Người Cầm Quyền

Chương 790: Phòng ngừa chu đáo




Hàn Đông vắt hết óc, đem những thứ trong ký ức dường như lật tung ra hết.

Hắn nói ngày càng cấp bách, giống như đại hồng thủy đang ở trước mặt vậy.

Hàn Chính nghe vậy trong lòng càng sợ hãi hơn.

Nếu đúng như Hàn Đông nói, vậy tai họa ập đến, tuyệt đối là sự nghiêm trọng trước nay chưa có.

Tỉnh Mân Nam ở phần hạ lưu, đến lúc đó chắc chắn phải đối mặt với áp lực cực lớn, mình là Bí thư Tỉnh ủy, đối với công việc cứu tế, không thể nào trốn trách nhiệm được.

Hàn Đông lại nói:

- Đổi câu nói khác, dù lúc đó không có đại hồng thủy, như vậy tiến hành thủy lợi và phương diện kiểm tra, tu sửa, cũng là một công lớn, là việc làm thiên thu. Dù một số người không hiểu, nhưng đa số người cũng sẽ hiểu được.

Thật ra Hàn Đông vẫn còn một câu chưa nói, chính là dù không có đại hồng thủy, với lớp tuyên truyền của tỉnh ủy tỉnh Mân Nam, tùy tiện tìm một số dữ liệu, phương án, cũng có thể chú ý đến việc kiến thiết thủy lợi của Hàn Chính, thổi phồng thành tích lên.

- Cái thằng này, suy nghĩ quá nhiều đấy.

Hàn Chính cười lên, nói:

- Chuyện con nói ba đều lưu lại, ngày mai ba sẽ đến bộ phận thủy lợi, đến bờ sông khảo sát một chuyến, nhấn mạnh một lần, các đơn vị có trách nhiệm sẽ chú ý hơn về phương diện này.

Hàn Đông yên tâm, chỉ cần Hàn Chính chú ý đến, như vậy vấn đề phía bên tỉnh Mân Nam sẽ không lớn.

Còn phía các tỉnh khác của Trường Giang, Hàn Đông chỉ biết nói bất lực, dù sao người khác không giống Hàn Chính xem trọng đề nghị của Hàn Đông. Hơn nữa, Hàn Đông hiện giờ là cán bộ cấp giám đốc, hắn lấy thân phận nào để bàn đến chuyện này chứ?

Sau khi nói chuyện một hồi với mẹ, Hàn Đông lại gọi cuộc điện thoại đến dượng hai Trịnh Trạch Hoa.

Trịnh Trạch Hoa đang nói chuyện với người ta trong nhà, nhận được cú điện thoại của Hàn Đông thấy hơi lạ, vì Hàn Đông biết ông ta đang bàn chuyện với người ta, không ngờ vẫn bảo ông ta nghe điện thoại trước rồi nói.

Ông ta biết Hàn Đông tuyệt đối không phải loại người không biết chừng mực, vậy chắc chắn Hàn Đông có chuyện vô cùng quan trọng nên mới nói thế.

Sau khi nghe xong Hàn Đông nói đến chuyện lũ lụt, Trịnh Trạch Hoa phản ứng ban đầu cho rằng phải chăng Hàn Đông cẩn thận quá mức, tuy điểm quan tâm của hắn dành cho mình là tốt, nhưng hiện tại vẫn chưa có chuyện gì, thì đã khua chiêng rồi, có chút không thể nào tin được.

Tuy nhiên, dưới giải thích của Hàn Đông, Trịnh Trạch Hoa cũng bắt đầu xem trọng.

Đặc biệt là khi biết được Hàn Chính cũng tiếp thu ý kiến của Hàn Đông, ngày mai bắt đầu chuẩn bị hành động, ông ta liền đưa ra quyết tâm, nói:

- Được, Hàn Đông chuyện cháu vừa nói, bác sẽ nhanh chóng gọi điện thoại cho Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý thủy lợi, đồng thời ngày mai bác sẽ đích thân đi khảo sát.

Đặt điện thoại xuống, Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm.

Có được cú điện thoại của mình, nói vậy bất kể là cha hay bác, trước khi trận đại hồng thủy đến, biểu hiện sẽ được bình tĩnh hơn.

Như vậy so với lãnh đạo của các khu vực khác, hai người họ đương nhiên cũng nổi trội hơn.

Tuy với một việc, không đủ để thay đổi vận mệnh của hai người, nhưng chỉ cần không ngừng tích lũy, Hàn Đông tin chắc trong tương lai đường làm quan của họ sẽ đi vững và càng cao hơn.

Như vậy, phát triển của toàn họ Hàn sẽ vững chắc hơn, vậy tiền đồ của Hàn Đông, đương nhiên cũng có đảm bảo.

Quay về phòng khách, Tiêu Bối Bối, Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai chỉ ăn được một ít, họ đều đang đợi Hàn Đông.

Hàn Đông cười nói:

- Thế nào, không có anh đẹp trai cùng ngồi, các em không chuẩn bị ăn cơm sao?

Trưa ngày ba tháng năm, Hàn Đông cùng với Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối, Bạch Vũ Giai ngồi máy bay quay về Yến Kinh.

Hàn Đông cảm nhận được, trải qua vài ngày tiếp xúc, quan hệ giữa Bạch Vũ Giai và Lữ Nhạc càng thân mật hơn, giống như là chị em ruột vậy.

Tục ngữ có câu trên đường đi có thể khảo nghiệm một người, và trong mấy ngày tiếp xúc, Bạch Vũ Giai chủ động chăm sóc Lữ Nhạc, điều này chắc chắn với trình độ nhất định, sẽ khiến Lữ Nhạc vô cùng xúc động.

Hàn Đông đều nhìn thấy tất cả, trong lòng ngày càng thương Bạch Vũ Giai hơn.

Hắn biết, Bạch Vũ Giai làm như vậy, chủ yếu là có phần mình bên trong, cũng hy vọng sẽ có mối quan hệ tốt với Lữ Nhạc, như vậy khiến mình không khó xử khi đứng ở giữa.

“Phụ nữ như vậy, dù đổi lại là ai, sao lại có thể từ bỏ chứ?”

Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.

Ngoài ra, Hàn Đông cũng lưu ý xem qua, trong bản tin của tỉnh Mân Nam và tin ở Hắc Sơn ngày hôm qua, bản tin đầu đề, lần lượt là Hàn Chính cùng Trịnh Trạch Hoa khảo sát xây dựng thủy lợi. Đồng thời hai vị Bí thư tỉnh ủy, đều nhấn mạnh về tình hình này, cũng không quên tu sửa phương tiện chống lũ, phải làm đến chống hạn và dự phòng chống lũ.

Hai tin tức này, với người ngoài xem ra, có chút trùng hợp với nhau, nhưng thực tế, nếu không phải Hàn Đông, cũng không có được như vậy.

Nghỉ ngơi cả đêm, Hàn Đông đi làm vào ngày hôm sau, ngồi trong phòng làm việc nghĩ một hồi, lập tức gọi điện cho gọi Cao Minh Chân đến

- Tin của tỉnh Mân Nam và tỉnh Hắc Sơn vào ngày hai tây anh có chú ý không? Hai tỉnh này, đều đang nhấn mạnh việc phòng chống đại hồng thủy, tôi cũng tìm được một số tài liệu liên quan, sau đại hạn, thường có lũ lớn, hai tỉnh này có tính trước, chúng ta cũng nên tiếp thu, thực hiện một số công việc khảo sát mới được.

Cao Minh Chân lộ ra vẻ chần chừ, nói:

- Chủ nhiệm Hàn, chuyện này, có chút không dễ vào, dù sao hiện nay chủ yếu là chống hạn, nếu tổ khảo sát đến khảo sát việc chống lũ, sẽ có cảm giác để người khác tìm rắc rối.

Bây giờ Cao Minh Chân nghiễm nhiên trở thành cánh tay đắc lực của Hàn Đông, cho nên cách nói chuyện thẳng thắn hơn so với lúc trước, đem suy nghĩ và băn khoăn của mình nói thẳng ra.

Đương nhiên, anh ta làm như vậy chủ yếu biết được Hàn Đông rất nghiêm túc với công việc, hơn nữa chỉ cần trên công việc Hàn Đông tuyệt đối không phân tâm, nếu không, đổi lại là người khác dù có lo lắng cũng tuyệt đối không nói ra.

Hàn Đông biết được Cao Minh Chân nói là sự thật, gật đầu nói:

- Lo lắng của anh là chính xác, cho nên chúng ta phải làm tốt công việc chuẩn bị, vậy đi, tôi chuẩn bị viết một bài văn có liên quan, đến lúc có thể tranh thủ lấy ra, tham khảo trải nghiệm lịch sử, đem chuyện chống hạn và phòng lũ liên kết lại, như vậy làm miếng đệm với công việc của chúng ta, còn nhiệm vụ của anh, chủ yếu là phân hai mặt, một là vài tỉnh ở Đông Bắc, hai là phần dọc tuyến hạ lưu Trường Giang. Mà lưu vực Trường Giang dài, hạ lưu còn có vài tỉnh, tốt nhất là chia hai nhóm khảo sát, xuất phát trước, đợi dư luận bên tôi cùng đưa ra, để nhóm khảo sát lập tức liên lạc với phòng kiểm soát các tỉnh, nhanh chóng triển khai công việc.

Cao Minh Chân đối với sắp xếp của Hàn Đông không mấy hiểu, anh ta nhìn ra, Hàn Đông cho dù có lo lắng, dường như cũng không cần vội như vậy?

Thật ra, Hàn Đông cũng hy vọng nhanh chóng thông qua nỗ lực của mình, có thể nhanh chóng vì đất nước, vì dân giảm bớt tổn thất.

Do đó Hàn Đông hiểu rất rõ, bắt đầu từ tháng sáu, lượng nước sẽ giảm nhiều, giữa tháng sẽ gây thành đại nạn.

Mà bây giờ đang là đầu tháng năm, nếu công việc tiến hành thuận lợi, thì còn có khoảng một tháng để chuẩn bị, chỉ cần các tỉnh bên dưới xem trọng, nhất định sẽ giảm bớt được nhiều tổn thất lớn.

Nhìn thấy Hàn Đông kiên quyết như vậy, Cao Minh Chân cũng không phản đối, nên nói phạm vi công việc của phòng kiểm soát rất rộng, chỉ cần tìm lý do, cũng không có vấn đề lớn nào.

Ngoài ra, anh ta cũng biết thân phận của Hàn Đông, đã nghiên cứu qua sơ đồ thế lực của nhà họ Hàn, biết được Bí thư tỉnh ủy tỉnh Mân Nam Hàn Chính là cha của Hàn Đông, còn Bí thư tỉnh ủy tỉnh Hắc Sơn Trịnh Trạch Hoa là dượng hai của Hàn Đông, bây giờ hai người họ đã bắt đầu hành động, nhất định có liên quan đến thái độ hiện nay của Hàn Đông, như vậy dù mình khuyên thế nào cũng vô dụng, nếu đã vô dụng, thì cứ dựa theo cách của Hàn Đông mà thực hiện.

Đợi Cao Minh Chân sau khi đi khỏi, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Chu Nguyên Thanh qua đây, nhờ anh ta giúp mình tìm dữ liệu.

Chu Nguyên Thanh lĩnh mệnh, rất vui vẻ đi ra ngoài.

Còn Hàn Đông, ngồi trong phòng làm việc đang suy nghĩ nên viết bài văn thế nào, cố gắng viết sao cho khéo, phải đem tình hình hạn hán trước mắt và khả năng xuất hiện thiên tai liên kết lại, và dựa theo căn cứ của phòng kiểm soát cung cấp công việc khảo sát.

Hàn Đông cũng nghĩ qua, nếu mình có thể thảo luận với lãnh đạo của nội các Chính phủ, để họ đi chú ý đến việc này, tất cả sẽ dễ nói hơn rất nhiều, nhưng vấn đề mấu chốt là, bản thân hiện thời trừ ký ức trong đầu ra, còn những chứng cứ khác không mấy xác minh cho lắm.

Tuy trong lịch sử từng xuất hiện tiền lệ giống như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít, nhất định phải nói sẽ có lũ lớn sau hạn hán.

Cho nên dù Hàn Đông có tâm, nhưng cũng biết đường lối này cũng không thông, chỉ còn biết viết văn chương, đồng thời cho phòng kiểm soát đi khảo sát, cố gắng nỗ lực mà thôi.

Buổi trưa Chu Nguyên Thanh đã ôm một đống dữ liệu đến.

Hàn Đông rất nhanh đọc qua một lượt, trong đầu càng có cách viết.

Sau đó, Hàn Đông lại trằn trọc tìm đến thư ký của Bộ Trưởng ban tuyên giáo Trung ương Phan Tử Tân, để anh ấy đánh tiếng bên “Nhật báo Trung Hoa”, cho họ đem bài văn của mình xét duyệt ngay trong đêm, để ngày hôm sau được đăng.

Tuy thư ký của Phan Tử Tân đối với những gì Hàn Đông làm không mấy hiểu rõ, nhưng anh ta biết được thân phận của Hàn Đông, tự nhiên cũng làm theo, dù sao cũng chỉ là một bài văn mà thôi, không gây ảnh hưởng nhiều cho anh ấy.

Ngày thứ hai, trên bảng đầu đề của nhật báo Trung Hoa, bài tin “Phòng ngừa chu đáo, chống hạn không quên phòng lũ” của Hàn Đông được đăng lên, toàn bản tin khoảng hơn bốn ngàn chữ, thông qua lịch sử tiền lệ, chỉ ra khi chống hạn, cũng có thể chuẩn bị cho đại hồng thủy có xảy ra.

Đọc được bản tin này, rất nhiều người không tự chủ cười nhạt.

- Tên này lại muốn làm gì đây?

Tô Trọng Vy đọc được bản tin này, không kiềm chế nghi ngờ, với ông ta, Hàn Đông không phải vì muốn lấy lòng mọi người mà viết bài này,

- Với cục thế hiện nay, đại hồng thủy hoàn toàn không có dấu tích.