Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 212: Bị Oan






Tô Lạc Lạc nghe thấy thế thì lập tức cúi đầu xuống nhìn chiếc váy mình đang mặc: “Em ăn mặc trông lôi thôi lắm hả?”
Long Dạ Tước sẽ nheo mắt lại, sau khi quan sát vài lượt anh mới nói: “Ừ, gu thẩm mỹ của em kém chết đi được.

Từ nay về sau, nếu không phải nhãn hiệu nổi tiếng thì em đừng mặc ra ngoài đấy nhé.”
“Được, nếu anh đã nói vậy thì hôm nay em sẽ đi mua một đống quần áo cho mà xem.” Tô Lạc Lạc bị anh chọc tức.
Đây chính là kết quả mà Long Dạ Tước muốn, môi anh khẽ cong lên một nụ cười: “Ừ, lát nữa em đi mua đi, để anh xem xem trông em như thế nào.”
“Nếu anh đã nói vậy thì em sẽ quẹt sạch thẻ của anh luôn.” Tô Lạc Lạc cầm thẻ của anh rồi nói bằng giọng tức giận.
Người đàn ông này dám nói cô không có gu thẩm mỹ hả? Câu này trực tiếp làm tổn thương lòng tự trọng của cô rồi đó.
“Ừ, không thì em cứ bảo nhân viên cửa hàng đóng gói vào rồi gửi về là được.” Long Dạ Tước đưa ra đề xuất.
Đột nhiên Tô Lạc Lạc lại cảm thấy dở khóc dở cười, tất nhiên cô biết là người đàn ông này chỉ đang dùng chiêu khích tướng để cô tiêu tiền mà thôi.

Thế nên cô xoay người nói: “Em đi đây.”

Long Dạ Tước nhìn cô cầm thẻ của mình thì khẽ thở ra một hơi, bây giờ anh muốn cho cô tiền mà vẫn phải phí công tốn sức như thế đấy.

Nếu là người phụ nữ khác thì khi anh đưa, họ sẽ không nói nhiều lời mà sẽ lập tức nhận lấy luôn.

Đúng là người phụ nữ anh thích có khác, quá đặc biệt, quá khác người.
Tô Lạc Lạc đi được tầm mười mét rồi mà cô vẫn cảm nhận được dường như đằng sau có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Cô quay đầu lại thì thấy Long Dạ Tước đang nghiêng người dựa vào con xe thể thao của anh, hai tay khoanh lại rồi nhìn về phía cô.

Thế là Tô Lạc Lạc phất phất tay với anh, ý bảo anh có thể đi được rồi.
Bấy giờ Long Dạ Tước mới mở cửa ngồi lên xe rồi cua một đường vô cùng đẹp mắt.
Cô hẹn Hạ Thấm ở cửa trung tâm thương mại, hai cô bạn tốt bắt đầu công cuộc đi mua sắm.

Tính chất công việc của Hạ Thấm có liên quan đến thời trang nên cô ấy rất hay vào các cửa hàng đồ hiệu để xem, dù không mua nhưng cô ấy thích nghiên cứu và tìm tòi những phong cách thời trang mới ra để tìm kiếm cảm giác.
Ngày trước Tô Lạc Lạc không dám vào những cửa hàng đồ hiệu như thế này vì dường như chỉ vừa mới bước chân vào thôi mà cô đã có cảm giác nhân viên cửa hàng đang nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy vẻ giễu cợt và khinh thường, cảm giác đó khiến cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
“Ai da, dạo này cảm giác về thời trang của tớ cứ như đèn đã cạn dầu ấy, bây giờ tớ chẳng thiết kế được cái gì cả, bực chết đi được.” Hạ Thấm vừa uống trà sữa vừa mở miệng oán hận.
“Sao thế? Gần đây cậu căng thẳng, mệt mỏi hay áp lực nhiều quá à?” Tô Lạc Lạc hỏi bằng giọng quan tâm, thấy Hạ Thấm hình như hơi gầy đi nên cô cảm thấy lo lắng.
“Không phải đâu.

Nguyên nhân là do bây giờ các khách hàng nữ đều kén chọn kiểu dáng quần áo hơn thôi.

Chính điều đó khiến những người thiết kế thời trang như bọn tớ phải vận dụng tất cả tư duy của mình mới có thể thiết kế ra được.

Có thể tưởng tượng những gì thì tớ cũng đã tưởng tượng hết rồi, thế nên dạo này tớ mới không nghĩ ra ý tưởng mới mẻ nào khác đấy.”
“Đừng ép bản thân quá nhé, cậu phải thả lỏng mình ra đấy.”

“Thì đó.

Thế nên lúc cậu hẹn tớ, tớ cũng chỉ muốn ra ngoài đi dạo rồi mua sắm một chút.

Đi, đi xem mấy thương hiệu nổi tiếng trong cửa hàng với tớ một lát đi, để tớ xem xem thành quả của các bậc thầy thiết kế một chút xem sao.”
“Ừ.” Để Hạ Thấm có thể thả lỏng bản thân một chút nên tất nhiên là Tô Lạc Lạc sẽ đồng ý với yêu cầu của cô ấy rồi.
Hai người bước vào một cửa hàng lớn tầm cỡ quốc tế, đứng trước tủ kính, Hạ Thấm khẽ thở dài: “Cậu nhìn trang phục mà người ta thiết kế đi, chỉ là mấy tấm vải thôi mà bán được mấy trăm triệu, mà quần áo tớ thiết kế bán trên mạng chỉ được vài trăm nghìn.

Sự chênh lệch này đúng là khiến người ta rầu rĩ quá đi mất.” Hạ Thấm kêu lên rồi thở dài một hơi bằng vẻ không cam lòng.
“Thôi mà, tớ tin sau này chắc chắn cậu cũng sẽ trở thành một nhà thiết kế đỉnh cao.” Tô Lạc Lạc khen ngợi cô ấy.
Hai cô gái đi vào từ cửa chính, nhân viên cửa hàng đứng ở cửa lập tức đi theo hai cô rồi nở nụ cười chào đón một cách miễn cưỡng: “Kính chào quý khách, xin hỏi hai cô đây cần tìm kiểu dáng quần áo như thế nào?”
“Chúng tôi muốn đi lòng vòng xem qua một lát đã.” Hạ Thấm mím môi cười với cô nhân viên một cái rồi sau đó xem xét cẩn thận xung quanh cửa hàng.
Cô nhân viên cửa hàng đi theo phía sau họ rất sát như thể cô ta sợ họ lỡ tay sẽ làm hỏng quần áo không bằng vậy.
Tô Lạc Lạc không có tâm trạng nhìn ngắm quần áo nên cô chỉ nhìn bốn phía xung quanh bằng ánh mắt hờ hững, nhưng Hạ Thấm thì cẩn thận nghiên cứu tìm tòi một chút, cô ấy thấy một mẫu thời trang mới ra nên cầm lên xem thử bằng sự ngưỡng mộ và yêu thích.

Sau khi cô ấy đặt nó về chỗ cũ thì ngay lập tức cô nhân viên cửa hàng kia nhìn thấy vài sợi tơ nhỏ ở phía trước vạt áo của bộ trang phục đã bị xổ ra một chút.
“Xin lỗi quý khách nhưng cô đã vô tình làm hỏng quần áo của chúng tôi rồi.” Cô nhân viên cửa hàng gọi Hạ Thấm lại ngay lập tức.

Thực ra trong lòng cô ta biết rõ rằng Hạ Thấm không phải là người làm hỏng bộ quần áo đó, nhưng nếu không bán được loại quần áo hơi bị lỗi kiểu này thì giá của nó sẽ bị khấu trừ thẳng vào tiền lương của cô ta.

Thế nên tìm một khách hàng làm nạn nhân cũng là một giải pháp tốt cho họ.
Hạ Thấm hơi ngẩn ra, cô ấy quay đầu nhìn về phía mà cô nhân viên đang chỉ rồi lập tức duỗi hai tay ra: “Trên tay tôi không có sợi tơ nào, không phải tôi làm hỏng mà.”
“Sao lại không phải do cô làm hỏng? Lúc trước tôi đã kiểm tra rất kỹ và chiếc áo vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng vừa nãy sau khi cô chạm vào thì tơ bị xổ ra, có thể là do móng tay của cô móc vào chẳng hạn.” Trên mặt cô nhân viên vẫn là vẻ khách sáo, khiêm nhường nhưng cô ta lại đổ hết tội trạng lên đầu của Hạ Thấm.

Tô Lạc Lạc vội vàng đi tới, Hạ Thấm thay đổi sắc mặt rồi nói bằng giọng có vẻ tức giận: “Thực sự thì tôi không hề làm hỏng quần áo của các cô, rõ ràng là nó đã bị hỏng từ trước rồi mà.

Cô muốn đổ hết tội trạng lên đầu tôi đúng không?”
Vẻ mặt của cô nhân viên cũng bắt đầu trở nên khó chịu: “Cô này, chẳng phải vừa nãy cô đã chạm vào bộ quần áo này hay sao? Chẳng lẽ cô không biết quần áo ở chỗ chúng tôi có giá vô cùng đắt à? Một bộ cũng đã mấy trăm triệu rồi đấy.”
“Tôi muốn mua quần áo mà cũng không thể lấy ra xem thử được à?” Hạ Thấm vặn lại.
“Cô có chắc là mình mua được không vậy?” Cô nhân viên tỏ thái độ coi thường ra mặt rồi nói bằng giọng nghiêm túc: “Bộ quần áo này là do cô làm hỏng, bất kể như thế nào thì cô cũng phải bồi thường cho chúng tôi.”
Tô Lạc Lạc thấy bạn tốt của mình bị vu oan như vậy thì vô cùng tức giận: “Mắt nào của các cô nhìn thấy chúng tôi không mua nổi? Đừng nói là bộ quần áo này, thậm chí là mười bộ thì chúng tôi vẫn có thể mua được nhé.”
Hạ Thấm đang đứng ở bên cạnh liếc nhìn cô bằng ánh mắt có phần kinh ngạc, sau đó lại thấy cô nhíu mày mà nói: “Chỉ cần chúng tôi thích thì quần áo ở đây chúng tôi đều mua được hết.”
Mấy nhân viên đứng bên cạnh đó tỏ thái độ kiêu ngạo nhìn Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm từ trên xuống dưới vài lượt rồi đánh giá bộ quần áo chỉ vài trăm nghìn mà hai cô đang mặc trên người thì cảm thấy vô cùng nực cười, một trong số những người đó nói bằng giọng giễu cợt: “Loại khách hàng như các cô thì một ngày chúng tôi cũng phải tiếp đón cả chục người, chỉ nhìn chứ không mua, lại còn mặc thử liên tục.

Không mua được thì đừng thử, đừng đụng cũng đừng sờ soạng gì cả.”
“Cô nói cái gì đấy? Cô bảo ai không mua được?” Tô Lạc Lạc bước thẳng qua bên đó.
Hạ Thấm cảm thấy hơi căng thẳng nên cô khẽ kéo váy Tô Lạc Lạc lại: “Thôi bỏ đi, chúng ta không chấp nhặt với họ làm gì.”
“Cô này, nếu cô không mua bộ quần áo này thì hai cô đừng mong rời khỏi đây.” Cô nhân viên vừa rồi nói bằng giọng lạnh lùng.
“Bao nhiêu tiền, chúng tôi mua!” Tô Lạc Lạc không muốn bạn thân của mình chịu oan ức.
“Đừng mua, không phải tớ làm hỏng thì sao tớ phải mua?” Hạ Thấm không ngờ cũng có ngày mình phải chịu oan ức như thế này.
“Không mua thì hôm nay các cô đừng mong rời khỏi đây, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.” Cô nhân viên cửa hàng uy hiếp.
Hạ Thấm cực kỳ tức giận: “Tôi không mua là không mua.”
“Không mua được mà còn dám đứng đây dở thói kiêu ngạo, đúng là không biết xấu hổ.” Cô nhân viên mắng..