Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 227: Chỉ thuộc về cô ấy




Phần kế tiếp của bữa tiệc tối là khiêu vũ, sau hoạt động đấu giá đầy căng thẳng, bầu không khí cả bữa tiệc trở nên vô cùng náo nhiệt. Thiện Oánh bực bội ngồi một mình trong một căn phòng ở tầng hai, thầm nghĩ: ‘Quả nhiên Long Dạ Tước không để bụng sẽ mất bao nhiêu tiền mà lấy sợi dây chuyền ngọc trai đó cho Tô Lạc Lạc. Đó là đồ của mẹ mà, tại sao Tô Lạc Lạc lại muốn có nó như vậy? Tám mươi triệu chính là một con số trên trời luôn đấy.’

Ngoài ra, Thiện Oánh cũng tức giận không chịu nổi về việc Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc có con. Chẳng lẽ Long Dạ Tước thích Tô Lạc Lạc vì cô ta sinh con cho anh ấy sao?

Cửa phòng được mở ra, chị em tốt của cô ta đi vào, nói với cô ta: “Tiểu Oánh, sắp đến giờ khiêu vũ rồi, em có muốn xuống khiêu vũ không?”

Thiện Oánh hừ một tiếng rồi nói: “Em không có hứng, đám đàn ông kia vừa nhìn là chướng mắt.”

“Chị biết em chỉ thích Long Dạ Tước! Nhưng người ta đã có bạn gái rồi, em là cô chủ nhà họ Thiện, bữa tiệc tối nay lại do em đứng ra tổ chức, chỉ cần em chủ động mời anh ta nhảy một điệu thì chị nghĩ dù thế nào đi nữa anh ta cũng không thể từ chối em được, có nhiều khách mời đang nhìn vậy mà!”

Hai mắt Thiện Oánh sáng lên, ngẩng đầu nhìn chị em tốt của mình:

“Chị nói thật không? Em mời anh ấy thì anh ấy sẽ đồng ý sao?”

“Đây là vấn đề lễ nghĩa mà, Long Dạ Tước là thiếu gia nhà giàu, chắc anh ta sẽ không đến nỗi không biết lịch sự mà từ chối em chứ!”

“Chị nói đúng, nếu anh ấy là một quý ông thì chắc chắn anh ấy sẽ không từ chối lời mời của em, hơn nữa không thể nào mà anh ấy nhảy cả đêm với Tô Lạc Lạc được.” Thiện Oánh lấy lại vẻ tự tin. Cô ta cho rằng Long Dạ Tước không chú ý đến mình vì anh vẫn chưa hiểu cô ta.

Chỉ cần anh biết ưu điểm của cô ta thì cô ta chắc chắn mình sẽ mạnh hơn Tô Lạc Lạc gấp mười lần.

Trong phòng khiêu vũ, Tô Lạc Lạc đang hơi căng thẳng vì cô không thạo khiêu vũ lắm, nhớ lại lần trước khiêu vũ với Long Dạ Tước, cô cố ý đạp trúng chân anh rồi chạy đi giữa chừng, tối nay cô và anh không còn như lúc mới quen nhau, cô thật sự muốn nghiêm túc làm bạn nhảy của anh.

“Em không nhảy giỏi lắm đâu.” Tô Lạc Lạc nói trước cho anh biết.

Long Dạ Tước ôm eo cô, kéo cô lại gần người mình: “Anh dạy em.”

“Thế hả, nghe anh!” Tô Lạc Lạc đành gật đầu.

Long Dạ Tước đưa tay ra ôm lấy eo cô, nhấc chân tiến vào trong sàn nhảy. Đây là một bài Blues, các vị khách trong phòng khiêu vũ đều nhảy rất đẹp, Tô Lạc Lạc theo từng bước nhảy của Long Dạ Tước, chậm ra đung đưa eo, vòng eo mảnh mai được bàn tay của người đàn ông đỡ lấy một cách trọn vẹn. Cảm nhận sự mềm mại của vòng eo cô, đôi mắt thâm thúy của Long Dạ Tước trở nên nóng cháy.

Tô Lạc Lạc hơi thẹn thùng không dám nhìn lâu vào mắt anh, cô có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ như muốn hòa tan người khác trong đôi mắt ấy. Bỗng nhiên, Long Dạ Tước đặt tay lên gáy cô, nhẹ nhàng ấn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc lập tức vùi vào trước ngực anh,

‘Trời ạ.’ Cô ngượng ngùng nhìn những người xung quanh, dứt khoát làm con chim đà điểu mà vùi mặt vào lòng anh, từ từ nhảy bước, dưới chóp mũi hoàn toàn là mùi hương thơm ngát của người đàn ông ấy.

Tại một chỗ tối ở bên cạnh, Thiện Oánh vừa đố kỵ vừa hâm mộ nhìn bên này. Cô ta cắn môi, chờ bài hát này kết thúc, cô ta phải tìm cơ hội khiêu vũ với Long Dạ Tước mới được.

Cuối cùng bài hát kết thúc, nhạc chuyển sang một bài mới với giai điệu chậm rãi, các vị khách đều ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi. Nhân lúc này, Thiện Oánh đi vào với chiếc váy dạ hội màu đỏ bắt mắt, thu hút ánh nhìn và sự chờ mong của cánh đàn ông, họ rất hy vọng có thể được khiêu vũ cùng cô ta.

Tuy nhiên, họ chỉ biết trơ mắt nhìn Thiện Oánh đi ngang qua mình, rồi tới gần Long Dạ Tước. Thiện Oánh lên tiếng, giọng khá lớn: “Anh Long, tôi có thể mời anh cùng nhảy một điệu với tôi không?”

Tô Lạc Lạc bên cạnh anh đang uống nước, thấy vậy thì tim cô hơi thắt lại, cô thật sự không thích cách mà Thiện Oánh tiếp cận Long Dạ Tước như thế. Cô nhìn về phía Long Dạ Tước, thầm nghĩ xem anh sẽ làm gì.

“Xin lỗi, tôi mệt rồi.” Long Dạ Tước lạnh lùng từ chối thẳng thừng.

Nét mặt Thiện Oánh hơi thay đổi, Long Dạ Tước thế mà lấy cớ mệt mỏi để từ chối cô ta sao? Đương nhiên Thiện Oánh sẽ không cam tâm, cô ta nhoẻn môi cười: “Không sao cả! Tôi có thể chờ anh nghỉ ngơi một lát.”

“Tối nay, mọi thời gian của tôi đều thuộc về cô ấy.” Ánh nhìn của Long Dạ Tước đặt vào người Tô Lạc Lạc, người ngoài đều có thể nhìn thấy tình yêu cưng chiều trong đôi mắt đó.

Vẻ mặt Thiện Oánh có phần vặn vẹo, khẽ cắn môi. Không ngờ Long Dạ Tước lại không cho mình lấy một cơ hội, mà tất cả mọi chuyện hoàn toàn đều do Tô Lạc Lạc này cả. Tô Lạc Lạc đã cho Long Dạ Tước ăn bùa mê gì mà trong mắt anh ấy chỉ có người phụ nữ này thế không biết, mọi người phụ nữ khác anh ấy đều coi như vô hình cả.

“Cô Tô, tôi mời bạn trai cô nhảy một điệu, cô không có ý kiến gì chứ!” Thiện Oánh đành hỏi Tô Lạc Lạc. Cô ta nghĩ, nếu Tô Lạc Lạc từ chối mình thì cô ta sẽ có lý do khó chịu với cô dài dài rồi.

Tô Lạc Lạc hơi ngẩn ra, nghĩ Thiện Oánh đúng là chẳng biết bỏ cuộc là gì. Cô nhoẻn môi cười: “Tôi không quyết định được, hay là cô hỏi anh ấy đi.”

Cô đá cầu về cho Long Dạ Tước, khuôn mặt của anh lập tức lộ ra vẻ cau có làm Thiện Oánh không có can đảm hỏi lại lần nữa, đành cắn môi nói: “Thế thôi vậy.”

Lúc đưa mắt sang chỗ khác, vành mắt của Thiện Oánh ửng hồng lên vì tủi thân, cô ta muốn khóc quá. Vừa rồi lúc cô ta đi tới có nhiều người nhìn cô ta như vậy, bây giờ những người đó cũng đều thấy cô ta bị Long Dạ Tước từ chối.

Xưa nay cô ta kiêu căng ngạo mạn đã quen nên đương nhiên không chịu nổi cục tức này, cô ta bụm miệng chạy về phía phòng vệ sinh. Bà Thiện đứng gần đó nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ biết thở dài.

Khiêu vũ kết thúc, các vị khách mời đều lục tục ra về, Tô Lạc Lạc muốn tìm cơ hội tạm biệt ba mẹ mình vì vừa rồi cô không thấy ba đâu cả. Hình như ông ấy đang chào hỏi những người có tuổi khác, cô không tìm được bà Thiện nên hỏi nhân viên làm việc ở đây.

Nhân viên chỉ về phía tầng hai và nói: “Cô lên tầng hai tìm xem sao! Bà Thiện hay vào phòng đó nghỉ ngơi ạ.”

“Được!” Tô Lạc Lạc gật đầu, quay đầu nói với Long Dạ Tước: “Thế em đi lên đó, anh ở dưới này chờ em nhé!”

“Ừm.” Long Dạ Tước trầm giọng đáp.

Tô Lạc Lạc bước từng bước lên tầng hai, cô đang tìm thì nghe thấy có tiếng mắng chửi vọng ra từ một căn phòng: “Cô ta là cái thá gì? Dựa vào đâu mà cô ta có được anh ấy?”

Tô Lạc Lạc ngẩn ra, giọng của Thiện Oánh đây mà. Cô đứng ở cửa, yên lặng nghe Thiện Oánh ấm ức vừa khóc vừa mắng với bạn cô ta.

“Cô ta tưởng có bề ngoài giống em là được ba mẹ em yêu thương sao, cô ta quá đề cao mình rồi, em mới là con gái nhà họ Thiện mà, cô ta là cái thá gì? Cô ta không là gì cả, mà có khi là đứa con hoang cũng không chừng.”