Ngô Thời Hi nói đến sự ổn định đại cục toàn tỉnh. Tuy nghe có vẻ không liên lụy đến Tảo Hoành Vị nhưng trong lời nói cố ý nói cho Tào Hoành Vị nghe thấy.
Ngô Thời Hi không phải kẻ ngốc, hắn mặc dù nghe ra cố ý nói cho Tào Hoành Vị, là vì lấy lời nói đánh thức y, bây giờ tình trạng của Tào Hoành Vị anh mọi người đều biết, anh phải tiến, sự ổn định của tỉnh Giang Việt là điều kiện tiên quyết. Nói cách khác thì một sự rung chuyển nhỏ của tỉnh Giang Việt, chỉ sợ đối với y cũng không có lợi.
Tào Hoành Vị hiểu ra ngay ẩn ý trong lời của Ngô Thời Hi, cười nhạt nói:
- Đồng chí Thời Hi nói rất đúng, tôi cũng tin đồng chí Hàn Đông sẽ nỗ lực giải quyết chuyện này.
Tuy rằng sự hợp tác giữa Tào Hoành Vị và Ngô Thời Hi không phải là ít nhưng mối quan hệ của hai người cũng không phải hài hòa, bền chặt. Trên thực tế đến cấp tỉnh rùi, giữa các vị quan to, rất khó tươi đẹp trên một phương diện nào đó giống như dưới cấp huyện thành. Mối quan hệ giữa tất cả mọi người kết bè kết đảng không rõ ràng như vậy. Thậm chí như là mây mù dày đặc phổ biến, làm cho người ta khó có thể cân nhắc thấu đáo. Cán bộ cấp tỉnh, đa số đều có quan điểm thi hành chính trị của mình, có lý tưởng của mình, trong công việc đều có chủ kiến của mình, phương diện liên đới cũng nhiều một chút, bởi vậy quan hệ cũng phức tạp.
- Mời vào
Tào Hoành Vị trầm giọng nói, liền vui vẻ nói với Ngô Thời Hi bên kia điện thoại:
- Đồng chí Thời Hi, như vậy nhé, có gì chúng ta lại bàn bạc sau.
Cúp điện thoại, Tào Hoành Vị đứng lên, đi tới, mặt tươi cười nói:
- Đồng chí Hàn Đông tới rồi, mời vào.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Quấy rầy bí thư Tào rồi.
Hai người vào phòng, vào phòng tiếp khách, ngồi xuống sofa bọc da thật màu đỏ sậm. Tào Hoành Vị vội lấy thuốc Trung Hoa ra mời Hàn Đông một điếu. Hai người châm thuốc bắt đầu nhả khói.
Tào Hoành Vị vừa hút thuốc vừa híp mắt liếc nhìn quan sát Hàn Đông.
Lúc này, trong lòng Tào Hoành Vị đã có chủ ý, bất luận lần này như thế nào, đều phải ủng hộ Hàn Đông.
Bởi vì ủng hộ Hàn Đông có thể thu được hiệu quả ở hai phương diện. Một là sắp tới lần lượt điều chỉnh nhân sự ở các thành phố, có thể cùng Hàn Đông tiến hành hợp tác, hai là sự tiến bộ của mình, có thể đạt được sự trợ lực của Hàn Hệ.
Nếu như có thể đạt được một chút trợ lực của Hàn Hệ, như vậy Tào Hoành Vị tin chắc khả năng mình bước thêm bước nữa là vô cùng lớn.
Đương nhiên Tào Hoành Vị cũng hiểu rõ, Hàn Đông có thể không dễ đối phó như vậy, mình muốn đạt được tốt đẹp, chắc chắn phải để Hàn Đông có được lợi ích tương tự.
Cho nên, bây giờ trước tiên y phải làm rõ tính toán của Hàn Đông, Như vậy mới có thể xác định kế tiếp phải làm như thế nào.
‘Bây giờ Hàn Đông chủ động tìm tới ta, chắc chắn là muốn nhận được sự ủng hộ của ta. Từ điểm này mà nói, sự hợp tác của ta và Hàn Đông là có khả năng lớn.’
Tào Hoành Vị thầm nghĩ. Y cũng không vội mở miệng. Ngược lại nhất định chính Hàn Đông phải mở miệng nói trước.
“Lão cáo già này”
Trong lòng Hàn Đông thầm thở dài. Tào Hoành Vị vẫn ung dung như vậy chắc chắn là đang cho mình nói trước, như vậy hắn sẽ nắm quyền chủ động.
Cầm điếu thuốc trong tay ấn đầu vào gạt tàn, Hàn Đông uống một ngụm trà, mở miệng nói:
- Bí thư Tào, tối qua xảy ra một việc lớn, nói ra làm cho người ta khiếp sợ, tôi và bạn đang ở ngoài lầu ăn cơm, bất ngờ bị một kẻ lưu manh, uy hiếp.
Hàn Đông kể lại chuyện ngày hôm qua từ đầu đến cuối cho Tào Hoành Vị nghe.
Tào Hoành Vị trên mặt lộ vẻ tức giận, trầm giọng nói:
- Thật là coi trời bằng vung, không ngờ lại có chuyện như vậy, nhất định phải giao trách nhiệm Giám đốc sở Công an điều tra rõ việc này, bằng không an toàn của nhân thân cán bộ chúng ta đều không đảm bảo được, vậy còn nói gì đến giữ gìn an ninh, ổn định xã hội.
Nói xong, y trước mặt Hàn Đông, bấm điện thoại gọi Giảm đốc sở công an Điền Vĩnh Ba, tức giận nói:
- Điền Vĩnh Ba, anh làm Giám đốc sở Công an thế nào vậy, sự an toàn của thân nhân đồng chí Hàn Đông còn bị uy hiếp, sở Công an như vậy cũng giữ gìn trị an xã hội được sao…
Tào Hoành Vị giận dữ mắng mỏ Điền Vĩnh Ba trong điện thoại, căn bản cũng không để Điền Vĩnh Ba giải thích, sao đó xoạch một tiếng cúp điện thoại.
Đầu bên kia Điền Vĩnh Ba bực tới muốn khóc, y đương nhiên hiểu được, chuyện lần này của Hàn Đông, sở Công an chắc chắn phải chịu áp lực rất lớn.
Chỉ là, y không ngờ Hàn Đông nhanh như vậy đã nói với Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị rồi.
Quan hệ của y và Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành hết sức gần gũi, bởi thế chưa là cái đinh trong mắt Tào Hoành Vị. Đừng nói việc lớn như Phó bí thư tỉnh ủy đã bị uy hiếp, cho dù là việc nhỏ, Tào Hoành Vị cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cho nên lần này Điền Vĩnh Ba thực ra đã có chủ ý, nhất định phải tìm hai người chịu tội thay.
Nhưng vừa nghe Tào Hoành Vị nói, lại trực tiếp gài trách nhiệm cho y - Giám đốc sở, xem ra lần này y không chết cũng phải lột da.
Trầm ngâm suy nghĩ một hồi, Điền Vĩnh Ba lập tức gọi điện cho Phó bí thư Ngô Thời Hi, kể lại tình hình với gã, nói:
- Bí thư Ngô, xem ra bí thư Tào rất coi trọng chuyện này.
- Tôi biết rồi.
Ngô Thời Hi cũng rất buồn bực. Gã biết Tào Hoành Vị mượn gió bẻ măng, gã cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
- Lão Điền, anh phải tranh thủ chủ động mới được, trước tiên phải tăng cường điều tra, hoàn nguyên chân tướng sự việc, kịp thời báo cáo sự tình với lãnh đạo, tranh thủ sự ủng hộ của lãnh đạo.
- Tôi biết rồi.
Điền Vĩnh Ba nói, gã biết ý của Ngô Thời Hi là bảo y đi tìm Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành sớm một chút, báo cáo chuyện này với ông ấy, tranh thủ sự ủng hộ của Hà Vĩnh Thành, Hà Vĩnh Thành chắc chắn sẽ không ngồi nhìn Tào Hoành Vị đối phó với sở Công an. Nếu có Hà Vĩnh Thành đứng ra đỡ cho thì áp lực của y cũng giảm đi.
Thực ra không cần Ngô Thời Hi nhắc nhở, Điền Vĩnh Ba đã quyết định sẽ tới phòng làm việc của Hà Vĩnh Thành báo cáo một chút, lúc trước y đã gọi điện liên hệ, mười một giờ thì Hà Vĩnh Thành rảnh, đến lúc đó y sẽ đến báo cáo.
Lúc này, tại văn phòng của Tào Hoành Vị, Tào Hoành Vị và Hàn Đông vẫn đang tiếp tục nói chuyện.
- Đồng chí Hàn Đông, chuyện anh nói tới, tôi cho rằng không chỉ là chuyện của cá nhân anh. Điều này phản ánh đầy đủ tình hình của tỉnh ta hiện này, cho nên tỉnh ủy bắt buộc phải coi trọng cao độ.
Tào Hoành Vị với khí thế nắm chắc toàn cục.
- An toàn của nhân thân cán bộ lãnh đạo còn bị uy hiếp, truyên đi, quả thực là sự sỉ nhục của tỉnh Giang Việt. Việc này một mặt phản ảnh công tác trị an của tỉnh chưa chú trọng. Mặt khác cũng chứng tỏ công tác của chúng ta chưa tới nơi tới chốn, thái độ coi trọng công tác trị an chưa đủ, tôi thấy nhất định phải mở một cuộc tổng vệ sinh, quét sạch mọi hành vi xằng bậy.
Nghe Tào Hoành Vị lên giọng, Hàn Đông lại không phản đối, mặc dù Tào Hoành Vị biểu hiện vẻ rất coi trọng việc này, nhưng trên thực tế đối với việc làm rõ chuyện này lại không tỏ thái độ.
- Bí Thư Tào, căn cứ điều tra, kẻ chủ mưu hôm qua tên là Ngô Đắc Minh.
Hàn Đông đã làm rõ sự tình rồi, xem y chuẩn bị nói như thế nào.
- Ngô Đắc Minh?
Tào Hoành Vị ngây người sửng sốt nói:
- Người này là ai…Tôi thấy bất luận người này thân phận thế nào, bất luận bối cảnh của hắn như thế nào, đều phải giải quyết, xét xử theo đúng pháp luật.
Kỳ thật y biết Ngô Đắc Minh là ai. Lúc trước Ngô Thời Hi đã gọi điện cho y. Nhưng bây giờ y giả ngốc trước mặt Hàn Đông.
Hàn Đông nói:
- Bí thư Tào nói đúng, bất luận hắn là ai, nếu phạm pháp thì phải xử theo pháp luật. Tôi tới báo cáo với Bí thư Tào chuyện này, là muốn mượn cơ hội này nói một chút cách nghĩ của tôi về sự việc. Trong xã hội bây giờ có một sự việc đó là con cái của một số cán bộ làm việc khác người trong xã hội mang lại những ảnh hưởng không tốt.
Nghe Hàn Đông nói mà Tào Hoành Vị có chút giật mình. Hàn Đông có ý gì đây, không chỉ nhằm vào Ngô Đắc Minh mà còn nhằm vào tất cả con cái cán bộ sao?
Nếu quả thật như vậy, Hàn Đông không sợ đắc tội với tất cả cán bộ lãnh đạo sao?
Tào Hoành Vị cũng biết, gia đình cán bộ sinh ra một thế hệ trẻ. Tuy rẵng cũng có rất nhiều người nổi bật, nhưng cũng có không ít con ông cháu cha, bại hoại, những người này ỷ vào quyền thế của cha mẹ, làm việc không đáng tin cậy, quả thật làm cho dân chúng lên án.
Nhưng vấn đề này từ xưa đến nay đã tồn tại, chưa từng giải quyết được hoàn toàn.
Hôm nay Hàn Đông bỗng nhiên nhắc tới vấn đề này, chẳng nhẽ là muốn làm to chuyện trên phương diện này, nhưng hình như không nhất thiết phải vậy, dù sao muốn tích lũy chiến tích gì đó trên phương diện này cơ bản không có khả năng.
Coi như bởi vì nguyên nhân của Hàn Đông, nhưng con ông cháu cha xưa nay khó khiêm tốn. Từ người xấu thành người tốt, nhưng cũng không thể định tính, định lượng chuyện này, chứ đừng nói tới chiến tích.
Tào Hoành Vị cảm thấy có chút không hiểu được Hàn Đông. Trong lòng người thanh niên này rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
- Bí thư Tào, tôi cho rằng việc này phải coi trọng cao độ, mặc dù nói con cán bộ phải có trách nhiệm về hành vi của mình, nhưng chúng ta phải nghĩ một chút, những người này trên nhiều phương diện năng lượng cực lớn không phải là bởi vì nguyên nhân từ cha mẹ sao?