Bởi vì buổi chiều Thủ tướng Dương Dân Sinh sẽ một mình tiếp kiến Hàn Đông cho nên giữa trưa Hàn Đông cũng không có về nhà, chỉ ra ngoài ăn cơm xong là về văn phòng chuẩn bị những tài liệu cần thiết.
Tuy rằng Hàn Đông không cảm thấy quá căng thẳng thế nhưng dù sao thì hắn cũng sắp phải đi gặp mặt lãnh đạo, cần phải chuẩn bị sẵn sàng cũng là chuyện bình thường.
Mà Cao Minh Chân cũng đang ở phòng làm việc giúp đỡ Hàn Đông chuẩn bị những tài liệu và số liệu cần thiết. Cao Minh Chân vẫn luôn tham dự vào công tác đôn đốc phòng chống lũ lần này cho nên rất quen thuộc tình hình, nhờ sự giúp đỡ của ông ta, Hàn Đông đã nhanh chóng hoàn thành việc chuẩn bị.
Trải qua khoảng thời gian làm việc cùng nhau này, Hàn Đông thực sự đã có nhiều hiểu biết sâu sắc hơn về Cao Minh Chân. Người này làm việc lâu ngày trong cơ quan nhà nước cho nên cũng nhiễm một vài thói xấu của cán bộ nhà nước.
Thế nhưng, tổng thể mà nói, năng lực làm việc của Cao Minh Chân cũng không quá tệ.
Những nhiệm vụ mà Hàn Đông giao cho ông ta làm, ông ta đều có thể hoàn thành trăm phần trăm.
Hơn nữa, trong quá trình công tác, nhiều khi Cao Minh Chân sẽ bất chợt nghĩ ra được một vài ý tưởng có tác dụng rất lớn cho việc triển khai công tác.
Cho nên, hiện tại, Hàn Đông cũng giao cho Cao Minh Chân đảm nhiệm khá nhiều trọng trách, để ông ta có thể khiến phòng kiểm soát làm việc hiệu quả hơn.
Hàn Đông biết hắn sẽ không có khả năng làm việc lâu dài ở phòng kiểm soát được. Có lẽ không bao lâu nữa, Hàn Đông sẽ rời khỏi đây cho nên hắn muốn chuẩn bị và sắp xếp cho thật tốt, như vậy thì ít nhất có thể cam đoan sau khi hắn rời đi, công tác của phòng kiểm soát cũng sẽ không trở nên quá kém.
- Chủ nhiệm Hàn, từ lúc phòng kiểm soát được thành lập tới nay, chưa từng làm ra được nhiều thành tích như vậy, hơn nữa được Thủ tướng tán dương thì thật đúng là chuyện trước nay chưa từng có. Dưới sự lãnh đạo của ngài, công tác của phòng kiểm soát đã được tăng mạnh đồng thời cũng đã tạo được tác dụng thực tế rất lớn.
Cao Minh Chân mỉm cười nói. Ông ta đúng là khâm phục Hàn Đông từ tận đáy lòng. Có rất nhiều người cũng có quan hệ và bối cảnh lớn thế nhưng có thể giống như Hàn Đông, toàn tâm toàn ý đối với công việc thì thật sự là cũng không nhiều lắm.
Nghe lời nịnh nọt của Cao Minh Chân, Hàn Đông cũng chỉ cười nói:
- Cũng không được khoa trương như anh nói. Trên thực tế, đổi lại là bất cứ ai, chỉ cần một lòng một dạ làm tốt công tác của mình, thì công tác của phòng kiểm soát có muốn kém cũng không kém được.
Cao Minh Chân cười nói:
- Vâng, vấn đề thái độ quả thực rất quan trọng, không có thái độ nghiêm túc thì không thể làm tốt được chuyện gì. Nói thật, công tác ở phòng kiểm soát vốn phải chịu rất nhiều áp lực, nhiều người trong lúc đối mặt với đủ các loại áp lực đều tìm mọi cách để tránh né chứ không hề tìm cách xem phải làm thể nào để hoàn thành công tác cho thật tốt. Chỉ có ngài mới thật sự đem toàn bộ tâm tư đặt lên trên công việc…
Hàn Đông hiểu được ý của Cao Minh Chân, mặc dù đây cũng được coi là một cách nịnh hót thế nhưng thực tế quả cũng đúng như vậy. Dù sao thì thân phận và bối cảnh của Hàn Đông cũng quá khác biệt. Việc ngồi lên cái ghế Chủ nhiệm phòng kiểm soát, đối với người khác mà nói thực sự là rất áp lực thế nhưng đối với Hàn Đông thì loại áp lực này không hề tồn tại.
Buổi chiều, sau khi Hàn Đông nhận được điện thoại của Trần Cung Hành liền mang theo một chiếc notebook đi tới văn phòng của Trần Cung Hành.
Sau đó Trần Cung Hành dẫn Hàn Đông tới văn phòng của Thủ tướng Dương Dân Sinh.
- Xin chào Thủ tướng.
Vừa thấy Dương Dân Sinh, Hàn Đông liền cúi người, cung kính nói.
Dương Dân Sinh ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nét cười thản nhiên, nói:
- Đồng chí Hàn Đông đến đây, ngồi đi.
Cùng lúc đó, nhân viên công tác cũng bưng trà lên cho Hàn Đông.
Còn Trần Cung Hành sau khi dẫn Hàn Đông đến nơi liền xin phép ra về ngay.
Là Ủy viên Quốc hội kiêm Trưởng ban thư ký, công tác trong tay Trần Cung Hành có rất nhiều, cho nên không phải lúc nào ông ta cũng phải túc trực ở bên cạnh Thủ tướng.
Hàn Đông ngồi trước mặt Dương Dân Sinh, hai tay đặt trên đầu gối, trên mặt tươi cười ôn hòa, ánh mắt nhìn thẳng vào Dương Dân Sinh.
- Đồng chí Hàn Đông công tác ở phòng kiểm soát làm được rất tốt, đã có chút tác dụng trong công tác chống lũ lần này. Tuy rằng, bởi vì nhiều loại nguyên nhân mà chúng ta đã phải tổn thất rất lớn thế nhưng nếu như không có công tác của phòng kiểm soát thì tình huống nhất định sẽ càng trở nên nghiêm trọng.
Dương Dân Sinh vừa mới mở miệng đã liền khen ngợi công tác của Hàn Đông trong giai đoạn trước.
Hàn Đông khiêm tốn nói:
- Thủ tướng, đây đều là những việc tôi phải làm, chỉ khi tính toán trước hết mọi khả năng thì mới có thể tránh được chuyện nước đến chân mới nhảy.
Dương Dân Sinh gật đầu nói:
- Thế nhưng ở Trung Hoa có nhiều người như vậy, nhiều cán bộ như vậy, nhiều chuyên gia khí tượng như vậy, tất cả đều không có nghĩ tới tình huống này, mà Hàn Đông cậu ngược lại chỉ dựa trên kinh nghiệm lịch sử lại có thể nhìn thấy trước được nguy hiểm sắp tới. Cho nên nói, một người, chỉ cần từng giây từng phút đặt lợi ích của dân chúng ở trong lòng mình, thì hẳn có thể đủ khả năng làm ra những phán đoán và lựa chọn chính xác. Thảm họa lũ lụt lần này đã làm nảy sinh ra rất nhiều chuyện vui buồn lẫn lộn và cũng đã làm lộ ra rất nhiều vấn đề…
Nói đến những vấn đề nảy sinh trong thảm họa lũ lụt lần này, Dương Dân Sinh biểu hiện như đau thấu tim gan.
Hàn Đông chăm chú lắng nghe. Trên thực tế, ở kiếp trước, Hàn Đông đối với danh tiếng của Dương Dân Sinh cũng như sấm bên tai, chỉ là không có cơ hội được gần gũi tiếp xúc qua. Hiện tại, Hàn Đông có thể tiếp xúc và giao lưu với Dương Dân Sinh ở một khoảng cách gần như vậy, hắn lại càng sâu sắc cảm nhận được Dương Dân Sinh thật sự là làm việc vì dân, đem hạnh phúc của nhân dân đặt trong lòng mình.
- Chỉ tiếc, nhân khẩu Trung Hoa quá nhiều, tình huống quá mức phức tạp, cho dù có làm được đến chức Thủ tướng đi chăng nữa, thì cũng không thể nào trong một vài năm ngắn ngủi là giải quyết được hết tất cả các vấn đề.
Hàn Đông âm thầm thở dài trong lòng.
“Ở kiếp trước, Dương Dân Sinh cũng chỉ làm được Thủ tướng trong một nhiệm kỳ, trong lúc đó, đã tiến hành cải cách dứt khoát ở một số mặt thế nhưng một số mặt khác thì cũng lại không được như ý.”
- Đây cũng là chuyện không thể nào tránh khỏi, tình hình nước Trung Hoa vốn khó khăn, phức tạp, bất cứ chuyện gì cũng không thể làm một lần là xong được, chỉ có thể làm từ từ từng bước một, cải cách dần dần mới là con đường cải cách ổn thỏa và đúng đắn nhất.
Sau khi nghe Dương Dân Sinh cảm thán xong, Hàn Đông liền đem tình hình công tác sắp tới ở phòng kiểm soát ra báo cáo một cách cẩn thận. Đây cũng là mục đích chủ yếu lần này Dương Dân Sinh muốn đơn độc tiếp kiến hắn.
Trong lúc Hàn Đông tiến hành báo cáo, Dương Dân Sinh thỉnh thoảng lại lấy bút ghi chép lại.
Khi Hàn Đông báo cáo xong, Dương Dân Sinh liền nhấn mạnh nói:
- Tiếp theo, phòng kiểm soát phải toàn diện tăng cường công tác chỉnh đốn tất cả các công trình kém chất lượng, vấn đề này quan hệ rất lớn tới sinh mạng tài sản và sự an toàn của nhân dân, cho nên nhất định không được có sự sơ xuất nào. Bây giờ đám thương nhân trái phép vì tiền cái gì chúng cũng dám làm còn cơ quan chính phủ, kiểm sát, cùng cơ cấu quản lý ở các cấp đều vô cùng thất trách, cho nên người làm công tác đôn đốc nhất định phải vận dụng một phen công phu, không được sợ việc đắc tội với người. Là một cán bộ Đảng viên, là một người có lương tri, tôi tin tưởng cậu nhất định có thể thấu hiểu điều này.
Hiện tại, Hàn Đông đã hiểu rõ, Dương Dân Sinh muốn hắn dẫn dắt phòng kiểm soát thực hiện việc đôn đốc và chỉnh đốn chất lượng tất cả các loại công trình trên cả nước, đây đúng là một nhiệm vụ rất gian khổ.
Phải biết rằng, mỗi năm trên cả nước đều hoàn thành vô số các công trình xây dựng, trong đó lại dính dáng đến đủ loại ích lợi và quan hệ, nhất định có rất nhiều công trình tồn tại những vấn đề lớn. Mà phòng kiểm soát nếu như thật sự muốn thâm nhập vào sâu trong đó để điều tra, thì không biết sẽ đắc tội với bao nhiêu người vừa mới thu được lợi ích nữa.
- Thế nào, có lòng tin hay không?
Dương Dân Sinh cười nói.
Hàn Đông ưỡn ngực lên, nói:
- Thủ tướng xin cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó, làm tốt công tác này.
Nghe xong lời nói của Hàn Đông, Dương Dân Sinh vui mừng, tươi cười nói:
- Đúng vậy, có lòng tin là tốt rồi, chỉ cần cậu thật sự làm việc, thì không cần phải sợ hãi bất cứ chuyện gì, nếu đã phát hiện vấn đề thì nhất định phải điều tra tới cùng, nếu phòng kiểm soát không thụ lý nổi thì có thể báo cáo với Nội các Chính phủ, có thể nhờ Ủy ban kỷ luật đi điều tra tiếp.
Lời nói của Dương Dân Sinh vang dội, có lực, mang theo lòng tin rất lớn.
Sau đó, ông ta nói tiếp:
- Một người, muốn làm được việc lớn thì trước hết đó phải là một người có gan làm việc. Tuy rằng làm việc sẽ có thể đắc tội với người thế nhưng ánh mắt của quần chúng nhân dân vô cùng sáng, trong lòng mỗi người cũng đều biết phân biệt cả, chuyện này tương lai đối với cậu cũng sẽ rất có lợi…
Trong ấn tượng của Hàn Đông, Dương Dân Sinh là một người khá nghiêm khắc, hơn nữa, còn là một người rất ít nói, thế nhưng hôm nay Dương Dân Sinh lại nói không ít, có cảm giác giống như bề trên đang ân cần dạy bảo con cháu của mình.
“Xem ra, Dương Dân Sinh rất thưởng thức đối với những biều hiện của mình.”
Hàn Đông âm thầm cân nhắc trong lòng.
“Dương Dân Sinh này là người đại biểu rõ nhất cho phái trung lập trên chính đàn của Trung Hoa. Tuy rằng ông ta không liên nhiệm giữ chức Thủ tướng, thế nhưng lại để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi người dân Trung Hoa, khiến cho rất nhiều người sau này mỗi khi nhắc tới ông ta đều phải giơ ngón tay cái lên mà nói ông ta là một vị Thủ tướng tốt. Nếu như mình có thể được ông ta ra sức ủng hộ thì tương lai quả thật cũng sẽ có tác dụng không nhỏ.
Ngoài ra, cho dù không có Dương Dân Sinh, thì Hàn Đông một khi đã ngồi lên cái ghế Chủ nhiệm phòng kiểm soát này, hắn nhất định cũng sẽ tận hết sức làm việc. Cho nên, những điều mà Dương Dân Sinh yêu cầu, trên thực tế, đối với Hàn Đông mà nói, một chút khó xử cũng không có.
- Thủ tướng xin yên tâm, tôi nhất định sẽ đặt nhân dân ở trong lòng, cúc cung tận tụy, thật sự làm việc, đến chết mới thôi.
Hàn Đông nghiêm túc nói. Lời nói của hắn vô cùng kiên nghị, cho thất trong lòng đã hạ quyết tâm rất lớn.
Dương Dân Sinh vừa lòng gật đầu, vô cùng hài lòng với phản ứng của Hàn Đông.
Nói thật, ông ta quả thật đang vô cùng thưởng thức Hàn Đông.
Cái này không phải bởi vì Hàn Đông là cháu của Hàn lão, mà quan trọng hơn là mỗi một chuyện từ trước tới nay Hàn Đông đã làm, cũng đều là vì nước, vì dân. Một người vừa có năng lực lại vừa có tấm lòng như vậy thật sự là không nhiều lắm, cho nên ông ta cũng vẫn luôn chú ý tới Hàn Đông.
“Khó trách lúc trước Nam Tuần Trường lại có thể thưởng thức Hàn Đông như vậy. Người trẻ tuổi kia quả thật rất tốt, quả thật là một người có khiếu làm chuyện lớn.”
Dương Dân Sinh cảm thán trong lòng.
“Đất nước chúng ta có được những người trẻ tuổi như vậy, sau này khi tiếp nhận sự nghiệp nhất định sẽ giúp cho đất đước phát triển rất tốt, cuộc sống của nhân dân sẽ càng ngày càng trở ên hạnh phúc hơn.”
“Hy vọng người trẻ tuổi này có thể tiếp tục đi xa hơn nữa.”
Thân là Thủ tướng, Dương Dân Sinh tuy rằng là một người rất mạnh mẽ thế nhưng ông vẫn cảm thấy áp lực về mọi mặt, sự phát triển của đất nước Trung Hoa nhất định phải có người mạnh mẽ, hữu lực lãnh đạo thì mới có thể trở nên vững vàng hơn.
“Có lẽ, tương lai Hàn Đông sẽ khiến Trung Hoa phát triển mạnh mẽ hơn nữa, làm ra được những đóng góp khó có thể lường được.”