Kiều San San là một người rất chú ý chất lượng cuộc sống và tình cảm, sau khi Hàn Đông mua cho cô căn biệt thự đó, cô bèn tìm người chuyên thiết kế bố trí, trong sân còn tạo một vườn hoa, bây giờ đang là thời điểm mùa xuân muôn hoa đua nở, cho dù cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi hương từ vườn hoa truyền đến.
Lữ Nhạc thời gian trước đã chú ý đến hoa viên của biệt thự đó, ngăn cách một bức tường, bên đó trăm hoa đua nở, mùi hương lan tỏa, cho dù ngồi trong sân nhà mình cũng có thể hưởng thụ được mùi hương hoa bay đến. Điều này làm cho cô cảm thấy có hứng thú với căn nhà bên cạnh, nhưng qua quan sát của cô liền biết chủ nhân của căn nhà không ở đó, chỉ có một người làm vệ sinh thỉnh thoảng đến.
Điều này làm cho cô thấy nghi ngờ, nếu chủ nhân không ở đây, vậy mà còn cho người dọn dẹp nơi này tốt như vậy, xem ra chủ nhân ngôi nhà này thật là cẩn thận.
Nhìn thấy bộ dạng hứng thú của Lữ Nhạc đối với ngôi nhà bên cạnh, Hàn Đông trong lòng cũng có chút bực tức, nếu để cho Lữ Nhạc biết bên cạnh là căn nhà của Kiều San San, cô chắc chắn sẽ hiểu ngay được là chuyện gì rồi.
“Xem ra nhất định không thể để cho Kiều San San và Bạch Vũ Giai qua đây, nếu không đụng phải Lữ Nhạc, sự việc sẽ càng thêm phiền toái.” Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm.
- - Em thích hoa viên, vậy chúng ta cho người trồng một vườn hoa trong sân, hàng ngày em có thời gian thì dọn dẹp một chút.
Hàn Đông cười, nói.
Lữ Nhạc lắc lắc đầu, mỉm cười, nói:
- - Không cần, dù sao hoa ở bên cạnh nở đẹp như vậy, em không cần qua đó cũng có thể nhìn thấy hoa tươi, ngửi thấy mùi hoa, không cần mình phải làm một vườn hoa.
Hàn Đông nói:
- - Thế cũng phải.
- - Em đi xem Tiểu Vũ, chắc là con dậy rồi.
Lữ Nhạc dịu dàng nói, đứng lên đi vào trong phòng.
Lữ Nhạc tìm một bảo mẫu, lúc cô đi làm thì có bảo mẫu chăm sóc, thời gian còn lại là do Lữ Nhạc tự mình chăm sóc Hàn Vũ.
Hàn Đông đi theo Lữ Nhạc vào phòng, thằng bé Hàn Vũ đã sớm tỉnh dậy, trên người đắp một cái chăn nhỏ màu hồng phấn, đang mở to đôi mắt đen nhánh, động đậy lục cục, nhìn thấy Hàn Đông và Lữ Nhạc đi vào trên mặt nó liền lộ vẻ tươi cười, từ trong chăn vươn tay ra, đồng thời trong miệng phát ra tiếng bi bô.
- - Tiểu Vũ ngoan.
Lữ Nhạc tiến lên ôm Hàn Vũ lên, thằng bé ở trong lòng mẹ cọ cọ hai cái, sau đó lại giơ hai cánh tay lên, thân mình nhướng về phía Hàn Đông.
- - Ha ha, anh ôm bảo bối nhà ta nào.
Hàn Đông cười cười, giơ tay ôm lấy Hàn Vũ, cúi đầu hôn lên trán thằng bé một cái.
Hàn Vũ lập tức cười khanh khách, thân hình nhỏ bé cũng không ngừng động đậy.
Nhìn bộ dạng thân thiết của hai bố con Hàn Đông và Hàn Vũ, trên mặt Lữ Nhạc cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Đi vào phòng khách, Lữ Nhạc mở ti vi, vừa đúng lúc đang phát buổi biểu diễn của Bạch Vũ Giai, Bạch Vũ Giai mặc một chiếc váy dài trắng muốt đứng trên sân khấu, giống như Cửu thiên tiên nữ giáng xuống trần, giọng ca tao nhã giống như tiếng hát tiên nữ ngân nga mãi, làm cho tâm hồn người ta dường như bay lên vậy.
Lữ Nhạc có vẻ rất vui, cô nói:
- - Giọng hát của Bạch Vũ Giai vẫn hay như vậy, em cũng lâu không gặp cô ấy, thực sự có chút nhớ cô ấy rồi. Qua một thời gian nữa em liên lạc với cô ấy một chút, xem cô ấy có rảnh không, đến thành phố Ninh Hải chơi.
Hàn Đông trong lòng chấn động, cô nàng Lữ Nhạc này quả là có ý bình nào chưa mở thì nhấc bình đó.
Hơn nữa trong lòng Hàn Đông có chút lo lắng, Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai lúc trước thân thiết với nhau, rất có thể đã phát hiện ra điều gì từ trong lời nói hành động của Bạch Vũ Giai.
“Có lẽ Lữ Nhạc đã sớm cảm giác được, chỉ có điều vẫn chưa chắc chắn, hoặc là chưa nói ra mà thôi.” Hàn Đông trong lòng âm thầm suy nghĩ, dù sao Lữ Nhạc trước khi sinh Hàn Vũ, số lần gặp gỡ Bạch Vũ Giai tương đối nhiều, khó tránh sẽ phát hiện ra cái gì đó.
Nhưng cho dù rất lo lắng, Hàn Đông cũng đành phải giả bộ như không có gì.
Đối với chuyện này, Hàn Đông bây giờ chỉ có thể bị động đón nhận diễn biến sự việc.
Hắn chỉ hy vọng sự việc có thể giải quyết viên mãn, không hy vọng ba người phụ nữ của mình bị tổn thương.
Hôm sau đi làm, Phó trưởng ban Tổ chức, Trưởng phòng Nhân sự Thi Quốc Lương liền đi đến văn phòng của Hàn Đông, ông ta chủ yếu báo cáo với Hàn Đông về tình hình ứng tuyển sinh viên nhậm chức ở nông thôn. Qua tuyên truyền thời gian trước, người đăng ký tham gia kế hoạch sinh viên nhậm chức ở nông thôn của thành phố Ninh Hải rất nhiều, tổng cộng có hơn hai trăm người, đây hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Thi Quốc Lương. Theo kế hoạch, lần này trong thành phố tổng cộng cần tuyển 40 sinh viên đi nhậm chức ở nông thôn, như vậy số người đăng ký đông gấp 5 lần số người cần tuyển, 5 người chọn 1 sẽ có thể chọn ra một số sinh viên xuất sắc đi xuống cơ sở.
Thi Quốc Lương có chút vui mừng, nói:
- - Chủ tịch thành phố Hàn, kế hoạch sinh viên nhậm chức ở nông thôn năm nay mở đầu rất tốt, tôi tin rằng chúng ta nhất định có thể lựa chọn được nhân tài ưu tú xuống cơ sở, xuống nông thôn kiến công lập nghiệp. Tôi phân tích rồi, năm nay sở dĩ có nhiều người đăng ký như vậy chủ yếu là có hai nguyên nhân, một là phát biểu của Chủ tịch thành phố Hàn ở thị trường nhân tài, kích động sự nhiệt tình của rất nhiều sinh viên xuống cơ sở, bọn họ đăng ký dưới tác động của Chủ tịch thành phố Hàn, hai là theo đà công tác tuyên truyền của chúng ta là đi sâu triển khai, ý tưởng, quan niệm của một số sinh viên đi nhậm chức ở nông thôn cũng thay đổi, nâng cao về mặt nhận thức, từ trước kia xem thường, không muốn xuống cơ sở, đến bây giờ đã có nhận thức chính xác về cơ sở, và muốn xuống cơ sở phát triển sở trường.
Hàn Đông cười cười, ông bạn Thi Quốc Lương này thật là biết nói tốt cho mình, nhưng Hàn Đông cũng rất vui mừng với kế hoạch sinh viên nhậm chức ở nông thôn lần này của thành phố Ninh Hải có được nhiều người đăng ký, ít ra điều này cũng rất có lợi đối với công tác phát triển nông thôn.
- - Ừ, có nhiều người đăng ký như vậy, thì nhất định phải làm được công bằng, lựa chọn ra sinh viên thực sự ưu tú và dành cho môi trường phát triển tốt, tăng cường bồi dưỡng, để cho bọn họ tích cực cống hiến cho sự phát triển của nông thôn, không ngừng nâng cao tiến bộ của bản thân.
- - Chủ tịch thành phố Hàn, về triệu tập dự thi lần này, kế hoạch bước đầu của chúng tôi là tiến hành vòng một thi viết, vòng hai phỏng vấn, thi viết tỷ lệ là 3 chọi 1, sau khi đạt vào vòng phỏng vấn, tỉ lệ là 2 chọi 1, sau khi kết thúc vòng phỏng vấn, theo tỷ lệ 1 chọi 1,5 tiến hành thi phỏng vấn vòng hai, sau đó tổng hợp ba vòng thi viết, phỏng vấn, tổng hợp kết quả, sau cùng quyết định đưa ra danh sách trúng tuyển.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- - Suy nghĩ này là được rồi, mấu chốt là trong quá trình thi cử, phỏng vấn, phải đối xử bình đẳng, đảm bảo tính công bằng ở mọi khâu. Các phương diện như giám khảo, đề thi đều phải bố trí toàn diện, bảo đảm có thể đánh giá nhân tài, chọn lựa ra nhân tài.
- - Chủ tịch thành phố, tôi nghĩ như thế này, phỏng vấn vòng thứ nhất chúng tôi chuẩn bị điều động các lãnh đạo các chức năng đến tham dự, còn phỏng vấn vòng hai tôi muốn phân thành mấy tổ phỏng vấn, mỗi tổ phỏng vấn mời một vị lãnh đạo Thành ủy đảm nhiệm giám khảo chính, như vậy mới có thể thể hiện sự coi trọng của lãnh đạo thành phố chúng ta với công tác này…
Hàn Đông lắc đầu, nói:
- - Tôi thấy không cần phải như vậy, tôi tin tưởng Ban Tổ chức sẽ chọn ra được nhân tài có đủ tư cách, sau khi chọn ra được, đến lúc đó trong buổi gặp mặt, tôi sẽ đi gặp mặt nói chuyện với mọi người, trước đó, vẫn do Ban Tổ chức làm tốt các công việc liên quan là được rồi.
Việc gì cũng tự mình làm, đó không phải là biểu hiện của một vị lãnh đạo ưu tú.
- - Tôi biết rồi, Chủ tịch thành phố Hàn, tôi sẽ bổ trí ổn thỏa, có tình hình gì tôi sẽ báo cáo với anh.
Thi Quốc Lương cung kính nói, đối với lời từ chối của Hàn Đông, ông ta không mấy bất ngờ.
Lúc này di động của Hàn Đông vang lên, Thi Quốc Lương bèn vội vàng đứng dậy cáo từ.
Hàn Đông lấy di động ra xem, là điện thoại của Kiều San San, không khỏi sửng sốt lập tức nghe điện.
- - Hàn Đông, anh nói chuyện có tiện không?
Kiều San San cẩn thận hỏi trong điện thoại.
Hàn Đông nói:
- - Cũng tiện, em lại nhớ anh hả?
- - Vậy thì tốt rồi.
Kiều San San giọng điệu có chút nghiêm trọng, giọng nói có chút run rẩy.
- - Có chuyện em muốn nói với anh, em hình như có rồi…