Hàn Đông yêu cầu Ngụy Tuyết Đình tìm các tài liệu kiểm soát có liên quan, sau đó ngồi ở đó cẩn thận xem xét.
Vấn đề nhân sự ở trong phòng, Hàn Đông không lo lắng chút nào, mặc dù trong cơ quan không thiếu gì tay lõi đời, nhưng Hàn Đông có cách đối phó với bọn họ.
Hơn nữa, Hàn Đông là Chủ nhiệm phòng Kiểm soát, tầm nhìn chủ yếu đặt ở việc làm thế nào làm chút việc thực, mà không phải là tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ phòng Kiểm soát.
Chỉ cần là người muốn làm việc, Hàn Đông về cơ bản đều có thể tha thứ.
Hàn Đông đối với công việc của mình ở phòng Kiểm soát, đã có mạch suy nghĩ cơ bản.
Công tác trọng điểm, đương nhiên đặt ở vấn đề Đảng và Nhà nước chú ý chú trọng.
Giai đoạn hiện tại, vấn đề tồn tại trong tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, là một trong những công việc chỉnh lý trọng điểm của Nhà nước.
Trải qua giai đoạn trước tuyên truyền tạo thế, các tỉnh, thành, thành phố trực thuộc Trung ương đã bắt đầu hành động.
Nhưng bởi vì dính líu đến các loại nhân tố lợi ích, thực hiện công việc này có khó khăn rất lớn.
Có một cảm giác sấm to mưa nhỏ.
Mà phòng Kiểm soát của Nội các Chính phủ, đương nhiên phải cố gắng trong công việc này, kịp thời nắm bắt động thái của các tỉnh thành trong công việc này, phải kịp thời đôn đốc kiểm tra, chỉnh đốn các vấn đề xuất hiện.
Xem nhanh tài liệu một hồi, Hàn Đông đã hiểu rõ hơn công tác của phòng Kiểm soát.
Phòng Kiểm soát của Sở Văn phòng Nội các Chính phủ, chức trách là tổ chức triển khai công tác đôn đốc kiểm tra các hạng mục quan trọng, đảm trách liên hợp với các cơ quan Trung ương có liên quan triển khai công tác đôn đốc kiểm tra; tổ chức sắp xếp chế độ công tác và quy hoạch công tác đôn đốc kiểm tra của Sở Văn phòng Nội các Chính phủ, chỉ đạo và phối hợp công tác đôn đốc kiểm tra thường xuyên các Sở, Cục có liên quan của Sở Văn phòng Nội các Chính phủ.
Đối tượng đôn đốc kiểm tra, thông thường có thể chia làm hai loại, một là có liên qua đến sắp xếp, bố trí hành động và công tác quan trọng của Trung ương, Nhà nước, hai là vấn đề do Chính quyền địa phương bên dưới tổng kết, hoặc là tố cáo của cá nhân, hoặc là nhằm vào một loại hiện tượng.
Hai loại đối tượng này, lại có thể liên quan đến các loại nghành sản xuất, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc tốt hoặc xấu.
Tóm lại mà nói, nếu muốn, phòng Kiểm soát có thể nhúng tay vào rất nhiều việc.
Đương nhiên, phòng Kiểm soát không có quyền xử phạt, bởi vậy nếu không có lãnh đạo mạnh mẽ, vậy công tác của phòng Kiểm soát, về cơ bản cũng có thể nói là để trang trí.
Hơn nữa, rất nhiều chuyện, cho dù phòng Kiểm soát đã tra ra chân tướng, nhưng trong khi xử lý cụ thể, lại không do phòng Kiểm soát quyết định.
Cho nên, vị trí này của Hàn Đông là vô cùng tế nhị.
Hàn Đông đối với công tác của mình, đã có suy nghĩ cơ bản, hai ngày nay một mặt hiểu rõ tình hình, mặt khác là thêm một bước thu thập tài liệu tương ứng, đến lúc đó dễ xác định bước đột phá thích hợp.
Cả nước có nhiều tỉnh thành như vậy, cho dù Hàn Đông nhằm vào chỉnh đốn vấn đề tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, cũng không thể lập tức chu toàn mọi mặt.
Chỉ có thể lựa chọn khu vực có tính đại biểu, sau đó tổ chức tổ kiểm soát, đến địa phương tiến hành điều tra tình trạng thực tế, cung cấp tài liệu chân thực tin cậy cho lãnh đạo cấp trên có thêm một bước quyết sách.
Lúc Hàn Đông ở trong phòng làm việc cẩn thận xem tài liệu, Tuần tra viên kiêm Phó chủ nhiệm Nghiêm Văn Bình ngồi trong phòng làm việc, hơi khẽ cau mày, quay cây bút trong tay.
Trong lòng của lão ta, không bình tĩnh như ở ngoài mặt.
Trên thực tế, trong chuyện Chủ nhiệm phòng Kiểm soát, lão ta đã mất rất nhiều tâm sức, vốn dĩ lão ta nghĩ rằng giấc mộng tiến lên một bước của mình không thể mất.
Nhưng thực tế lại thật tàn khốc.
Hàn Đông bỗng nhiên xuất hiện, ngăn cản bước tiến của lão.
Bởi vậy, trong lòng Nghiêm Văn Bình cực kỳ khó chịu với Hàn Đông.
Cũng bởi vì như vậy, trong cuộc họp giới thiệu trước đó, Nghiêm Văn Bình mới biểu hiện lười biếng, chính là thể hiện sự phẫn nộ trong lòng lão.
Tuy rằng Hàn Đông biểu hiện rất tốt, ở cơ sở đã làm ra một chút thành tích, nhưng Nghiêm Văn Bình cảm thấy nếu đổi lại mình làm Chủ nhiệm, chắc chắc sẽ làm tốt hơn Hàn Đông.
Mặt khác, Nghiêm Văn Bình cho rằng, đây là cơ quan, khác xa so với ở cơ sở, Hàn Đông ở bên dưới làm tốt, nhưng trong cơ quan chưa chắc đã làm tốt như vậy.
Mà Nghiêm Văn Bình ở phòng Kiểm soát cũng là từ cơ sở từng bước một leo lên, cũng đã làm được không ít thành tích, xét xử mấy vụ án lớn, lời nói trong phòng Kiểm soát rất có phân lượng.
“Hàn Đông là cái thá gì chứ, ỷ vào có chút thân thế, ở cơ sở làm ra chút chuyện, liền cho là mình giỏi sao? Ở đây là Sở Văn phòng Nội các Chính phủ, không phải là trong xã trong huyện, nhìn bộ dạng kiêu ngạo của ngươi, ta muốn xem xem công tác sau này của ngươi sẽ triển khai thế nào?”
Trong lòng Nghiêm Văn Bình tức giận, đương nhiên sẽ không nghiêm túc phối hợp công tác với Hàn Đông, lão ta thật sự hy vọng Hàn Đông có thể gây ra một chút sai lầm, như vậy, khả năng của lão sẽ không ít.
Lúc này Trưởng phòng Tổng hợp Ngụy Tuyết Đình gõ cửa tiến vào, mỉm cười nói:
- - Phó chủ nhiệm Nghiêm, tối nay tổ chức tiếp đón Chủ nhiệm Hàn ở Túy Bát Tiên, Chủ nhiệm Hàn nói anh ấy mời mọi người.
- Vậy sao? Tôi biết rồi.
Nghiêm Văn Bình bình thản nói, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: “Anh chàng này muốn khác người, tự mình mời mọi người, không phải là muốn mua chuộc lòng người sao? Hừ, tiền của hắn ở đâu ra, e là cũng chẳng sạch sẽ gì?”
Hàn Đông còn trẻ như vậy đã lên làm Chủ tịch thành phố, Bí thư Thành ủy, lại có thể trực tiếp được điều đến Sở Văn phòng Nội các Chính phủ, phía sau nhất định là có thân thế.
Có điều Nghiêm Văn Bình tuy biết Hàn Đông chắc chắn có thân thế, nhưng không biết được thân thế cụ thể ở phía sau Hàn Đông.
Theo lão thấy, người có thể làm đến mức này, ai không có thân thế chứ.
“Ở tầng lớp này, chủ yếu nhất là dựa vào bản lĩnh của bản thân, hừ, ta sẽ đấu với hắn một trận.”
Nghiêm Văn Bình ở cơ quan làm lâu như vậy, rất có lòng tin với bản lĩnh đấu tranh của mình.
Lúc ăn cơm tối, người tham gia bao gồm tất cả cán bộ cấp Cục phó trở lên.
Không ai vắng mặt, dù sao Hàn Đông là nhân vật số một của phòng Kiểm soát, vừa mới lên nhậm chức, ăn bữa cơm đầu tiên với mọi người, nếu không phải là chuyện đại sự, cũng không có ai lại không tham dự, tránh bị ghi nhớ.
Nghiêm Văn Bình đương nhiên phải ngồi cùng bàn với Hàn Đông, lão ta vẫn luôn trò chuyện vui vẻ, vẻ mặt tươi cười, thể hiện bộ dáng quan hệ rất tốt với các cán bộ của phòng Kiểm soát.
Hơn nữa lão ta cũng không lạnh nhạt với Hàn Đông, thi thoảng khen tặng vài câu.
Tình hình này, người không biết chuyện, còn tưởng rằng lão ta vô cùng tán thành Hàn Đông đến đảm nhiệm chức Chủ nhiệm phòng Kiểm soát.
Còn một người khác là Tuần tra viên kiêm Phó chủ nhiệm phòng Kiểm soát Cao Minh Chân, thì có vẻ rất bình thản, bộ dạng dường như việc không liên quan đến mình vậy.
Về phần trong lòng Cao Minh Chân nghĩ như thế nào, cũng không ai biết.
Nhưng, có một sự thật không cần tranh cãi, khi tiền nhiệm Chủ nhiệm Đường Thụy bị điều đi, ghế Chủ nhiệm phòng Kiểm soát để trống một tháng, Nghiêm Văn Bình và Cao Minh Chân đều cố gắng phân cao thấp, chẳng qua tương đối mà nói, hậu thuẫn của Nghiêm Văn Bình cứng hơn một chút, cho nên khả năng Cao Minh Chân có thể lên là hơi ít một chút, nhưng vẫn không ngừng cố gắng.
Các cán bộ của phòng Kiểm soát, cũng đa phần mơ hồ biết chuyện này, bây giờ thấy hai vị bộ dạng như vậy, trong lòng đương nhiên hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Hàn Đông cũng hiểu biết về tình hình của hai vị trợ thủ quan trọng nhất này.
Bây giờ biểu hiện của bọn họ, Hàn Đông cũng để ý, trong lòng hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Hai vị này chắc chắn trong lòng không phục, nhưng không phục thì thế nào chứ?
Trước khi uống rượu, Hàn Đông nói mấy câu, biểu đạt cảm tưởng của mình, và hy vọng công việc sau này mọi người cũng cố gắng phối hợp.
- - Công việc là cần phải làm, chứ không phải là nói, tôi mong rằng sau này chúng ta cùng cố gắng, phòng Kiểm soát sẽ thiết thực làm được việc lớn.
Hàn Đông vừa dứt lời, Nghiêm Văn Bình liền cười, nói:
- - Chủ nhiệm Hàn nói rất hay, chúng ta cùng nhau cố gắng, làm nên thành tích.
Cười cười thản nhiên, Hàn Đông cụng chén với lão một cái, nói:
- - Phó chủ nhiệm Bình là cán bộ kiểm soát lâu năm rồi, trong công việc sau này, Phó chủ nhiệm Nghiêm cần phát huy nhiều hơn tính năng động chủ quan nhé.
- - Cần phải như vậy.
Nghiêm Văn Bình mỉm cười, nói,
- - Công việc của phòng Kiểm soát chủ yếu dựa vào mọi người mà.
Uống rượu rồi, Hàn Đông nghiêng đầu nói với Nghiêm Văn Bình:
- - Ban ngày tôi xem hồ sơ, trong đó có một tập về vấn đề tỉnh Việt Đông chiếm dụng đất của nông dân, cưỡng chế giải phóng mặt bằng và khất nợ tiền bồi thường, tôi hy vọng chuyện này Phó chủ nhiệm Nghiêm dẫn đầu nắm bắt một chút, tổ chức các bộ phận liên quan thành lập tổ đôn đốc kiểm tra đi tìm hiểu tình hình thực tế, đốc thúc chỉnh đốn và cải cách.
Nghiêm Văn Bình không khỏi cau mày, chuyện này trên thực tế phòng Kiểm soát hơn một tháng trước đã nắm bắt rồi, chẳng qua lúc đó Đường Thụy đã quyết định bị điều đi, việc cũng rất nhiều, và không chính thức bắt tay vào xử lý.
Nhưng Nghiêm Văn Bình biết là phía sau chuyện này có hoàn cảnh rất phức tạp, tỉnh Việt Đông bên đó hoàn toàn là một vũng nước đục, lão ta không muốn đi chọc vào.
- - Chủ nhiệm Hàn, chuyện này liên quan rất rộng, trước kia Chủ nhiệm Đường Thụy cũng muốn chú trọng theo dõi, tôi thấy anh nên đích thân dẫn đầu, mới có thể có hiệu quả tốt hơn.
Lão ta nói như vậy, thứ nhất là thể hiện ý tôn trọng Hàn Đông, thứ hai cũng là đào hầm cho Hàn Đông, hy vọng hắn nhảy vào vũng nước đục Việt Đông này.
Trong lòng Hàn Đông cười nhạt, e là Nghiêm Văn Bình còn chưa biết quan hệ giữa mình và Đường Thụy rất tốt.
Trước đây Hàn Đông đã nói chuyện qua với Đường Thụy, cho nên hiểu biết không ít về tình hình của phòng Kiểm soát, sở dĩ đề xuất chuyện của Việt Đông là Hàn Đông có dự định của mình.
- - Ừ, bởi vì sự việc rất quan trọng, cho nên tôi mới để cho Phó chủ nhiệm Nghiêm ra tay, không phải nói lão tướng ra trận, một chọi hai sao? Tôi tin tưởng trình độ của Phó chủ nhiệm Nghiêm, nhất định có thể làm tốt chuyện này.
Hàn Đông cười nói, giơ chén lên, nói:
- - Việc này quyết định như vậy đi, tôi kính Phó chủ nhiệm một chén, chúc Phó chủ nhiệm Nghiêm mã đáo thành công.
Đã nói đến mức này, Nghiêm Văn Bình không muốn đi cũng phải đi.
Trong lòng Nghiêm Văn Bình khó chịu như đớp phải ruồi, đây là Hàn Đông muốn đá lão vào vách đá rồi.
Không nói vũng nước Việt Đông rất đục, mấu chốt là Hàn Đông dùng chuyện này chụp lấy mình rồi, nếu mình tùy tiện đi một chuyến rồi về, đến lúc đó không tra ra vấn đề gì, đó không phải là thể hiện mình không có bản lĩnh sao?
Nhưng Nghiêm Văn Bình cũng không thật sự đi điều tra vấn đề của Việt Đông, lão ta cũng không muốn rước họa vào thân.