Anh ấy lâu rồi chưa trở về nước, Quyền Quân Lâm cũng muốn cảm nhận hơi thở của thành phố trong nước, anh ấy lái xe trở về biệt thự cũ, nơi đó chưa bị phá hủy, chỉ là xung quanh ngôi nhà đã bị các nhà cao tầng bao quanh, anh ấy quyết định sửa chữa và đưa cho ông ngoại và bà ngoại ở lại, dù sao tuổi cũng đã cao có thể trở về nơi ở cũ, đối với họ mà nói cũng coi như là một loại an ủi tinh thần.
Quyền Quân Lâm đi dạo trong vườn thấy mọc rất nhiều cỏ dại, bởi vì luôn ở nước ngoài nên không quan tâm quản lý nơi này, cho nên ở đây giống bị nơi bỏ hoang.
“Mẹ.
.
Mẹ.
.
.” Đột nhiên có tiếng khóc của đứa trẻ vọng ra từ trong vườn.
Bước chân của Quyền Quân Lâm liền dừng lại, nheo đôi mắt lại, anh ấy bị ảo giác sao? Tại sao trong nhà anh ấy lại có tiếng khóc của trẻ con?
“Mẹ.
.
.
Mẹ đang ở đâu!” Giọng nói của đứa trẻ ngày càng rõ ràng, mặc dù còn mơ hồ nhưng vẫn nghe rõ lời.
Quyền Quân Lâm chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, giọng nói này không phải truyền từ bên ngoài, mà chính là từ giữa sân nhà anh ta, mặc dù bây giờ là giữa ban ngày nhưng ở trong sân đầy cỏ dài như vậy, đột nhiên nghe thấy giọng nói giống như đứa trẻ mới sinh, vẫn là làm cho người ta cảm giác đặc biệt quái dị.
Sân nhà anh ấy được bao vây bởi những thanh sắt và tường cao thì làm sao có trẻ con ở đây được? Hơn nữa đã bị khóa quanh năm, nên chắc chắn sẽ không có người nhân cơ hội chạy vào ở.
Cho nên đột nhiên xuất hiện giọng nói của trẻ con, càng làm cho anh ấy cảm thấy rất ngạc nhiên.
Quyền Quân Lâm nghe thấy tiếng bước chân của đứa trẻ, còn có tiếng khóc nức nở và sợ hãi, cảm giác đứa trẻ này vẫn còn rất nhỏ.
Quyền Quân Lâm nghe thấy giọng nói này, anh ấy vội vàng đuổi theo về hướng đứa trẻ, cho dù thế nào đây cũng là chỗ của anh ấy, anh ấy sẽ không cho phép ai sẽ xảy ra chuyện ở đây.
Cuối cùng Quyền Quân Lâm thấy bóng dáng của một đứa trẻ, đang chạy qua bụi cỏ, cực kỳ nhỏ bé, có lẽ là mới ba bốn tuổi, chạy vụt qua.
Vốn dĩ Quyền Quân Lâm không tin trên thế giới này có ma quỷ, cho nên dù đây là một nhà cũ lâu năm, anh ấy cũng chắc chắn không tin sẽ xảy ra chuyện ma quái như vậy, cho nên anh ấy chắc chắn đứa bé trong vườn này chính là một đứa trẻ còn sống.
Có điều đứa trẻ này vẫn đi tìm người lớn, chạy rất là nhanh, chợt ở phía bên trái anh ấy bỗng nhiên vang tiếng khóc của đứa trẻ, đây chắc chắn là tiếng khóc hoảng sợ và lo lắng, giống như là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi.
Quyền Quân Lâm dựa vào tiếng khóc của đứa trẻ, cuối cùng cũng đã tìm được đứa trẻ trốn mình nãy giờ.
Khi nhìn dưới ánh sáng mặt trời, là một đứa trẻ da thịt trắng nõn mềm mại và mặc một bộ váy công chúa, đôi mắt anh ấy co rút lại, đây rõ ràng không phải là một đứa trẻ mồ côi gì, đây chính là một cô bé vô cùng đáng yêu và dễ thương.
Mà lúc này, đứa nhóc nghe thấy có người sau lưng, liền ngạc nhiên quay lại thút thít kêu: “Mẹ.
.
.”
Quyền Quân Lâm thấy đứa trẻ khóc đến mức mặt nhăn lại, anh ấy cũng kinh ngạc giật mình, ai lại vứt bỏ một đứa trẻ yếu đuối này trong sân nhà anh ta?
Đứa trẻ thấy không phải là mẹ mình, mà là một chú cao lớn, cô bé liền bị dọa sợ đến mức nước mắt ngừng rơi, không mặt nhỏ nhắn không còn bị nhăn nữa liền hiện ra đường nét xinh đẹp và trắng mịn.
Đôi mắt to mang theo nước mắt như viên ngọc đen, cái mũi xinh xắn, khuôn miệng nhỏ màu hồng có hình trái tim, đầu tóc được thắt vô cùng đáng yêu, cơ bản giống như là một thiên thần nhỏ.
Điều khiến trong lòng Quyền Quân Lâm choáng váng chính một đứa bé rõ ràng xa lạ như vậy, nhưng tại sao những nét mặt trên khuôn mặt nhỏ này? Cảm thấy rất giống bóng dáng anh ấy?
Đây là con nhà ai? Trong lòng Quyền Quần Lâm kinh ngạc, anh ấy từng bước một đi đến trước mặt đứa trẻ, ngồi xổm người xuống, cùng đứa trẻ bình tĩnh nhìn nhau một cái.
Đôi mắt đứa trẻ chứa đầy nước mắt, cô bé cũng đang nhìn anh ấy, bên trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên, còn giống như vui vẻ.
Quyền Quân Lâm cố gắng giữ hơi thở, không biết là sẽ dọa sợ đứa bé này hay là anh ấy sợ và ngạc nhiên vì khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ này quá giống anh ta.
“Ba.
.
.” Đứa trẻ chớp đôi mắt to, dịu dàng gọi anh ấy.
“Bạn nhỏ, con vào đây bằng cách nào? Người nhà của con đâu?”
Bỗng chốc cô bé ba tuổi đột nhiên nhào vào ngực anh ấy, hai cánh tay trắng nõn như củ sen ôm lấy cổ anh ấy, cực kỳ phấn khởi và hét lên: “Ba.
.
.
Ba.
.
.”
Quyền Quân Lâm liền giật mình vài giây, hai cánh tay nhỏ nhắn của cô bé ôm chặt lấy cổ anh ấy, mà đứa trẻ này lại mở miệng kêu ba một tiếng, điều này sao có thể?
Quyền Quân Lâm cẩn thẩn kéo cánh tay đứa trẻ xuống, sau đó anh ấy dịu dàng cười nói: “Bạn nhỏ, chú không phải là ba của con, người nhà con đâu? Tại sao con lại vào đây được?”
Đôi môi trái tim màu hồng của đứa trẻ nhếch lên, bỗng nhiên khóc lên, hai cặp mắt to tràn ngập nước mắt, nước mắt nhanh chóng trào ra, nhìn Quyền Quân Lâm, khóc đến mức tủi thân.
Quyền Quân Lâm liền dỗ dành, nói: “Không khóc, không khóc, chú dẫn con đi tìm người nhà, có được không?”
Đứa trẻ nghe xong liền nhào vào trong ngực anh, ôm cổ anh ấy, một đôi mắt to cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Quyền Quân Lâm âm thầm không nói lên lời, không biết là con nhà ai? Nhỏ như vậy, vậy mà bỏ mặc để cô bé chạy lung tung, may mắn gặp anh trở về xem nhà, nếu không sân lớn như vậy cho dù đứa trẻ khóc đến kiệt sức cũng sợ là không có người nào nghe thấy.
Nếu thực sự xảy ra chuyện thì anh ấy nghĩ, đứa trẻ này là con của người ở xung quanh đây! Anh ấy ôm ra đi hỏi một chút liền biết.
Quyền Quân Lâm không hiểu tại sao lại rất thích đứa trẻ này, nhìn dáng vẻ ba tuổi này, càng làm anh ấy ngạc nhiên là trên gương mặt đứa trẻ này lại có thể nhìn ra rất giống bóng dáng của anh ấy, quả là một chuyện lạ trên đời.
Đứa trẻ này vô cùng yên tâm ngồi trên khủy tay anh ấy, không khóc cũng không lộn xộn, nhưng hai cánh tay ngắn ngủn và trắng như củ sen lại ôm chặt cổ anh ấy.
“Con tên gì?”
“Con tên là Nhan Nhan.” Bé con trả lời một tiếng.
Quyền Quân Lâm nghe giọng nói trẻ con của cô bé, cũng không biết là từ Nhan nào, đành phải cười nói, “Nhan Nhan phải không? Có phải nhà của con gần đây không?”
“Con tìm ba.” Đứa trẻ nói.
Quyền Quân Lâm nghĩ thầm, chẳng lẽ là ba của đứa trẻ này không ở nhà nên cô bé một mình chạy đi tìm ba?
Đột nhiên Quyền Quân Lâm nghĩ đến ở một chỗ góc vườn có hàng rào sắt bao quanh, người lớn thì không thể vào được, nhưng đứa trẻ thì có thể chui vào, đặc biệt là những đứa nhỏ giống như cô bé.
Xem ra ngày mai anh ấy phải cho người đến, sửa hàng rào sắt kia lại, không thể cho đứa trẻ như vậy chui vào lần nữa, nếu không thì thực sự rất nguy hiểm.
Quyền Quân Lâm ôm đứa trẻ đi ra ngoài, ven đường có hai ánh mắt của cô gái nhìn qua, không khỏi kinh nhạc quay đầu nhìn lại.
Bởi vì Quyền Quân Lâm cao lớn và đẹp trai như vậy, trong ngực lại ôm một thiên thần nhỏ, thực sự rất có một loại cảm giác trái ngược..