Ngày mười sáu đi làm chưa được bao lâu.
Hàn Đông nghe điện thoại của Hầu Hoa Đông thông báo ngày hai mươi mở cuộc họp Hội nghị thường vụ, thảo luận về việc phân công lãnh đạo Thành ủy và những việc có liên quan đến nhân sự.
Nguyên Bí thư Quận ủy quận Cao Bình Vương Dược Minh bây giờ đã là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch tỉnh, chức Bí thư Quận ủy vẫn để trống sau khi anh ta đi, vẫn chưa có quyết định xuống, lần này họp Hội nghị thường vụ chắc là liên quan đến vị trí này.
“Trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa chọn được người thích hợp.” Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng.
“Vị trí này rất quan trọng, nhất định phải nhét vào người đáng tin cậy mới được.”
Trong khoảng thời gian này Hàn Đông kì thực cũng xem xét chọn người vào chức vụ Bí thư Quận ủy quận Cao Bình, có điều cân nhắc từ trên xuống dưới một lượt vẫn không chọn được người nào thích hợp.
Dù gì những người đáng tin dùng thì đại bộ phận bây giờ đang giữ các vị trí quan trọng.
Vốn dĩ vị trí Bí thư Quận ủy bị trống ra, nếu không có gì bất thường xảy ra thì thường là do Chủ tịch quận tiếp nhận.
Nhưng Hàn Đông quan sát con người Thường Tĩnh Phong không hẳn là rất tán thành, cho nên Hàn Đông cũng không có ý định để Thường Tĩnh Phong tiếp nhận.
Đang lúc suy tư, Khổng Phàm Chi vào báo cáo nói có Vương Hiểu đến.
- Mời anh ta vào đi.
Hàn Đông nói, đứng dậy đón tiếp tận cửa.
- Chủ tịch thành phố Hàn, không làm phiền công việc của anh chứ?
Vương Hiểu mặt cười, nói.
Nhìn thấy Hàn Đông ra tận cửa đón tiếp, trong lòng anh ta cũng rất vui mừng.
Bây giờ thế cục đã hoàn toàn rõ ràng rồi, Vương Hiểu thân là Ủy viện thường vụ nhưng lại không phải là Phó chủ tịch thường trực thành phố, vậy thì chỉ có thể là Chủ nhiệm, Bí thư Đảng công ủy quận Cao Tân rồi.
Kỳ thực đây cũng là kết quả mà trước đây Vương Hiểu kỳ vọng.
Chỉ có điều sau này anh ta thấy ý của Hàn Đông là muốn mình nắm bắt việc khai thác than đá, trong lòng cũng có chút động lòng.
Dù sao mỏ than đá huyện Vũ An tuyệt đối là công trình thành tích khó mà có được.
Có điều, bây giờ tất cả đều đã trở thành thế cục định sẵn rồi, anh ta cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
“Hàn Đông đưa Thẩm Tòng Phi từ thành phố Vinh Châu đến, xem ra công tác khai thác mỏ than đá, chắc chắn là giao cho Thẩm Tòng Phi rồi.
Ngoài ra Hàn Đông cũng rất coi trọng Tần Bạch Thần, đoán chừng là muốn Tần Bạch Thần phụ trách việc khai thác thủy điện, như vậy về sau, hai người bọn họ muốn tích lũy thành tích là không thành vấn đề rồi.
Vương Hiểu trong lòng thầm ngưỡng mộ hai người Thẩm Tòng Phi và Tần Bạch Thần.
Có điều, anh ta sau này toàn quyền phụ trách quận Cao Tân, như thế cũng không tồi, dù sao có Hàn Đông ủng hộ, anh ta cũng có thể yên tâm quản lý địa bàn của mình rồi.
- Chủ tịch thành phố Hàn, không biết anh có rỗi không, tôi muốn mời anh tối nay đi ăn cơm.
Vương Hiểu ngồi xuống nói.
Hàn Đông cười ngượng, nói:
- Việc ăn cơm, tạm thời xin miễn cho đi, anh cũng biết Ủy ban nhân dân bây giờ bận túi bụi, đợi qua thời gian bận rộn này, chúng ta lại tụ tập cùng nhau vậy.
Vương Hiểu khẽ mỉm cười, nói:
- Vậy cũng được, tôi lúc nào cũng kính cẩn chờ phục vụ Chủ tịch thành phố Hàn.
Hàn Đông nói:
- Đúng rồi Phó chủ tịch Vương, Thành ủy sẽ nhanh chóng mở Hội nghị thường vụ, một là thay đổi phân công công việc, hai là thảo luận vấn đề nhân sự. Đến lúc này chắc chắn anh phải phụ trách công việc quận Cao Tân, trước lúc đó, tôi kiến nghị anh và Phó chủ tịch thành phố Văn Vận giao lưu một chút, về phía nhân sự có yêu cầu thay đổi gì, đến lúc đó thì đề xuất ra trong buổi họp Hội nghị thường vụ.
Vương Hiểu hiểu, Hàn Đông nói như vậy cũng là vì muốn xây dựng cơ sở để anh ta dễ triển khai công việc sau này.
Tuy rằng Hoàng Văn Vận là người của Hàn Đông, đến lúc đó đoán chừng cũng sẽ không cản trở công việc ở quận Cao Tân của anh ta, thế nhưng bất luận thế nào, anh ta muốn thực hiện quyền lực của mình ở quận Cao Tân tốt hơn, nên sắp xếp một người của mình ở quận Cao Tân cũng là điều tất yếu.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn, vậy đợi tôi sau khi trao đổi với Văn Vận xong thì sẽ báo cáo cho Chủ tịch thành phố Hàn.
Hàn Đông cười, nói:
- Không có gì, có điều những trình tự tượng trưng thì khỏi cần, đến lúc đó anh trực tiếp đề xuất ra trong buổi họp Hội nghị thường vụ là được rồi.
Hàn Đông bây giờ có bảy lá phiếu của Ủy viên thường vụ, tự nhiên thấy tự tin rất nhiều.
Nhìn người thanh niên trẻ hơn mình đến mười tuổi này, Vương Hiểu trong lòng tự thở dài, thật là chí không phụ thuộc vào tuổi.
Nghẫm nghĩ Hàn Đông giờ mới chưa đến ba mươi tuổi nhưng đã là cán bộ cấp Giám đốc sở chín chắn rồi.
Thậm chí phương pháp làm việc của Hàn Đông còn lão luyện hơn những quan chức lõi đời.
Nếu không như vậy thì cho dù Hàn Đông có chỗ dựa đi chăng nữa, muốn kèm chặt Hạ Kim Cường cũng không phải điều dễ dàng gì.
Vương Hiểu ngồi trong phòng làm việc của Hàn Đông một lúc liền cáo từ ra về.
Tiếp đó là Thẩm Tòng Phi lại đến văn phòng của Hàn Đông.
Bây giờ Thẩm Tòng Phi là Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu, nhưng phần công việc của anh ta vẫn chưa được định rõ.
Theo ý tưởng của Hàn Đông, cho Thẩm Tòng Phi chủ yếu phụ trách công việc khai thác than đá huyện Vũ An.
- Tòng Phi, tôi chuẩn bị phân cho anh công việc quản lý công nghiệp và tài chính, đồng thời quản lý khu công nghiệp xanh Trường Giang Nguyên, anh thấy thế nào?
Thẩm Tòng Phi vừa nghe, trong lòng vui sướng, Hàn Đông lần này rõ ràng là tặng công trạng cho mình.
Cần biết rằng, anh ta vừa mới được bầu làm Phó chủ tịch thành phố, lẽ ra bình thường cũng không thể phân công quản lý nghành nào tốt cả, nhưng bây giờ Hàn Đông lai giao công nghiệp, tài chính và khu công nghiệp xanh Trường Giang Nguyên cho anh ta, vậy hoàn toàn là tạo điều kiện cho anh ta tích lũy lập công.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn, tôi sẽ dốc hết sức để làm tốt công việc chức trách của mình.
Thẩm Tòng Phi vui vẻ nói.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Đối với năng lực làm việc của anh, tôi rất an tâm, anh không có gì phải lo lắng mà cứ bạo dạn làm việc, chỉ cần trên phương diện công việc, tôi sẽ nâng đỡ anh, còn về phương diện khu công nghiệp, đến lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều người tìm mối quan hệ, anh cứ dựa theo quy định làm là được.
Khu công nghiệp xanh Trường Giang Nguyên có cột trụ quan trọng nhất là công nghiệp than đá, đến lúc đó người đến tranh phần bát canh này chắc chắn không ít, cho nên Hàn Đông cũng nhắc nhở trước để Thẩm Tòng Phi còn dự phòng.
Thẩm Tòng Phi kiên định nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn xin yên tâm, tôi nhất định giữ vững công tác, làm theo sự sắp xếp và bố trí thống nhất của Ủy ban nhân dân thành phố, làm tốt các hạng mục công việc của Trường Giang Nguyên.
Anh ta mới đi không được bao lâu, Phó chủ tịch thành phố Trâu Hạo Lương lại đến.
Sau khi ngồi xuống, Trâu Hạo Lương liền cung kính nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, sau này tôi chính là lính dưới tay anh, về mặt công việc xin Chủ tịch thành phố Hàn cứ chỉ bảo, tôi nhất định hết mình hoàn thành nhiệm vụ Ủy ban nhân dân thành phố giao cho.
Hàn Đông biết rõ Trâu Hạo Lương muốn bày tỏ lòng trung thành, mỉm cười nói:
- Phó chủ tịch thành phố Trâu nặng lời rồi, chúng ta đều là đồng nghiệp, đều ở thành phố Tân Châu vì mục tiêu chung mà nỗ lực, phấn đấu, bây giờ thành phố Tân Châu đang trong thời kỳ phát triển quan trọng, cần chúng ta phải cùng nhau nỗ lực mới được. Tôi là con người rất đơn giản, chỉ cần mọi người cùng đồng lòng trong công việc, còn những vấn đề khác dễ giải quyết thôi.
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi cũng không nhiều lời nữa, anh hãy xem hành động thực tế của tôi vậy.
Trâu Hạo Lương nói.
Hàn Đông trước đây chưa từng có bất kỳ mối giao lưu nào với Trâu Hạo Lương, nên không hiểu rõ về con người này, bây giờ cũng không nói được tin hay không tin.
Nhưng bây giờ mỗi hạng mục công việc của Ủy ban nhân dân thành phố đều rất nặng nề, cho nên đối với con người Trâu Hạo Lương, Hàn Đông nghĩ kỹ rồi, cứ dùng anh ta trước rồi tính, nếu như thực sự không được, thì đến lúc đấy lại điều chỉnh phân công tác mới cũng được.
Hàn Đông chuẩn bị buổi chiều ngày mai thảo luận phân công công việc của các vị phó ở Ủy ban nhân dân thành phố, đến lúc đấy lại trình lên Hội nghị thường vụ thông qua một chút.
Cứ theo thế cục như bây giờ, Hàn Đông hoàn toàn có thể dựa theo ý của mình để điều chỉnh phân công mọi người.
Đối với đợt thay đổi lần này, Hàn Đông chủ yếu muốn phân công lại mảng công việc mà Chử Bình Khánh được phân quản.
Tuy rằng Chử Bình Khánh là Ủy viên thường vụ Thành ủy nhưng anh ta và Hạ Kim Cường là một phe, cũng không cố gắng làm việc, trong tình hình này, Hàn Đông chỉ có thể lấy lại những ban ngành quan trọng trong tay anh ta, cho anh ta giữ lại vài việc nhàn rỗi để làm.
Buổi chiều ngày mười bảy, Hàn Đông chủ trì cuộc họp Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thành phố, Hàn Đông đề ra việc phân công sắp xếp cho các vị Phó chủ tịch thành phố.
Ủy viện thường vụ Thành ủy Phó chủ tịch thường trực thành phố Hoàng Văn Vận:
Hỗ trợ chủ trì công việc hàng ngày ở Ủy ban nhân dân của Chủ tịch thành phố Hàn Đông, tiếp quản văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, phát triển và cải cách, vật giá, tài chính và thuế vụ, nhân sự, an toàn lao động, pháp chế, công bố các tin tức chính phủ, trung tâm dịch vụ hành chính, trung tâm đấu thầu, tiếp đãi, cơ quan sự vụ, các phương diện về công trình trọng điểm và quản lý cấp bách.
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực Chử Bình Khánh:
Tiếp quản công việc thống kê, Cục Thống kê nhà nước, đội điều tra thành phố Tân Châu, thể thao, phát thanh truyền hình, giám sát quản lý sức khỏe sinh sản, phòng cháy chữa cháy, đưa tin tức, khí tượng, động đất, chiêu binh, các sự vụ tôn giáo dân tộc và biên tập tạp chí địa phương.
Phó chủ tịch thành phố Trần An Vũ:
Tiếp quản du lịch, bảo vệ môi trường, khoa học kỹ thuật, giám sát chất lượng kỹ thuật, Hội người tàn tật, thông tin xây dựng, các phương diện giám sát thực phẩm, dược phẩm.
Phó chủ tịch Tạ Thị Duy:
Tiếp quản công việc quy hoạch thành phố, kiến thiết thành phố, quản lý bất động sản, trật tự thành phố, tài nguyên quốc gia, quản lý công quỹ nhà ở, dân dụng quốc phòng.
Phó chủ tịch Tần Bạch Thần:
Tiếp quản công việc kinh tế thương mại, thu hút đầu tư, hợp tác kinh tế kỹ thuật, ngoại thương, các phương diện cung cấp điện.
Phó chủ tịch Trâu Hạo Lương:
Tiếp quản công an, an toàn quốc gia, tư pháp, quản lý hành chính công thương, lương thực, nông nghiệp, lâm nghiệp, thủy lợi, thương mại, mua bán, vật tư, thuốc lá, dầu mỏ, nghành công nghiệp muối, bưu điện, thông tin, truyền hình cáp.
Phó chủ tịch Thẩm Tòng Phi:
Tiếp quản công nghiệp, tài chính, các công việc bảo hiểm, phụ trách khu công nghiệp xanh Trường Giang Nguyên.
Phó chủ tịch Phí Nguyệt Phi:
Tiếp quản công việc phương diện văn hóa giáo dục, giao thông(bao gồm an toàn giao thông), đường bộ, thuế vụ, xây dựng khu phố cũ, xóa đói giảm nghèo, nông nghiệp mở, máy móc nông nghiệp, dân số và kế hoạch hóa gia đình, dân chính, hưu trí và xây dựng công trình thủy lợi.
Nhìn Hàn Đông bảo Chu Tử Phong đưa kiến nghị phân công cho mọi người, sắc mặt Chử Bình Khánh đột nhiên tái xanh.
Anh ta là Ủy viên thường vụ Thành ủy, tiếp quản công việc toàn là gì gì à?
“Hàn Đông lần này hoàn toàn cho mình cái giá rỗng.” Chử Bình Khánh trong lòng phẫn nộ, nói.
Điếu thuốc cầm trên tay cũng run lên, cho thấy anh ta vô cùng tức giận.
Đổi lại là người khác, lúc này đều không thể giữ tâm trạng bình tĩnh.
Chử Bình Khánh không chỉ là Phó chủ tịch thành phố, lại là lãnh đạo Thành ủy, kết quả, công việc được phân công so với hai người vừa được nhận chức Phó chủ tịch là Thẩm Tòng Phi và Trâu Hạo Lương đều khác biệt rất nhiều.
Một là không có thực quyền gì, hai là không có chỗ nào có khả năng để lập công.
Làm như vậy, Ủy viên thường vụ như anh ta, chỉ trong phút chốc đã biến người không có quyền lực gì nhất trong số 13 vị Ủy viên thường vụ, chỉ còn lại cái vỏ rỗng Ủy viên thường vụ mà thôi, sống cuộc sống như vậy chính là một nỗi nhục.