Thấy vẻ mặt tên công tử bột không tốt, Hàn Đông thản nhiên cười, không cùng cô nói lời vô ích, trực tiếp bước đi về chỗ trống gần cửa sổ phía trước.
- Đáng ghét.
Cát Hồng Diễm nhìn bóng lưng Hàn Đông, tức giận nói.
- Diễm Diễm, người này là ai vậy?
Bên cạnh cô tên công tử bột liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái, giọng điệu bất thiện hỏi han.
Tuy rằng tự xưng ngày thường cao lớn đẹp trai, nhưng tên kia cảm giác so sánh với Hàn Đông, vẫn có một ít chênh lệch, ít nhất khí chất trên mặt còn kém một mảng lớn rồi.
Mặt khác nhìn bộ dạng Cát Hồng Diễm, dường như cùng Hàn Đông có gút mắc gì, lập tức trong lòng có chút ghen tị.
- Không có gì…
Cát Hồng Diễm vốn trong lòng rất tốt, bỗng nhiên lúc đó liền trở nên rất kém cỏi.
Cô vừa liếc mắt hung ác quét Hàn Đông một cái, hừ lạnh một tiếng, bước nhanh đi ra phía ngoài.
Tên công tử bột lập tức la lên:
- Diễm Diễm, em sao đi vậy, không vẫn chưa ăn cơm mà?
- Không ăn, anh đi theo làm gì?
Cát Hồng Diễm tức giận nói, lên một chiếc xe Jetta màu đỏ rời đi.
Tên công tử bột đứng ở ven đường giương mắt nhìn, lập tức quay đầu liếc mắt nhìn, bực tức nói:
- Cái đồ thần kinh, chờ ông đây cua được cô em xinh tươi, thì ông đây một cước đạp cho mày bay thật xa.
Lúc này Cát Hồng Diễm vừa lái xe, vừa gọi điện thoại, nói:
- Chủ nhiệm Viên, ngày mai tôi chuẩn bị lại đi Thành phố Tân Châu một chuyến, lần này xuống dưới tìm hiểu thêm vài ngày, tranh thủ đào thêm nhiều tin tức… vâng, vâng, cảm ơn chủ nhiệm Viên…
Khi cô gọi điện thoại, thanh âm ỏn ẻn, khiến người ta nghe được cả người chỉ nổi da gà.
Tuy nhiên trong mắt của cô lại tràn đầy lửa giận, cúp điện thoại, lại cắn răng mở miệng lẩm bẩm:
- Ta cũng không tin, Hạ Kim Cường cũng giải quyết được, mà không làm gì được một Chủ tịch thành phố nho nhỏ.
Cô giận dỗi tựa như đứa con nít, dường như cực ghét Hàn Đông
Hàn Đông đương nhiên không biết Cát Hồng Diễm nghĩ như thế nào, thấy cô và tên công tử bột người trước người sau chạy ra ngoài, trong lòng âm thầm cười lạnh, cảm giác người phụ nữ này thật sự là ngang ngạnh.
Ăn cơm trưa xong, đến khách sạn nghỉ ngơi một hồi, hơn hai giờ chiều, Hàn Đông liền đi tới Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Dựa vào thời gian hôm qua Hàn Đông nói cùng Tiêu Vọng Nhạc, vốn là tới hai giờ rưỡi, tuy nhiên Hàn Đông có thể đến sớm một chút, đây cũng là tỏ ý tôn trọng Tiêu Vọng Nhạc.
Trông thấy Hàn Đông, Tiêu Vọng Nhạc nhiệt tình vô cùng, mời Hàn Đông ngồi xuống, lại dặn bảo thư ký khẩn trương pha trà.
Chờ thư ký rót trà đi ra ngoài, Hàn Đông nói:
- Trưởng ban Tiêu, tôi vội tới báo cáo tư tưởng cho ông đây…
Quan trường nước Trung Hoa là tinh tế như vậy, lúc không có chuyện gì làm anh muốn tìm lãnh đạo kết nối, anh có thể lấy cớ tìm báo cáo tư tưởng, có việc anh cũng có thể lấy cớ báo cáo tư tưởng để bắt đầu.
Tiêu Vọng Nhạc nghe Hàn Đông nói về công tác tư tưởng của mình ở Thành phố Tân Châu, đối với bản thân, đối với cách nghĩ trên phương diện nhân sự, trên mặt mỉm cười thản nhiên, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Hàn Đông cảm giác được, thời điểm trước đây Tiêu Vọng Nhạc ở thành phố Phù Thành làm Bí thư Thành ủy, ông ta biểu hiện rất nghiêm túc, nhưng hiện tại ông ta làm tới ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, cấp bậc cao, đã trở thành lãnh đạo Tỉnh ủy, nhưng nụ cười của ông ta ngược lại càng nhiều, có vẻ thân thiết hơn so với trước kia rất nhiều.
Chờ Hàn Đông báo cáo xong, Tiêu Vọng Nhạc gật đầu nói:
- Rất tốt, xem ra đồng chí Hàn Đông không chỉ có năng lực xuất sắc ở phương diện xây dựng kinh tế, cho dù ở phương diện kiến thiết tổ chức đảng, cũng có khả năng giống như vậy. Đối với vấn đề và ý tưởng anh vừa rồi nhắc tới, tôi khá tán đồng. Làm việc trước phải biết dùng người, chỉ có dùng đúng người, mới có thể đem lại kết quả tốt. Đúng rồi, lần này Thành phố Tân Châu lập tức sẽ tuyển cử nhiệm kỳ mới, đồng chí Hàn Đông đã chuẩn bị xong chưa.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Cảm ơn sự quan tâm của chủ nhiệm Tiêu, tôi tin tưởng nhân dân Thành phố Tân Châu đã biết lựa chọn lý tính, trưởng ban Tiêu, về tuyển cử nhiệm kỳ mới Thành phố Tân Châu, tôi có ý tưởng muốn cùng ông báo cáo một chút…
Hắn đem sự tình Vương Dược Minh nói thoáng qua, chủ yếu nhấn mạnh Thành phố Tân Châu, sẽ đề bạt cán bộ trẻ trung khỏe mạnh và quen thuộc với tình hình Thành phố Tân Châu, bởi vậy Vương Dược Minh là thích hợp nhất.
Mặt khác Hàn Đông còn tiện thể nói qua vấn đề Hầu Hoa Đông, dù sao hai người hiện tại cũng là đồng minh, hơn nữa nếu như có thể bảo vệ vị trí Hầu Hoa Đông, đối với Hàn Đông mà nói cũng là cực kỳ có lợi.
Tiêu Vọng Nhạc đương nhiên hiểu được nguyện vọng Hàn Đông, trong lòng nghĩ thầm:
- Xem ra Hàn Đông thật đúng là tâm chí mạnh mẽ tràn đầy, lấy bối cảnh thân phận của hắn, cộng thêm năng lực làm việc bản thân mạnh mẽ, nói không chừng Thành phố Tân Châu thật đúng là sẽ phát triển rất nhanh ở trong tay hắn, thật sự sẽ có sự phát triển đứng đầu khu Nam bộ tỉnh Tây Xuyên. Nếu như vậy, mình sao không giúp người thành đạt chứ.
Nghĩ đến đây, ông ta nhân tiện nói:
- Nguyện vọng đồng chí Hàn Đông tôi đã hiểu, hai ngày nữa Tỉnh ủy sẽ nghiên cứu thảo luận vấn đề nhân sự, tôi sẽ cùng bí thư Nguyên trao đổi tình hình Thành phố Tân Châu. Nói tóm lại, Tỉnh ủy là ủng hộ phát triển của Thành phố Tân Châu, hơn nữa khát vọng và lý tưởng rộng lớn của đồng chí Hàn Đông đối với Thành phố Tân Châu có, điều đó cũng khiến chúng tôi tràn đầy mong đợi.
- Cảm ơn trưởng ban Tiêu.
Hàn Đông thành khẩn nói.
Trước đây tuy rằng Hàn Đông cùng Tiêu Vọng Nhạc thỉnh thoảng xuất hiện cùng nhau, nhưng lại không có giao tình sâu, lần này Hàn Đông tìm đến Tiêu Vọng Nhạc hỗ trợ, không ngờ y không do dự mà tỏ vẻ muốn ủng hộ, thật sự là vô cùng hiếm có.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng hiểu được vì sao Tiêu Vọng Nhạc sảng khoái mà ủng hộ mình, khẳng định có liên quan đến Nguyên Hằng Kiện, mặt khác cũng có liên quan đến bối cảnh thân phận của mình.
Mà hết thảy này, cũng đều là thiết lập trên việc chính mình thật sự làm việc thực tiễn.
Bất kể là ai, bất kể là lúc nào, nếu không chăm chú làm việc, như vậy khẳng định là không thể trụ được thời gian dài.
Hàn Đông liền bắt được điểm này, bất kể ở vị trí nào lên, đều toàn tâm toàn lực làm việc, tất cả tranh đấu cùng lực lượng đều quay chung quanh việc triển khai chính sự. Cũng chính bởi vì như vậy, mới càng nhận được nhiều người ủng hộ hơn nữa.
- Ha hả, tăng cường xây dựng đội ngũ cán bộ, là chức trách Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Tiêu Vọng Nhạc mỉm cười nói.
Từ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đi ra, Hàn Đông xúc động vô cùng, việc này vô cùng thuận lợi, khiến hắn đối với chuyện kế tiếp tràn đầy tin tưởng.
Nhìn thời gian còn sớm, Hàn Đông lại liên lạc với Phó chủ nhiệm Hách Nhận Quốc của ủy ban Kế hoạch tỉnh, sau đó đi đến ủy ban Kế hoạch tỉnh.
Bởi vì Hàn Đông chuẩn bị phát triển thủy điện ở Thành phố Tân Châu, bởi vậy tương lai khẳng định sự tình phải liên hệ với ủy ban Kế hoạch tỉnh rất nhiều, cho nên hiện tại Hàn Đông coi như là sớm lại đây đi một chuyến.
Hách Nhận Quốc có thể lên làm Phó chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch tỉnh, đây là cùng Hàn Đông có quan hệ đấy, bởi vậy anh ta đối với Hàn Đông khách khí vô cùng. Ngồi một lúc, liền dẫn Hàn Đông đi tới văn phòng Chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch tỉnh Mao Tử Ngọc.
Nhìn thấy Hàn Đông, Mao Tử Ngọc cười đứng lên nghênh đón nói:
- Hóa ra là Chủ tịch thành phố Hàn, thật sự là khách hiếm có, Chủ tịch thành phố Hàn anh hạ cố đến chơi, khiến tôi thấy vẻ vang cho kẻ hèn này.
- Chủ nhiệm Mao anh quá khách khí.
Hàn Đông nói, trong lòng có chút nghi hoặc, Mao Tử Ngọc cũng quá nhiệt tình đi.
Trên thực tế Hàn Đông trước đây cũng đã từng gặp mặt Mao Tử Ngọc, ấn tượng trong Hàn Đông, Mao Tử Ngọc là người rất chững chạc, không giống như giờ là người phô trương.
- Chẳng lẽ bởi vì thay đổi thân phận, cho nên thái độ của anh ta cũng thay đổi rất nhiều sao?
Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm.
Ngồi xuống, Hàn Đông giải thích mục đích đến, đề xuất hy vọng ủy ban Kế hoạch sau này ủng hộ công tác Thành phố Tân Châu nhiều hơn.
Mao Tử Ngọc thở dài nói:
- Hàn Đông anh đi tới chỗ nào đều phải làm ra động tĩnh thật lớn sao, tôi xem Thành phố Tân Châu ở trong tay anh, khẳng định sẽ phát triển nhanh chóng
- Chủ nhiệm Mao đã quá khen, Thành phố Tân Châu, sau này kính xin chủ nhiệm Mao chiếu cố nhiều hơn.
Từ văn phòng Mao Tử Ngọc đi ra, Hàn Đông lại đến văn phòng Hách Nhận Quốc.
- Hàn Đông tối nay anh không có việc gì chứ, tôi mời anh ăn cơm.
Hách Nhận Quốc nói.
Hàn Đông vốn buổi tối phải mời Thẩm Hàm Thần ăn cơm đấy, suy nghĩ một chút, nói:
- Chủ nhiệm Hách, tối nay tôi chuẩn bị mời phó Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thẩm ăn cơm, hay ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.
Hách Nhận Quốc cười ha hả nói:
- Tôi đối với phó Trưởng ban Thẩm cũng là bạn tri kỷ đã lâu, tuy nhiên nếu như vậy, chúng ta để ngày mai đi.
Hàn Đông cười, vừa rồi Hách Nhận Quốc trong lời nói có ý khác, nhân tiện nói:
- Hay vậy đi, tôi liên lạc một chút với phó Trưởng ban Thẩm, nếu anh ta tiện, chúng ta chọn tối nay uống chung mấy chén?
Hách Nhận Quốc cảm thấy Hàn Đông thật đúng là nghe tiếng đàn hiểu nhã ý, trong lòng âm thầm thán phục, nói:
- Được, vậy anh liên lạc một chút trước đi.
Hàn Đông lập tức bấm máy gọi cho Thẩm Hàm Thần, nói rõ tình hình, Thẩm Hàm Thần dễ chịu mà nói:
- Được, buổi tối cùng đi, Hàn Đông bạn của anh cũng là bạn của tôi.
Chờ Hàn Đông cúp điện thoại, Hách Nhận Quốc liền cao hứng nói:
- Hiện tại tôi cũng không có chuyện gì, chúng ta đi ra ngoài trước đặt phòng đi.
Hàn Đông trong lòng âm thầm nghi ngờ, Hách Nhận Quốc có chút khác thường, anh ta vội vã như vậy muốn gặp Thẩm Hàm Thần, chẳng lẽ có tính toán gì sao.
Hai người đi ra cửa, Hách Nhận Quốc lái xe, tìm một quán đồ ăn Trung Quốc vắng vẻ, đặt một phòng, hai người lại đến tầng trên của tiệm ăn uống trà.
- Chủ tịch thành phố Hàn thật sự là nhanh nha…
Hách Nhận Quốc chợt cảm thán một câu.
Hàn Đông sửng sốt, lập tức cười nói:
- Chủ nhiệm Hách, ông phát triển cũng không chậm.
Hách Nhận Quốc lắc đầu nói:
- Làm sao so được với Chủ tịch thành phố Hàn, tôi đã già, cũng không biết khi nào thì có thể lại có điều động.
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ, xem ra Hách Nhận Quốc cũng động tâm rồi, không biết ông ta là muốn cầu cái chức Chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch, hay là muốn xuống thành phố cấp 3 phía dưới.
- Hàn Đông anh cũng ở nơi.
Một thanh âm trong trẻo truyền đến.
Hàn Đông quay đầu nhìn lại, là Phùng Nhạn Thi, cô mặc áo khoác màu lam, sắc mặt tái nhợt, trong mắt thần sắc có chút phức tạp.
- Chủ nhiệm Phùng cũng ở nơi đây uống trà ư.
Hàn Đông nói câu không mặn không nhạt, trong lòng âm thầm cảm thán, nói tới Hàn Đông và Phùng Nhạn Phi cũng không có vấn đề gì, có thể nguyên nhân là vì Vương Quân, trong lòng hai người đều có một cây gai không thoải mái.
- Phi…
Một người đàn ông bưng chén trà trong tay đi tới, nhìn thấy Hàn Đông, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái.
Hàn Đông vừa thấy không khỏi vui vẻ, người này không phải là tên công tử bột đụng phải lúc giữa trưa sao? Anh ta tại sao lại cùng Phùng Nhạn Phi ở cùng một chỗ này chứ.
- Sao đi đến chỗ nào cũng đều gặp tên nhóc này thế?
Nhìn thấy Hàn Đông cùng Phùng Nhạn Phi ở nơi đó nói chuyện, tên công tử bột trong mắt hiện lên một tia lo lắng, phải tìm người chỉnh lý hắn mới được.