Trong lòng Vương Vĩnh Ninh vừa buồn bực suy tư, nhưng trên mặt lại đầy vẻ tươi cười, tiến lên phía trước nghênh đón, hai tay bắt tay Hàn Đông, nói:
- Hoan nghênh Bí thư Hàn…
Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:
- Đồng chí Vương Vĩnh Ninh không cần khách sáo như vậy đâu.
Sau đó Hàn Đông giới thiệu môt chút về nhóm người Nhuế Thừa Giang.
Nhóm người Vương Vĩnh Ninh trước đây cũng biết Nhuế Thừa Giang, chỉ có điều không có đặt mối quan hệ, lần này Nhuế Thừa Giang lại trở thành nhân vật số một của thành phố Ninh Hải, mọi người vừa nói chuyện, vừa ngầm quan sát Nhuế Thừa Giang.
Nhuế Thừa Giang luôn tươi cười, cùng từng người bắt tay, nói vài câu đơn giản đại loại như “Vất vả rồi!”.
Cả đoàn người đứng bên đường nói chuyện xong, liền đồng loạt lên xe, đi về phía Thành ủy Ninh Hải.
Phía trước đương nhiên có xe cảnh sát đi mở đường, xe chạy nhanh như chớp.
Vương Vĩnh Ninh ngồi trong xe của mình, sắc mặt sầm xuống, trong lòng vô cùng ảm đạm.
Nhìn thấy Nhuế Thừa Giang từ trong xe Hàn Đông bước xuống, trong lòng Vương Vĩnh Ninh liền lo lắng, nếu Nhuế Thừa Giang đứng về phe Hàn Đông, vậy thì dù Hàn Đông có rời khỏi đây rồi, cuộc sống của bản thân mình cũng vẫn cứ khổ sở như cũ.
Với khí thế mạnh mẽ của Hàn Đông, khả năng Nhuế Thừa Giang dựa về phe hắn là tương đối cao đó.
Chỉ cần Hàn Đông có thể ủng hộ Nhuế Thừa Giang, vậy thì bộ máy thành phố Ninh Hải, nhất định sẽ nể mặt Nhuế Thừa Giang, và Nhuế Thừa Giang cũng có thể nhanh chóng nắm giữ thế cục thành phố Ninh Hải.
Nếu mà như vậy, bản thân mình vẫn như cũ phải đối mặt bị Nhuế Thừa Giang chèn ép, nhưng trên thực tế lại gián tiếp chịu sự o ép của Hàn Đông.
Hàn Đông tuy rời khỏi thành phố Ninh Hải, nhưng nơi đây vẫn cứ là thiên hạ của hắn như trước đây.
- Than ôi…
Vương Vĩnh Ninh bất đắc dĩ thở dài.
Thư ký ngồi kế bên tài xế cũng hiểu được vì sao Vương Vĩnh Ninh lại thở dài.
Vốn dĩ là Thư ký của Chủ tịch thành phố, vị trí này chói mắt biết bao, nhiều người đều ngưỡng mộ không dứt. Nhưng anh ta biết, bản thân mình làm Thư ký cho Vương Vĩnh Ninh đúng là nơm nớp lo sợ, cẩn thận vô cùng, chỉ lo sợ xảy ra một chút sai sót gì đó.
Vì anh ta cảm nhận được, cho tới nay, tâm trạng của Vương Vĩnh Ninh luôn không tốt, còn bên Hàn Đông lại chiếm ưu thế tuyệt đối, bất kể là người bên phía Vương Vĩnh Ninh hay Hàn Đông, anh ta đều không thể đắc tội, cho nên làm bất cứ việc gì cũng phải thật cẩn thận, thật chẳng có chút đắc ý, phô trương nào cho xứng với cái chức Thư ký Chủ tịch thành phố.
May mắn là sau khi theo Vương Vĩnh Ninh, cấp bậc của anh ta cũng tăng lên 1 bậc, cũng coi như là đã làm tới chức Cục phó rồi. Nếu thực sự không được, thì tìm cơ hội ra đi, vẫn còn tốt hơn là đứng về phía Vương Vĩnh Ninh mà trong lòng luôn lo sợ.
Cho tới nay, anh ta đều vô cùng cẩn thận, cho nên dù trong lòng không vui, anh ta cũng không bao giờ để Vương Vĩnh Ninh nhận ra.
Ngoài ra tài xế của Vương Vĩnh Ninh cũng có oán thán với anh ta vài câu, nhưng bị anh ta giả bộ cho qua đi. Anh ta rất biết toan tính, chứ đâu có giống như anh chàng tài xế này đâu.
Nếu Vương Vĩnh Ninh mà biết tài xế và thư ký thân cận của mình đều vì hoàn cảnh hiện tại của ông ta mà trong lòng có ý khác, thì chỉ e sự buồn bực trong lòng ông ta sẽ càng ngày càng nhiều thôi.
Xe tới hội trường Thành ủy Ninh Hải, tất cả các cán bộ trong thành phố từ cấp Phó giám đốc sở trở lên và nhân viên phụ trách các ban ngành đều đã đợi ở trong hội trường, nhìn thấy nhóm người Hàn Đông đi vào, mọi người đều đồng loạt vỗ tay, có một số người thậm chí còn đứng dậy vừa vỗ tay vừa ngẩng đầu nhìn.
Nói ra thì sức ảnh hưởng của Hàn Đông ở thành phố Ninh Hải mấy năm qua cũng rất lớn. Trong các cán bộ ngồi đây, nhiều người đều là vì quan niệm dùng người của Hàn Đông mới có thể bộc lộ tài năng, nếu mấy năm đó mà đổi lại là người khác nắm vị trí số một thành phố Ninh Hải, thì những người này e rằng chẳng có cơ hội mà ngồi ở đây đâu.
Nhóm người Hàn Đông ngồi trên bục chủ tịch, hắn dĩ nhiên là ngồi ngay chính giữa, bên trái hắn là Ma Khiết Tuệ, bên phải là Lan Chí Bình.
Hội nghị do Vương Vĩnh Ninh chủ trì.
Đầu tiên Ma Khiết Tuệ tuyên bố bổ nhiệm của T rung ương.
Trong lời phát biểu của Ma Khiết Tuệ, có đánh giá cao độ công tác của Hàn Đông ở thành phố Ninh Hải, cô ta chỉ ra, đồng chí Hàn Đông trong quá trình công tác tại thành phố Ninh Hải, đoàn kết và dẫn dắt bộ máy Thành ủy, xoay quanh các nhiệm vụ trọng tâm, tiến hành công tác có tính khai thác, tính đổi mới, đặc biệt là trên phương diện công tác xây dựng nông thôn mới, tiến hành những tìm tòi có ý nghĩa, cung cấp sự tham khảo vô cùng có ý nghĩa cho toàn quốc để giải quyết vấn đề nông thôn. Đồng chí Hàn Đông căn cứ vào quan niệm dùng người khoa học, trong công tác xây dựng tổ chức, xây dựng bộ máy, giành được thành tích rất tốt, tạo được bộ máy lãnh đạo đoàn kết, hăm hở tiến lên cho thành phố Ninh Hải, đáng được tổng kết, học tập. Cô hi vọng bộ máy thành phố Ninh Hải nhất định phải kế thừa và phát triển cục diện tốt đẹp mà đồng chí Hàn Đông đã tạo ra, thúc đẩy thành phố Ninh Hải tiến thêm một bước.
Lời nhận xét của cô ta rất dài, cũng là lời nhận xét của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương về Hàn Đông trong mấy năm ở thành phố Ninh Hải.
Mọi người đều chú ý lắng nghe, cũng trong lúc Ma Khiết Tuệ nhận xét về Hàn Đông, trong lòng tất cả mọi người đều hổi tưởng lại những gì Hàn Đông đã làm cho thành phố Ninh Hải mấy năm qua, bọn họ đều là người chứng kiến, đương nhiên càng có thể cảm nhận được tính chân thực trong lời nói của Ma Khiết Tuệ.
Ma Khiết Tuệ phát biểu xong, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, kéo dài mãi không dứt, đó chính là một dạng biểu lộ ý kính trọng đối với Hàn Đông.
Tiếp sau đó, Hàn Đông với thân phận Bí thư Thành ủy Ninh Hải lên phát biểu, hắn chỉ đơn giản nói qua một chút về công tác mấy năm qua của bản thân, cuối cùng tổng kết lại bốn chữ “Không thẹn với lòng”.
Khi hắn nói ra bốn chữ này, hội trường lại một lần nữa vang dội tiếng vỗ tay nhiệt liệt, còn nhiệt liệt hơn rất nhiều tiếng vỗ tay lần trước.
Làm việc trong chốn quan trường, có mấy người có thể thực hiện được bốn chữ “Không thẹn với lòng” này.
Cho dù không tham lam, không chiếm đoạt, nhưng ai dám nói đối với công việc của mình, không thẹn với lòng, không thẹn với dân?
Còn Hàn Đông có thể tổng kết như vậy, mọi người không chỉ cảm thấy rất thích hợp, thậm chí cho rằng Hàn Đông hoàn toàn xứng đáng, cho rằng nếu hắn mà còn không có tư cách nói ra câu đó, thì người khác cũng chẳng có tư cách đó đâu.
Cho dù không phải là người bên phe Hàn Đông, cũng không thể không thừa nhận, Hàn Đông nói câu này là hoàn toàn xứng đáng, ai cũng không thể chối cãi.
Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của mọi người phía dưới, trong lòng Lan Chí Bình thầm thở dài: “Mấy năm nay Hàn Đông ở thành phố Ninh Hải, sức ảnh hưởng quả là quá lớn, chỉ e là dù hắn có đi rồi, người khác cũng chẳng dễ dàng nắm được thành phố Ninh Hải trong tay.”
Trong lòng Nhuế Thừa Giang cũng vô cùng kinh ngạc, dù ông ta có nghiên cứu qua về Hàn Đông và thành phố Ninh Hải, nhưng hiện nay xem ra, bản thân vẫn là đánh giá quá thấp sức ảnh hưởng của Hàn Đông ở thành phố Ninh Hải, xem ra bản thân mình tới đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Hải, sẽ phải đối mặt với áp lực rất lớn đây. Chưa dám nói có thể nắm được cục diện trong tay hay không, cho dù những người Hàn Đông để lại có thể ủng hộ mình, nhưng bản thân có thể làm tốt được hay không, đó cũng là một vấn đề rất lớn. Vốn dĩ xuất sắc cũng chỉ là một phán đoán khá chủ quan, nhưng thành phố Ninh Hải có tấm gương Hàn Đông phía trước để tham khảo, giống như có một tiêu chuẩn vậy, điều đó vô hình tạo cho Nhuế Thừa Giang một áp lực rất lớn.
Vương Vĩnh Ninh tuy vẻ mặt luôn tươi cười, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn lại vô cùng chua xót.
Sau khi Hàn Đông nói xong, Lan Chí Bình cũng lên phát biểu, đương nhiên là tiến hành tâng bốc Hàn Đông rồi.
Vương Vĩnh Ninh là người cuối cùng lên phát biểu, ông ta cũng là miễn cưỡng ép bản thân tán dương Hàn Đông, sau đó tỏ vẻ ủng hộ quyết định của Trung ương, Tỉnh ủy, sau này dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy, Trung ương, đoàn kết xung quanh Thành ủy, nỗ lực làm tốt công tác, làm một trợ thủ giỏi cho đồng chí Nhuế Thừa Giang.
Ông ta hiện tại chẳng có lựa chọn, chỉ có thể tạm thời tạo mối quan hệ tốt với Nhuế Thừa Giang, chí ít Nhuế Thừa Giang nhất định không thể so được với Hàn Đông, vì vậy tương đối mà nói, vẫn còn dễ đối phó hơn nhiều. Hơn nữa ông ta cảm thấy, bất kể là ai, đều không thể chịu đựng được lâu dài việc người phía dưới không chịu nghe lời mình mà lại đi nghe lời lãnh đạo đã rời chức, vì vậy Vương Vĩnh Ninh thậm chí cảm thấy bản thân mình có thể liên kết với Nhuế Thừa Giang để đối phó với những người Hàn Đông lưu lại.
Chính vì như vậy, Vương Vĩnh Ninh đi thẳng vào vấn đề biểu lộ thái độ của mình, thậm chí ông ta đã nghĩ kỹ rồi, dù sao cũng không phải là Hàn Đông, bản thân đổi sách lược, trước tiên cố gắng phối hợp với Nhuế Thừa Giang, có khi lại tìm được cơ hội để từng bước trừ khử những người Hàn Đông lưu lại. Nếu Hàn Đông can thiệp quá sâu, chỉ khiến Nhuế Thừa Giang khó chịu, còn như Hàn Đông mặc kệ, vậy thì càng dễ nói rồi.
Sau khi đại hội cán bộ kết thúc, Nhuế Thừa Giang liền biến thành chủ nhân của thành phố Ninh Hải. Dưới lời mời của ông ta, Hàn Đông, Ma Khiết Tuệ và Lan Chí Bình đều ở lại ăn trưa.
Giao lưu một hồi trên xe, Hàn Đông cũng bước đầu có chút nhận thức về Nhuế Thừa Giang, tuy là không sâu sắc, nhưng người này đáng để tiếp tục quan sát một chút đó.
Ăn cơm xong, Hàn Đông và Ma Khiết Tuệ giao lưu một chút với nhóm người Nhuế Thừa Giang.
3 giờ chiều, Ma Khiết Tuệ liền từ thành phố Ninh Hải bay về Yến Kinh.
Lan Chí Bình cũng theo sau đó quay trở về thành phố Biện Châu.
Hàn Đông thì lại chẳng vội vàng đi thành phố Biện Châu.
Dù sao Hàn Đông cũng phải sắp xếp một chút, nên không cần vội vàng như vậy.
Về tới nhà, Lữ Nhạc đã sớm kêu người thu dọn gần xong, nhưng cô sống ở đây lâu như vậy, cũng đã nảy sinh tình cảm với nơi này, tâm trạng có chút hụt hẫng.
Hàn Đông cười an ủi cô mấy câu, cô liền bĩu môi, nói:
- Đi theo anh, mỗi nơi ở chưa được bao lâu thì lại phải rời đi nơi khác, anh tới khi nào mới có thể yên ổn được đây?
Hàn Đông cười ha ha, đáp:
- Cái này thì khó nói lắm đây.
Lữ Nhạc liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Xem điệu bộ của anh, có lẽ chỉ có thể đợi sau khi anh làm Chủ tịch thì mới không phải dọn nhà theo anh.
Hàn Đông cười, đáp:
- Thì ra em kỳ vọng vào anh cao như vậy sao.
- Haha, đương nhiên rồi, cũng không xem lại xem là chồng của ai, anh mà không làm Chủ tịch thì ai làm chứ?
Lữ Nhạc đắc ý, nói.
Hàn Đông nói:
- Tất cả đều là thơm lây từ em.
- Đương nhiên.
Lữ Nhạc đắc ý, nói.
Nhìn thấy điệu bộ đáng yêu của cô, Hàn Đông không kìm nổi giơ tay kéo cô vào lòng.
Lữ Nhạc yểu điệu hừ một tiếng, lắc lư thân mình hai cái, liền ngẩng đầu lên, đôi môi thơm ngát, mịn màng khẽ cong lên, bộ dạng như mặc cho quân tử tùy tiện.
Lần này khi Lữ Nhạc từ Yến Kinh quay lại, tiểu Hàn Vũ ở lại Yến Kinh, thằng nhóc bị bà nội và bà ngoại dùng đồ chơi dụ dỗ, nên đã ngoan ngoãn ở lại Yến Kinh.
Đối với chuyện này, Hàn Đông cũng chẳng cảm thấy có gì không tốt, dù sao như vậy cũng có thể để thằng bé ở bên ông nội nhiều một chút, để cho ông vui vẻ.
- Hàn Đông, buổi tối mình đi ra ngoài ăn nha.
Lữ Nhạc cười ha ha, nói, nụ hôn dài ban nãy khiến mặt cô ửng đỏ, màu hồng xuyên qua làn da trắng thật kiều diễm động lòng người.
Hàn Đông xốn xang, nói:
- Việc buổi tối giờ chưa gấp, hiện tại phải “ăn” em trước đã.
Nói xong liền ôm lấy cô đi về phía phòng ngủ.
Sau trận mây mưa, Lữ Nhạc lười biếng nằm trong lòng Hàn Đông, vẻ mặt thẹn thùng, nói:
- Ban ngày ban mặt mà, anh xấu lắm.
Hàn Đông cười hắc hắc, nói:
- Chẳng lẽ em không thích à.
Lữ Nhạc đưa tay nhéo vào hông Hàn Đông, nói:
- Thích cái đầu anh ấy.
- Đầu nào?
Hàn Đông cười nham hiểm, hỏi.
Lữ Nhạc không trả lời, vẻ mặt mập mờ, dịu dàng trừng mắt nhìn Hàn Đông.
Lúc này di động của Hàn Đông chợt đổ chuông, cầm lên xem, thì ra là Nhuế Thừa Giang gọi tới.