- Đúng vậy, em đang muốn qua đó nói chuyện một chút.
Hàn Đông chủ động nói cho Hầu Khôn là để cho anh ta biết hắn rất coi trọng chuyện này và cũng để anh ta có thể thả tay thả chân đi làm.
- Thế được rồi, anh cũng không quấy rầy em nữa, nếu có thời gian thì ra ngoài ăn một bữa. Hôm qua anh cũng chưa kịp chuẩn bị quà cho cháu gái
Hầu Khôn nói.
Hàn Đông cười nói:
- Cũng không cần phải như vậy, anh có lòng là được rồi.
Hắn nói như vậy chẳng khác nào đã thừa nhận lời nói vừa rồi của Hầu Khôn, điều này khiến cho Hầu Khôn cảm thấy vô cùng vui vẻ, điều này cho thấy là Hàn Đông đã nhận thức anh ta, nếu không thì cho dù hai người có là anh em họ đi nữa thì Hàn Đông cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ thân phận thật sự của Hàn Nguyệt.
Trong lúc Hàn Đông và Hầu Khôn nói chuyện, Phó Bí thư Tỉnh ủy Ngô Thơì Hi đang nổi giận trong phòng làm việc.
Ngô Thơì Hi vốn cũng biết rõ bản tính của Ngô Đắc Minh, cả ngày ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng, thường xuyên không có quy củ, ông ta đối với cái bộ dạng này của con trai tập mãi cũng thành quen, đã không quản được Ngô Đắc Minh thì cũng lười không thèm quản y luôn.
Đêm qua, Ngô Đắc Minh lại cả đêm không về nhà, Ngô Thơì Hi vốn cũng không có để chuyện này ở trong lòng, dù sao thì tiểu tử này như vậy cũng không phải là lần đầu.
Thế nhưng sáng sớm hôm nay, Sở Công an lại gọi điện đến chỗ ông ta, nói là Ngô Đắc Minh đã bị bắt.
Chuyện này khiến cho Ngô Thơì Hi vô cùng tức giận. Ông ta là Phó Bí thư Tỉnh ủy Tỉnh Giang Việt, là nhân vật số ba ở Tỉnh ủy, con trai của ông ta bị bắt được một đêm rồi ông ta mới biết, chuyện này cũng quá là kỳ quái rồi.
Mà điều càng kỳ quái hơn đó là, người gọi điện thoại tới cho ông ta lại chính là Giám Đốc Sở Công an Điền Vĩnh Ba, mà trong lời nói của Điền Vĩnh Ba cũng vô tình để lộ ra là chuyện Ngô Đắc Minh bị bắt lần này cũng không đơn giản, không ngờ lại có liên quan đến Hàn Đông.
- Lão Điền, anh có lầm hay không? Ngô Đắc Minh cho dù là có khốn kiếp như thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám đuổi giết Hàn Đông đâu?
Ngô Thơì Hi có chút không tin hỏi lại.
Mặc dù nói Điền Vĩnh Ba là thân tín của Chủ tịch Tỉnh Hà Vĩnh Thành, thế nhưng hai người dù sao cũng là đồng hương với nhau, ông ta quan hệ với Ngô Thơì Hi cũng không có trở ngại gì, cho nên bình thường hai người ở chung cũng không tệ, nói chuyện cũng được trực tiếp hơn.
Điền Vĩnh Ba thở dài một hơi, nói:
- Bí thư Ngô, chuyện này cũng là do vừa rồi Hầu Khôn báo cáo lại cho tôi mới biết được. Anh ta nói tối hôm qua trong lúc đang ăn cơm thì anh ta nhận được điện thoại của Hàn Đông nói rằng đang bị người khác uy hiếp, anh ta liền lái xe tới đón Hàn Đông, trên đường đi thì bị một đám người bao vây ngăn lại, xe của anh ta cũng bị đám người đó dùng đao với gậy sắt đập nát. Tôi cũng đã nhìn qua, dựa vào biên bản của đội Cảnh sát hình sự điều tra được thì Đắc Minh sau khi nảy sinh xung đột với Hàn Đông thì liền phái người đuổi theo vây đánh Hàn Đông, vẫn còn có khẩu cung ở đây làm chứng, hơn nữa, tối hôm qua lúc xảy ra xung đột thì vừa vặn cũng có hai cảnh sát có mặt ở hiện trường, mà bạn của Hàn Đông cũng lại có mang cả máy quay phim theo nữa…
Nghe Điền Vĩnh Ba nói như vậy xong, Ngô Thì Hi hoàn toàn buồn bực hẳn, những chứng cứ này nếu như lấy ra thì Ngô Đắc Minh như thế nào cũng chạy không thoát được.
Chỉ có điều, ông ta cảm thấy kỳ lạ, Ngô Đắc Minh tự dưng sao lại đi trêu chọc Hàn Đông làm gì?
Ông ta cũng thấy là Hàn Đông cũng chưa phải nhàn rỗi đến mức không có việc gì mà chạy tới thu thập Ngô Đắc Minh cả, cho dù là có muốn đối phó ông ta đi nữa thì cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, đó không phải là phong cách làm việc của Hàn Đông, như vậy thì chuyện này phần lớn là do Ngô Đắc Minh tự mình gây ra rồi.
Đắc tội Hàn Đông không có sao cả, mấu chốt là dùng phương thức như vậy để đắc tội Hàn Đông thì liền trở thành vấn đề lớn rồi, nếu như truy cứu ra thì lại càng nghiêm trọng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Ngô Thơì Hi cảm thấy vô cùng buồn bực, ông ta nói với Điền Vĩnh Ba rằng nhất định phải tự mình nắm chắc chuyện này, nhất định phải đem mọi chuyện điều tra ra rõ ràng, không thể làm oan người tốt nhưng cũng không thể bỏ qua cho kẻ xấu.
Ý của Ngô Thơì Hi rất rõ rang, đó là bất luận như thế nào thì con trai Ngô Đắc Minh của ông ta cũng là người tốt, không thể chịu oan uổng.
- Bí thư Ngô, tôi sẽ để ý kỹ chuyện này. Tuy nhiên, ngài cũng biết, vấn đề chủ yếu vẫn là ở bên Bí thư Hàn kia, hơn nữa, Hầu Khôn và đội trưởng Trung đoàn Cảnh sát hình sự Chương Vũ Vinh lại bắt tay với nhau, tình huống có chút phức tạp, cho nên…
Ngô Thoì Hi đương nhiên hiểu được ý của Điền Vĩnh Ba, nếu như Ngô Đắc Minh thật sự có vấn đề thì ông ta cũng không dám làm quá.
Tính đi tình lại thì dù sao Hàn Đông cũng là Phó Bí thư Tỉnh ủy, hơn nữa, hiện tại, bên trong Sở Công an cũng đều toàn là người của Hàn Đông, bởi vậy, nếu muốn giải quyết vấn đề này thì mấu chốt phải là ông ta và Hàn Đông giao lưu bàn bạc với nhau.
Thế nhưng Ngô Thơì Hi biết được, Hàn Đông người này rất khó đối phó, nếu như hắn dễ đối phó thì người ta sớm đã dìm chết hắn ở Ninh Hải rồi. Thế nhưng, hiện tại, Hàn Đông vẫn còn đang sống rất tốt, lại còn tiến nhập vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trở thành một trong số các Phó Bí thư Tỉnh ủy nữa. Tuy rằng xếp hạng của hắn ở sau Ngô Thì Hi ông ta, thế nhưng đừng nói là ông ta, cho dù có là Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành hay Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị cũng đều không dám coi thường Hàn Đông.
Hơn nữa, trong mấy lần chèn ép Hàn Đông lúc trước ở Tỉnh ủy thì Ngô Thơì Hi biểu hiện là tích cực nhất.
Ông ta tin tưởng Hàn Đông nhất định biết được chuyện này, cho nên, nói không chừng Hàn Đông sẽ mượn chuyện lần này của Ngô Đắc Minh mà trả thù.
Bởi vậy, nếu như muốn Hàn Đông buông tay thì chỉ sợ là không có dễ dàng như vậy.
Nghĩ một lúc, Ngô Thơì Hi mới bình tĩnh lại, bấm số điện thoại của Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị, nói:
- Bí thư Tào, tôi là Ngô Thơì Hi đây, anh có rảnh không, tôi muốn qua chỗ anh báo cáo một chút chuyện.
Ông ta nghĩ, chuyện này, Hàn Đông nhất định sẽ không dễ dàng buông tha, như vậy ông ta nhất định phải lấy được sự thông cảm và ủng hộ của Tào Hoành Vị trước, như vậy thì mới có thể đàm phán cùng với Hàn Đông được.
Tào Hoành Vị cũng cảm thấy bất ngờ. Vừa mới lúc trước Hàn Đông có gọi điện thoại tới nói sẽ lập tức đến báo cáo công tác, sau đó Ngô Thơì Hi này cũng gọi tới đây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Ông ta đương nhiên biết được là hai người kia không có khả năng tự nhiên không có chuyện gì mà chạy tới đây nịnh nọt.
“Giữa hai người này nhất định là có chuyện gì rồi.”
Tào Hoành Vị khẳng định trong lòng, vì thế nói:
- Đồng chí Thơì Hi à, đồng chí Hàn Đông lập tức sẽ tới phòng làm việc của tôi, cho nên có gì anh đơi một lát đi.
Ông ta trực tiếp để lộ Hàn Đông ra chính là muốn nhìn một chút xem phản ứng của Ngô Thơì Hi như thế nào, so với Ngô Thơì Hi mà nói thì ông ta kỳ thật kiêng kỵ Hàn Đông hơn.
Ngô Thơì Hi chấn động, lập tức cảm thấy không ổn, Hàn Đông lúc này đến gặp Tào Hoành Vị nhất định là để nói chuyện của Ngô Đắc Minh, nếu như Hàn Đông và Tào Hoành Vị hai người có thể nhất trí được với nhau thì đối với ông ta đúng là vô cùng bất lợi.
Quyết định rất nhanh, Ngô Thơì Hi liền nói:
- Bí thư Tào, tôi trước đơn giản báo cáo lại với Ngài một chút vậy. Chuyện là như thế này, tôi cũng vừa mới biết được…
Ông ta liền đem tình huống Điền Vĩnh Ba hồi báo đơn giản nói lại, đương nhiên là có giảm bớt cấp độ hành vi của Ngô Đắc Minh xuống rất nhiều, chủ yếu nhấn mạnh chuyện này là do hiểu lầm, mặt khác ám chỉ Ngô Đắc Minh cùng đám côn đồ này không có quan hệ quá lớn, đều là do bọn họ tự chủ trương nhằm vào Hàn Đông mà thôi.
Tào Hoành Vị rốt cuộc đã hiểu rõ, hóa ra chuyện giữa Hàn Đông và Ngô Thơì Hi đều là do đứa con trai của Ngô Thì Hi chọc phải Hàn Đông.
- Đồng chí Thơì Hi à, tăng cường việc giáo dục con cái cũng là chức trách của những người làm cha mẹ như chúng ta. Chúng ta là cán bộ lãnh đạo, phải tăng cường công tác giáo dục này, dù sao thì những người bên cạnh cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc sống và công tác của mỗi người.
Tào Hoành Vị không nhanh không chậm nói. Dù sao Hàn Đông và Ngô Thơì Hi gây chuyện với nhau, đối với ông ta mà nói thì cũng không phải là chuyện xấu gì, nói không chừng còn là chuyện tốt có thể lợi dụng được, ông ta ngồi trên núi xem hai con hổ đánh nhau, thuận tiện còn có thể làm ngư ông đắc lợi.
- Đương nhiên, tình hình cụ thể như thế nào, chúng ta đều phải điều tra cho rõ đã, tôi tin tưởng cơ quan công an sẽ đem đến cho chúng ta một câu trả lời vừa ý.
Lúc này, Tào Hoành Vị chưa vội quyết định, đối với ông ta mà nói, chuyện này vô luận như thế nào, nếu như Sở Công an không thể đưa ra một đáp án hợp lý vậy thì Giám đốc Sở Công an Điền Vĩnh Ba này phải về quê dưỡng lão đi là vừa.
Còn về phần Hàn Đông phía bên kia, ông ta cũng muốn cân nhắc lại cho kỹ một chút.
- Bí thư Tào nói rất đúng, tôi quả thực là đã thiếu sót trong việc giáo dục con cái, là tôi đã không làm tròn bổn phận…
Ngô Thơì Hi trong lòng rất buồn bực thế nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống. Lúc này, ông ta cũng nghe thấy phía bên kia có tiếng gõ cửa, nghĩ thầm chắc là Hàn Đông đã tới văn phòng của Tào Hoành Vị rồi, cho nên nói:
- Bí thư Tào, tóm lại, chuyện lần này, là Ngô Đắc Minh nhà tôi không đúng, may cũng chỉ là hiểu lầm, cũng không có tạo thành hậu quả xấu gì. Tôi sẽ nói chuyện lại với đồng chí Hàn Đông, tôi nghĩ, vì sự ổn định chung của Tỉnh, đồng chí Hàn Đông cũng muốn xử lý chuyện này một cách thích đáng.