Người Cầm Quyền

Chương 997: Bàn giao




Ngồi trên đài chủ tịch, Hàn Đông nhìn xuống các Đảng viên phía bên dưới, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng trong lòng thì lại rất cảm khái.

Được phân công tới thành phố Ninh Hải từ tháng 11 năm 1999, tới nay đã là tháng 5 năm 2002, cũng đã trải qua hai năm rưỡi, trước đây công việc thường xuyên của Hàn Đông đều là ở thành phố Ninh Hải. Nhưng thông qua sự nỗ lực của hắn, sự phát triển trong hai năm qua của thành phố Ninh Hải, có thể nói là chuyển biến từng ngày, tuy nói các số liệu kinh tế của thành phố Ninh Hải thoạt nhìn chẳng có vẻ gì là tăng trưởng đột biến, nhưng trên thực tế nền tảng của mọi phương diện đều hùng mạnh hơn trước rất nhiều, tiềm lực phát triển cũng phong phú hơn rất nhiều. Đặc biệt là công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới mà Hàn Đông phổ biến, là phương pháp giải quyết sự phát triển mâu thuẫn giữa thành thị và nông thôn của thành phố Ninh Hải, thúc đẩy phát triển mau lẹ nền kinh tế nông thôn, phát huy được tác dụng rất tốt, chỉ cần đi sâu hơn nữa, thì sự phát triển của thành thị và nông thôn thành phố Ninh Hải, chắc chắn sẽ xuất hiện cục diện tốt đẹp, bổ trợ lẫn nhau.

Hai năm ở thành phố Ninh Hải, Hàn Đông ra sức thúc đẩy giải quyết vấn đề ở nông thôn, tổng kết được kinh nghiệm không tồi, đã được một vài địa phương khác noi theo.

Còn chuyện Hàn Đông thúc đẩy mạnh mẽ chuyện sinh viên về thôn làng làm việc, cũng đã bắt đầu có kết quả trên khắp cả nước, các tỉnh khác cũng lần lượt gặt hái được những thúc đẩy nhất định, thu hút sinh viên về các cơ sở công tác.

Mặt khác, trên phương diện sử dụng cán bộ ở thành phố Ninh Hải trong hai năm qua của Hàn Đông, cũng đã đề bạt một số người trẻ tuổi, có đầu óc lại tình nguyện làm việc, những người này sẽ trở thành trụ cột quan trọng cho sự phát triển ổn định, mạnh mẽ sau này của thành phố Ninh Hải.

Có thể nói, trong suốt thời gian hơn hai năm qua, Hàn Đông chẳng có gì hổ thẹn với công việc của mình ở thành phố Ninh Hải.

Bất kể là đối với những cán bộ của thành phố Ninh Hải, hay là đối với nhân dân nơi đây, Hàn Đông đều cảm thấy bản thân không thẹn với lương tâm.

Trong suốt thời gian hơn hai năm qua, Hàn Đông từ Chủ tịch thành phố Ninh Hải, chuyển lên làm Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Hải, rồi lại lên làm Phó bí thư tỉnh Giang Việt, tuy cấp bậc chẳng có gì thay đổi, nhưng những bước tiến của hắn, đúng là chưa khi nào dừng lại.

Khi trong lòng Hàn Đông đang vô cùng cảm khái, thì trong lòng của rất nhiều cán bộ khác cũng cảm khái mãi không thôi.

“Vô tình, Hàn Đông đã trở thành nhân vật số ba tại Tỉnh ủy, thật là khó có thể tưởng tượng được. Hắn mới có bao nhiêu tuổi chứ? Đã tới trình độ này, nhưng lại thể hiện sự chín chắn như vậy, một chút phô trương đáng có của những người trẻ tuổi cũng không có, chỉ e sau mười năm nữa, anh chàng này sẽ trở thành một trong những lãnh đạo Trung ương cho xem.”

Tuy ở Trung Hoa, khoảng 40 tuổi sẽ đạt tới cấp Phó quốc, ở tình thế hiện tại, thực là có chút khó tin, dù sao trải qua mấy chục năm phát triển, thể chế chính trị của Trung Hoa càng ngày càng trưởng thành, một người cán bộ muốn đi đến được tầng lãnh đạo cấp quốc gia, thì phải trải qua rất nhiều sự rèn luyện nghiêm ngặt, xông qua rất nhiều cửa ải khó khăn. Nhưng trên đời chẳng có gì là tuyệt đối, nói không chừng một ngày nào đó, Hàn Đông vút một cái là lên thôi.

Cho đến hôm nay, các thành phố cấp 3 của toàn tỉnh, sớm đã đổi xong nhiệm kỳ, bộ máy cũng đã điều chỉnh xong rồi.

Nhưng biến động nhân sự của Tỉnh ủy, đương nhiên có liên quan tới thần kinh của cán bộ phía dưới.

Chỗ dựa vững chắc đi rồi, phải gấp rút tìm chỗ dựa mới, chỗ dựa vững chắc tiến xa hơn, thì trong lòng không khỏi kích động, muốn nhanh chóng đi tăng cường mối quan hệ giữa đôi bên.

Mà trong lòng nhiều cán bộ, không còn nghi ngờ gì nữa, Hàn Đông chính là người đáng dựa vào, đáng đầu tư, thậm chí ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Hà Vĩnh Thành và Chủ tịch tỉnh Trần Thi Lương cũng đều không to bằng.

Nhưng nhiều người cũng biết, con người Hàn Đông bình thường có vẻ rất hiền hòa, vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười, nhưng đối với các cán bộ đến để dựa dẫm, cũng không phải ai tới cũng nhận. Mà là tiếp nhận có lựa chọn, dường như là người tầm thường thì sẽ chẳng thể lọt được vào mắt hắn vậy.

Mọi người đều biết, hiện nay dựa được vào Hàn Đông cũng chẳng có mấy người, trong đó Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch đương nhiệm Trịnh Giai Sơn đương nhiên là nhân vật dẫn đầu.

Có lời đồn rằng, Trịnh Giai Sơn sẽ được đề bạt lên làm Phó chủ tịch tỉnh trong thời gian tới.

Trong lòng mọi người đều không ngừng hâm mộ, thử nghĩ mà xem, Trịnh Giai Sơn nếu không phải là dựa vào Hàn Đông, có dễ dàng được đề bạt lên cấp Thứ trưởng như vậy không.

Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy lần này, trúng cử Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy còn có Trần Viêm Lâm, Âu Dương Hiên Dật, Khương Gia Chính, Vương Mẫn Kiệt, Lan Chí Bình, Chương Hiểu Đông, Đằng Ngọc Long, Tất Thiên Sơn, Hà Định Quân, Nhuế Thừa Giang.

Nhuế Thừa Giang nguyên là Phó chủ tịch tỉnh, lần này trúng cử làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, rất nhanh sau đó sẽ đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Hải.

Còn trong các Ủy viên thường vụ khác, Khương Gia Chính vốn là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh, lần này xếp hạng cao hơn một chút, kế tiếp sẽ đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Biện Châu, bước này đối với ông ta mà nói, tiến bộ cũng không phải là nhỏ, con người này vốn dĩ rất khiêm tốn, lần này đột nhiên thể hiện khí thế ngút trời, khiến cho mọi người có chút kinh ngạc. Đặc biệt là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vương Mẫn Kiệt, trong lòng rất là buồn bực, vốn dĩ xếp hạng ở Tỉnh ủy của Khương Gia Chính kém xa Vương Mẫn Kiệt, nhưng lần này lại vượt lên trước mặt ông ta, thêm vào đó thành phố Biện Châu mà Khương Gia Chính được phân tới quản lý, cũng có nhiều lợi ích thực tế hơn chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh nhiều.

Buổi chiều, bộ máy Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt mới cử hành Hội nghị thường vụ lần thứ nhất.

Buổi tối, bộ máy Tỉnh ủy tổ chức tiệc ở Nhà khách.

Mười ba vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tụ tập tại một căn phòng, Hàn Đông và Trần Thi Lương ngồi hai bên trái, phải của Hà Vĩnh Thành, mọi người trò chuyện vui vẻ, cảnh tượng vô cùng hài hòa.

Sau bữa tiệc, Hà Vĩnh Thành liền gọi Hàn Đông tới phòng ông ta, nói chuyện với hắn chừng nửa tiếng đồng hồ.

Trong nửa tiếng này, có chừng mười phút chủ yếu là nói về các vấn đề xung quanh chuyện sắp xếp công việc kế tiếp của Hàn Đông, trên thực tế sắp xếp công việc của Hàn Đông đã định đoạt rồi, Phó bí thư Tỉnh ủy đương nhiên là hỗ trợ Bí thư Tỉnh ủy làm tốt công tác hằng ngày của Tỉnh ủy rồi, cụ thể là phụ trách công tác tổ chức, đồng thời kiêm nhiệm chức Hiệu trưởng trường Đảng của Tỉnh ủy, phân công quản lý Sở Văn phòng Tỉnh ủy, Đoàn thanh niên Tỉnh ủy…

Nhưng Hà Vĩnh Thành cũng chẳng ngại mà trò chuyện với Hàn Đông không ít, cứ như là Hàn Đông không biết gì vậy.

Kế đến, ông ta lại cùng Hàn Đông bàn về công việc của thành phố Ninh Hải, hi vọng Hàn Đông cũng vẫn quan tâm tới sự phát triển của thành phố Ninh Hải như trước.

Mặt khác, Hà Vĩnh Thành cũng bộc lộ chút cảm thán, thể hiện sự tin tưởng về việc cùng công tác trong một bộ máy với Hàn Đông.

Hàn Đông luôn tươi cười nói chuyện với Hà Vĩnh Thành, trong lòng lại thầm buồn cười, Hà Vĩnh Thành nói với mình mấy chuyện này, chẳng ngoài là muốn thể hiện ý tốt với mình, ngoài ra cũng là muốn thể hiện cho đám người Trần Thi Lương xem mà thôi.

Kỳ thực cái này căn bản là không cần thiết, dù sao mọi người đều chẳng phải là kẻ tầm thường, cho dù là Trần Thi Lương, cũng có thể dễ dàng bị gạt như vậy sao?

Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lan Chí Bình, cùng với Cục trưởng Cục cán bộ số 2 Ban Tổ chức Trung ương Ma Khiết Tuệ cùng nhau đưa Nhuế Thừa Giang tới thành phố Ninh Hải nhậm chức.

Lan Chí Bình và Ma Khiết Tuệ đương nhiên là vì nhiệm vụ bắt buộc phải tới thành phố Ninh Hải, còn Hàn Đông lại là cựu Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Hải, đương nhiên cũng đến, đồng thời bàn giao với Nhuế Thừa Giang.

Khi rời khỏi Tỉnh ủy, Nhuế Thừa Giang có nói với Hàn Đông hai câu, sau đó liền theo lời mời của Hàn Đông mà ngồi lên xe hắn.

Hiện tại Hàn Đông vẫn đang dùng chiếc xe Audi của Thành ủy Ninh Hải, nhưng hiện nay hắn đã không còn là Bí thư Thành ủy Ninh Hải, chiếc xe này không được phép dùng nữa, đến lúc đó Sở Văn phòng Tỉnh ủy đương nhiên sẽ có sắp xếp.

Nhưng tài xế và thư ký thì Hàn Đông không định đổi, hắn là Phó bí thư Tỉnh ủy, sắp xếp cho hai người đến Sở Văn phòng cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Trước đó, Hàn Đông và Nhuế Thừa Giang cũng ít có cơ hội tiếp xúc, lần này Nhuế Thừa Giang thay Hàn Đông tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy Ninh Hải, Hàn Đông cũng hi vọng ông ta có thể tiếp tục giúp thành phố Ninh Hải phát triển tốt, cho nên muốn mượn cơ hội lần này cùng ông ta giao lưu một chút, nhân tiện quan sát qua về con người này.

Hàn Đông là được thăng chức, chứ không phải đơn giản rời khỏi thành phố Ninh Hải, thêm vào đó Hàn Đông đã làm việc ở đây lâu như vậy, nếu Nhuế Thừa Giang thức thời, thì cái chức Bí thư Thành ủy này ông ta làm chắc cũng khá hài lòng, nếu không Hàn Đông cũng chẳng khách khí với ông ta.

Những Ủy viên thường vụ Thành ủy có liên quan của thành phố Ninh Hải đều đứng đợi ở đầu đường cao tốc.

Thấy một đoàn xe ra khỏi đường cao tốc, mọi người đều lộ vẻ tươi cười, có chút kích động.

Vương Vĩnh Ninh đứng ở vị trí đầu tiên, nụ cười trên mặt ông ta có chút miễn cưỡng, tuy Hàn Đông đi rồi, nhưng ông ta chẳng hề tiến thêm môt bước như mong muốn, hơn nữa Hàn Đông còn ở tỉnh Giang Việt, nhìn chằm chằm thành phố Ninh Hải bất cứ lúc nào, thêm vào đó Bí thư Thành ủy mới thái độ ra làm sao còn chưa biết, hơn nữa đại bộ phận người trong thành phố đều là thân cận của Hàn Đông, cho nên trong lòng Vương Vĩnh Ninh hiểu rõ, bản thân mình bất kể thế nào cũng không thoát khỏi cái bóng của Hàn Đông.