Người Cầm Quyền

Chương 879: Thành khẩn




Nhìn chiếc taxi phía trước chậm rãi lăn bánh, lẫn vào dòng xe cộ đông đúc, Lam Nghiệp rất muốn bảo lái xe đi theo sau.

Y thật sự không hiểu, vì sao Hàn Đông và con gái Lam Tinh của y lại đi cùng nhau.

Từ trước đến nay, cô con gái Lam Tinh này vẫn khiến y luôn bực tức, giới thiệu cho nó mấy chàng trai tài năng, tuấn kiệt, nó đều không nhìn tới. Thật sự không biết nghe lời, khiến Lam Nghiệp thật sự không yên tâm.

Chiều hôm nay, vợ Lam Nghiệp gọi điện thoại cho y, nói cho y biết con gái vừa mới cãi nhau với bà, trong điện thoại than thở một hồi lâu. Thậm chí còn nói nếu Lam Tinh thật sự không muốn, thì tạm thời đừng quan tâm đến chuyện cá nhân của cô nữa.

Tâm tình Lam Nghiệp cũng có chút không tốt, y vốn đã xem xét xong đối tượng cho con gái rồi. Gia thế, nhân phẩm, thật sự không có điều gì để bắt bẻ. Thậm chí ngay cả Lam Nghiệp cũng cảm thấy nếu con gái ông có thể gả cho một đối tượng như thế, cũng tính là một loại trèo cao.

Nhưng cũng không biết Lam Tinh làm thế nào, vừa nghe giới thiệu đối tượng cho cô, cô liền phản cảm, liền giận dỗi, ngay cả gặp mặt người ta cũng không chịu gặp. Lần trước không dễ dàng gì mẹ cô mới dẫn cô đến được nhà hàng, ai ngờ vừa thấy có chàng trai lạ có mặt ở đó, Lam Tinh liền hiểu ra có chuyện gì, làm mặt lạnh ăn xong bữa cơm, thậm chí ngay cả một câu cũng không thèm nói với đối phương, được nửa bữa liền chào ra về, khiến cho hai người còn lại đều cảm thấy xấu hổ.

Đột nhiên thấy Lam Tinh và Hàn Đông đi cùng nhau, khiến cho Lam Nghiệp vốn dĩ tâm tình đã không được tốt, lại trở nên càng tệ hại.

- Hàn Đông rốt cuộc đang muốn làm gì, hắn không thể không biết Lam Tinh là con gái của mình chứ?

Lam Nghiệp thầm tức giận nói. Có lẽ con gái ông là một cô gái hồ đồ, còn chưa biết rõ thân phận của Hàn Đông. Nhưng với sự khôn khéo của Hàn Đông, hắn chắc chắn biết rất rõ Lam Tinh chính là con gái của y. Mà hắn là một người đàn ông có vợ, tiếp cận con gái y là có mục đích gì?

Lam Nghiệp thầm đoán xem rốt cuộc Hàn Đông có chủ ý gì, bằng trực giác, y cảm thấy Hàn Đông chắc chắn không có ý định gì tốt. Có lẽ hắn muốn từ con gái của ông, mà làm điều gì đó để đả kích đến ông.

- Thật không ngờ rằng Hàn Đông lại đê tiện như vậy, không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, quả nhiên lại còn có ý định với Tinh Tinh.

Trong mắt Lam Nghiệp dường như toát lên ngọn lửa hừng hực, nắm chặt tay lại.

- Họa không thể để vạ lây đến vợ con, trong chốn quan trường, cho dù tranh đấu như thế nào, đều không nên kéo vợ con vô tội vào. Hàn Đông làm như thế này hoàn toàn phá hủy quy tắc. Nếu hắn thật sự muốn làm như thế này, vậy ta cho dù phải tan xương nát thịt, cũng phải kéo hắn xuống ngựa. Ít nhất cũng phải khiến mọi người biết được bộ mặt thật của hắn, xem hắn làm thế nào để tiếp tục leo lên trên.

Trong lúc Lam Nghiệp buồn bực trong lòng, tức giận đến cực điểm, Hàn Đông và Lam Tinh đi đến một quán rượu. Lam Tinh không nói hai lời, liền trực tiếp gọi hai ly rượu mạnh, ngoài ra còn gọi thêm hai chai rượu tây loại mạnh.

- Tối nay không say không về.

Lam Tinh nâng ly rượu nói.

Hàn Đông nhìn ánh mắt Lam Tinh, từ trong ánh mắt cô, nhìn thấy được một chút thương cảm. Cũng không biết cô bé này rốt cuộc vì chuyện gì mà thương tâm đến như vậy.

- Lam Tinh, có chuyện gì mà cứ phải uống rượu chứ?

Hàn Đông cười nói,

- Hơn nữa, uống rượu cũng là một loại thưởng thức, chậm rãi mà uống, uống từ từ từng ngụm, mới có ý nghĩa. Nếu như cô thích, có thể tùy tiện nói chuyện với tôi. Có chuyện gì không vui, cũng có thể nói cho tôi nghe.

- Anh sao lại giống như một mẹ già thế, uống rượu thì uống đi, hay anh sợ uống say rồi tôi làm gì anh?

Lam Tinh nói, không tự chủ được mà mỉm cười.

Nụ cười trên mặt Hàn Đông biến mất, nghiêm túc nói:

- Đây không phải là Lam Tinh trong ấn tượng của tôi, có chuyện gì, cũng không phải cứ phải uống rượu mới giải quyết được vấn đề.

- Anh có uống rượu với tôi hay không?

Lam Tinh mở to hai mắt nhìn Hàn Đông, hỏi.

Hàn Đông nói:

- Tôi mới không cùng càn quấy với cô, cô như thế này cha mẹ cô không lo lắng cho cô sao? Hơn nữa, tâm tình không tốt, cũng không cần phải đối xử với bản thân mình như vậy.

- Hừ, không hề có chút nghĩa khí nào.

Lam Tinh mân mê cái miệng anh đào nhỏ nhắn, bất mãn nói.

Hàn Đông thản nhiên cười, nói:

- Tôi là muốn tốt cho cô, thật ra tôi cũng biết hoàn cảnh gia đình cô. Trong mắt nhiều người, cô là thiên kim tiểu thư, hoàn cảnh gia đình tốt, bản thân lại xinh đẹp trẻ trung, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ, tại sao bản thân cô lại không biết quý trọng?

- Làm sao anh biết được tình hình gia đình của tôi?

Lam Tinh kinh ngạc nhìn Hàn Đông, ly rượu đã bưng đến bên miệng cũng để xuống.

Hàn Đông cười cười, nói:

- Bởi vì tôi là Hàn Đông, tôi và cha cô là đồng nghiệp.

- Anh nói cái gì?

Lam Tinh nhìn Hàn Đông với vẻ không thể tin được,

- Nói như vậy, anh chính là Chủ tịch thành phố vừa mới đến?

- Nói đúng hơn, tôi bây giờ chính là thay quyền Chủ tịch thành phố.

Hàn Đông cảm thấy nếu bản thân hắn đã biết thân phận của Lam Tinh, như vậy có thể gạt được cô cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cho nên quyết định nói rõ ràng cho cô biết thân phận thật sự của hắn.

Còn về việc sau khi Lam Tinh biết được thân phận thật sự của hắn, sẽ lựa chọn như thế nào, Hàn Đông cũng không nghĩ đến. Cùng lắm là sau này Lam Tinh sẽ không có mối quan hệ gì với hắn nữa.

Nhìn bộ dạng Hàn Đông rất nghiêm túc, Lam Tinh thật lòng tin rằng Hàn Đông không phải đang nói đùa.

- Nhưng… nhưng sao anh lại còn trẻ như vậy?

Lam Tinh kinh ngạc hỏi.

Cô thật sự cũng cô có nghe nhắc đến Chủ tịch thành phố vừa mới đến, nói hắn có bối cảnh, mà bản thân hắn cũng rất giỏi giang.

Bởi vậy, trong lòng Lam Tinh, người có thể khiến cho cha cô căm tức, chắc chắn không phải là một người còn trẻ tuổi như Hàn Đông. Mặc dù Lam Nghiệp cũng đã từng nói Hàn Đông còn trẻ tuổi, nhưng Lam Nghiệp vẫn luôn cho rằng một Chủ tịch thành phố mới như Hàn Đông cho dù còn trẻ tuổi, ít nhất cũng phải tầm bốn mươi tuổi rồi. Hơn nữa một cán bộ cấp Thứ trưởng độ tuổi bốn mươi, cũng được xem là cán bộ trung thanh niên rồi.

- Anh làm sao chứng minh được anh không lừa tôi?

Lam Tinh có chút không cam lòng hỏi.

Hàn Đông cười thản nhiên, nói:

- Lời nói của tôi đã chứng minh rồi.

Đôi lông mi dài của Lam Tinh chớp chớp, sau đó bưng ly rượu mạnh trên bàn lên, uống ừng ực.

Rất nhanh, gương mặt vốn dĩ trắng nõn của cô lập tức ửng đỏ, cô đưa tay che đôi môi đỏ bừng khêu gợi lại, ợ nhỏ một cái, sau đó nói:

- Không ngờ anh ẩn thân kỹ như vậy, anh làm sao có thể là Hàn Đông được?

Lúc này, ánh mắt của cô có chút mơ màng, trong ánh mắt để lộ sự thất vọng mơ hồ.

- Bản thân tôi đã là Hàn Đông rồi.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Là một người bạn, tôi không hy vọng cô cứ tự mình chuốc rượu mình như vậy. Là một đồng sự với cha cô, tôi cũng không hy vọng cô như vậy.

Lam Tinh bĩu môi, nói:

- Đồng sự của cha tôi, tôi thấy anh còn mong tôi với cha tôi gây sự còn không được, để cha tôi không vui, làm việc sẽ xảy ra điều gì đó không hay nữa.

Hàn Đông không khỏi cười ha ha, nói:

- Cô thật xem thường tôi quá, lẽ nào chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, cô lại nhìn nhận tôi như thế. Nói thật, cha cô là nhân vật đứng đầu của Thành uỷ, tôi là trợ thủ của ông ấy, là nhân vật số một của Uỷ ban nhân dân, trong công việc, quả thật cũng có một số ý kiến khác nhau, đây cũng là việc rất bình thường. Cho dù ở đâu, giữa các lãnh đạo với nhau, trong phương thức và tư tưởng làm việc, chắc chắn đều có bất đồng, đó là điều đương nhiên. Trong công việc, mọi người có thể phải tranh giành nhau, thậm chí có thể khắc khẩu nhau, nhưng suy cho cùng, đều vì làm tốt công việc mà thôi, đây là tiền đề lớn nhất. Lấy tôi và cha cô mà nói, trong vấn đề phát triển của thành phố Ninh Hải, cha cô chắc chắn có cách nghĩ riêng của cha cô, còn tôi cũng có suy nghĩ và phong cách làm việc riêng của mình. Giữa chúng tôi cũng tồn tại quá trình tìm hiểu và thích ứng lẫn nhau. Nhưng cho dù thế nào, tôi và cha cô, cũng chỉ là quan hệ cạnh tranh bình thường, là sự cạnh tranh trên tiền đề để phát triển công việc. Có rất nhiều vấn đề đương nhiên tôi cũng rất hy vọng có thể thuyết phục được cha cô, nhưng tuyệt đối sẽ không có những suy nghĩ xấu xa, càng không hy vọng trong gia đình xảy ra chuyện gì, khiến công việc của cha cô bị ảnh hưởng.

Lam Tinh im lặng lắng nghe Hàn Đông nói, đợi cho Hàn Đông nói xong rồi, cô hỏi thẳng thắn:

- Vậy anh nói cho tôi biết, anh biết thân phận của tôi từ khi nào, có phải ban đầu anh cũng định lợi dụng tôi để đả kích cha tôi không?

Mặc dù cô có điều bất mãn với cha cô, nhưng khi gặp phải chuyện gì, cô cũng rất biết bảo vệ cha cô.

Hàn Đông bất đắc dĩ cười cười, nha đầu này thật sự nói rất thẳng.

- Ha ha, chẳng lẽ trong lòng cô tôi lại là người xấu xa như vậy hay sao?

- Tôi làm sao biết được?

Lam Tinh hỏi ngược lại,

- Tôi cảm thấy con người anh rất bí hiểm, bây giờ tôi cũng không thể nhìn thấu được anh nữa.

Hàn Đông cười hỏi:

- Vậy ý của cô là trước đây cô hiểu tôi?

Lam Tinh lắc đầu nói:

- Cũng không phải, tôi cảm thấy kỳ lại, anh sao có thể là Hàn Đông được?

Nghĩ lại tình cảnh lần gặp đầu tiên, Lam Tinh cảm thấy cô quen biết với Hàn Đông, chắc chắc do tình cờ. Dù sao lúc đó Hàn Đông mới cũng chỉ đến được mấy ngày, hắn cũng không thể biết thân phận của cô sớm như vậy được, hơn nữa còn tài giỏi đến mức ở đó vạch kế hoạch gặp cô.

- Chỉ có thể nói là duyên phận mà thôi.

Hàn Đông nói,

- Cô có thể không cần coi tôi là Chủ tịch thành phố, cứ coi tôi như người bình thường được rồi. Còn về việc giữa tôi và cha cô, đó là chuyện công việc, cô cũng không cần thiết phải lo lắng.

- Tôi mới lười lo lắng đấy.

Lam Tinh quệt miệng nói, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nhìn Hàn Đông, tò mò hỏi:

- Anh thật sự là cháu nội của ông cụ Hàn sao?

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Thật ra tôi cũng giống như mọi người khác thôi, cũng là một người bình thường.

- Vậy anh nói cho tôi nghe một chút, hàng ngày ông cụ Hàn thường ăn gì? Ở đâu, bên cạnh có bao nhiêu vệ sĩ, có phải đều rất đẹp trai hay không…?

Nhìn sự hứng thú của Lam Tinh, Hàn Đông không khỏi cười khổ, cô bé này quan tâm đến những vấn đề gì thế, hơn nữa sự chú ý của cô cũng thay đổi quá nhanh rồi.

- Cô hỏi cũng nhiều quá đấy, thật ra không khoa trương tới mức như cô nghĩ đâu. Ông nội tôi cũng là một ông cụ bình thường, chỗ ở cũng rất bình thường, bình thường cũng chỉ ăn rau quả, phần lớn đều là do ông cụ tự trồng. Còn nói đến vệ sĩ, tôi thấy có lẽ cô đã xem phim truyền hình nhiều quá rồi.

- Không phải chứ?

Lam Tinh nhìn Hàn Đông với vẻ không thể tin được,

- Chỉ đơn giản như vậy thôi à?

Đúng lúc này, di động của cô vang lên, cô lấy ra nhìn, rồi sắc mặt liền thay đổi.

- Thật phiền, là nhà gọi đến.

Lam Tinh tức giận nói.