Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 213: Dạy dỗ nghiêm khắc




Bầu không khí trong trung tâm mua sắm có vẻ rất căng thẳng và cứng nhắc. Tô Lạc Lạc thấy Hạ Thấm đã giận đến mức đỏ hết mặt mũi lên còn cô nhân viên thì cũng tức giận vì ngày ngày phải chứng kiến cảnh khách chỉ vào nhìn mà không mua nên bây giờ đang trút giận lên người cô và Hạ Thấm đấy hả?

Cô nhân viên thấy phải khó lắm mình mới tìm được hai người dễ bắt nạt nên phải phát tiết một chút mới được.

“Các cô nói chuyện khách sáo một chút nhé, ai nói chúng tôi không mua được?” Tô Lạc Lạc nhìn cô nhân viên đang mắng chửi mình bằng ánh mắt vô cùng tức giận.

“Mua được hay không mua được thì trong lòng các cô tự biết.” Cô nhân viên vẫn cứ kết luận rằng hai cô không thể mua nổi quần áo ở đây.

Hạ Thấm tự thấy xui xẻo, cô ấy không ngờ là Tô Lạc Lạc đi theo mình lại bị chửi mắng như vậy, mặc dù đúng là cô ấy không mua nổi quần áo ở đây nhưng bị mắng như vậy thì cô ấy thấy không vui chút nào.

“Được, vậy thì để tôi báo cảnh sát rồi nhờ họ giải quyết, để họ tới kiểm tra camera giám sát xem rốt cuộc có phải tôi làm hỏng bộ quần áo đó hay không nhé.”

“Xin lỗi quý khách, hai hôm nay camera ở cửa hàng chúng tôi đang trong thời gian bảo dưỡng nên chuyện này chỉ có mấy người chúng tôi nhìn thấy mà thôi.” Nhân viên cửa hàng cười lạnh lùng một tiếng, cắt đứt đường lui của Hạ Thấm.

Hạ Thấm tức giận đến mức hai mắt mở trừng trừng ra: “Các cô…”

Cô nhân viên đi tới xem nhãn hiệu trên bộ quần áo kia rồi nói: “Một trăm hai mươi triệu, các cô muốn trả tiền mặt hay quẹt thẻ?”

Vẻ mặt của cô ta là vẻ mặt ép buộc họ phải mua bộ quần áo đó, Tô Lạc Lạc càng thêm phần tức giận. Dù có nghèo tới mức nào đi chăng nữa thì các cô cũng chưa từng phải chịu oan ức như vậy, hơn nữa không phải là những người này đang khinh thường các cô không có tiền hay sao?

“Gọi ông chủ của các cô đến đây.” Tô Lạc Lạc hừ một tiếng rồi nhìn nhân viên cửa hàng bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

“Gọi ông chủ của chúng tôi đến thì các cô cũng không trốn được đâu, các cô vẫn phải đền tiền như thường thôi.” Cô nhân viên cửa hàng tưởng rằng Tô Lạc Lạc muốn gặp ông chủ để cãi cho ra nhẽ.

Tô Lạc Lạc cười lạnh lùng: “Ai nói tôi tìm ông chủ của các cô để bàn luận về bộ quần áo này? Tôi tìm ông chủ của các cô để bàn về chuyện mua bán cửa hàng và toàn bộ quần áo bên trong. Từ nay về sau tôi sẽ trở thành bà chủ của các cô.”

Cô vừa nói dứt lời thì vẻ mặt của sáu nhân viên cửa hàng đều thay đổi, họ đều nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, một cô gái như cô thì sao có thể mua được cả cửa hàng quần áo này cơ chứ?

Sao chuyện này có thể xảy ra được cơ chứ?

Hạ Thấm mím môi cười, tự nhiên cô ấy quên mất là sau lưng Tô Lạc Lạc còn có một người vô cùng quyền lực. Bây giờ Hạ Thấm chỉ muốn ôm Tô Lạc Lạc rồi hôn cô một cái vì trông cô bây giờ uy nghiêm quá đi mất, những loại mặt người nhưng mắt chó chỉ biết coi thường người khác như mấy cô nhân viên này thì nên bị tiền đánh cho tỉnh ra.

“Cô nói thật hay đùa đấy? Bình thường ông chủ của chúng tôi rất bận, nếu cô chỉ đang khoác lác to mồm ở đây thì tôi nghĩ cô nên ngoan ngoãn bồi thường rồi đi đi, như vậy thì tốt hơn đấy.” Tất nhiên là cô nhân viên không tin những lời Tô Lạc Lạc vừa nói. Một cô gái ăn mặc bình thường như vậy mà lại dám nói sẽ mua được cả cửa hàng quần áo ấy hả?

Tô Lạc Lạc không hề lo lắng một chút nào cả, theo cô thấy nếu kinh doanh cửa hàng quần áo này thì kiếm được cũng kha khá tiền nên cô định tự mình bàn chuyện làm ăn mà không cần thông báo trước cho Long Dạ Tước nữa, chắc anh cũng sẽ không trách cô đâu nhỉ?

Trên mặt Tô Lạc Lạc là vẻ bình tĩnh, cô nói: “Tất nhiên là thật, gọi điện thoại cho ông chủ của các cô đi.”

Ngay lập tức, vẻ mặt của mấy cô nhân viên cửa hàng trở nên vô cùng khó coi, mặc dù cô ăn mặc trông có vẻ bình thường nhưng vẻ tự tin và bình tĩnh giữa hai lông mày cô bây giờ thực sự khiến họ cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Đột nhiên họ có cảm giác cô gái này có thân phận vô cùng cao quý, là người không nên dây vào.

Một cô nhân viên trong số đó cười gượng gạo: “Coi như xong, chúng tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả, còn bộ quần áo này thì chúng tôi sẽ gửi về nhà máy để nhân công ở đó xử lý.”

“Bỏ đi? Coi như xong? Vừa rồi các cô nhục mạ, sỉ vả người khác, liệu lúc ấy các cô có nghĩ được như vậy không? Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Toàn bộ nhân viên cửa hàng các cô mau xin lỗi tôi, nếu không thì hôm nay các cô đừng nghĩ đến chuyện làm ăn buôn bán gì nữa.” Hạ Thấm không muốn bỏ qua cho họ.

Tô Lạc Lạc cũng thấy nhất định họ phải xin lỗi cô và Hạ Thấm mới được: “Đúng  thế, xin lỗi chúng tôi đi.”

Mấy cô nhân viên cửa hàng vừa bị phong thái uy nghiêm của Tô Lạc Lạc dọa sợ nên bây giờ không dám lớn lối, kiêu ngạo nữa. Họ không thể làm gì khác hơn là cúi đầu về phía hai cô: “Xin lỗi, vừa rồi là chúng tôi hiểu lầm quý khách. Quý khách đi thong thả, mong lần sau quý khách lại ghé đến cửa hàng của chúng tôi.”

Hạ Thấm hừ nhẹ: “Không tới nữa.”

Nói xong cô ấy kéo Tô Lạc Lạc ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì Hạ Thấm bèn thở phào một hơi rồi giơ ngón tay cái với Tô Lạc Lạc: “Vừa nãy cậu lợi hại lắm đó, nhìn mấy cô nhân viên đó bị cậu dọa sợ kìa.”

Tô Lạc Lạc mím môi cười: “Vừa nãy tớ tức gần chết, nói thật với cậu, nếu ông chủ của họ đến đây thật thì tớ sẽ bàn chuyện mua bán cửa hàng này với ông ta luôn, sau khi tiếp quản thì tớ sẽ sa thải hết tất cả bọn họ.”

Hạ Thấm cười rộ lên: “Cậu không biết đâu, vừa nãy trông cậu uy nghiêm lắm đấy, đến tớ nhìn mà cũng đần cả mặt ra cơ mà, đẹp trai chết đi được. Ai không biết còn tưởng cậu là con gái nhà tài phiệt nào đó đấy.”

Tô Lạc Lạc biết chính người đàn ông đó đã cho cô sự tự tin này, nếu không gặp anh thì khi những chuyện như thế này xảy ra, cô cũng không dám nói chuyện lớn lối như vậy.

Hạ Thấm kéo cô đi: “Đi, để tớ mời cậu ăn một bữa cho ra trò nhé. Bọn mình đi ăn buffet hải sản đi.”

“Để tớ mời.” Tô Lạc Lạc giành phần.

“Tớ vẫn mời cậu ăn một bữa được mà, đừng coi thường tớ thế chứ.”

“Vậy thì được.” Tô Lạc Lạc cũng không khách sáo nữa.

Hai người đi vào nhà hàng, sau khi cùng nhau ăn một bữa no nê thì lại tiếp tục đi dạo. Tô Lạc Lạc định mua cho bọn trẻ mấy bộ quần áo và kẹp tóc cho con gái, vì có mục tiêu để mua sắm nên hai cô đi thẳng tới cửa hàng bày bán những thứ đó.

Hai người đi loanh quanh mua đồ mà cũng tới tận ba giờ chiều, đột nhiên trên mặt Hạ Thấm tràn ngập vẻ ngạc nhiên, cô ấy nhìn một cửa hàng đang được sửa sang lại trông cực kỳ sang trọng: “Đây là nhãn hiệu mà tớ thích nhất đấy.”

“Vậy bọn mình vào xem một chút đi.” Tô Lạc Lạc biết gần đây Hạ Thấm không có cảm giác để thiết kế nên nếu dẫn cô ấy tới những cửa hàng như thế này thì chắc sẽ có ích lắm.

“Thôi chúng mình đừng vào, tớ thích quần áo ở chỗ này thật đấy nhưng tớ không chịu nổi ánh mắt của mấy cô nhân viên cửa hàng đâu.”

“Được rồi mà, bọn mình vào trong chọn mấy bộ quần áo, vậy là được rồi đúng không?” Tô Lạc Lạc cười rồi kéo tay Hạ Thấm: “Không ai dám coi thường chúng ta cả.”

“Cậu nói thật à?”

“Thật chứ. Long Dạ Tước chê gu thẩm mỹ của tớ kém, ăn mặc xấu xí nên hôm nay anh ấy đã đưa cho tớ một tấm thẻ, lại còn bảo tớ cứ quẹt thẻ thoải mái nữa chứ. Vậy thì để tớ quẹt cho anh ấy xem.”

“Ui, ghen tỵ với con nhỏ chết bầm nhà cậu thật đấy.” Hạ Thấm cười cười rồi đi theo cô vào trong.

Nhân viên cửa hàng chạy ra đón ngay tức khắc. Khi trông thấy mặt của Tô Lạc Lạc thì cô ta nói bằng giọng vui vẻ: “Chào mừng cô Thiện, hôm nay cô rảnh rỗi ghé đến cửa hàng chúng tôi hả?”

Ngay lập tức vẻ mặt của Tô Lạc Lạc trở nên cứng nhắc tầm vài giây, cô Thiện ý là nói Thiện Oánh hả? Cô vội vàng nhìn cô nhân viên cửa hàng bằng ánh mắt chăm chú: “Xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi.”

Bấy giờ cô nhân viên mới quan sát Tô Lạc Lạc một cách cẩn thận rồi vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi quý khách, đúng là tôi nhận nhầm rồi.”

Tô Lạc Lạc mím môi cười: “Không sao.” Xem ra, bộ dạng của cô và Thiện Oánh đúng là rất giống nhau đấy nhỉ?

Hạ Thấm nhìn Tô Lạc Lạc bằng ánh mắt tò mò nhưng cô ấy không hỏi nhiều mà đi xem quần áo.

Tô Lạc Lạc cũng giúp cô ấy chọn vài bộ, gu thẩm mỹ của Hạ Thấm đúng là tốt hơn gu thẩm mỹ của cô rất nhiều, thế nên cô muốn Hạ Thấm chọn cho cô vài bộ, cô ấy cũng vui vẻ đồng ý. Tô Lạc Lạc thấy Hạ Thấm đang nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên người ma-nơ-canh rồi thở dài: “Đẹp thật đấy.”

Tô Lạc Lạc nhìn thoáng qua một cái rồi thầm quyết định trong lòng. Nếu Long Dạ Tước đã bảo cô cứ quẹt thẻ thoải mái thì tất nhiên là cô cũng sẽ không khách sáo nữa.