

Hơn hai giờ, chuông cửa nhà Lâm Thiển Hạ vang lên, cô nhìn xuyên qua mắt mèo, người ngoài cửa là trợ lý của chị Lý, Trần Phàm. Một người dù đã hai mươi bốn tuổi nhưng vẫn còn giữ được hơi thở sáng lạn của một cậu con trai mới lớn.

Anh ta vô cùng thích con bé nhà cô, mỗi lần đến nhà Lâm Thiển Hạ đưa kịch bản đều sẽ mua một ít quà dỗ cho con bé vui vẻ.

“Tiểu Phàm, anh đến rồi à, mau vào đi.” Lâm Thiển Hạ tiếp đón.

“Nhan Nhan à, con xem chú mang cái gì đến cho con nè?” Trần Phàm cười rồi bước vào, sau lưng giấu một cái gì đó.

Cô bé lập tức vui vẻ chạy đến: “Chú ơi, chú có mang quà cho con không?”

“Ừm có, đoán xem là cái gì nè?”

“Là chó con.”

“Đoán đúng một cái rồi.” Nói xong, Trần Phàm cầm hai con búp bê vải nữa đưa ra cho cô bé.

“Cảm ơn chú.” Nhan Nhan vui sướng ôm vào ngực.

“Tiểu Phàm à, anh tới là được rồi, không cần mua quà cho con bé đâu.” Lâm Thiển Hạ cười nói.

“Mấy cái đó là lúc tối hôm qua, tôi gặp được ở trong máy gắp thú đó, dù sao thì tôi cũng không cần nên đưa qua cho Nhan Nhan luôn.”

“Ngồi đó chơi chút đi. Bên ngoài trời nóng như vậy, để tôi vào rót cho anh ly nước.”

“Cảm ơn chị Thiển Hạ.” Trần Phàm cười rộ lên. Ở cái ngành nghề này, mặc dù tuổi lớn thì vẫn là nhỏ, gọi một tiếng chị là lễ phép chứ Trần Phàm còn lớn hơn Lâm Thiển Hạ một tuổi.

“Đừng khách sáo.” Lâm Thiển Hạ đi rót cho anh ta ly nước, còn Trần Phàm thì ngồi xổm xuống chơi cùng với Nhan Nhan.

Ở dưới bãi đỗ xe tầng dưới của khu dân cư, một chiếc Bentley có cấp bậc khác xa với mấy chiếc xe có rèm che được lùi vào gara một cách hoàn hảo.

Rất nhanh sau đó, trên ghế lái có một bóng người đẹp trai cao lớn bước ra, không ai khác ngoài Quyền Quân Lâm.

Anh ta mở cốp xe lấy ra một hộp sữa và một món đồ chơi rồi ngẩng đầu nhìn về phía nhà Lâm Thiển Hạ, đáy mắt lộ ra vẻ chờ mong, vững vàng bước đến.

Lâm Thiển Hạ rót nước đưa cho Trần Phàm, Trần Phàm đem kịch bản đưa cho cô, sau đó Lâm Thiển Hạ đặt kịch bản lên trên bàn rồi đi rửa hoa quả.