Người Cầm Quyền

Chương 787: Thái tử thật sự




Hàn Đông vô cùng tức giận, rõ ràng bị người đàn ông này cố ý tìm rắc rối. Hắn cùng với Lữ Nhạc, Tiêu Bối Bối cùng nằm trên thảm dưới cây dù lớn, những người đi ngang qua, chỉ cần là có mắt, có lẽ không dám đụng người khác.

Nhưng tên quần cộc này va phải Tiêu Bối Bối, cho nên hiển nhiên tên này là cố ý.

Ngoài ra, tên này gây sự trước, lại có bộ dạng ngang tàng, càng khiến cho Hàn Đông không thoải mái.

Hàn Đông không chủ động gây sự, nhưng tuyệt đối không sợ.

Hơn nữa, trong lòng Hàn Đông, người thân chính là vảy của hắn, bất kỳ người nào cũng không được tổn hại đến người thân của mình. Nếu không, mình tuyệt đối không tha thứ cho tên đó.

Người đàn ông phát ngôn tàn bào, ngang tàng, Hàn Đông sẽ không khách sáo với tên đó.

Rầm rầm rầm...

Một âm thanh lớn vang lên, Hàn Đông chỉ vài phát, đột nhiên đánh đổ hết toàn bộ đám người nằm dưới đất.

Phủi phủi tay, Hàn Đông cười lạnh lùng một tiếng, nói:

- Kẻ bại loại...

- Thân thủ tốt.

Lúc này có một giọng òm òm vang lên.

Chỉ nhìn thấy hai người đàn ông ngoại hình cao to đi tới, trong tay của họ, đang cầm cây côn cảnh sát.

Một người đàn ông trong đó râu mọc quanh hàm, bước lớn đi đến phía trước, liên tục vẫy cây côn trong tay, vẽ đường cong trong không trung, liên tục hướng về phía cổ của Hàn Đông.

Cùng lúc đó, chân của một người đàn ông khác dẫm mạnh xuống đất, ra sức nhảy, giống như con hổ vồ lấy Hàn Đông, đồng thời cây côn trong tay như muốn giáng xuống đầu.

Hiển nhiên, hai người này thường xuyên phối hợp lẫn nhau, cho nên động tác lúc nãy, động tác hỗ trợ lẫn nhau, rất ăn khớp

Nếu là người bình thường, dưới công kích như vậy, chắc chắn sẽ tránh không được.

Tuy nhiên thân hình của Hàn Đông nhanh nhẹn hơn so với nhiều người, nhanh chóng lùi vài bước, liền kéo ra khoảng cách giữa mấy người.

Chát...

Một âm thanh dứt khoát vang lên, cát bụi dưới đất bay tứ tung, giống như thác nước vậy.

Người đàn ông vốn dĩ cầm cây côn giống như bị điểm huyệt vậy, ngừng lại, quay sang nhìn Lữ Nhạc.

Lữ Nhạc lạnh lùng nói:

- Động tay nữa, thì đừng trách tôi không khách sáo, biết chúng tôi là người gì không, cút.

- Ha, ai lại ngang tàng như vậy.

Lúc này một giọng nhẹ nhàng truyền đến.

Lại thêm hai người đàn ông đi qua, trong đó một người đàn ông như bảo vệ, y cẩn thận bảo vệ người đàn ông đứng bên cạnh.

Người đàn ông mặc áo sơ mi tay ngắn màu đỏ, đeo cặp kính gọng viền ánh kim, dưới chân mang đôi dép lào.

Người đàn ông nhìn thấy Tiêu Bối Bối và Lữ Nhạc, vẻ mặt đột nhiên lộ ra vài cảm giác bị quyến rũ, không kiềm chế bước một bước thật lớn.

Tên bảo vệ đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, cẩn thận đứng chặn ngay trước mắt anh ta, ánh mắt phát sáng nhìn về khẩu súng trên tay của Lữ Nhạc.

Tuy nhiên, rất nhanh người đàn ông liền đứng lại, nét mặt lộ vài vẻ kinh ngạc.

Ánh mắt của anh ta nhìn về phía Hàn Đông vừa đi bên Lữ Nhạc, xác nhận kỹ lại, sắc mặt trở nên cẩn trọng hơn rất nhiều.

Lúc này tên quần cộc cùng với thuộc hạ của y đi về phía người đàn ông mang gọng viền ánh kim.

- Công tử Long, tên này quá ngang tàng, em đã gọi điện thoại rồi, cho người của công an sang đây, em không tin họ dám tranh cãi với người của cục công an.

Tên quần cộc cắn răng nói, lúc nãy anh ta vừa bị đánh, không chỉ chịu đau, càng quan trọng hơn là mất mặt trước công tử Long, đấy mới là quan trọng.

Những người khác cũng vây quanh, lấy công tử Long là trung tâm, giống như là ngôi sao sáng vậy.

- Cảnh sát đến cũng vô dụng, vẫn nên để tụi nó đi đi.

Công tử Long lắc đầu, lạnh nhạt nói.

Sau đó anh ta nhìn Hàn Đông, tươi cười nói:

- Chào anh, anh là Hàn Đông phải không?

Hàn Đông sửng sốt, nhìn thấy anh ta, nghi ngờ nói:

- Không sai, tôi chính là Hàn Đông, anh là?

- Ha ha, tôi tên Long Diệu Quân, Hàn Đông chắc anh cũng từng nghe qua tên tôi chứ.

Cái tên là Long công tử tự cảm thấy tốt đẹp.

Hàn Đông hơi chau mày lại, tên Long Diệu Quân, hắn quả thật từng nghe qua, chính là đứa con trai thứ ba của thủ trưởng số một, nghe nói kết giao rộng, danh tiếng không nhỏ, được xưng là “Long tam thái tử”, hoặc gọi là Tam thái tử.

Là con của thủ trưởng số một, anh ta có thể nói là hoàn toàn xứng đáng là thái tử.

Từ một góc độ nào đó, anh ta có thể nói là mầm tốt trong số các thái tử trong kinh thành.

Trước đó, Hàn Đông chỉ từng nghe danh, chưa gặp qua.

Không ngờ lại gặp người này trong tình huống như vậy.

Đối với người này, Hàn Đông không có cảm tình, vì hắn cũng từng nghe nói tên này cũng không làm được việc đàng hoàng nào, hơn nữa còn có tên Tam thái tử, vậy càng không phải thứ tốt lành.

- Thì ra là Tam thái tử à, thật sự nghe danh đã lâu.

Hàn Đông thản nhiên nói,

- Sao, đây đều là người của anh à?

Hàn Đông không vì thân phận của Long Diệu Quân, mà tăng thêm vài phần khách sáo.

Tuy cha của Long Diệu Quân là đương kim số một, nhưng ông nội của Hàn Đông, chính là bậc tiền bối trong những tiến bối, dưới ảnh hưởng của nước Trung Hoa, thậm chí so với cha của Long Diệu Quân là Long Chính Bang còn mạnh hơn nhiều.

Dù Long Chính Bang muốn làm gì, muốn nhận được hỗ trợ từ nhiều người, trước tiên ông ta phải tìm đến lão thái gia để thương lượng báo cáo, sau khi nhận được đồng ý của lão thái gia, ông ta mới thử đến thuyết phục các lãnh đạo.

Tuy những năm này, chính đàn của Hàn lão thái gia tại nước Trung Hoa, ít lộ diện trong giới truyền thông, nhưng ông ta ở tầng cấp trên, sức ảnh hưởng ở các phương diện, đều mang tính cực lớn.

Nhiều việc khó đối với Long Chính Bang mà nói, Hàn lão thái gia đều không cảm thấy khó.

Từ điểm này mà nói, sức ảnh hưởng của lão thái gia, mới là đương kim đệ nhất của nước Trung Hoa.

Cho nên, đối mặt với con trai của Long Chính Bang, Hàn Đông cũng không cảm thấy có áp lực.

Hợp nhau, thì cùng tâm sự.

Nếu không được, vậy cũng không cần khách sáo với anh ta.

Từ tình hình hiện nay mà xem, Long Chính Bang muốn làm được việc, thì nhất định phải nhờ vào sức ảnh hưởng to lớn của Hàn lão thái gia, rất nhiều chuyện, vẫn phải nhờ đến bậc đại thần lão thái gia ra mặt.

Cho nên, Long Chính Bang trước mặt Hàn lão thái gia, đều khách sáo cung kính.

Từ phương diện này mà nói, Long Chính Bang muốn cầu cứu Hàn lão thái gia, hy vọng nhận được hỗ trợ từ phía lực lượng vững mạnh của họ Hàn.

Do đó, trừ phi là bất đắc dĩ, Long Chính Bang không thể đắc tội với họ Hàn.

Còn Long Diệu Quân, tuy có danh tiếng tại Yến Kinh, nhưng thật ra chủ yếu là do người cha của y, nếu không cũng không ai biết đến y.

Nói ra, so với Hàn Đông, Long Diệu Quân căn bản không có ưu thế nào.

- Một số bạn bè, tôi nghĩ đây cũng là hiểu nhầm, mọi người cũng không nên tiếp tục.

Long Diệu Quân cười nói.

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Được thôi, tôi cũng không muốn phiền toái.

Long Diệu Quân gật đầu, nói:

- Hàn Đông anh đến Hải Nam nghỉ phép chăng, người này nhất định là Lữ Nhạc.

Lữ Nhạc hừ lạnh một tiếng, không để ý đến cô. Cô ta cũng từng nghe qua danh tiếng của tên Long tam thái tử này, đối với loại con ông cháu cha này cô ta đều xem thường.

Huống chi, lúc nãy chính là nhóm người của Long Diệu Quân trêu chọc Tiêu Bối Bối, cho nên trong lòng Lữ Nhạc không mấy vui vẻ.

- Ha ha, muốn mời không bằng tình cờ, thế nào, Hàn Đông anh có hứng thú không, tối nay cùng ăn cơm, tôi cho gọi bạn bè đến nhận lỗi với mọi người.

Long Diệu Quân cười nói.

Trong mắt của anh ta, thân phận địa vị của tên quần cộc, căn bản không thể so sánh với Hàn Đông, cho nên trong tình huống như vậy, anh ta vừa đúng mang y ra lấy lòng Hàn Đông.

Trong lúc Long Diệu Quân và Hàn Đông đang trò chuyện, sắc mặt của tên quần cộc thay đổi, y tự nhiên biết được thân phận của Long Diệu Quân, cũng không dễ dàng nịnh bợ.

Bây giờ nhìn thấy Long Diệu Quân không chỉ quen biết Hàn Đông, hơn nữa đối với Hàn Đông cũng tương đối khách sáo, trong lòng y cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Bây giờ lại nghe Long Diệu Quân đích thân xin lỗi, đột nhiên tên quần cộc giống như gặp phải nỗi nhục lớn, trong lòng nghẹn khuất muốn chết.

Nhưng, trước mặt Long Diệu Quân, y một câu cũng không nói lên lời.

Y không dám đắc tội với Long Diệu Quân.

Hơn nữa y không phải thằng ngốc, vừa nhìn tình hình, liền biết thân phận của Hàn Đông không đơn giản, nếu không tại sao Long Diệu Quân lại khách sáo đối với hắn chứ.

Hàn Đông lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, thản nhiên nói:

- Ăn cơm xin lỗi thì thôi đi, mấy người chúng tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi, không muốn bị người khác làm phiền, hôm nào có thời gian, chúng ta mới gặp đi.

Ấn tượng của hắn với Long Diệu Quân không mấy tốt, cho nên một chút khách sáo cũng không có.

Long Diệu Quân nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.

Lúc nãy trên gương mặt của y còn tươi cười, lúc này nụ cười dần đọng lại, sau đó biến mất.

Với anh ta, tuy là người bên mình trêu chọc Hàn Đông, nhưng họ cũng bị đánh rồi, cũng xem như huề nhau.

Hơn nữa mình còn chủ động mời Hàn Đông dùng cơm, còn chuẩn bị cho người đến xin lỗi Hàn Đông họ, đối với Hàn Đông mà nói, có lẽ đã quá đủ rồi.

Là con của Long Chính Bang, Long Diệu Quân trước mặt bất kỳ người nào, đều có cảm giác ưu việt.

Đặc biệt là trước mặt đám thanh niên trẻ tuổi, anh ta luôn cảm thấy thân phận của mình là cao nhất.

Dù Hàn Đông và thực lực đằng sau không thể nào xem thường, nhưng Long Diệu Quân cảm thấy mình vẫn cao hơn một bậc so với Hàn Đông.

Cho nên anh ta cảm tháy mình chủ động mời Hàn Đông, đã cố hạ mình xuống rồi.

Nhưng Hàn Đông không ngờ lại không nể tình, lại từ chối anh ta trước mặt bao nhiêu người, khiến mặt mũi của anh ta không biết nên đặt ở đâu.

- Một bữa cơm thôi mà, buổi tối không phải mọi người cũng phải ăn cơm sao

Long Diệu Quân chậm rãi nói.

Tuy vẫn là mời, nhưng ánh mắt và thái độ của anh ta đã có nhiều biến đổi so với ban đầu.

Nhóm người của tên quần cộc cũng hồi hộp đứng một bên, họ hiểu được, hiện tại hai người, đã không còn để họ chen vào nữa.

Hàn Đông một lần nữa từ chối lời mời của Long Diệu Quân, nói:

- Thôi, chúng tôi thích yên tĩnh, chỉ cần không quấy rối là được rồi, không cần phải cùng nhau ăn cơm.

Trong lòng Long Diệu Quân sớm đã bất mãn tột cùng, nhưng đối diện với Hàn Đông, bất mãn của anh ta, chỉ có thể chôn trong lòng, không thể để mâu thuẫn trở nên gay gắt.

Nếu mâu thuẫn gây cấn lên, nói không chừng sẽ khơi dậy vấn đề càng lớn hơn, đó không phải điều mà Long Diệu Quân có thể chịu đựng được.

Tuy nhiên, lời mời của Long Diệu Quân đã thốt ra, lúc này anh ta cũng không muốn mất mặt,

- Ha ha, Hàn Đông không nể mặt à?