Người Cầm Quyền

Chương 836: Con ông cháu cha




Ngồi trên xe,Vương Tĩnh vừa cùng Hàn Đông nói chuyện, vừa suy nghĩ đoán ý của Hàn Đông, gặp phải chuyện này, bất kể là cấp bậc loại nào, trong lòng khẳng định đều có chút không vui. Nhưng Hàn Đông chỉ là bảo cô gọi điện thoại cho Chủ tịch quận Nghiệp Châu - Kim Nguyên Hồng, bảo bọn họ xử lí mọi việc, cũng không có biểu hiện quá nhiều.

Sự lạnh nhạt của Hàn Đông, khiến Vương Tĩnh cảm thấy rất nhiều chỗ không hiểu nổi, cô cảm thấy Hàn Đông hoàn toàn nhìn không thấu

“Trẻ tuổi như vậy, rồi lại bình tĩnh như thế, quả nhiên không phải người bình thường.”

Vương Tĩnh trong lòng thầm nghĩ, “có lẽ vừa mới đến, tình hình mọi mặt còn chưa thăm dò rõ, cho nên cho dù gặp được việc như vậy, hắn cũng tiếp tục kiên nhẫn như vậy, tiếp tục chờ cơ hội. Nếu quả như vậy thì, người này quả thật đáng sợ, nếu thay vào người bình thường khác, chắc chắn không bỏ qua cơ hội này, trước tiên sẽ nắm lại, sau đó phân rõ trách nhiệm, như vậy ít nhất có thể tiến hành phân hóa đối với cán bộ quận Nghiệp Châu này, đánh vào một nhóm người, lôi kéo một bộ phận người.”

Thông qua việc này, Vương Tĩnh càng hiểu rõ tính chịu đựng của Hàn Đông, cô cảm thấy người như vậy, một khi hành động, chắc chắn như lôi đình.

Từ quận Nghiệp Châu đến huyện Ngọc Sơn, lại có hai đường có thể đi, một là lách một chút theo thành phố Xương Hóa, đi qua huyện Hải Ninh, hai là trực tiếp từ quận Nghiệp Châu vượt qua eo biển đi huyện Ngọc Sơn.

Hàn Đông bọn họ chọn cách vượt qua eo biển, dù sao như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian.

- Chủ tịch, từ bên này, cứ cách mười năm phút lại có tàu thủy qua lại, quả thật rất thuận tiện, cũng vì giao lưu giữa quận Nghiệp Châu và huyện Ngọc Sơn tăng thêm rất nhiều thuận lợi.

Vương Tĩnh đứng bên cạnh Hàn Đông, nhẹ nhàng giới thiệu tình hình.

- Hoa quả huyện Ngọc Sơn cũng từ đây vận chuyển lên các thành phố, quận huyện phía bắc…

Lúc Hàn Đông bọn họ đến, vừa lúc tàu thủy chạy qua, cho nên bọn họ ít nhất phải chờ ở đây hơn 10 phút.

Đứng bên bờ biển, phía trước là nước biển xanh biếc, từng đợt gió thổi lại, mang theo hương vị mặn của biển.

Tiếp tục có người đến đợi, còn có vài chiếc xe.

Dù sao tàu thủy qua lại, bất luận là người hay xe, xếp đầy lại quay về bờ bên kia.

Lúc này chính là lúc cao điểm người xe qua lại tấp nập, mới chớp mắt, trên bến tàu, tiếng ồn ào, tiếng người nói, tiếng động cơ ô tô, liên miên, một cảnh tượng náo nhiệt, bận rộn.

Đứng giữa đám người, nhìn đủ loại người xung quanh, có người quần áo bình thường, có người mặc rất lộng lẫy, có người đi bộ, có người bên cạnh còn có xe, có người cười, cùng nói chuyện với người bên cạnh, có người thì mặt lạnh lùng, giống như khối đá một vạn năm vậy, khiến người bên cạnh không tự chủ chuyển hướng đi sang bên cạnh.

“Thế giới rộng lớn, tầng tầng lớp lớp chúng sinh, nếu như không nắm bắt được mười mấy năm có hạn, chăm chỉ làm việc, thực sự là thẹn với ông trời, đã cho mình cơ hội một lần nữa.”

Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ.

Bây giờ ở thành phố Ninh Hải, Hàn Đông cảm thấy như mình đã đối diện với mạng lưới lớn khó khăn phức tạp, không chỗ dùng sức, không chỗ di chuyển.

Nhưng Hàn Đông lại không dễ dàng buông tha, Hàn Đông bây giờ chỉ đang ở ẩn, không ngừng tìm hiểu và nắm bắt tình hình cụ thể của thành phố Ninh Hải, chỉ có thể tính trước làm sau, mới có thể đánh một lần trúng đích. Ngược lại, nếu vội vàng hành động liều lĩnh, vậy thì rất có khả năng sự việc xảy ra không như mong muốn, thậm chí có thể rút dây động rừng, khiến cho một số người có cơ hội đề phòng.

Đợi chừng khoảng 10 phút, tàu thủy rút cuộc tới, mọi người ào ào lao về phía trước.

Hàn Đông cũng bước tiến lên phía trước, Vương Tĩnh và Vương Lập Bình đều đi bên cạnh của hắn, hình thành thế hộ vệ, ngăn không cho người khác chen đến Hàn Đông.

Về phần lái xe Lưu Thiết Quân, trước lúc đó lái xe đến phía trước đợi, lúc này đang lái xe lên tàu thủy.

Đợi đón đầy xe và người, tàu thủy bắt đầu rẽ sóng chạy hướng về phía bên kia bờ.

- Đợi lát nữa, chúng ta đi cơ sở trồng rau quả của huyện Ngọc Sơn trước.

Hàn Đông nói với Vương Tĩnh, trước lúc đó, Hàn Đông không có chỉ đạo cần tìm hiểu tình hình gì cho Vương Tĩnh

Vương TĨnh nói:

- Cơ sở trồng rau quả của huyện Ngọ Sơn chủ yếu nằm ở phía Tây Nam, đến bờ bên kia, ước chừng cần nửa tiếng đường xe chạy nữa, trên đường chạy qua linh bảo đặc sắc cổ trấn, anh có cần ghé hay không?

- Đặc sắc cổ trấn, có đặc sắc gì?

Hàn Đông cười hỏi.

Vương Tĩnh giới thiệu nói:

- Chủ yếu là đồ trang sức của một vài dân tộc thiểu số, mua bán sản phẩm đặc sắc, có điều huyện Ngọc Sơn tiến hành quy hoạch thị trấn nhỏ, quả thật hình thành quy mô, xa gần đều biết.

- Nếu đi qua thì vào xem vậy.

Hàn Đông nói.

Nói xong ba người lên xe, khoảng chừng 10 phút, xe liền lái vào một đường phố cổ kính, hai bên đều có nhà ở mang chất rất cổ, tầng trệt cũng không cao, có một chút giống các tòa lầu các vậy.

Trên đường người đi lại rất nhiều, phần lớn đều thể hiện vô cùng nhàn nhã, dạo qua trong các cửa tiệm, mất cả nửa buổi sáng, thưởng thức một chút sản phẩm bán trong tiệm, cũng không cái gì, sau đó lại sang tiệm thứ hai, cứ như vậy chẳng có mục đích dạo chơi.

Hàn Đông cũng không có gì cần mua, đi bộ trên đường phố, chủ yếu là tìm hiểu một ít tình hình thực tế, nhìn xem đặc sắc cổ trấn rút cuộc có cái gì đặc sắc.

- Đến đây, tất cả đều đến đây.

Phía trước bỗng phát ra một tiếng hét to, thu hút mọi người tò mò nhìn sang.

Hàn Đông ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cửa tiệm trước mắt có vẻ rất cổ, một người đàn ông mặc chiếc áo bông, trong tay cầm một thanh kiếm sáng như tuyết, mặt đỏ bừng, khí thế phừng phừng kêu la.

Ở xung quanh người đàn ông, tụm năm tụm ba một số người vây quanh, đều cảnh giác theo dõi cây đao trong tay y.

Hàn Đông nhíu mày, nếu như đặc sắc cổ trấn thường biểu diễn tiết mục như thế này, chỉ sợ kinh doanh cũng không tốt lắm

Vương Tĩnh buồn bực muốn chết, cô cảm giác hôm nay vận may của mình thật kém, việc gì cũng không giống như mình nghĩ vậy. Trước đây cô trước mặt Hàn Đông biểu dương lãnh đạo quận Nghiệp Châu, kết quả là khiến Hàn Đông đụng phải người du lịch đi đường. Bây giờ cô đưa Hàn Đông đến Linh Bảo Cổ Trấn, lại khiến Hàn Đông gặp phải việc như thế này.

Đương nhiên, không có dặn dò của Hàn Đông, cô cũng không thể trực tiếp liên hệ với lãnh đạo của Huyện Ngọc Sơn, cho dù Hàn Đông nói qua, trong quá trịnh thị sát, không cần lãnh đạo cơ sở làm chuyến nghênh đón, chủ yếu là khảo sát thực tế, tìm hiểu một chút tình hình là được rồi. Nếu như Vương Tĩnh việc lần này liên hệ với lãnh đạo huyện Ngọc Sơn, chắc chắn kinh động bọn họ, với trí thông minh của bọn họ, chỉ sợ thời gian đầu tiên sẽ nghĩ đến cô và Hàn Đông cùng đến huyện Ngọc Sơn.

- Thiếu nợ trả nợ, anh Trương, xem anh có thể kéo dài đến bao giờ, thành thật đem cửa hàng nhường lại, mọi người cũng đều dễ sống, nếu không như vậy, anh có thể trốn đến hôm nay, cũng không thể trốn được ngày mai, chính anh chốn được, vợ anh con anh cũng trốn không được.

Sắc mặt tên đàn ông trắng bệch lạnh lùng, trong miệng y ngậm một điếu xì gà, thỉnh thoảng hít một hơi, sau đó phun ra một làn sương khói, làm ra vẻ rất nhàn nhã. Ở bên cạnh y, hai người đàn ông cường tráng, vừa nhìn thấy dáng vẻ chính là bảo vệ chuyên môn, phòng ngừa người đàn ông cầm dao gây bất lợi cho y.

- Đây là lời nói gì vậy.

Hàn Đông nói, vốn dĩ hắn ta nhìn thấy người đàn ông cầm một thanh đao ở trước công chúng hét lớn, cảm thấy rất không tốt, nhưng bây giờ nghe lời của người đàn ông ngậm xì gà, Hàn Đông càng cảm thấy không thoải mái.

Bởi vì Hàn Đông cảm thấy trong ngữ khí của người ngậm xì gà kia, đầy vẻ uy hiếp, khinh thường.

Hơn nữa bắt vợ con người ta mà uy hiếp, dường như đều không phải là người tốt lành gì.

Vương Tĩnh thở dài nói:

- Bây giờ có vài người, có một chút chuyện, làm ồn ào mâu thuẫn, liền động dao động súng, bởi vậy cũng sinh ra rất nhiều vấn đề xã hội.

Hàn Đông nói:

- Cũng có thể nói, đây là một vài vấn đề xã hội tạo thành, xã hội của chúng ta, còn cần mọi người cùng nhau cố gắng, xây dựng, mới có thể chân chính hài hòa trở lại.

Lúc Hàn Đông và Vương Tĩnh nói chuyện, Vương Lập Bình cũng không nhàn rỗi, anh ta chạy đến hướng gần chủ cửa hàng thăm dò tình hình.

Làm thư kí, bất luận việc gì, trước tiên phải làm rõ tình hình, nắm chắc tin tức trước, như vậy mới có thể khiến lãnh đạo dễ dàng đưa ra quyết sách.

Một hồi âm thanh chói tai truyền đến, một chiếc xe cảnh sát chạy như bay đến.

Người bốn phía xem náo nhiệt hứng thú liền tăng lên nhiều, bàn tán xôn xao, không ít người vốn dĩ nhàn nhã qua đường, cũng tò mò vây quanh lại.

Hàn Đông lắc lắc đầu, nói:

- Chúng ta đi thôi.

Làm một Chủ tịch thành phố, Hàn Đông cũng không có khả năng gặp một chút việc nhỏ cũng phải mó tay vào làm, hơn nữa bây giờ cảnh sát cũng đã đến rồi, Hàn Đông càng không thể trực tiếp quản rồi, trừ khi sự việc trở nên rất nghiêm trọng, trong huyện Ngọc Sơn đã không làm được, Hàn Đông mới đứng ra.

- Chủ tịch thành phố, tôi vừa mới thăm dò được rồi, người đàn ông hút điếu xì gà, là con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Ngọc Sơn Tiêu Tuyết Phong, nghe nói làm bá chủ của huyện Ngọc Sơn, người chủ tiệm cầm đao kia, vốn dĩ cùng Tiêu Tuyết Phong có quan hệ không tồi, kết quả là Tiêu Tuyết Phong thèm muốn cửa hàng của anh ta, muốn mua lại, việc kinh doanh của người ta đang tốt, cho nên đương nhiên không đồng ý, bởi vậy cứ ba bốn ngày là tới gây chuyện

Hàn Đông gật đầu, đối với công việc của Vương Lập Bình vẫn rất hài lòng.

Không cần mình dặn dò, anh ta biết cần làm gì, đây chính là năng lực trọng yếu nhất của một thư kí.

- Mặt khác, Tiêu Tuyết Phong này là một trong Tam hổ của Ngọc Sơn, hai người kia lần lượt là con trai của Bí thư huyện ủy, còn một người là con trai của Phó Chủ tịch huyện.

Hàn Đông cau mày, vừa nghe cái gọi là Tam hổ, lại kết hợp vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Tuyết Phong, Hàn Đông đã cảm thấy chắc chắn không phải người tốt.

Mà cái gọi là Tam hổ, lại còn có một cộng đồng, mà bọn họ đều là con cái của lãnh đạo huyện Ngọc Sơn, có thể nói là ba kẻ ăn chơi trác tán.

- Cán bộ lãnh đạo cũng cần tăng cường giáo dục con cái, giống như Tam hổ Ngọc Sơn, không phải làm mất mặt bố mẹ họ hay sao?

Hàn Đông gằn giọng nói,

- Ngoài ra, Cục công an cũng cần tăng cường chỉnh lý trị an xã hội, cái gì mà Tam hổ tứ chuột, chỉ cần có tội, đều cần bắt lại, mà không thể nhìn thấy bối cảnh cuả bọn họ mà mặc kệ, nếu bọn họ tự không quản giáo, vậy thì hãy để cho tổ chức chuyên môn của Đảng và nhà nước đến điều giáo.