Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 181: Trẹo Chân






Tô Lạc Lạc xoay người định chạy đi, nhưng lại không biết mặt đất không bằng phẳng như trước, chân cô đi giày cao gót dẫm phải một cành trúc nên ngã một phát trông rất khó coi.
Hơn nữa, cổ chân Tô Lạc Lạc còn đau đến nỗi khiến cô hít vào một hơi thật sâu.
Long Dạ Tước không ngờ chỉ trong chớp mắt người phụ nữ này đã ngã xuống đất.

Anh nhanh chóng chạy tới, cúi người ngồi xuống bên cạnh cô.

Thấy Tô Lạc Lạc che cổ chân, anh nhíu mày kiếm một cái.
“Trẹo chân à? Để anh xem thử.” Long Dạ Tước nói xong, duỗi tay ra nâng chân cô lên.
Tô Lạc Lạc lập tức kêu lên một tiếng: “Đừng lộn xộn, đau quá…”
“Ai bảo em không chú ý.” Long Dạ Tước khẽ trách một câu.
Tô Lạc Lạc oán mà không có chỗ phát tiết, rõ ràng là anh ta kéo cô đến nơi này, bây giờ lại trách cô là sao?
Long Dạ Tước cúi người xuống, duỗi tay bế cô vào ngực, Tô Lạc Lạc vội vàng ôm lấy cổ anh.
“Thấy em ăn cũng được, nhưng sao lại nhẹ như vậy?” Long Dạ Tước nhíu mày nói.

“Em có thế chất ăn mãi không béo, không được à?” Tô Lạc Lạc thở dốc, tội đồ khiến cô phải chịu cảnh bị thương này chính là anh.
Nơi này cách chỗ để xe khá xa, ít nhất cũng phải một kilomet! Nhưng suốt dọc đường Long Dạ Tước vẫn bế cô đi qua đám người náo nhiệt.

Bên cạnh thỉnh thoảng lại có người liếc mắt nhìn khiến Tô Lạc Lạc xấu hổ đến nỗi chỉ dám chúi đầu vào ngực anh, không dám lộ mặt ra.
Cô gái trong lòng người đàn ông kia hạnh phúc thật đấy!
“Oa! Đẹp trai quá.” Có cô gái còn không nhịn được mà khẽ thốt lên.
Long Dạ Tước vẫn như không nghe thấy, bế Tô Lạc Lạc vững bước rời khỏi nơi đây.

Còn Tô Lạc Lạc nghe thấy rõ sự hâm mộ đối với mình trong giọng nói của các cô gái kia, nhưng cô lại đau đến nỗi chỉ muốn khóc.
Long Dạ Tước bế Tô Lạc Lạc đến tận xe của anh, sau khi đặt cô vào ghế lái phụ, Tô Lạc Lạc bật đèn xe lên thì thấy chỗ cổ chân đã sưng đỏ lên, trẹo chân.
“Anh đưa em đến bệnh viện.” Long Dạ Tước ngồi vào trong xe, nhanh chóng khởi động xe, định đưa cô đến bệnh viện gần nhất.
Tô Lạc Lạc đành phải đi bệnh viện, ai bảo cô xui xẻo như vậy làm gì?
Tới bệnh viện, Tô Lạc Lạc định đi cà nhắc đến tìm bác sĩ, nhưng chưa đi được mấy bước thì người đàn ông nào đó đã cúi người xuống, ôm cô vào lòng.

Tô Lạc Lạc ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn chiếc cằm gợi cảm mê người của anh.

Được anh ôm, cô bỗng có cảm giác an toàn khó tả.
Dường như Long Dạ Tước cũng biết cô đang nhìn mình, anh hơi rũ mắt xuống, trong đôi mắt vừa sâu thẳm lại vừa nguy hiểm như lốc xoáy của anh bỗng xẹt qua một sự vui vẻ: “Đừng cảm động quá.”
Mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng, người đàn ông này còn có thể đáng ghét hơn nữa không?
Có một điều dưỡng dẫn bọn họ đến phòng băng bó ngoại khoa.

Lúc Long Dạ Tước đi đăng ký khám chữa bệnh đã mê hoặc một đám nhân viên trực ban.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy đến bệnh viện, hơn nữa người đàn ông này không chỉ đẹp trai mà còn có rất nhiều tiền!
Cô gái được anh ấy đưa đến là bạn gái của anh ấy sao?
Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế, thấy bác sĩ nam mang rượu thuốc đến, trái tim cô đập rất nhanh.


Đừng nói bác sĩ nam này sẽ dùng rượu thuốc xoa bóp thật mạnh cho cô nhé!
Nghĩ như vậy, chỉ thấy bác sĩ nam kia nói: “Ở đây bị ứ máu, tôi phải xoa tan máu bầm cho cô.

Tạm thời sẽ hơi đau một chút, cô cố gắng chịu đựng!”
Lúc này, Long Dạ Tước vừa tiến vào, Tô Lạc Lạc vội vàng khẩn cầu bác sĩ: “Bác sĩ, có thể bôi thuốc luôn cho tôi không?”
“Không được, nếu làm như cô nói thì máu bầm sẽ rất khó tan ra, chỉ đau xíu thôi, cố chịu đi.” Bác sĩ kiên định phải xoa bóp cho cô.
Tô Lạc Lạc lập tức trưng đôi mắt to ngập nước ra cầu cứu người đàn ông bên cạnh.

Long Dạ Tước thấy vẻ mặt đáng thương này của cô rất giống vẻ mặt bất lực của một đứa trẻ con.

Anh cố nhìn cười, tiến lên duỗi tay ra trước mặt cô: “Đau thì cắn anh.”
Bác sĩ ở bên cạnh cười rộ lên: “Này cô gái, bạn trai cô đối xử với cô tốt thật đấy.”
Tô Lạc Lạc nắm lấy tay Long Dạ Tước theo bản năng, mà lúc này bác sĩ cũng đổ một lớp rượu thuốc lên chân cô, bắt đầu dùng sức,
“A…” Tô Lạc Lạc đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ co rúm, há miệng cắn lên cánh tay anh như việc này có thể giảm bớt cơn đau của cô vậy.
Sau khi bác sĩ xoa bóp đánh tan máu bầm, Tô Lạc Lạc cũng đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, còn trộm lau nước mắt một cái.
Bác sĩ băng bó cho cô xong rồi nói: “Trong vòng hai ngày tốt nhất đừng đi đâu cả, trong một tháng cũng không được đi giày cao gót.”
Tô Lạc Lạc gật đầu, Long Dạ Tước cầm lấy đôi giày cao gót của cô ra ném thẳng vào thùng rác.
“Ôi! Giày của em!” Tô Lạc Lạc trừng mắt.
“Em không cần nó nữa.” Nói xong, Long Dạ Tước cúi người bế cô lên một lần nữa.
Lúc này Tô Lạc Lạc đang bị đau đến mặt mũi trắng bệch, cô cũng mệt mỏi, đành phải dựa sát vào người Long Dạ Tước, không còn sức nói chuyện.
Long Dạ Tước đặt cô vào trong xe rồi khởi động xe đi về biệt thự.

Về đến biệt thự thì đã là mười giờ tối, Tô Lạc Lạc ngồi bên cạnh thì đã ngủ quên từ trên đường về nhà rồi.
Long Dạ Tước dừng xe lại, nghiêng người cẩn thận ngắm gương mặt khi ngủ của cô.


Một lát sau, anh đi đến bế người phụ nữ đang ngủ lên.
Lúc Tô Lạc Lạc đang ngủ nhưng vẫn ôm lấy cổ anh theo bản năng, rồi lại ngủ tiếp.
Long Dạ Tước bế Tô Lạc Lạc lên lầu, đang định đưa cô về phòng thì lại dừng chân mấy giây, rồi bế cô đi vào phòng ngủ của mình.
Tô Lạc Lạc thì cứ nghĩ người đàn ông này đang bế cô về phòng của cô, nên cô cũng không buồn mở mắt ra mà cứ ngủ tiếp.
Long Dạ Tước cởi cúc áo sơ mi ra, xắn tay áo lên thì thấy một loạt dấu răng sâu đến nỗi nhìn mà ghê người.

Có điều ở trong mắt của anh thì anh đau lòng vì cô phải chịu đau hơn, bởi vì chỉ khi đau đến mức tột cùng thì cô mới vô thức cắn ra dấu răng sâu như vậy.
Long Dạ Tước cởi áo ra, cất bước đi vào nhà tắm.
Tô Lạc Lạc nghiêng người ngủ say, nửa tiếng sau thì Long Dạ Tước đang gối hai tay ra sau đầu, nằm ở chỗ khác.

Anh nghiêng mắt nhìn, anh biết muốn cô ngủ ở đây cả đêm thì tốt nhất là đừng đánh thức cô dậy.
Nếu không chắc chắn người phụ nữ này sẽ tức giận đi về phòng.
Tô Lạc Lạc lật người một cái, khuôn mặt nhỏ đã đối diện với khuôn mặt của anh.

Người phụ nữ đang ngủ say này có một vẻ đẹp không chút phòng vệ, không giống dáng vẻ giơ nanh múa vuốt như lúc cô tỉnh dậy, giống như một con mèo con khó huấn luyện.
Cô ngủ yên tĩnh, ngoan ngoãn, khiến người ta nhịn không được muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng anh không thể làm vậy được, bởi vì anh hi vọng đêm nay cô sẽ ngủ bên cạnh anh, yên tĩnh như thế, để anh có thể thoải mái ngắm nhìn, thưởng thức dáng vẻ lúc cô ngủ.
Tô Lạc Lạc đang ngủ, nhưng có vẻ cơn đau chân đang ảnh hưởng đến cô.

Cô nhíu mày thật chặt, nhíu đến nỗi người khác cũng thấy đau lòng.
Long Dạ Tước duỗi tay ra định xoa bóp cho cô, nhưng cuối cùng lại do dự thu tay về..