Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 237: Cô Dâu Bị Vứt Bỏ






Hơn nữa khách của nhà họ Sở lần này đều là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh, chắc chắn ông ta xuất hiện với hình tượng vẻ vang.
“A Bằng, Mộng Di còn đang chờ, còn hai phút nữa là đến giờ lành rồi, nhanh lên, đừng có để trễ.” Thiệu Thu đẩy chồng của mình, Lâm Bằng liền nở một nụ cười trên môi đi qua, để cho con gái kéo tay ông ta: “Mộng Di, cố gắng biểu hiện tốt một chút, hôm nay là ngày vui của con.”
“Ba, con hiểu rồi.” Ở phía dưới vải mỏng, lớp trang điểm tinh tế của cô gái khó che giấu được sự phấn khích và vui mừng, hoàn toàn không có chút tủi thân nào khi bị kết hôn thay.
“Chị đã quay về rồi sao?” Cô gái hỏi với giọng giả dối.
“Đừng quan tâm đến nó, chỉ cần Trạch Hiên đồng ý cưới con thì tất cả mọi thứ đều không phải là vấn đề.” Khuôn mặt Lâm Bằng hiện lên vẻ mặt tàn nhẫn.
“Trạch Hiên rất yêu con!” Lâm Mộng Di nói rất tự tin.
Lâm Bằng rất thích đứa con thứ hai này, có bản lĩnh, có mưu mô, thậm chí ngay cả ông ta cũng không biết lúc nào con gái thứ hai đã giải quyết xong Sở Trạch Hiên, để anh ta đồng ý việc thau đổi cô dâu.
Chẳng những đồng ý, ông ta còn có thể nhìn ra được anh ta rất thích đứa con gái thứ hai này, xem ra cuộc hôn nhân lần này cực kỳ thành công, sau này có đứa con gái mưu kế như thế gả vào nhà họ Sở sẽ rất có ích với ông ta.
Trên thảm cỏ xanh, có một bóng dáng vội vàng chạy vào sảnh tiệc cưới, nhiều lần suýt chút nữa ngã xuống đất, nhưng cô vẫn không ngừng điên cuồng chạy, khóe mắt của cô ấy đỏ lên, vẻ mặt trắng bệch, bây giờ đầu óc cô ấy vô cùng căng thẳng, đôi mắt toàn là nước mắt lẫn lộn, cứ nhìn chằm chằm vào sảnh tiệc cưới màu trắng kia.
Ở trong lòng lại điên cuồng gào thét, không, đây là hôn lễ của tôi, là của tôi.

.

.
Trong sảnh cưới, tiếng nhạc đám cưới vang lên cực kỳ êm tai, cô dâu nắm tay ba mình từng bước một bước về phía lễ đài.
Nơi đó, chú rể mặc âu phục màu trắng, dáng người khôi ngô đang đón cô dâu của mình.
Biết rõ ràng đã đổi người, nhưng khóe miệng chú rể vẫn nở nụ cười dịu dàng và cưng chiều, giống như cô gái này mới là cô dâu anh ta muốn cưới.
Lúc này, có một người bảo vệ vội vàng đến bên tai anh ta nói nhỏ gì đó, vẻ mặt chú rể hơi thay đổi, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm về một hướng: “Chặn cô ta lại, không cho phép cô ta đi vào sảnh cưới.”
“Vâng.” Bảo vệ liền đi xuống dưới.
Trên thảm đỏ trải đầy hoa, ánh mắt cô gái nhìn bóng dáng anh tuấn trên khán đài kia, nhếch miệng lên, cuối cùng cô ta có thể ngay thẳng trở thành phụ nữ của anh ta.
Một sự phản bội, lừa gạt, cùng yêu đương vụng trộm, tình cảm không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cuối cùng có thể danh chính đặt lên mặt bàn trước việc cô dâu mất tích, đến muộn và không còn giữ được trinh tiết.

Cô ta, Lâm Mộng Di sắp trở thành vợ của Sở Trạch Hiên.
Dưới bậc thang đám cưới, cuối cùng bóng dáng mảnh mai của Lâm Thiển Hạ đã đi đến, nhưng mà cô ấy còn chưa bước lên bậc thang, một giây sau bóng dáng của cô ấy đã bị hai tên bảo vệ giữ chặt.
“Cô Lâm, ở đây không phải là nơi cô vào.”
“Buông ra, buông ra.” Lâm Thiển Hạ hét lên, đôi mắt chứa đầy nước mắt, bởi vì cô ấy nghe thấy được tiếng nhạc diễu hành đám cưới trong đại sảnh.
Có nghĩa là bên trong đó đang tiến hành một đám cưới.
Cô ấy nghiêng người nhìn người đang ngăn mình, tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng, đây là người bảo vệ của Sở Trạch Hiên, bọn họ chỉ nhận mệnh lệnh của Sở Trạch Hiên.
“Các người.

.

.

Có phải các người đã sai lầm không, hôm nay tôi mới là cô dâu, tôi mới là.

.

.” Lâm Thiển Hạ hét vào mặt bọn họ.
“Cô Lâm, cô dâu của cậu cả đã có, cô tốt nhất hãy thành thật một chút, đừng có phá hỏng.”
Nói xong, bọn họ dã man và thô lỗ kéo cô ấy đi về một căn phòng và giam cô ấy lại.
“Thả tôi ra.

.

.

Buông ra.

.

.

Tôi muốn đi vào, tôi muốn đi vào.

.

.” Lâm Thiển Hạ giống như một người điên.
Mà trong đại sảnh, một cô gái khác đang mặc một váy cưới mà cô đã chọn, đôi giày cao gót, trên đầu còn đội vương miện công chúa của cô ấy, vốn dĩ chiếc nhẫn cưới thuộc về cô ấy lại được đeo trên ngón áp út cô ta, còn có chồng chưa cưới của cô ấy, càng nực cười hơn chính là hai người phù dâu của cô cũng đứng với sáu người phù dâu bên trong kia.
Lâm Mộng Di hoàn toàn cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về Lâm Thiển Hạ.
Trong đại sảnh, có mấy người nhà mẹ đẻ của Lâm Thiển Hạ, vào lúc vén khăn mỏng của cô dâu lên, đều bị sốc và choáng váng, bọn họ không dám tin nhìn cô dâu đã bị đổi thành người khác, mà Lâm Thiển Hạ đang ở đâu?
Bọn họ không thể tin đám cưới lại hoàn thành, bởi vì ở đây những vị khách chỉ biết cô dâu là con gái nhà họ Lâm, bọn họ đương nhiên không biết nhà họ Lâm có hai người con gái, mà cô gái ở trên đài kia, là một cô gái không biết sợ hãi cướp đám cưới và kết hôn thay.
Đám cưới kết thúc, cô dâu cùng chú rể đi vào hậu trường, bảo vệ ở đó chạy đến báo cáo.
“Đã nhốt Lâm Thiển Hạ lại, cậu chủ muốn thu xếp như thế nào?”

Lâm Mộng Di đưa tay nắm lấy tay Sở Trạch hiên: “Chồng à, chúng ta đi qua gặp cô ta đi! Như vậy cũng để cô ta hết hi vọng.” Nói xong, cười đắc ý: “Hơn nữa trong tay chúng ta có chứng cứ cô ta lên giường với người đàn ông khác, cũng không sợ cô ta sẽ không từ bỏ, đúng không?”
“Nghịch ngợm!”
“Chẳng lẽ anh lại còn muốn cô ta kết hôn với anh sao?” Lâm Mộng Di phồng má, giả vờ tức giận.
Sở Trạch Hiên ôm lấy bờ vai cô ta và an ủi: “Dĩ nhiên là không phải, em phải biết là anh vẫn thích em, Lâm Thiển Hạ là cái gì chứ?”
Lâm Mộng Di liền đắc ý cong môi: “Vậy bây giờ đi tìm cô ta, để cô ta hết hi vọng đi!”
Lâm Thiển Hạ ngồi xổm xuống, ôm hai cánh tay, bộ dáng vô cùng đau khổ, vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cơ thể khó chịu nhưng cũng không bằng cảm giác tan nát cõi lòng.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô ấy nâng lên đôi mắt tràn đầy nước mắt và đỏ hoe, cửa đẩy ra, một đôi nam nữ rất là thân mật đi vào, hai người họ nắm tay nhau, người đàn ông mặc âu phục màu trắng, còn người con gái mặc váy cưới hoa anh đào.
“Các người.

.

.” Lâm Thiển Hạ trừng mắt, tràn đầy oán hận nhìn người phụ nữ cướp hạnh phúc của mình, trong lòng của cô ấy vẫn còn chưa tin người đàn ông cô ấy yêu lại phản bội cô ấy mà cưới người khác.
Lâm Mộng Di nhướng mày đắc ý, giống như là một con khổng tước thắng lợi, cô ta liền nói thẳng: “Lâm Thiển Hạ, cô mau nhìn đi, người Trạch Hiên muốn cưới là tôi, cô mau biết điều mà biến khỏi tầm mắt của chúng tôi, tốt nhất đừng có xuất hiện lần nữa.”
“Trạch Hiên.

.

.

Sẽ không, rõ ràng là anh yêu em.

.

.

Em mới là cô dâu của anh, hôm nay em mới là cô dâu!” Lâm Thiển Hạ vươn tay chụp ống tay áo của người đàn ông mặc âu phục màu trắng.
Người đàn ông liền làm một động tác chán ghét, đưa tay ra sau lưng: “Lâm Thiển Hạ, cô còn có tư cách làm cô dâu của tôi sao? Một người phụ nữ đã bị người đàn ông khác làm nhục qua, cô không chê bẩn mà tôi ngại.”
Nói xong, người bảo vệ cầm ipad qua, chỉ thấy ngón tay thon dài của anh ta ấn một chỗ, trong không khí yên lặng, liền truyền đến âm thanh của một đôi nam nữ quấn quýt, vô cùng rõ ràng và vang dội.
Không biết người đàn ông là người nào, mà chắc chắn người phụ nữ chính là Lâm Thiển Hạ, cô ấy không hề hưởng thụ, mà là hét lên và từ chối.
Trong nháy mắt vẻ mặt của Lâm Thiển Hạ thay đổi, cô nhìn chằm chằm ipad kia, hận không thể xông tới phá hủy ipad.
“Chậc chậc, tiếng rên rỉ khó nghe như vậy, thật không biết người đàn ông trên người cô sẽ nói như thế nào.” Lâm Mộng Di chế giễu.
“Cô câm miệng.

.

.

Các người.

.


.

Là các người đã hại tôi sao?” Lâm Thiển Hạ đau khổ chỉ vào bọn họ: “Các người cùng nhau.

.

.”
Lâm Mộng Di vươn tay kéo người đàn ông bên cạnh, thản nhiên thừa nhận nói: “Đúng vậy, tôi và Trạch Hiên đã sớm ở cùng nhau, là cô mắt mù không nhìn thấy, thuận tiện nói cho cô biết, mỗi lần Trạch Hiên qua đêm ở nhà chúng ta, không phải ngủ phòng khách! Mà anh ấy ngủ trên giường của tôi.”
Đầu óc của Lâm Thiển Hạ vang ầm một cái, giờ phút này cô chỉ có một loại cảm giác, buồn nôn.

.

.

Cho dù Sở Trạch hiên không chạm vào cô, thế nhưng mà anh ta đã hôn cô, cho dù chỉ là khuôn mặt.

.

.

.
Bây giờ cô cảm thấy dạ dày mình trướng lên, muốn ói, nghĩ đến bởi vì Sở Trạch Hiên ở nhà mình mà cô trằn trọc ngủ không được, lúc trong lòng đang tràn đầy ngọt ngào và mừng thầm thì anh ta lại ở trên giường Lâm Mộng Di.

.

.
Cái gì gọi là hoàn toàn hết hy vọng, chính là giờ phút này trái tim Lâm Thiển Hạ, nát, còn bị người ta hung hăng đạp một cái.
“Kế hoạch tối hôm qua vẫn không suôn sẻ, vốn dĩ còn muốn xem người đàn ông trên người cô sẽ có hình dạng như thế nào, đáng tiếc vậy mà bị cúp điện, nếu không bây giờ tôi còn có thể thưởng thức bộ dạng đê tiện của cô ở trên giường!” Lâm Mộng Di nói xong, vẻ mặt buồn nôn cướp lấy ipad trong tay Sở Trạch Hiên ném qua người bảo vệ bên cạnh: “Cấm lấy, đây là bằng chứng cô ta gian dối, nếu sau này cô ta còn dám quấy rầy cuộc sống của tôi và anh Trạch Hiên, tôi liền làm cô ta mất hết danh dự.”
Người bảo vệ liền cẩn thận cầm lấy, Lâm Thiển Hạ nhìn cái ipad kia, liền muốn xông lên cướp lấy, lại bị bảo vệ đẩy ra, vốn dĩ cơ thể cô ấy rất yếu ớt nên cô đã ngã xuống đất.
Cô cắn môi, không cam chịu mà dùng ánh mắt oán hận nhìn Sở Trạch Hiên, nhưng mà Sở Trạch Hiên hơi nâng cái cằm lên, ánh mắt chỉ có lạnh lùng.
“Cô có nghe rõ những lời Mộng Di nói không? Đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi, nếu không chứng cứ cô lên giường với người đàn ông khác sẽ được công bố cho người thân cô biết.”
Uy hiếp xong, Sở Trạch Hiên ôm lấy Lâm Mộng Di bỏ đi.
Sau lưng anh ta, chỉ còn có một bóng dáng ở trong phòng run rẩy, một oán hận mạnh mẽ bao phủ lấy cơ thể Lâm Thiển Hạ.
Giống như một đứa trẻ mồ côi bị thế giới bỏ rơi..