Hàn Đông leo lên chiếc xe BMW của Ngưu Chí Không, hắn cùng ngồi một hàng với Lữ Nam Phương, hai bên vừa trò chuyện vừa chỉ đường cho Ngưu Chí Không chạy đến khách sạn Long Đằng. Vừa rồi Lữ Nam Phương nói muốn mời Hàn Đông ở chỗ tốt nhấ, Hàn Đông cũng không khách khí với hai người bọn họ, sau này có lẽ còn nhiều cơ hội kết giao, nếu quá keo kiệt là không được. Hơn nữa dựa vào những lời của Ngưu Chí Không, Hàn Đông thấy có thể tìm được tiền đầu tư, chỉ là một vài bữa cơm cũng không có vấn đề.
Chiếc BMW đi đầu, chiếc xe mười hai chỗ chạy phía sau, Tiểu Vương chạy xe jeep ở vị trí cuối cùng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về chiếc BMW phía trước, trong lòng cực kỳ hâm mộ, nếu mình được chạy một lần thì tốt quá. Thái độ của Hàn Đông với Ngưu Chí Không và Lữ Nam Phương vào lúc trước đó cũng làm cho Tiểu Vương cực kỳ nghi hoặc, đối mặt với một nhà đầu tư chạy BMW, nếu đổi lại là lãnh đạo khác, sợ rằng đã cực kỳ nịnh bợ rồi.
Khi đến giờ cơm trưa thì trước khách sạn Long Đằng cũng có rất nhiều, xem ra việc kinh doanh là rất tốt. Hàn Đông đến huyện Phú Nghĩa đã được vài tháng, cảm thấy người nơi này tuy không giàu có nhưng lại có một đặc tính, đó chính là lười biếng ham chơi mà lại thích ăn ngon, đi trên đường rất dễ dàng thấy nhiều người chơi bài, mạt chược, làm người ta cảm thấy cuộc sống rất nhàn hạ.
Hàn Đông vào trong phòng, hắn ngồi ở vị trí chủ vị, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không phân biệt ngồi ở hai bên trái phải, những nhân viên mà Ngưu Chí Không mang đến cũng tùy tiện ngồi xuống, tùy tiện nói chuyện. Hàn Đông đã có chút hiểu biết về Ngưu Chí Không, cha của đối phương là một người kinh doanh từ hai bàn tay trắng, trải qua nhiều năm tích góp phát triển đã tạo thành một tập đoàn, gọi là tập đoàn Kỳ Vọng. Bây giờ tập đoàn Kỳ Vọng đang ở trong giai đoạn phát triển đa nguyên hóa, Ngưu Chí Không và Lữ Nam Phương nắm công ty viễn thông Nam Thông cũng là một hướng phát triển mới, bây giờ xem ra hiệu quả là rất tốt, tất nhiên muốn phát triển mạnh thì còn cần thời gian. Tất nhiên đối với ngành sản xuất rượu với lợi nhuận kếch sù, Ngưu Chí Không cũng cực kỳ có hứng thú.
Lái xe Tiểu Vương căng thẳng ngồi bên cạnh cửa, hắn vốn không nghĩ mình sẽ được vào đây, vì vậy mà chuẩn bị tùy tiện tìm một quán cơm ăn cho xong. Cuối cùng Hàn Đông cho hắn cùng đi, ngồi đó nghe mọi người nói chuyện, hắn cảm thấy tất cả đều lấy Hàn Đông làm trung tâm, điều này càng làm hắn tỏ ra kính sợ vị lãnh đạo trẻ tuổi của mình.
Hàn Đông uống chỉ khoảng hai ba ly, như vậy cũng cảm thấy đầu óc chếnh choáng, hắn ngồi trên chiếc BMW cùng Lữ Nam Phương, Ngưu Chí Không cũng lên tiếng tán gẫu nhưng câu được câu không. Lái xe chính là một nữ công nhân viên dưới tay của quản lý Hà, người này hơi mập, tóc ngắn, thi thoảng vẫn quay đầu lại nói chuyện.
Âm báo nghe điện thoại vang lên, Hàn Đông cầm lên xem, hắn nhận ra số điện thoại của nhà Đặng Đạt Hòa, thầm nghĩ chẳng lẽ có chuyện gì phát sinh sao? Đặng Đạt Hòa biết rõ Hàn Đông đến huyện Phú Nghĩa tiếp nhà đầu tư, không có chuyện lớn thì chắc chắn sẽ chẳng điện thoại vào lúc giữa trưa thế này.
- Anh Đông, dùng điện thoại của tôi.
Lữ Nam Phương ân cần nói, hắn đưa chiếc điện thoại cục gạch màu xám đến. Hàn Đông nhận lấy và ước lượng trong tay, thật sự như một cục gạch, không hơn. Hắn không khỏi cười nói:
- Thứ này dùng để phòng thân chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn.
Ngay sau đó điện thoại đã được nối thông, âm thanh của Đặng Đạt Hòa có vẻ khá gấp, lại khá hưng phấn, hắn nói:
- Chủ tịch Hàn, xảy ra chuyện lớn rồi.
Hàn Đông cau mày hỏi:
- Có chuyện gì?
Đặng Đạt Hòa nói:
- Bí thư Vũ, anh ấy bị chém.
Hàn Đông chợt sững sờ hỏi:
- Sao lại như vậy? Ai chém?
Trong khoảng thời gian này Vũ Kiến rất phối hợp, Hàn Đông thật sự không ngờ có chuyện xảy ra, vì vậy khi nhận được tin tức này cũng không thấy có chút hưng phấn.
Có lẽ cảm thấy Hàn Đông khá tỉnh táo, vì vậy âm thanh của Đặng Đạt Hòa đã bình thản hơn, nhưng vẫn có chút vui vẻ khó đè nén, hắn nói:
- Chủ tịch Hàn, chồng của chủ nhiệm Tiếu là Triệu Đại Thuận đã chém bí thư bị thương...
Hàn Đông lúc này đã hiểu vì sao Đặng Đạt Hòa lại hưng phấn như vậy, chỉ sợ là Vũ Kiến và Tiếu Anh Hà lại tằng tịu với nhau ở trong phòng làm việc, kết quả là bị Triệu Đại Thuận chém bị thương. Nhưng sự việc này rất cổ quái, Triệu Đại Thuận sao biết bọn họ đang làm việc xấu? Hàn Đông nghĩ dến đây thì hỏi:
- Chủ nhiệm Tiếu không sao đấy chứ?
Đặng Đạt Hòa nói:
- Chủ nhiệm Tiếu không việc gì, chỉ ngã đập đầu xuống đất, bí thư Vũ và chủ nhiệm Tiếu đã được đưa đến bệnh viện, hình như có người báo tin cho Triệu Đại Thuận...
- Biết là ai không?
Hàn Đông dùng giọng lạnh băng nói, Đặng Đạt Hòa ở bên kia có chút sững sốt, hắn cẩn thận nói:
- Tôi cũng không quá rõ ràng, buổi sáng tôi đều ở trong phòng ghi bản thảo của phương án công khai công tác hành chính.
Giải thích này của Đặng Đạt Hòa thật sự làm cho tâm tình của Hàn Đông tốt lên một chút, hắn cũng không muốn người mình tán thưởng làm trò hạ lưu kia. Khi hai bên đang trò chuyện thì Hàn Đông lại thấy máy nhắn tin vang len, là một dãy số lạ. Sau đó Hàn Đông gọi đến, chợt nghe thấy âm thanh nghiêm khắc của phó bí thư huyện ủy Phùng Chấn Hoa:
- Hàn Đông à? Thị trấn Triệu Hoa sao lại sinh chuyện như vậy?
Giọng điệu của Phùng Chấn Hoa rất bất thiện, Hàn Đông không khỏi sửng sốt nói:
- Bí thư Phùng, tôi cũng không biết tình huống cụ thể, sáng sớm tôi đã đến huyện Phú Nghĩa tiếp đãi nhà đầu tư.
- Đang ở huyện Phú Nghĩa sao?
Phùng Chấn Hoa cười lạnh một tiếng nói:
- Anh cứ bận rộn, công tác cần phải an tâm hơn.
Phùng Chấn Hoa nói xong thì cúp điện thoại, Hàn Đông nghe những tiếng tút tút mà thật sự cảm thấy khó hiểu, chính mình nào có làm gì? Vũ Kiến bị chém có liên quan gì đến mình? Cũng không phải lấy đao ra chém mình chứ?
Lữ Nam Phương thấy vẻ mặt khác thường của Hàn Đông thì hỏi:
- Sao vậy, anh Đông?
Hàn Đông cười nhạt một tiếng, đang định nói chuyện thì máy nhắn tin lại vang lên, lần này là số điện thoại của Trương Trường Hà. Hàn Đông gọi đi, khi nối máy thì Trương Trường Hà hỏi:
- Hàn Đông, chuyện của Vũ Kiến không phải do cậu sắp xếp chứ?
Hàn Đông cười khổ nói:
- Anh Trương, tôi là hạng người như vậy sao?
Trương Trường Hà cười ha hả nói:
- Tôi cũng biết đó không phải là cậu, nhưng chỉ sợ có người không tin.
Hàn Đông có chút hiểu rõ, cuộc điện thoại trước đó với Phùng Chấn Hoa đã nói rõ vấn đề, đã có chuyện như vậy xảy ra với Vũ Kiến, có lẽ rất nhiều người cho rằng mình và Vũ Kiến tranh đấu gay gắt, và mình đã chơi lén sau lưng như vậy. Hàn Đông cảm thấy cực kỳ oan uổng, tuy hắn biết rõ Vũ Kiến và Tiếu Anh Hà thường xuyên tằng tịu với nhau, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng biện pháp như vậy để đả kích đối phương, hơn nữa gần đây hai bên lại hòa hợp như vậy.
Đã xảy ra chuyện như vậy, Vũ Kiến chắc chắn là không thể nào công tác ở thị trấn Triệu Hoa, trong huyện nhất định sẽ phái xuống một vị bí thư khác, chỉ sợ sẽ không tốt như Vũ Kiến, hơn nữa sự kiện lần này còn làm ảnh hưởng đến cái nhìn của lãnh đạo với mình.
Hàn Đông cũng không ngờ, đó chính là sự việc Vũ Kiến bị chém vừa phát sinh không lâu, sao nhanh chóng rơi vào tai lãnh đạo cấp huyện như vậy?
- Anh Đông, không có việc gì gấp đấy chứ?
Lữ Nam Phương hỏi, Hàn Đông lắc đầu, hắn trả điện thoại lại:
- Không có gì, bí thư thị trấn bị người ta chém.
Lữ Nam Phương cười nói:
- Đây không phải là chuyện tốt sao? Nói không chừng sẽ là cơ hội của anh Đông.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Tôi cũng mới làm chủ tịch thị trấn được vài ngày mà thôi, có lẽ sẽ không có cơ hội gì.
Nếu cho chút thời gian nữa, nếu chuyện của Vũ Kiến phát sinh sau này, Hàn Đông sẽ có thể tiến thêm một bước nữa, nhưng dưới tình huống vào lúc này, Hàn Đông chỉ hy vọng có thể để lãnh đạo huyện ủy không nghi ngờ mình là được.