Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 175: Bị Móc Túi Lấy Mất Điện Thoại






Tô Lạc Lạc bị Long Dạ Tước cưỡng hôn một cách không rõ ràng như thế.

Sau khi thoát khỏi Long Dạ Tước để chạy về phòng, môi cô đã sưng lên, hơi đau một chút.

Chết tiệt, người đàn ông này là sói hay là cún thế, có ai hôn môi mà bá đạo như thế này không?
Tô Lạc Lạc lau đi hơi thở của anh vẫn còn vương vấn trên môi mình, tim đập nhanh vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Trong phòng quá yên tĩnh nên tiếng tim đập thình thịch vang lên cực kỳ rõ ràng.
Tô Lạc Lạc ảo não nằm xuống giường, đặt tay lên ngực muốn che kín trái tim không biết cố gắng, đang đập cực nhanh của mình.

Sao nó phải đập nhanh vì một tên khốn như vậy?
Trong đầu cô không kiềm chế được hiện ra mấy câu mà anh vừa nói, đời này anh chỉ bảo vệ cô và hai con, ừ thì sống chung thôi! Cô không có ý kiến.
Nhưng tại sao cô phải thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh ta? Nếu anh ta muốn phụ nữ bên ngoài, cô cũng không để ý đâu.


Hơn nữa, anh ta còn nói cô không được tìm người đàn ông khác, cái này thì cô cũng biết thân biết phận lắm.

Dù sao thì đời này cô cũng hoàn toàn không nảy sinh hứng thú nổi với loại sinh vật mang tên đàn ông.
Vào cái đêm của năm năm trước đã để lại bóng ma tâm lý hoàn toàn không thể xóa nhòa trong lòng cô.

Vậy nên, cô không bao giờ muốn trải qua cái chuyện được mọi người ca thán là chuyện đẹp đẽ nhất đời này thêm bất cứ lần nào nữa.
Tô Lạc Lạc cầm laptop lên, định viết thêm gì đó, nhưng trong đầu cô toàn là gương mặt khốn kiếp của người đàn ông Long Dạ Tước kia.

Tô Lạc Lạc đành phải viết nam chính thành một tên xấu xa, còn nữ chính thì cô dung hợp luôn với cuộc đời của người bị hại là mình.
Thế là cốt truyện hoàn toàn biến thành thể loại máu chó: tổng giám đốc bá đạo bắt nạt thỏ trắng nhỏ.
Viết xong hai nghìn chữ, Tô Lạc Lạc xem thời gian một chút thì thấy đã mười một giờ đêm, đến giờ đi ngủ, cô buồn ngủ đến nỗi vừa nằm xuống là ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau.
Hai đứa bé đến trường rồi ăn sáng sau, còn Tô Lạc Lạc thì phải đến công ty lúc chín giờ.

Long Dạ Tước thường ăn sáng ở nhà hàng cao cấp, nhưng Tô Lạc Lạc không muốn trở thành một nhân viên mới đi làm đã đến muộn về sớm
Lúc Long Dạ Tước dẫn cô đến phòng ăn sáng ở dưới lầu thì đã là tám giờ rưỡi
Tô Lạc Lạc vừa xuống đến đây đã nói dự định của mình ra: “Anh cứ ăn đi! Em phải vào công ty điểm danh.”
“Thế bữa sáng của em thì sao?”
“Không ăn cũng được!” Tô Lạc Lạc nói xong, vẫy tay với anh: “Em ra trạm dừng xe buýt trước đây.”
Thân hình thon dài của Long Dạ Tước hơi cứng lại, người phụ nữ này tích cực như vậy làm gì? Anh vốn chỉ định cho cô gia nhập công ty để cô trải nghiệm cuộc sống, để cô chơi mà thôi.
Nhưng Tô Lạc Lạc lại không nghĩ như vậy.
Nhìn cô chen vào xe buýt, rõ ràng xe buýt đã chen chúc đến nỗi sắp biến hình, sắc mặt Long Dạ Tước lập tức hiện lên một tia lo lắng.

Bây giờ trên xe buýt nhiều kẻ biến thái như vậy, người phụ nữ này lại trông ngon miệng như thế, lỡ gặp phải biến thái thì sao?
Long Dạ Tước đột nhiên hết muốn ăn sáng nữa, anh lập tức gọi điện cho Tô Lạc Lạc.

Lúc này Tô Lạc Lạc đang thở dốc không xong, có một cô gái ở bên cạnh đã tốt bụng nhắc nhở cô: “Chị ơi, chuông điện thoại của chị kìa.”

Tô Lạc Lạc chuyển túi ra trước ngực một cách khó khăn, lấy điện thoại ra thì thấy là Long Dạ Tước.

Anh ta không ăn sáng của anh ta đi, gọi điện thoại cho cô làm gì? Có một câu là không nên để lộ tiền tài ra ngoài, hiện giờ cô đang cầm máy Iphone loại mới nhất trị giá mấy nghìn tệ.
Tô Lạc Lạc vội nghe máy: “Alo!”
“Đến trạm tiếp theo thì xuống xe đi, anh đang ở sau xe buýt, anh đưa em đến công ty!”
“À! Không cần đâu, em chen lên đây rồi.”
“Nhanh lên, nếu không anh sẽ chặn đầu xe buýt đấy.” Long Dạ Tước bá đạo để lại một câu rồi tắt máy luôn.
Tô Lạc Lạc hết chỗ nói nổi, cô kiễng chân lên định nhìn xem có đúng là xe của Long Dạ Tước đi theo không, nhưng cuối cùng chỉ nhìn thấy một đám hành khách chen chúc nhau đến nỗi mặt đỏ tai hồng.

Lúc này, tiếng nhắc nhở của xe buýt vang lên, sắp đến điểm dừng tiếp theo.
Tô Lạc Lạc nói với mấy người đang chắn trước mặt mình: “Nhường một chút với, tôi muốn xuống xe!”
Đột nhiên có hai người đàn ông trung niên cao lớn chen vào trước mặt Tô Lạc Lạc, cô cực kỳ ghét cái mùi thuốc lá nồng nặc trên người bọn họ.

Tô Lạc Lạc che miệng, muốn thoát ra, nhưng xe buýt lại đông như vậy, cô hoàn toàn không biết hai người đàn ông này đã theo dõi điện thoại của cô từ lâu.
Một tên thì chắn tầm mắt của người khác, một tên còn lại thì ra tay.

Trong tình huống chen chúc như vậy, cho dù túi có điều gì khác thường thì Tô Lạc Lạc cũng không phát hiện được.

Hơn nữa bọn họ đã móc túi quen tay, Tô Lạc Lạc chỉ mới cất điện thoại di động vào túi được vài giây thì điện thoại đã rơi vào tay của kẻ khác.
Mà Tô Lạc Lạc vất vả mãi mới xuống được xe, cô nhìn trái ngó phải thì thấy một chiếc siêu xe Rolls-Royce màu đen đang đậu lại cách đó không xa.

Tô Lạc Lạc lập tức chạy tới, sau khi ngồi vào ghế phụ thở hổn hển, cô mới kinh ngạc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
“Sao anh không đi ăn sáng?”
“Hôm nay không ăn.” Long Dạ Tước lạnh nhạt lên tiếng, không muốn làm cô quá đắc ý.
Tô Lạc Lạc thở phào một hơi, sau khi xe chạy được một lúc, Tô Lạc Lạc định nhắn tin báo cho Hạ Thấm biết chuyện cô đi làm, nhưng cô mò trong túi một lúc vẫn không thấy điện thoại đâu.

Bình thường thì cô chỉ cần sờ một cái là thấy điện thoại ngay, nhưng lần này cô sờ mãi vẫn không thấy điện thoại.
Cô vội vàng kéo khóa túi ra, vừa nhìn vào thì chỉ thấy trong túi trống rỗng, làm gì có bóng dáng chiếc điện thoại của cô?

“A!” Tô Lạc Lạc trợn to mắt, phát ra một tiếng thét chói tai.
Long Dạ Tước ngồi bên cạnh bị hoảng sợ, lập tức phanh xe lại, cứ tưởng cô xảy ra chuyện gì.

Phía sau có một chiếc xe điện đi theo xe anh, không kịp phanh lại nên đâm thẳng vào đuôi xe của anh.
Người qua đường đâm vào xe anh vừa nhìn thấy hãng xe thì sợ tới mức chân nhũn ra, vội vàng chạy xe tới chỗ ghế điều khiển xe.

Cái người chuẩn bị phải bồi thường một số tiền kếch xù này là một anh chàng shipper chuyên giao đồ ăn ngoài cho khách.
“Thưa ngài, tôi xin lỗi, tôi không cẩn thận đâm phải xe của ngài.” Anh shipper sợ tới mức mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Không sao, cậu đi đi!” Long Dạ Tước hạ cửa sổ xe xuống, lạnh nhạt lắc đầu.
Anh chàng shipper vội vàng đi ngay, đến lúc này Tô Lạc Lạc mới phát là do mình sợ hãi hét lên một tiếng khiến xe của anh bị người ta đâm vào, cô lại bị dọa ngẩn người thêm một lần nữa.
“Rốt cuộc là em làm sao vậy?” Long Dạ Tước híp mắt lại nhìn cô chằm chằm.
“Em..

em, vừa nãy lúc ở trên xe buýt, điện thoại của em bị trộm mất rồi.” Tô Lạc Lạc tức giận không thôi: “Đáng ra vừa nãy anh không nên gọi điện thoại cho em, làm những tên móc túi kia biết em để điện thoại trong ngăn nhỏ cạnh sườn túi.

Rõ ràng em đã đeo túi ở trước ngực rồi, sao vẫn bị trộm được nhỉ?”
Long Dạ Tước còn tưởng là cô bị thương, nghe thấy chỉ là cô bị trộm mất điện thoại, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.

Khuôn mặt anh đen xì, nói: “Chỉ là mất điện thoại thôi mà? Hay là trong điện thoại của em có ảnh gì bất nhã à?”
“Ảnh gì cơ?” Tô Lạc Lạc chớp mắt.
“Là ảnh nhạy cảm của em ấy.”
“Không có đâu!” Tô Lạc Lạc lập tức lắc đầu, cô không bao giờ chụp ảnh nhạy cảm, mà trong điện thoại cũng không có nhiều số điện thoại, chủ yếu là do điện thoại đắt mà thôi!.