Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 204: Đối Thủ Cạnh Tranh Xuất Hiện






Nhưng cô vẫn ra khỏi phòng bếp, lên tầng tắm rửa và đánh răng, mấy đứa trẻ kia không có ở nhà, cô thật sự có chút chưa thích ứng được.
Khi cô bước xuống, chỉ thấy trên bàn bày ba món mặn một, món canh đơn giản, được chiên rất hấp dẫn, hòa mùi thơm vào trong không khí.

Long Dạ Tước cởi tạp dề, trên người mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen.

Đơn giản mà sang trọng.
Có ai mà ngờ đến được, vừa rồi con người trước mắt này đã đeo tạp dề và xào rau trong bếp đâu? Mặc dù trong bộ dáng như vậy nhưng anh vẫn rất đẹp trai và lạnh lùng.
Tô Lạc Lạc ngồi xuống, nhìn ánh mắt anh có chút mệt mỏi, cô đau lòng nói: “Cơm nước xong, anh tắm rửa một cái và đi ngủ sớm chút đi.”
“Anh không sao.” Long Dạ Tước híp mắt cười, trước mặt người phụ nữ này, dù có mệt mỏi bao nhiêu anh cũng không muốn nói.
Mà sau chuyến đi lần này, chắc hẳn anh là người mệt nhất.

Hàng ngày phải chơi đùa và chăm sóc mấy đứa nhỏ, ban đêm thì lao đầu vào công việc, thêm cả bao áp lực công việc đè lên anh.
Tô Lạc lạc đói đến mức ăn hai bát cơm, sau đó nhận công việc rửa chén.


Long Dạ Tước ăn cơm xong, lại ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu.

Tô Lạc Lạc thật sự lo lắng cho anh ấy, cô liền pha một ly trà.

Đặt nó bên cạnh anh, rồi cô ngồi xuống dựa vào anh, mỉm cười với anh và hỏi: “Em có thể xem tài liệu của anh được không?”
“Xem đi!” Long Dạ Tước đối với cô không hề có phòng bị.
Tô Lạc Lạc cầm lấy xem liền liếc mắt một cái, hàng loạt các loại số liệu khác nhau và phức tạp.

Nhìn được một lúc cô liền nhức đầu, nhanh chóng bỏ tài liệu xuống, cô ngẩng đầu hướng về phía Long Dạ Tước nói: “Anh hãy mau ngủ sớm một chút đi, mai rồi lại xem tiếp.”
“Còn một chút nữa thôi, hôm nay muốn đi tắm, em chuẩn bị nước cho anh được không?” Long Dạ Tước ngẩng đầu nhìn cô hỏi.
Tô Lạc Lạc gật đầu: “Được, để em chuẩn bị nước cho anh.”
Long Dạ Tước nheo mắt cười, nhìn người phụ nữ này dường như càng ngày càng ngoan ngoãn, cảm giác này không tồi.
Tô Lạc Lạc chuẩn bị nước tắm cho Long Dạ Tước xong, cô trở về trong phòng, cầm lấy Ipad lên nhìn có vẻ chán nản.

Chương cuối cô viết không được, chắc là do lòng cô còn rối bời cũng nên.

Tô Lạc Lạc quay sang đọc tin tức giải trí, cũng muốn qua truyền thông biết thêm được tin tức của Dạ Trạch Hạo gần đây, bình thường những sao kim mới nổi thường là chủ đề mới để các nhà báo đăng tin.
Tô Lạc Lạc nhìn đi nhìn lại cũng không thấy Dạ Trạch Hạo, nhưng lại thấy Thiện Oánh.

Không ngờ tới cô ta là tiểu thư nhà giàu, cũng là con cưng của các trang báo giải trí.

Đây chẳng qua là hình ảnh tiểu thư Thiện Oánh đi đến một cửa hàng quần áo hàng hiệu để càn quét, vậy mà cũng bị biên tập đưa lên trang chính của báo.

Đối với một thiên kim tiểu thư, tự nhiên được nhận cơn mưa lời khen ngợi, bên cạnh còn để ảnh tĩnh của Thiện Oánh.

Ngoại trừ khí chất cao quý mà Thiện Oánh đã toát ra từ nhỏ, khuôn mặt của cô và cô ta có nét giống nhau, nhưng cô ta có vẻ sắc sảo, quyến rũ và tự tin đầy kiêu ngạo hơn.
Tô Lạc lạc nhìn trong chốc lát, nghe thấy tiếng bước chân, lòng cô có chút căng thẳng.

Sau đó, Long Dạ Tước mặc bộ quần áo ngủ màu xám đi vào, rõ ràng là anh vừa mới tắm xong.
“Anh….Sao anh vẫn chưa ngủ?” Tô Lạc Lạc nhìn anh hỏi.

“Anh ngủ cùng em.” Long Dạ Tước gọn gàng dứt khoát nói.
Tô Lạc Lạc nghe vậy liền khẩn trương, cô nuốt nước miếng: “Không được, anh tự sang phòng khác ngủ đi.”
“Anh bị mất ngủ, phải ôm em anh mới ngủ được.” Long Dạ Tước vừa nói, một bên hướng mép giường của cô ngồi xuống, nhấc đôi chân thon dài của lên, trực tiếp nằm xuống cạnh cô.
Tô Lạc Lạc muốn tránh sang một bên, người đàn ông bên cạnh vòng cánh tay qua, nghiêng người đem khuôn mặt tuấn tú vùi trước ngực cô, lẩm bẩm nói: “Đừng nhúc nhích, yên lặng cho anh ngủ chút.”
Tô Lạc Lạc không dám động đậy, nuôi dưỡng cái tính xấu này của người đàn ông không phải chuyện tốt.

Nói như vậy, về sau anh ngủ, đều phải ôm cô mới ngủ được sao?
Chỉ trong vài phút, Tô Lạc Lạc cúi đầu nhìn người đàn ông, liền nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, hẳn là anh đã ngủ.
Tô Lạc Lạc cứ vậy mà ôm anh ngủ, cũng đã mười giờ rồi, cô ngáp lấy một cái và nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc mở mắt ra, sợ tới mức trợn mắt, cũng may đồ ngủ trên người không có lộn xộn, hơn nữa thân thể cũng không có gì khác thường, ngoại trừ người đàn ông tối qua nằm cạnh giờ đã biến mất?
Anh đi làm rồi sao?
Tô Lạc Lạc nhìn đồng hồ, đã tám giờ, gần đây sao cô lại tham ngủ như thế? Chẳng lẽ vẫn bị chênh lệch thời gian sao?
Tô Lạc Lạc nhanh chóng xuống giường, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi xuống lầu.

Trong phòng bếp lại vang lên tiếng động, Tô Lạc Lạc chạy tới, thấy Long Dạ Tước đang mặc một bộ thể thao màu xám, trên cổ vẫn còn quàng khăn mặt sau khi tập thể dục, anh đang cầm Ipad xem gì đó chăm chú, bên cạnh là nồi cháo hải sản đang đun trên lửa nhỏ, hương thơm tỏa ra khắp phòng.
Tô Lạc Lạc ngây người vài giây, nén giận lên tiếng: “Sao anh không gọi em dậy vậy?”
“Anh thấy em ngủ say như vậy, không đành lòng gọi em.” Long Dạ Tước mím môi cười, thuần thục cầm lấy muỗng trong nồi đảo một chút, sau đó nói với cô: “Nhanh, đến đây ăn đi.”
Tô Lạc Lạc nghe lời này, khuôn mặt xinh đẹp có hơi ửng hồng, những lời này hình như cô thường nói với bọn trẻ.

Mà giờ đây, người đàn ông này rõ ràng đang coi cô như những đứa nhỏ cần nuôi dưỡng!
Cô đi đến trước bàn ăn, rót một ly nước uống cạn.

Sau đó, lại nhớ đến bọn trẻ.

Phía sau, Long Dạ Tước dùng găng tay cách nhiệt mang cháo đến, Tô Lạc Lạc chủ động lấy hai bát mang ra bàn.
Trong khi ăn bữa sáng, Long Dạ Tước đột nhiên liếc nhìn cô một cái, nói: “Tối nay anh có một bữa tiệc công việc.

Em có muốn tham gia với tư cách là bạn nữ của anh không?”
Tô Lạc Lạc đang ăn, ngẩng đầu nhìn anh: “Em có thể đi sao.”

“Em là người phụ nữ của anh, đương nhiên có thể đi rồi.”
“Liệu nó có vui không?” Tô Lạc Lạc đột nhiên nghĩ đến, bữa tiệc nào cũng như nhau, khá tẻ nhạt và nhàm chán.
“Chỉ ở lại nửa tiếng rồi đi thôi.” Long Dạ Tước cũng lo lắng sợ cô không thích người ở bữa tiệc này.
“Được, vậy em đi!” Tô Lạc Lạc cúi đầu ăn tiếp, nhưng trong lòng lại nguyện ý muốn đi.
Người đàn ông này đã vì cô mà làm không ít chuyện, những gì cô làm được cho anh cũng chỉ coi là đền đáp lại mà thôi.
Long Dạ Tước còn có công việc phải làm ngay.

Có điều anh làm ở nhà, anh sai trợ lí của mình mang tài liệu từ công ty về, và anh ta cũng đến nhà mang đi.
Tô Lạc Lạc chọn một quyển sách mang lên ban công tầng ba, lặng lẽ quan sát thời gian trôi qua.

Chờ đợi đến tối nay cùng Long Dạ Tước đi tiệc rượu.
Cùng lúc này, tại một tòa biệt thự xa hoa khác, cô gái ngồi ở lầu hai phòng khách đang gọi điện thoại cho người nào đó xác nhận một việc.
“Tối nay, Long Dạ Tước xác nhận sẽ tham gia tiệc rượu đấy!”
“Đúng, anh ấy có ở trong danh sách tham dự.”
“Được! cảm ơn nhé!”
Cô gái đang gọi, có một bộ dáng rất giống Tô Lạc Lạc.

Chỉ khác mỗi cô ta có sự tự tin cùng niềm kiêu hãnh giữa hai hàng lông mày, mà Tô Lạc Lạc lại không có điều đó.
Thiện Oánh nhếch khóe miệng, mấy ngày nay cô ta không ngừng hỏi hành tung của Long Dạ Tước nhưng lại không tìm thấy anh.

Thật khó khăn lắm cô mới biết được tối nay anh có tham gia bữa tiệc này.

Vậy thì, cô nhất định phải ăn mặc thật đẹp, làm cho ánh mắt anh sáng ngời mà chú ý tới cô, rời bỏ bạn gái hiện tại sang một bên và yêu cô ta..