Người Cầm Quyền

Chương 731: Không tự chủ được




Tuy Hàn Đông có thể thấy được, người phụ nữ Khâu Hiểu Mai này dường như đang có chủ ý muốn chống đối với mình.

Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không quá để tâm, vì Hàn Đông gần như đã sắp nắm được đại cục của thành phố Vinh Châu, Khâu Hiểu Mai cũng không gây sóng được.

Còn về việc tham gia vào buổi tọa đàm của cán bộ lão thành, chủ yếu muốn thừa cơ hội này gặp các đồng chí lớn tuổi, tỏ thái độ quan tâm.

Từ ngày lên chức, Hàn Đông luôn bận rộn, cũng chưa có thời gian hỏi thăm các đồng chí lão thành, bây giờ có thời gian rồi, thì nên đến gặp mọi người đề trò chuyện, xem mọi người có khó khăn nào, Thành ủy có thể giúp đỡ giải quyết vấn đề không.

Trong nước Trung Hoa, cán bộ lão thành có thể nói là một quần thể tương đối đặc biệt.

Họ đã về hưu, không còn ở vị trí này nữa, nhưng dựa theo cấp bậc trước khi nghỉ hưu, hưởng thụ một số đãi ngộ nhất định, đồng thời có ảnh hưởng không nhỏ đến các việc lớn nhỏ trong thành phố.

Đặc biệt là một số công việc lâu dài, những cán bộ lão thành từng bước từ cơ sở đi lên vị trí lãnh đạo trong thành phố, tuy đã nghỉ hưu, nhưng vẫn có chút năng lực không nhỏ, môn sinh cũng không ít. Nếu không xử lý thích đáng việc của các vị lão thành này, có thể ảnh hưởng đến rất nhiều vấn đề.

Rất nhiều đồng chí lão thành sau khi nghỉ hưu, cũng không cam tâm yên tĩnh như vậy, hy vọng sau này sẽ được hậu bối tôn trọng và lễ ngộ, cho dù chỉ là bề ngoài cũng được.

Nếu một người hậu bối, không mấy quan tâm đối với họ, như vậy trong lòng họ có thể có suy nghĩ, sẽ nói những lời kỳ lạ.

Nếu sau này gặp vấn đề mà anh không giúp họ giải quyết, vậy họ có thể gây sự, người lớn tuổi nhiều lúc còn không nói lý lẽ hơn cả trẻ nhỏ, khi họ ngang tàng, sức phá hoại cũng không hề nhỏ

Dù anh không sợ họ gây sự, nhưng là một lãnh đạo cấp cao, không thể giải quyết vấn đề của cán bộ lão thành, như vậy cấp trên sẽ bất mãn với anh.

Vì ai cũng phải nghỉ hưu, ai cũng không mong muốn người đi trà lạnh, không hy vọng bản thân sau khi nghỉ hưu lại không ai quan tâm.

Do đó về vấn đề của cán bộ lão thành, nếu gây phiền phức đến đơn vị cấp trên, cuối cùng lãnh đạo cấp trên cũng phải nói chuyện với cán bộ lão thành.

Đợi sau khi mọi người đi hết, Hàn Đông căn dặn Khổng Phàm Chi:

- Anh chỉnh lý tình hình của cán bộ lão thành trong thành phố, có vấn đề lịch sử gì lưu lại, đều chuẩn bị.

Nếu đã tham dự buổi họp này, như vậy cần làm tốt công việc chuẩn bị, đến lúc bắn tên có đích, làm đến trong lòng hiểu rõ, đến lúc đó gặp phải tình hình gì cũng dễ dàng xử lý.

- Được, Bí thư.

Khổng Phàm Chi gật đầu nói.

Là một thư ký, công việc chủ yếu không phải là giúp lãnh đạo viết bản thảo, mà là giúp lãnh đạo xử lý một số chuyện lặt vặt, công việc thường ngày của lãnh đạo thậm chí là cuộc sống sinh hoạt.

Nói đại chúng một chút, thư ký giống như là bảo mẫu về mặt công việc của lãnh đạo.

Đối với thư ký Khổng Phàm Chi, Hàn Đông rất hài lòng.

Văn chương của Khổng Phàm Chi viết không tồi, đặc biệt về mặt tư duy lôgic, vô cùng nghiêm túc, thông thường Hàn Đông giao nhiệm vụ viết bản thảo cho y, y viết ra đều giống như một luận văn nghiêm túc có chất lượng cao.

Thông thường Khổng Phàm Chi đều dùng ngôn ngữ giản dị, đem sự việc giải thích vô cùng rõ ràng.

Những câu văn đơn giản được tổ hợp lại, lại tràn đầy sức sống, có vần có điệu, khiến người đọc cảm giác vô cùng thoải mái.

Chỉ cần từ mặt văn chương, Hàn Đông cảm thấy bạn học triết học này, trong trường chắc hẳn đã bỏ nhiều công sức.

Ngoài ra, Khổng Phàm Chi làm việc vô cùng tỉ mỉ, suy nghĩ sự việc vô cùng chu đáo, văn kiện mà Hàn Đông cần xử lý, y ngoài việc phân chia rõ ràng, còn dùng một tờ giấy nhỏ, đem mỗi phần trọng điểm của văn kiện ghi rõ ra, giống như dạng tra cứu vậy, như vậy khi Hàn Đông đọc vào, thì có thể hiểu ngay.

Làm việc vô cùng cẩn thận chi tiết, khiến Hàn Đông cảm thấy bất ngờ.

Mỗi ngày Bí thư Thành ủy đều phải họp, văn kiện cần xử lý vô cùng nhiều, là một thư ký đắc lực, tác dụng rất lớn, có thể tiết kiệm nhiều thời gian để giải quyết những việc quan trọng hơn.

Hàn Đông ngồi trước bàn làm việc, không lâu sau liền xử lý xong số văn kiện đặt trên bàn.

Sau đó Hàn Đông đứng lên, vừa đi vừa vẫy vẫy tay, đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu vào, sau đó nhả khói thuốc ra.

Có thể nói, cho đến bây giờ, phát triển của thành phố Vinh Châu còn chưa chính thức khởi động, các tình hình khác còn đang trong giai đoạn dừng lại.

Mà Hàn Đông không muốn trạng thái này duy trì quá lâu, dù sao với tình hình bây giờ của hắn, không thể ở lại thời gian dài tại thành phố Vinh Châu.

Hắn nhất định phải trong thời gian có hạn, làm ra một phen sự nghiệp tại thành phố Vinh Châu, ít ra với phát triển của thành phố Vinh Châu, phải làm vững cơ sở hạ tầng. Giống như thành phố Tân Châu, dù bản thân đã rời khỏi, chỉ cần tiếp tục không làm loạn, như vậy tình hình phát triển của thành phố Tân Châu nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.

Còn bây giờ, kinh tế cơ bản của thành phố Vinh Châu không bằng thành phố Tân Châu, cũng không có nguồn tài nguyên nào ưu tú.

Do đó, hiện tại Hàn Đông đang có cảm giác khó nắm bắt.

Đương nhiên, nếu Hàn Đông chỉ muốn đưa con số kinh tế của thành phố Vinh Châu lên cao, cũng không phải là vấn đề khó, dù sao với thủ đoạn quan hệ của hắn, lôi kéo vài nhà doanh nghiệp lớn qua, số liệu thống kê sẽ rất nhanh trở nên tốt đẹp.

Tuy nhiên, đây không phải thái độ có trách nhiệm.

Trước đó Hàn Đông từng nói rất nhiều với Nam Tuần trưởng, nói cái gì cần chú ý khuôn mẫu phát triển, cố gắng tránh xây dựng lại trong phạm vi toàn nước. Nếu trong công việc thực tế của hắn, không theo đúng lời hắn nói, cũng giống với người khác, đặt ánh mắt vào GDP, sau khi lập nên con số đẹp liền bỏ đi, đấy không phải tự đánh vào mặt mình sao?

“Đúng là có chút rắc rối, tại thành phố Vinh Châu không làm ra việc gì, mình cũng không còn mặt mũi để nói với mọi người.”

Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.

Lấy điện thoại ra, tìm lấy số của Lộ Lợi Dương liền gọi.

Rất nhanh trong điện thoại liền truyền đến giọng cười của Lộ Lợi Dương:

- Ha ha, Hàn Đông cuối cùng anh cũng chịu gọi cho tôi rồi à, tôi còn muốn nói anh sẽ chịu được đến khi nào.

Hàn Đông cười nói:

- Anh Lộ lời của anh có ý gì đây, sao tôi nghe mà không hiểu vậy?

- Giả tạo, anh cứ mà giả vờ đi.

Lộ Lợi Dương nói.

- Tên này anh ẩn dấu đúng hay thật, lần trước về, không ngờ vì phải đến Hongkong, đến lúc xem tin tức, tôi còn tưởng xem nhầm chứ.

Trên thực tế, Lộ Lợi Dương đâu có thời gian để xem tin tức, y biết được sự việc này, do ông nội Lộ Bác Thạch cho biết.

Đồng thời vào tối hôm đó, gia đình họ cũng vì chuyện này mà mở cuộc họp gia đình, người tham gia có ông nội Lộ Bác Thạch, còn có cha của y, chú và bác, trong đời thứ ba chỉ có một mình y là đại diện.

Cho đến bây giờ, Lộ Lợi Dương còn nhớ rất rõ câu dạo đầu của ông nội Lộ Bá Thạch:

- Tin tức của tối nay, mọi người đều thấy rồi, Nam Tuần trưởng rất quyết đoán, Hàn Đông đúng thật có phúc, có gan, người thanh niên này về sau có thể gắng gượng qua, sẽ như rồng bay lên trời, phát triển rất nhanh, tiền đồ không lường được.

Lúc đó những người ngồi đó, đều trầm lặng, tuy nhiên Lộ Lợi Dương đã quan sát kỹ một lượt, ánh mắt của mọi người rất nghiêm trọng.

Sau đó Lộ Bá Thạch lại nói:

- Hôm nay gọi mọi người đến, chính vì muốn mọi người nhận rõ tình hình, nắm chắc đại thế, tránh sau này đi sai bước. Sang năm thì ông phải nghỉ hưu rồi, đường đi sau này, chủ yếu phải dựa vào bản thân các con.

Cho tới nay, trên căn bản Lộ Bá Thạch vẫn giữ được vị trí tại Trung Ương, không hình thành thế lực quá lớn, một khi ông ta lui xuống, sức ảnh hưởng cũng sẽ giảm theo.

Cộng thêm Tổng bí thư vừa nhậm chức, cũng không ngừng mở rộng sức ảnh hưởng của anh ta, muốn nắm được quyền phát ngôn lớn hơn, sau khi Lộ Bá Thạch nghỉ hưu sẽ để lại thế lực không lớn, chắc chắn sẽ nhanh bị phân giải.

Nếu nhà họ Lộ muốn nhanh chóng duy trì cảnh tượng phía trước, muốn phát triển càng tốt hơn nữa, nhất định phải có chỗ dựa mới được.

Nghe lời của Lộ Bá Thạch, trong lòng Lộ Lợi Dương vẫn hơi đắc ý, nếu ông nội đã cho rằng tiền đồ của Hàn Đông vô lượng, vậy mình trước đó, đã dựng mối quan hệ tốt với Hàn Đông, có phải ánh nhìn của mình không tồi không.

Như chính y đã nghĩ, Lộ Bá Thạch đã biểu dương y, nói gần đây biểu hiện của y không tệ, sau này nhớ chú ý giữ lấy.

“Quyết định ban đầu của mình đúng không tồi, chủ động ra tay, dựng quan hệ tốt với Hàn Đông, không ngờ tên này lại có tiềm lực mạnh như vậy, nếu có một ngày Hàn Đông đến vị trí số một, vậy càng tốt, tại Trung Hoa mình không phải có thể tung hoành hay sao.”

Nhận được điện thoại của Hàn Đông, Lộ Lợi Dương đương nhiên rất vui, đồng thời trước đó, y đã dựa theo những gì Hàn Đông nói từ trước, liên lạc được không ít bạn bè trong kỹ thuật hiện đại, chuẩn bị sắp tới đích thân đến thành phố Vinh Châu cổ động cho Hàn Đông.

Lúc này Hàn Đông cười nói:

- Anh Lộ, tôi cũng là không tự chủ được.

- Ha ha, tốt cho một câu không tự chủ được.

Lộ Lợi Dương cười ha hả,

- Cả nước Trung Hoa, có thể giống anh cảm thán như vậy, tuyệt đối không tìm được người thứ hai nữa.

Hàn Đông cười nói:

- Hiện tại áp lực của tôi rất lớn, tình hình của thành phố Vinh Châu không mấy khả quan, không thể nào gắng sức.

- Có chúng tôi mà, tuy không giúp được nhiều, nhưng lôi vài doanh nghiệp qua đầu tư cũng rất đơn giản, lần trước không phải anh nói muốn dựng doanh nghiệp công nghệ cao sao, tôi đã liên lạc bảy công ty, đến lúc đó qua đầu tư vài trăm triệu chắc không thành vấn đề. Ngoài ra Tần Phương hình như cũng đang quảng bá, cô góa phụ này quen biết rất nhiều người, giao thiệp rất rộng, nói không chừng lúc đó mang đến bất ngờ cho anh.

- Cám ơn anh Lộ, anh đúng là đã cứu giúp tôi.

Hàn Đông cười nói.

- Giữa chúng ta còn nói khách sáo nữa sao, dù sao bạn bè của tôi, đầu tư ở đâu cũng vậy thôi, đầu tư tại địa bàn của Hàn Đông anh đây, tương đối mà nói thì càng có bảo đảm.

Lộ Lợi Dương cười nói

- Qua hai ngày nữa, tôi dẫn người qua bên anh, tiện thể chơi hai ngày, suốt ngày ở trong Bắc Kinh, xương cốt cũng gỉ sét rồi.

- Được, anh đến thì nhất định tôi sẽ tiếp đãi, đến lúc đó tôi mời anh và bạn anh cùng uống vài ly.

Hàn Đông cười nói, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.

Đúng vậy, đằng sau có bối cảnh sâu như vậy, lại có chuyện gì có thể làm khó được mình chứ.