Người Cầm Quyền

Chương 864: Mãi mãi thuộc về anh




Không thể không nói, tin tức của những Trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng rất nhanh nhạy. Thông qua tin tức cập nhật từ mọi phương diện, cũng đã có được sự phán đoán khá rõ ràng về thế cục thành phố Ninh Hải. Bởi vì trong thời gian này, những hành động của thành phố Ninh Hải thật sự quá lớn, cho nên những người có quan tâm đến tin tức thời sự chính trị, đương nhiên sẽ tập trung ánh nhìn vào đó. Họ rất hứng thú mà phân tích thế cục của thành phố Ninh Hải.

Trước đó, bản thân Hàn Đông đã có không ít danh tiếng, trên con đường quan trường mà hắn đã đi, cũng đã làm ra rất nhiều việc khiến người khác chú ý. Hơn nữa cùng với việc cấp bậc của hắn càng ngày càng được nâng lên, tầng lớp người mà hắn tiếp xúc cũng càng ngày càng cao, cơ hội đứng trước mắt nhiều người cũng càng ngày càng nhiều. Mà bây giờ Hàn Đông đã là cán bộ cấp Thứ trưởng, lại là một Chủ tịch thành phố cấp Thứ trưởng, nên được quan tâm chú ý nhiều cũng là điều đương nhiên. Sự quan tâm này không chỉ đến từ những người cấp trên, hơn nữa còn đến từ những người bình thường. Dù sao cũng có những người dân bình thường cũng khá quan tâm đến việc trong chốn quan trường, lúc rảnh rỗi lại thích lấy chuyện trong chốn quan trường ra bàn luận. Cho dù là thật hay giả, người nói và người nghe đều rất say sưa, thích thú.

Đối với việc xe công vụ có thể gây được sự hưởng ứng lớn như vậy trong lần đầu giá này, Hàn Đông quả thật cũng không ngờ đến. Bởi vì sự việc lần này, là do văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố tổ chức, cho nên khi những người bên ngoài bình luận sự việc này, đều quy công lao này cho Uỷ ban nhân dân thành phố Ninh Hải.

Điều này cũng có thể lý giải được, dù sao trước khi Hàn Đông đến đây, vấn đề chỉ tiêu xe của một số cơ quan thành phố Ninh Hải, vẫn đang tồn tại, cũng không thấy Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố Ninh Hải có phản ứng gì. Còn Hàn Đông vừa mới đến đây được khoảng một tháng, đã làm được một việc lớn như thế. Một số người thích phân tích, đương nhiên muốn tìm hiểu sâu hơn nguyên nhân bên trong đó.

Ngày hai mươi lăm tháng mười hai, Thành uỷ Ninh Hải triển khai Hội nghị thường vụ, chủ yếu thảo luận vấn đề có liên quan đến nhân sự.

Trước Hội nghị thường vụ, Hàn Đông và Lam Nghiệp cũng bàn bạc với nhau.

Bởi vì lần bán xe, đấu giá xe lần này, Lam Nghiệp có cái nhìn mới về Hàn Đông. Lại thêm Phó bí thư Vương Vĩnh Ninh giữa đường phản bội khiến Lam Nghiệp trong lòng cảm thấy vô cùng căm tức. Sau khi trải qua lần nguy cơ lớn này, Lam Nghiệp cũng có sự kiểm điểm và cảnh tỉnh bản thân.

Cho nên, khi đối mặt với vấn đề của Hàn Đông, Lam Nghiệp quyết định uỷ quyền đi một chút, cho Hàn Đông quyền tự chủ nhiều hơn một chút. Như thế có hai điểm lợi, thứ nhất có thể để một Chủ tịch thành phố như Hàn Đông có thể phát huy hết tác dụng quyền lực của mình. Dù sao Lam Nghiệp là Bí thư Thành uỷ, cho dù mặt nào của thành phố Ninh Hải có được thành tích gì, y cũng đều có công lao. Mặt khác, cho Hàn Đông quyền tự chủ lớn hơn nữa, có thể khiến cho Hàn Đông có thể chống lại đám người Vương Vĩnh Ninh, Tống Kiến Quốc..v..v… như thế Lam Nghiệp mới có thể duy trì sự cân bằng của thành phố Ninh Hải tốt hơn.

Bây giờ kết cấu Thành uỷ thành phố Ninh Hải, chủ yếu chia thành bốn lực lượng chính, người đại diện cho các thế lực đó lần lượt là Bí thư Thành uỷ Lam Nghiệp, Chủ tịch thành phố Hàn Đông, Phó bí thư Vương Vĩnh Ninh, còn một người nữa là Phó chủ tịch thường trực thành phố Tống Kiến Quốc.

Đương nhiên, càng là những cán bộ lên tới tầng lớp càng cao, quan hệ với nhau, cũng khác với quận hoặc huyện, chia ra rõ ràng như thế, ai là người của ai, ai là đối thủ của ai. Có rất nhiều trường hợp, mọi người là vì quan niệm chính trị mà đi cùng một đường với nhau. Trong một số sự việc, đều có suy nghĩ và lý tưởng riêng của mình, cho dù đứng cùng một trận tuyến, cũng có tư tưởng và suy nghĩ khác nhau. Trừ phi trận tuyến này có một nhân vật rất mạnh, giống như Hàn hệ trong chính đàn Trung Quốc, bởi vì có một người như ông cụ Hàn, cho nên bên trong Hàn hệ mới có sự đoàn kết chưa từng có. Mà so sánh ra, những thế lực khác, sẽ rời rạc một chút, những quan viên trong nội bộ ấy, cũng là vì cạnh tranh với nhau, chỉ có điều sự cạnh tranh này đã bị áp chế và khống chế đi mà thôi.

Mà những quan viên của thành phố Ninh Hải, tuy cấp bậc cũng có những khác biệt không nhỏ với các quan lớn ở Trung ương. Lúc đầu bởi vì thành phố Ninh Hải là thành phố cấp phó tỉnh, trên rất nhiều phương diện cũng có quyền tự chủ. Bởi vì những quan viên này phần lớn cũng gần như tạo thành được một loại ăn ý, nên trong nhiều chuyện cũng có một chút thói quen của những quan viên cao cấp.

Bởi vậy, mặc dù nhìn từ bên ngoài, thành phố Ninh Hải có bốn lực lượng lớn, nhưng trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, cũng chỉ có bọn họ mới tự hiểu rõ nhất.

Ánh mắt Hàn Đông, cũng dần lướt qua gương mặt tất cả Uỷ viên thường vụ đang có mặt.

Đối với kết quả của Hội nghị thường vụ này, Hàn Đông cũng tương đối hài lòng.

“Xem ra chiến lược của mình đối với Lam Nghiệp cũng có hiệu quả, Lam Nghiệp dù sao cũng là Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, cũng coi là cán bộ cấp Phó tỉnh có tư cách lâu năm rồi, đương nhiên phải suy nghĩ từ những lợi ích lớn nhất. Mình đến thành phố Ninh Hải, là chuyện ván đã đóng thuyền, hơn nữa sau lưng mình có bối cảnh mạnh như vậy, cho nên mình cũng không thể yên bình mà ở mãi ở Ninh Hải. Nếu y muốn áp chế mình mãi, thì đến cuối cùng bản thân y cũng chẳng có được chút lợi lộc gì. Cho nên, hợp tác có giới hạn, mới là sự lựa chọn tốt nhất, chứ không phải là sự đối kháng vô hạn.”

Hàn Đông cũng suy nghĩ cân nhắc, trên cơ bản cũng nắm vững được thái độ của Lam Nghiệp.

Sau khi tan họp, Hàn Đông đến văn phòng làm việc của Lam Nghiệp, nói chuyện với y về những công việc có liên quan.

Có được cục diện hợp tác như bây giờ cũng không phải dễ, trong lòng Hàn Đông và Lam Nghiệp đều khá coi trọng.

- Phó bí thư Vương, tôi cảm giác tư tưởng công tác của Bí thư Lam trong thời gian gần đây có chút thay đổi.

Trong văn phòng của Vương Vĩnh Ninh, Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Chủ tịch Mặt trận Tổ Quốc Quý Chính Phong vừa hút thuốc vừa chau mày nói.

Y và Vương Vĩnh Ninh có một chút quan hệ thân thiết, tuy là quan hệ thân thích đã đi rất nhiều vòng, nhưng lại rất tự nhiên mà khiến hai người kết thành quan hệ đồng minh.

Quý Chính Phong đương nhiên rất am hiểu tình trạng trước mắt của Thành uỷ, từ lần trước trong Hội nghị thường vụ Lam Nghiệp chịu ấm ức, liền có chút ý kiến đối với Vương Vĩnh Ninh, nhưng cũng không biết làm thế nào để trả thù. Nhìn qua mối quan hệ của Lam Nghiệp và Hàn Đông đã ôn hoà hơn nhiều, thậm chí còn có bộ dạng hợp tác, điều này khiến cho quyền phát ngôn của Bí thư Thành uỷ Lam Nghiệp bị thu nhỏ đi không ít.

Lần này trong hội nghị Thường vụ thảo luận về vấn đề nhân sự, tuy Vương Vĩnh Ninh cũng nắm được vị trí của một người, nhưng lại là một vị trí không quan trọng.

Đối với loại tình hình này, trong lòng Quý Chính Phong có chút lo lắng, thời gian dài lâu, lợi ích của y và Vương Vĩnh Ninh chắc chắn sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.

Vương Vĩnh Ninh thản nhiên cười, nói:

- Đây chỉ là tạm thời, chúng ta vào bộ máy này công tác nhiều năm như vậy, đối với tư tưởng công tác của Bí thư Lam Nghiệp cũng rất rõ ràng. Trước tiên cứ quan sát xem đã, tình hình chắc chắn cũng còn có thay đổi mà.

Thật ra trong lòng y cũng rất buồn bực, nhưng y cũng một mực tin tưởng vững chắc, giữa Hàn Đông và Lam Nghiệp, không thể cứ mãi duy trì loại quan hệ hợp tác này. Bởi vì trước lợi ích thiết thân, loại quan hệ hợp tác này thật sự như một trang giấy mỏng manh, chỉ cần đâm một cái là rách.

Bây giờ y cần chờ đợi, chờ đợi một cơ hội cần thiết.

“Nếu có thể tranh thủ lôi kéo được Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ về đây, vậy cũng dễ đối phó với Hàn Đông rồi.”

Trong lòng Vương Vĩnh Ninh cũng âm thầm cân nhắc. Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ là hai Phó chủ tịch thành phố quan trọng, lại là Uỷ viên thường vụ Thành uỷ. Bọn họ bây giờ kết thành đồng minh, nếu có thể cùng bọn họ liên thủ, vậy Vương Vĩnh Ninh đã chiếm được bốn vé, quyền phát ngôn trong Hội nghị thường vụ tăng lên nhiều lần.

Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, Vương Vĩnh Ninh vẫn chưa có thời gian thích hợp. Nhưng y tin rằng, cơ hội nhất định sẽ đến. Giữa y với Lam Nghiệp, Hàn Đông, Tống Kiến Quốc có khả năng dựa vào nhất, chính là y rồi. Cho nên chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp, chắc chắn có thể đạt được hiệp nghị hợp tác.

- Thành phố Ninh Hải thật sự rất xinh đẹp, không hổ là một thành phố cấp phó tỉnh, phát triển cũng thật sự không tồi.

Kiều San San thâm tình nhìn Hàn Đông,

- Hay là em chuyển tới đó, thế nào?

Tay Hàn Đông di động trên người cô, nghe cô nói như vậy xong, nói:

- Được, chỉ cần em đồng ý, bất cứ lúc nào em đến cũng được.

Kiều San San sáng hôm nay mới đến đây, khi Hàn Đông nhận được điện thoại của cô, biết được cô đang ở Ninh Hải, liền vui mừng đến mức đứng ngây ngốc

Nói ra, nhiều năm như vậy rồi, mặc dù Hàn Đông và Kiều San San cũng gọi điện thoại cho nhau rất nhiều, nhưng thời gian gặp nhau lại vô cùng ít ỏi. Một mặt công việc của Hàn Đông khá bề bộn, mặt khác hai người lại không ở cùng một thành phố. Còn nữa là sau khi Hàn Đông và Lữ Nhạc kết hôn, cũng cần phải quan tâm đến cảm nhận của cô, cũng không thể lộ liễu mà ở cùng một chỗ với Kiều San San.

Nhưng, tình cảm của hai người cũng không hề phai mờ đi.

Lần này Kiều San San đến đây, là để mừng sinh nhật lần thứ ba mươi của Hàn Đông.

Sinh nhật của Hàn Đông vào ngày mười hai tháng mười, thêm vài ngày nữa, hắn đã tròn ba mươi tuổi rồi.

Lâu ngày không gặp, Kiều San San có vẻ trưởng thành hơn. Hơn nữa bởi vì đã đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc của chi nhánh công ty của Tập đoàn Đông Thăng ở tỉnh Vân Trấn, dần dần bồi dưỡng được một phong cách giỏi giang, giơ tay nhấc chân cũng có thêm sự quyết đoán. Mà bây giờ cô nhẹ nhàng dựa vào ngực Hàn Đông, trong sự trưởng thành ấy có thêm một chút thẹn thùng, khiến Hàn Đông mê hoặc.

Thật sự cũng rất trùng hợp, phòng mà Kiều San San đặt, cũng là phòng mà lần trước Tần Phương đến thành phố Ninh Hải Hàn Đông đã đặt cho cô.

Nhìn thấy Kiều San San lúc này, Hàn Đông cảm xúc dạt dào, gắt gao đem cô ôm vào lòng, sau đó hai người lại hôn nhau rất sâu.

Trước đó Kiều San San đã tắm rửa rồi, mặc áo ngủ khêu gợi, phía dưới lớp áo ngủ mỏng manh, là da thịt nhẵn nhụi, làm cho người ta cảm thấy rất hấp dẫn, khiến Hàn Đông không nhịn được mà trầm luân hết lần này đến lần khác.

- Ha ha, anh không sợ Lữ Nhạc biết rồi lại làm ồn ào với anh à?

Kiều San San mỉm cười nói.

Hàn Đông nói:

- Cô ấy sẽ không như vậy đâu.

Nói thật, Hàn Đông nói câu này cũng không hề có chút lo lắng nào.

Tâm tư của phụ nữ là khó đoán nhất. Tuy tính tình của Lữ Nhạc cũng tương đối tốt, nhưng nếu cô biết hắn và Kiều San San có quan hệ với nhau, hơn nữa Kiều San San còn đặc biệt đến thành phố Ninh Hải ở cùng hắn, cô sẽ nghĩ như thế nào còn là điều khó nói.

- Anh ấy à…

Kiểu San San cười cười, lập tức thở dài, nói:

- Yên tâm đi, em sẽ không làm khó cho anh đâu. Anh có chỗ khó xử của anh, Lữ Nhạc lại xinh đẹp, lương thiện như vậy, em làm sao có thể nhẫn tâm gây phiền phức cho anh…

Hàn Đông không khỏi ôm chặt Kiều San San, không biết cô lại muốn quyết định điều gì, đây quả thật là một cô gái rất có chủ kiến.

Cảm nhận được sự lo lắng của Hàn Đông, Kiều San San cười ngọt ngào, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Hàn Đông, nói:

- Yên tâm, em mãi mãi là người của anh, cho dù chỉ có thể lén lút mà ở cùng anh.