- Cảm ơn ý tốt của cô, tôi phải về rồi.
Hàn đông mỉm cười, nói, đồng thời đưa tay phải ra.
Cảnh sát Lam ngạc nhiên một lúc rồi cũng đưa bàn tay nhỏ trắng nõn của mình ra, mỉm cười, nói:
- Con người anh thật thú vị.
Đó chỉ là phản xạ khi Hàn Đông nhìn thấy ánh mắt của cô gái này mà thôi, bản thân là lãnh đạo cấp Thứ trưởng, khi đứng trước nhân viên cấp cơ sở theo nguyên tắc thì phải là người đưa tay ra trước, có như vậy đối phương mới không ngại bắt tay với mình.
Nhưng hiện tại, cô cảnh sát Lam trước mặt hắn chắc chắn vẫn chưa biết thân phận của hắn, nên trong suy nghĩ của cô ta nhất định sẽ cho rằng hắn có chút gì đó bất thường.
Hoặc là cô gái xinh đẹp này bình thường cũng gặp phải không ít người gạ gẫm lôi kéo quan hệ như vậy.
- Cảm ơn.
Hàn Đông nhẹ nhàng bắt tay của cảnh sát Lam, sau đó buông ra.
- Tạm biệt.
Cảnh sát Lam cười nói, giơ tay vẫy vẫy rồi nhẹ nhàng sải bước về phía trước.
Hướng cô ta đi lại trùng với đường về của Hàn Đông.
Hàn Đông cười và cũng đi theo về phía trước.
Nghe thấy tiếng chân phía sau, cảnh sát Lam quay đầu lại nhìn thì thấy Hàn Đông đang đi theo mình, cô hơi nhíu mày, nói:
- Sao anh không về đi, đi theo tôi làm gì?
Hàn Đông giơ tay ra, nói:
- Tôi đang trên đường về nhà đó chứ, chỉ là vừa hay cùng một hướng với cảnh sát Lam mà thôi, vừa khéo có thể nhờ cảnh sát Lam bảo vệ một người ngoại tỉnh như tôi một chút.
- Anh cho rằng trị an của Ninh Hải này kém thế à, còn cần bảo vệ sao.
Cảnh sát Lam cười, nói:
- Tôi dám nói rằng trị an của thành phố Ninh Hải tốt hơn thành phố khác rất nhiều.
- Thật sao, nói như vậy thì nơi đây thật may mắn vì có một cảnh sát tốt như cô.
Hàn Đông cười nói, hắn có thể nhận thấy niềm tự hào và sự tự tin mãnh liệt ở cô gái này, điều này khiến hắn rất muốn biết những cảm giác đó của cô ta rút cuộc từ đâu mà có.
- Ha ha, anh quá khen rồi, nói thật chúng tôi cũng chỉ là thực hiện nhiệm vụ của mình mà thôi. Nếu muốn nói đến môi trường trị an của Ninh Hải thì nó có quan hệ rất lớn đến lãnh đạo thành phố. Cục trưởng Lâm Dũng hiện nay có thể nói là một người rất mạnh tay, trừng trị tới nơi tất cả những phần tử phạm pháp phạm tội, quyết không nương tay, điều này khiến cho cấp dưới chúng tôi dễ thực hiện công việc của mình, thấy được khích lệ và không thấy bị cản trở nữa.
- Lâm Dũng…
Hàn Đông nghĩ ngợi một chút, không ngờ lại một lần nữa nghe đến cái tên này, hơn nữa lại là một lời khen, xem ra người này thực sự có tầm ảnh hưởng đây.
- Đúng thế, Cục trưởng của chúng tôi là Lâm Dũng, anh ấy còn là trợ lý Chủ tịch thành phố, cán bộ cấp Giám đốc sở đó.
Cảnh sát Lam dường như rất sùng bái Lâm Dũng,
- Anh ấy từ từ đi lên từ cấp cơ sở, đầu tiên anh ấy là một anh cảnh sát bình thường mà thôi, trong cục của chúng tôi rất nhiều người lấy anh ấy làm gương.
Hàn Đông nói:
- Như vậy thì thật hiếm có, từ một cảnh sát bình thường làm đến Cục trưởng Cục Công an cấp Giám đốc sở, thực sự là hơn người.
- Tất nhiên rồi, Cục trưởng của chúng tôi chính là một truyền kỳ.
- Cô có phải cũng muốn lấy anh ta làm gương, tương lai sẽ trở thành một nữ Cục trưởng cấp Giám đốc sở?
- Hi hi, nếu có ngày đó tôi ngủ cũng phải cười mất.
Tiếng cười của cảnh sát Lam rất trong trẻo, hồn nhiên và dễ nghe.
Lúc này cô dừng lại, hỏi:
- Tôi nói này, anh rút cục ở chỗ nào, tôi thì tới rồi đây.
Hàn Đông nhìn quanh, nơi này cách Nhà khách cũng không xa, liền nói:
- Tôi cũng ngay đây thôi, chính là Nhà khách phía trước.
- Nơi đó là Nhà khách Ủy ban nhân dân thành phố, đối với bên ngoài mà nói hình như rất đắt.
Cảnh sát Lam ánh mắt dò xét nhìn Hàn Đông cười, nói:
- Cũng đúng thôi, anh hút được thuốc Trung Hoa đắt đỏ thế kia, ở khách sạn đắt một chút cũng có sao đâu.
Hàn Đông nói:
- Cái chính là tôi làm việc gần đây nên ở đó cho tiện chút thôi, cô sống ở đâu?
- Tôi à..
Đôi mắt tròn xoe của cảnh sát Lam chớp chớp, nhẹ nhàng cười, nói:
- Không nói cho anh biết.
Hàn Đông không nhịn nổi cười, vẫy tay, nói:
- Thôi được, vậy chúng ta gặp lại sau nhé, chúc cô ngủ ngon.
- Tạm biệt.
Cảnh sát Lam cười nói, rồi quay người đi về phía ngã ba bên trái, đi được vài bước cô quay đầu nhìn lại vẫn thấy Hàn Đông đứng đó, cô nở nụ cười, nụ cười đó giống như một bông hoa tươi bỗng dưng bung nở trong màn đêm lạnh lẽo.
Vẫy vẫy tay, cảnh sát Lam sải bước thật nhanh, dần dần biến mất trên con đường phía trước.
Hàn Đông cười cười và cũng đi nhanh về phía Tùng Viên.
Đồng thời, trong lòng Hàn Đông đang nghĩ, cô nữ cảnh sát vừa rồi chắc chắn không biết thân phận của mình, điều đó có nghĩa cô ta chỉ xem mình là một người xa lạ, người chỉ gặp một lần chứ không gặp lần thứ hai, nói chuyện với những người như vậy nhất định sẽ không cố ý nói dối. Còn đánh giá của cô ta về Lâm Dũng có lẽ đều là thật lòng.
“Lâm Dũng rút cuộc là một người thế nào?” Hàn Đông băn khoăn, phân tích từ tình hình hiện tại biết được, Lâm Dũng đúng là một cán bộ từ cơ sở mà lên, mang đầy vẻ truyền kỳ, đồng thời cũng là một cán bộ có tác phong làm việc rất cứng rắn, có sức ảnh hưởng không nhỏ tại thành phố Ninh Hải.
Thường thì những cán bộ như vậy có thể coi là cán bộ tốt.
Nhưng trước đây từ miệng Tiểu Lan mà hắn được biết, con trai của Lâm Dũng có lẽ có vấn đề, nhưng vì thân phận của Lâm Dũng mà người bị hại bị oan nhưng không có nơi trình bày, có nỗi khổ nhưng không có nơi để kiện. Hơn nữa chuyện này, không biết bản thân Lâm Dũng có biết hay không, hoặc là anh ta hoàn toàn không biết chuyện, là do cấp dưới vì lấy lòng gã mà đi uy hiếp người bị hại.
Chân tướng sự việc Hàn Đông cũng không sao biết được.
Lâm Dũng hiện vẫn là một bí ẩn đối với Hàn Đông, không biết đâu mới là bộ mặt thật của anh ta.
Trước cửa Tùng Viên, một người đang đứng đó nhìn đông nhìn tây, lúc này nhìn thấy bóng dáng của Hàn Đồng liền đi tới, toàn thân run rẩy, lập tức cúi người rồi nhanh chân bước về phía trước, miệng nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, anh về rồi ạ.
Người đợi ở cửa này chắc là Tạ Đạo Minh, Giám đốc của Tùng Viên.
Sau khi anh ta gọi điện cho Lâm Dũng, bị Lâm Dũng mắng một trận, trong lòng vô cùng chán nản, vừa lo Hàn Đông xảy ra chuyện nhưng anh ta lại không có cách nào khác, vì vậy đành đứng ở cửa Tùng Viên, trong lòng nghĩ bất luận thế nào, thái độ của mình là tốt, có lẽ Chủ tịch thành phố Hàn ở bên ngoài vừa về đến liền nhìn thấy mình đứng đây, không chừng sẽ rất cảm động, như vậy đối với mình mà nói là vô cùng có lợi.
Hàn Đông hỏi:
- Anh vẫn luôn đứng ở đây?
- Không sao, dù sao buổi tối tôi cũng không có việc gì.
Tạ Đạo Minh gật đầu, cúi người nói.
Hàn Đông nói:
- Không nhất thiết phải như vậy, tôi chỉ ra ngoài đi dạo thôi, anh phải làm gì thì cứ làm đi, thực sự không cần lúc nào cũng vây quanh chuyện của tôi.
- Chủ tịch thành phố Hàn, chức trách của tôi là phục vụ lãnh đạo, những việc này đều là việc tôi nên làm.
Tạ Đạo Minh lùi ra sau Hàn Đông một bước, hơi cúi người, nói.
Hàn Đông lắc lắc đầu không nói gì, dù nói thế nào trong đêm mùa đông mà tên Tạ Đạo Minh này luôn đứng đợi ở cửa, chỉ thái độ này thôi cũng khiến Hàn Đông khó mà nói điều gì quá đáng.
Nhưng tận đáy lòng Hàn Đông vẫn chẳng có chút thiện cảm nào đối với Tạ Đạo Minh, hắn quyết định đến lúc nào đó sẽ chuyển ra ngoài ở, như vậy yên tĩnh hơn, tránh lúc nào cũng có người giám sát khiến bản thân khó chịu. Mặt khác, một thời gian nữa Lữ Nhạc cũng chuyển tới Ninh Hải, sống ở đây có lẽ cô ấy cũng sẽ không quen.
Về phần sau này sống ở đâu, Hàn Đông cũng đã nghĩ qua, hắn dự định tìm một nơi yên tĩnh, tự bỏ tiền ra mua một căn nhà, hoặc tự mình đi mua một căn biệt thự để ở cũng được.
Hàn Đông cũng biết, tuy rằng thân phận của mình tạm thời không có nhiều người biết. Nhưng theo những lý lẽ của mình thì các quan chức thành phố Ninh Hải nhất định sẽ bắt đầu toàn lực xem xét lại bản thân, ai cũng đều có kênh thông tin riêng, nhất định không ít người biết mình thân là đại diện đời thứ ba của dòng họ Hàn. Mà ngay cả hiện tại Hàn Đông cũng tin rằng trong Thành ủy, một số cán bộ chủ chốt đều đã rõ mồn một thân phận của mình.
Mặc dù nói thế lực của nhà họ Hàn ở tỉnh Giang Việt không hẳn lớn mạnh, nhưng bất luận thế nào thân phận của Hàn Đông đối với một số người mà nói cũng là một trở ngại rất lớn, khiến họ không dám làm càn. Điều đó là đương nhiên, Hàn Đông cũng không hi vọng vì thân phận của mình mà một số người tỏ ra phục tùng, nhưng chí ít cũng sẽ sản sinh sức hút đối với một số người, sau đó Hàn Đông lại thông qua các cơ hội không ngừng đấu tranh, thỏa hiệp, liên kết càng ngày càng nhiều người hơn.
Sáng ngày thứ hai, Vương Tĩnh thông báo cho Hàn Đông sắp xếp liên quan đến lịch trình mấy ngày tới, sau đó nói:
- Chủ tịch thành phố, thời gian này Tỉnh ủy yêu cầu triển khai toàn diện công tác giáo dục “Tam giảng”, một thời gian trước tỉnh ta đã làm một số công tác chuẩn bị rồi, theo sự bố chí và sắp xếp của Thành ủy, hôm sau sẽ là thời gian triển khai toàn diện công tác giáo dục “Tam giảng” cho cán bộ cấp Cục, cơ quan cấp thành phố của toàn thành phố. Tôi đã làm những công tác chuẩn bị bước đầu, xin anh xem qua có phù hợp hay không?
- Tam giảng…
Hàn Đông trầm ngâm một lúc, hắn đương nhiên hiểu tam giảng là việc gì, và cũng rất coi trọng nó.
Bây giờ cái tam giảng này sau này sẽ được triển khai sâu hơn, trở thành một trong những tư tưởng chỉ đạo của Đảng.
Mà hiện nay, công tác này đối với Hàn Đông mà nói lại là một cơ hội tốt.
Dù sao tình hình mà Hàn Đông nắm bắt được cũng nhiều hơn bất cứ ai.
Thậm chí ngay cả những người còn đang nghiên cứu, triển khai tư tưởng tam giảng, cũng không ai được như Hàn Đông biết được việc này sẽ diễn biến đến đâu.
Xem nhanh những sắp xếp của Vương Tĩnh, Hàn Đông gật đầu, nói:
- Đại thể là được rồi, nhưng tôi có một số điểm bổ sung, hoạt động tam giảng này, không được quá thiên về hình thức, không được chỉ là mọi người ngồi, nói hoặc xuống địa phương hỗ trợ lao động vài ngày là xong, nhất định phải chú trọng đào sâu vào tư tưởng, xây dựng Đảng cả trong tư tưởng, đây là điều từ trước tới nay Đảng rất coi trọng.
Lúc Hàn Đông nói chuyện, Vương Tĩnh lập tức ghi ngay vào sổ, đợi Hàn Đông nói xong, cô cười, nói:
- Chủ tịch thành phố, vậy tôi sẽ làm theo chỉ thị của anh, trở về tôi sẽ điều chình một chút, đi sâu hơn nữa cả về mặt hình thức lẫn nội dung, sinh động hơn chút nữa, nhất định phải đạt được hiểu quả lớn nhất.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Được, cứ như vậy đi.
Vừa tiễn Vương Tĩnh, Vương Lập Bình liền vào báo cáo:
- Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Lâm đến.
Lâm Dũng là Trợ lý Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Cục Công an, người bình thường đều gọi anh ta là Chủ tịch thành phố Lâm, nhưng Vương Lập Bình là Thư ký của Hàn Đông nên không xưng hô như vậy.