Người giúp việc sợ run, không biết anh tức giận cái gì.
Tô Vũ Phỉ là vị hôn phu của cậu chủ, nhưng cô ta vẫn cầm mấy món đồ trên sô pha để vào túi của mình.
Tô Lạc Lạc trở lại phòng khác đã không thấy quà đâu, nếu không biêt là Tô Vũ Phỉ đem đến cô cũng sẽ không thích.
Cô thật sự cảm thấy tò mò, Long Dạ Tước vừa rồi nói gì với Tô Vũ Phỉ, Tô Vũ Phỉ có khố sở khóc lóc cầu anh tha thứ không hay là anh căn bản không trách cô ta, còn tặng cô ta một cái ôm.
Tô Lạc Lạc cảm thấy ở đây có chút buồn, lúc này cũng chỉ hơn năm giờ, cô nhìn hai đứa con từ ngoài đi vào, kéo Tô Tiểu Hinh hỏi:
– Tiểu Hinh, buổi tối có muốn ăn bữa tiệc lớn không?
– Có ạ.
– Được, vậy tối này chúng ta bảo dì Tần đến đây đón chúng ta được không?
– Vâng.
Tô Tiểu Hinh lập tức cười đáp.
– Vậy lát nữa con nói với ba con, nói chúng ta sẽ đi ra ngoài.
Tô Lạc Lạc nghĩ, con gái nói với anh chuyện này chắc sẽ không bị từ chối.
Tô Tiểu Hinh lập tức chạy băng băng đi tìm ba, mắt Tô Tiểu Sâm cũng sáng lên cũng chạy đi theo.
Tô Lạc Lạc ngồi trên sô pha, chờ tin tức tốt của con gái.
Cô đã nhắn tin cho Hạ Tần,
– Buổi tối tôi dẫn mấy bảo bối cùng cậu ăn cơm.
– Được, đến đây lúc nào cũng chào đón.
– Cậu có thể đón bọn tớ không?
– Không thành vấn đề, tớ lập tức đến.
Tô Lạc Lạc có một người bạn tốt như vậy, kiếp này cũng đáng.
Trong đầu cô lúc này đều là hình ảnh trong nhà hàng, cùng hai đứa nhỏ ăn bữa tiệc toàn mỹ vị.
Lúc này Tô Tiểu Hình chạy từ phòng làm việc ra, giọng nói non nớt vang lên:
– Mẹ… ba đồng ý, ba đồng ý cho chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn.
Tô Lạc Lạc lập tức vui vẻ
– Thật sao? Ba đồng ý rồi?
– Vâng, ba bảo có thể.
– Con đi tìm anh mẹ lên tầng thay quần áo rồi xuống.
Ra ngoài, Tô Lạc Lạc phải ăn mặc đẹp mới được.
Tô Lạc Lạc đi đến tủ quần áo, lần này cô không mang về nhiều quần áo, đa số vẫn để ở nước ngoài.
Nhưng phòng ở nước ngoài cô thuê ba năm, cô cũng không cần để ý, dù sao tiền cũng không lấy lại được, cô cứ để phòng đó, sau này nếu không ở trong nước được cô sẽ dẫn bọn trẻ ra nước ngoài.
Tô Lạc Lạc thay một áo sơ mi trắng và một chiếc váy ngắn, xõa tóc, khuôn mặt trắng xinh đầy đặn, cô thoa thêm chút son môi, kẻ chút mắt càng khiến cô xinh đẹp gợi cảm hơn.
Cô nhìn gương tự cười, thật xinh đẹp.
Tô Lạc Lạc chuẩn bị một lát rồi cầm ba lô màu đen xuống tầng.
Trong phòng khách, Long Dạ Tước đang ngồi trên sô pha màu xám, Tô Tiểu Hinh đang ngồi trong lòng anh ôm cổ anh, chơi vui vẻ với anh.
Tô Tiểu Sâm ngồi bên cạnh xem IPAD.
Tô Lạc Lạc hơi ngạc nhiên, Long Dạ Tước đồng ý cho cô đưa hai đứa nhỏ ra ngoài.
Nhưng với cô đó là chuyện vui.
– Được rồi đừng đùa nữa chúng ta đi thôi.
Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa trẻ nói.
Tô Tiểu Hinh lập tức hôn ba một cái:
– Ba, chúng ta đi thôi.
Tô Lạc Lạc thầm giật mình, cô có một cảm giác kinh hãi, cô nhìn người đàn ông bế con gái đứng dậy, tim cô đập gấp đôi.
Trời ạ, không phải anh cũng đi ăn bữa tiệc lớn cùng chứ? Con gái cô đã nói gì với anh?
– À… Tiểu Hinh lát nữa chúng ta sẽ đi cùng dì Hạ Tần ra ngoài ăn bữa tiệc lớn.
Tô Lạc Lạc đành phải thử hỏi con gái.
Tô Tiểu Sâm cười nói:
– Mẹ, mẹ hẹn với dì Hạ Tần đi, bữa tiệc này ba mời khách.
– Cái gì?
Đầu Tô Lạc Lạc nổ ầm, trời ạ, mẹ ơi!
Rõ ràng cô nói để hai đứa bé đi ăn bữa tiệc lớn với cô và Hạ Tần, sao thành Long Dạ Tước mời bữa tiệc lớn?
Tô Lạc Lạc ngượng ngùng nhìn người đàn ông đang bế con nói:
– Anh bận thì tôi dẫn bọn trẻ đi ăn là được.
– Không vội.
Người đàn ông lạnh nhạt nói.
Tô Tiểu Sâm nhìn thấy mẹ xấu hổ kéo tay cô nói:
– Mẹ chúng ta đi thôi.
– Tiểu Hinh vừa rồi nói với ba như thế nào?
Tô Lạc Lạc nhỏ giọng hỏi con.
– Tiểu Hinh nói, ba chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn đi sau đó ba nói được.
Tô Tiểu Sâm thuật lại lời nói của em gái.
Tô Lạc Lạc qua nhiên muốn ngất, cô không nên để con gái nói lần sau nên để con trai đi.
Tô Lạc Lạc vội nói với con trai:
– Để mẹ gửi tin nhắn cho dì Hạ Tần, dì đang đến đón chúng ta.
Tô Lạc Lạc cầm di động gửi tin tức nói cho Hạ Tần đêm nay không ăn đổi thành mai.
Hạ Tần cũng chưa rời khỏi nhà nên đồng ý.
Lúc này Tô Tiểu Hinh đã đứng bên cạnh xe, nhìn mẹ và anh đi chậm vẫy vậy tay nói:
– Mẹ, anh, nhanh lên.
Tô Lạc Lạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái khóc không ra nước mắt.
Nếu đi ăn bữa tiệc lớn cùng Long Dạ Tước thì không có gì thú vị.
Trên chiếc xe này phía sau là hai ghế ngồi trẻ em nên Tô Lạc Lạc chỉ có thể ngồi vào ghế phụ.
Xe của Long Dạ Tước chậm rãi đi ra khỏi biệt thự.
Tô Lạc Lạc vốn muốn hỏi đi ăn ở đâu nhưng nghĩ Long Dạ Tước sắp xếp chắc chắn không phải chỗ bình thường nên cô cũng không hỏi.
Hai đứa trẻ ở phía sau đang nói chuyện, thi thoảng Tô Lạc Lạc nói thêm một hai câu.
Long Dạ Tước lái xe vào một khu phố rực rỡ.
Anh cũng không chọn chỗ quá xa, ngay gần khu biệt thự cũng có mấy nhà hàng cao cấp.
Long Dạ Tước dừng xe trước một nhà hàng.
Tô Lạc Lạc nhìn thoáng qua nhà hàng sang trọng, thầm nghĩ nơi này chắc chán giá rất đắt.
Long Dạ Tước lại bế con gái xuống, cái ôm vững chắc hình như trở thành của riêng Tô Tiểu Hinh.
Tô Tiểu Sâm từ nhỏ đã không so với em gái.
Trong lòng cậu bé, em gái là nhỏ nhất trong nhà, cậu cũng phải chăm sóc cô bé.
Tô Tiểu Hinh ôm cổ ba, ngồi trên khuỷu tay ba vẻ mặt đầy chờ mong bữa tiệc lớn đêm nay.
– Tiểu Hinh con đừng để ba bế mãi, xuống tự đi đi.
Tô Lạc Lạc thấy con gái yếu đuối cũng chỉ có anh mới có thể chiều cô bé.
Trước kia cô vẫn dạy cô bé tính độc lập.
– Không, con thích ba bế.
Nói xong Tô Tiểu Hinh gắt gao ôm lấy cổ Long Dạ Tước nhìn Tô Lạc Lạc đắc ý nháy mắt.
Long Dạ Tước bế cô lên, Tô Lạc Lạc buồn bực thở dài một hơi, người đàn ông này không sợ nuôi chiều con gái quá thành hư sao.
Ngồi xuống bàn, bắt đầu gọi đồ ăn.
Đây là nhà hàng Tây cao cấp, Tô Lạc Lạc gọi một phần bít tết, nhìn thoáng qua giá thấy đau lòng, rau ở đây cũng rất đắt..