Tuy Thiện Oánh bảo mấy chị em bên cạnh im miệng, nhưng trong lòng cô ta cũng như họ đều cảm thấy rất tò mò.
Trên thế giới này tại sao lại có người giống cô ta đến như vậy? Chẳng lẽ cô ta thật sự có chị em song sinh ư?
Nếu thật sự như vậy thì cô ta thật không hoan nghênh chút nào, thậm chí là vô cùng chán ghét.
Cô ta không muốn bất kì kẻ nào đến nhà họ Thiện giành lấy địa vị của mình.
Hiện tại cô ta là viên ngọc quý duy nhất được nhà họ Thiện nâng trên tay.
Khi theo Long Dạ Tước ra ngoài, tâm trạng của Tô Lạc Lạc vẫn còn buồn rầu.
Hơn mười phút sau, Long Dạ Tước quyết định dẫn cô rời đi nên chào hỏi người tổ chức bữa tiệc rồi dẫn cô đi khỏi bữa tiệc.
Cả hai ngồi vào trong xe thể thao, bây giờ mới có bảy giờ tối, vốn có thể ở lại bữa tiệc ăn tối nhưng bây giờ Long Dạ Tước lại quyết định đưa cô ra ngoài ăn.
Không biết tại sao trong lòng Tô Lạc Lạc cứ cảm thấy buồn bực.
“Được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, về sau những bữa tiệc có Thiện Oánh xuất hiện anh sẽ không đến nữa, anh cũng sẽ không dẫn em đến.” Long Dạ Tước an ủi cô.
Tô Lạc Lạc trừng mắt nhìn anh: “Anh nghĩ em có phải là con của nhà họ Thiện không? Nếu em thật sự là con của họ thì tại sao em lại bị họ vứt bỏ? ”
Về chuyện này Long Dạ Tước cũng không dám tùy tiện suy đoán, chắc có lẽ năm ấy đã xảy ra chuyện gì đó khác thường mà bây giờ khó có thể tưởng tượng được.
“Cũng có thể em không phải.” Long Dạ Tước ngăn không cho cô nghĩ lung tung nữa.
“Sau khi ăn tối thì em muốn làm gì? Khó khăn lắm hai đứa nhỏ mới không ở bên cạnh, em có muốn đi thả lỏng một chút không? ”
“Chúng ta đi xem phim đi.
Sau khi sinh bọn nhỏ thì cũng lâu rồi em chưa đến rạp chiếu phim xem đàng hoàng một bộ phim rồi.” Tô Lạc Lạc thật sự rất muốn đi xem phim.
“Được, vậy đi ăn xong anh xem với em.” Long Dạ Tước đồng ý với cô.
Tìm một nhà hàng gần đó để ăn uống xong, Tô Lạc Lạc mở mạng lên tìm đặt vé xem phim lúc chín giờ rưỡi để vừa ăn tối xong là có thể xem phim ngay.
Mong đợi xem phim một lúc khiến tâm trạng Tô Lạc Lạc cũng trở nên thả lỏng không ít.
Ăn tối xong là khoảng hơn tám giờ bốn mươi, Long Dạ Tước đậu xe ở ven đường, định cùng đi bộ vào trung tâm mua sắm lớn, rạp chiếu phim ở lầu trên của trung tâm.
Lúc qua đường, Tô Lạc Lạc cẩn thận phát hiện Long Dạ Tước đang đi bên trái cô đã chuyển sang đi bên phải khiến cô cảm động mất mấy giây.
Hóa ra anh di chuyển đến phần sát lề đường, hành động bảo vệ theo ý thức này làm tim cô ấm áp.
Bước vào quảng trường lớn của trung tâm thương mại, nơi đây có rất nhiều người chen chúc nhau.
Long Dạ Tước nắm chặt tay cô tránh để cô bị va phải.
Càng huống hồ đêm nay Tô Lạc Lạc thật sự rất xinh đẹp, cũng rất thanh lịch, ở bên cạnh bọn họ có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm nãy giờ.
Cô chưa từng ăn mặc giống công chúa đi lại ở chốn đông người như thế này bao giờ.
Trình độ hấp dẫn ánh mắt người khác như thế này chắc chắn biến cô trở thành minh tinh, là tâm điểm chú ý trong đám người.
Long Dạ Tước đương nhiên cũng là tiêu điểm của các cô gái, vì vậy Tô Lạc Lạc có hơi bực mình.
Lần sau nếu như cùng anh đi xem phim thì nên ăn mặc bình thường một chút vẫn tốt hơn là quá trang trọng.
Lúc hai người đi đến rạp chiếu phim thì vừa vặn vào rạp, Tô Lạc Lạc cầm lấy hai tấm phiếu đồng thời đi đến trước quầy rượu gọi bỏng ngô, cô quay đầu hỏi Long Dạ Tước muốn uống cái gì, anh nói muốn uống nước suối, còn Tô Lạc Lạc vẫn như cũ thích trà sữa.
Long Dạ Tước cầm giúp cô hộp đựng bỏng ngô nhỏ, cầm lấy chai nước suối.
Anh một thân áo vest cùng giày da đứng giữa đám người thật sự là vô cùng bắt mắt, hơn nữa còn có người nhận ra anh mà nhỏ giọng cảm thán.
Nhưng mặc dù bị người khác nhận ra anh là người giàu nhất thì cũng chỉ có thể xúc động trong giây lát, bởi vì khí chất trời sinh trên người Long Dạ Tước quá mạnh mẽ nên chỉ cần bị ánh mắt anh lướt qua một cái thì mấy vị khách đều trở nên căng thẳng.
Đi vào phòng chiếu phim có bật đèn, Tô Lạc Lạc tìm thấy vị trí của hai người.
Đây là bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng, tâm trạng phấn khích khi còn trẻ của Tô Lạc Lạc trở lại.
Sau khi cô ngồi xuống, đặt trà sữa vào chỗ rồi cầm kính 3D lên đeo vào.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, về cơ bản kính 3D khá giống kính râm nên người đàn ông bên cạnh cô thoạt nhìn rất phong độ, trong ánh sáng mờ nhạt, quả thật người đàn ông này so với mấy nam diễn viên phim bom tấn còn đẹp trai hơn, ngũ quan như được điêu khắc, đường cong sắc bén rõ ràng, nếu như anh muốn thì chắc chắn sẽ không kém những minh tinh nam khác.
Tuy anh không trở thành minh tinh nhưng với sức hấp dẫn hiện tại của anh đã sớm bỏ xa mấy tiểu thịt tươi kia vài con phố rồi.
Tô Lạc Lạc vừa nghĩ vừa buồn cười, cô bị làm sao vậy? Tại sao tự nhiên cô lại nhìn chăm chú vẻ ngoài của anh như vậy, còn vô cùng sùng bái sắc đẹp của anh nữa chứ.
Long Dạ Tước cũng quay đầu nhìn cô, cô gái nhỏ này hôm nay vô cùng xinh đẹp, dù đeo kính râm lại có chút khí chất lạnh lùng.
Tô Lạc Lạc vừa mới cầm bỏng ngô lên thì Long Dạ Tước đã nắm lấy tay cô, cướp ăn bỏng ngô trên tay.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc hơi đỏ lên, ngón tay cô còn lưu lại độ ấm nơi người đã ông mút qua.
Mà người đàn oongq ấy lúc này trên tay đang cầm đưa đến bên miệng cô, chặn lại đôi môi đỏ mọng, Tô Lạc Lạc đành phải mở miệng ra ăn.
Và rồi phim cũng bắt đầu chiếu.
Ngọn đèn chợt tắt, bộ phim bắt đầu, bầu không khí khẩn trương bắt đầu bao trùm.
Mở đầu phim là cảnh những người đang truy sát nhau.
Tô Lạc Lạc nuốt nước miếng và trở nên căng thẳng, cô không ăn nữa, chỉ ôm hộp bỏng ngô trong ngực, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Long Dạ Tước cảm nhận được cô đang căng thẳng, thân hình anh vốn cao lớn nên nhấc phần ngăn cách giữa hai ghế rồi vươn dài cánh tay đi qua phía sau đầu cô, khiến cô ngả người vào khuỷu tay anh.
Tô Lạc Lạc cũng không có từ chối, lòng ngực ấm áp của Long Dạ Tước còn có cảm giác an toàn hơn ghế dựa.
Long Dạ Tước cúi đầu hôn nhẹ lên trên tóc cô, và hiển nhiên, anh không có một chút hứng thú nào đối với tình tiết trong phim cả.
Tô Lạc Lạc không chú tâm vào bộ phim nữa, cô nhẹ nhàng cảm nhận được cái hôn dịu dàng của anh, còn có mùi hương mát lạnh dễ chịu trên người anh nữa, trái tim cô lại rung động.
Cô nghiêng đầu nhìn thấy mấy cặp đôi bên cạnh cũng đều dựa sát vào nhau xem phim.
Tô Lạc Lạc an phận ngồi không động đậy nhưng đáy lòng hiện lên một tia ngọt ngào.
Tô Lạc Lạc khát, cô nhẹ nhàng ngọ ngoạy một chút rồi ngồi dậy, cầm lấy ly trà sữa rồi uống một ngụm, sau đó cô nhất thời ấm đầu đưa cho người đàn ông bên cạnh, nhỏ tiếng hỏi: “Anh có muốn uống không? ”
Long Dạ Tước trước nay không thích đồ uống vị ngọt, nhưng tất nhiên đối với đồ mà cô đã uống qua rồi tuy ý nghĩa không lớn lắm nhưng lại đặc biệt.
Anh cúi đầu nhấp một ngụm, Tô Lạc Lạc thấy anh cầm ống hút, da đầu cô tê dại, đây không phải là đang hôn gián tiếp sao?
Tô Lạc Lạc đột nhiên băn khoăn không biết có nên lau ống hút không.
Lúc cô đang nghĩ như vậy, cảm giác trên đỉnh đầu có một tầm mắt đang nhìn cô chằm chằm, trong lòng cô run lên, bên tai cô truyền đến một giọng nói có chút hờn giận: “Làm sao vậy? Em ghét bỏ à? ”
Tô Lạc Lạc có chút đau xót nghĩ, cô nào dám? Cô nhanh chóng lại uống thêm một ngụm trà sữa..