Người Cầm Quyền

Chương 609: Thời vận đến




Trương Tự Miễn sở dĩ bỗng nhiên cảm thấy tuyệt vọng với con đường làm quan của mình. Chủ yếu là anh ta đoán được đợt giáng chức lần này, dường như là Hàn Đông biết về quan hệ của anh và Vũ Lan.

Hơn nữa trong thời gian anh theo Hàn Đông, cũng dần dần hiểu được là Hàn Đông là một lãnh đạo chân chính, tính cách hiếm có.

Mà mình là thư kí của Hàn Đông, lại có quan hệ với phụ nữ đã có chồng, chắc chắn khiến Hàn Đông không thích.

Có lẽ đây mới là nguyên nhân chủ yếu Hàn Đông giáng chức mình xuống huyện Thúy Sơn, thậm chí ngay cả thường ủy đều không vào được. Do vậy có thể thấy rõ Hàn Đông đã không hài lòng về mình.

Hơn nữa Trương Tự Miễn tin tưởng, với tính cách Hàn đông, khẳng định rất bất mãn đối với hành vi của mình, về sau nếu mình muốn có tiến triển, trên cơ bản không có khả năng nương nhờ Hàn Đông rồi.

- Đều là do con Vũ Lan tiện nhân này.

Trương Tự Miễn tức giận trong lòng nói

Đáng nhẽ ra khuôn mặt, thân thể kia vô cùng hấp dẫn gã, bây giờ lại khiến gã tràn đầy tức giận, quả giống như cục xương khô vậy.

Vốn dĩ được chọn làm thư kí của Hàn Đông, trong lòng Trương Tự Miễn vô cùng vui mừng, cảm giác tiền đồ của mình một phát lên mây.

Ai ngờ, giờ lại biến thành kết cục như thế này. Mặc dù gã đạt được ước nguyện cấp Cục phó, hơn nữa còn đi xuống làm phó chủ tịch huyện, so với trước đây làm ở văn phòng Ủy ban nhân dân ăn không ngồi rồi thì cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng Trương Tự Miễn lại lấy dã tâm ra so sánh nên lại có khác biệt rất lớn.

- Móa nó chứ

Trương Tự Miễn tức giận mắng một câu.

Lúc này, anh ta thấy toàn thân trên dưới dường như bị mất hết sức lực, đôi chân như có sức nặng ngàn cân.

Thậm chí, anh ta có chút xấu hổ khi trở về gặp Hàn Đông.

Lúc lên lầu, gặp vài nhân viên đang làm việc, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Trương Tự Miễn, trong lòng cố nhịn không thể không nói thầm, không biết tên đắc ý giống như gió xuân này đang có chuyện gì.

Trương Tự Miễn đi lên lầu vào phòng vệ sinh nán lại chốc lát, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó mới quay trở về văn phòng.

- Chủ tịch Hàn, vừa rồi trưởng ban Khương đã nói chuyện với tôi.

Trương Tự Miễn vào phòng làm việc Hàn Đông, cung kính đứng trước bàn làm việc Hàn Đông, sắc mặt cung kính hơn trước rất nhiều.

Chỉ là anh ta cũng rõ trong lòng, hình tượng mình trong mắt Hàn Đông chỉ sợ sớm đã mất đi rồi.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừm, làm cán bộ trẻ, cần phải đến cơ sở để rèn luyện thêm. Như vậy mới có thể đạt được nhiều kinh nghiệm. Hi vọng anh không có tư tưởng thoái thác trách nhiệm. Sau khi đi huyện Thúy Sơn cần phải làm tốt chức trách công việc, tranh thủ lập thành tích.

Bất kể nói thế nào, Trương Tự Miễn vẫn là thư kí của mình trong một thời gian, cho nên Hàn Đông bây giờ cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi.

Trương Tự Miễn cung kính gật đầu nói:

- Cảm ơn chủ tịch Hàn, là tôi làm anh thất vọng rồi…

Hàn Đông xua tay, nhắc nhở:

- Hi vọng anh sau buổi chiều nay, rèn luyện chính mình nhiều hơn, tự bồi dưỡng bản thân, yêu cầu nghiêm túc chính mình trên tất cả phương diện, hai ngày nay anh chuẩn bị chút đi, đợi bàn giao công việc xong thì đi.

- Vâng, thưa chủ tịch Hàn.

Trương Tự Miễn cung kính đáp. Đồng thời cũng hiểu rõ Hàn Đông nói như vậy thì ý chắc chắn đã có người kế nhiệm mình rồi, trong lòng thầm ghen tị, cũng không biết ai có vận khí tốt như vậy.

Đợi Trương Tự Miễn đi ra ngoài, Hàn Đông liền gọi Trưởng ban thư ký Chu Tử Phong đến, dặn dò:

- Trưởng ban thư ký, anh thông báo cho Khổng Phàm Chi của đoàn Ủy khu Cao Bằng, nói anh ta mười giờ sáng ngày mai đến đây.

- Vâng thưa chủ tịch Hàn.

Chu Tử Phong gật đầu thưa, hiểu rõ Hàn Đông đây là tuyển thư kí, thật không ngờ tên Khổng Phàm Chi của đoàn Ủy quận Cao Bằng lại lọt vào tầm mắt Hàn Đông, xem ra tên này có chút bản lãnh.

Từ văn phòng Hàn Đông đi ra, Chu Tử Phong liền bấm số điện thoại văn phòng bí thư quận ủy Cao Bằng Vương Dược Minh nói:

- Xin chào bí thư Vương, tôi là Chu Tử Phong, không làm phiền anh chứ?

- Chào Trưởng ban thư ký, anh có chỉ thị gì vậy?

Vương Dược Minh cười nói. Anh ta mặc dù là thân tín của Hàn Đông, hơn nữa còn là bí thư khu ủy, nhưng vẫn tương đối khách khí với Chu Tử Phong, dù gì Chu Tử Phong giờ là quản gia của Hàn Đông.

Chu Tử Phong nói:

- Bí Thư Vương, tôi làm gì dám chỉ thị, là thế này, tôi muốn phiền bí thư Vương thông báo cho đồng chí Khổng Phàm Chi của Đoàn Ủy các anh sáng ngày mai 9 giờ 30 đến chỗ tôi một chuyến.

Anh ta là trưởng ban thư kí Ủy ban nhân dân thành phố, cán bộ cấp cục trưởng, hơn nữa Khổng Phàm Chi là phó bí thư đoàn ủy khu Cao Bằng, cán bộ cấp phó phòng, giữa hai người bất luận là chức vị hay là cấp bậc, đều chênh lệch khá lớn. Như vậy nếu tìm Khổng Phàm Chi tự nhiên phải thông qua khu ủy Cao Bằng để tìm, như vậy mới phù hợp với phép tắc.

Vương Dược Minh nghe Chu Tử Phong nói xong liền cười nói:

- Trưởng ban thư ký có việc gì phiền anh phải trực tiếp gặp Khổng Phàm Chi thế?

Chu Tử Phong cười cười, nói:

- Không phải là tôi muốn gặp

Anh ta tự nhiên hiểu được Vương Dược Minh là thân tín của Hàn Đông, do vậy cũng lộ chút ẩn ý, coi như là tạo chút ân tình cho Vương Dược Minh

Vương Dược Minh nghĩ ngay không phải là Chu Tử Phong tìm Khổng Phàm Chi mà khẳng định là Hàn Đông cần gặp Khổng Phàm Chi, lập tức liền trong lòng đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cúp điện thoại xong, Vương Dược Minh liền bảo thư kí tìm số điện thoại phòng làm việc vủa Khổng Phàm Chi, sau đó liền đích thân bấm số gọi cho anh ta, nói:

- Khổng Phàm Chi phải không. Tôi là bí thư quận Ủy Vương Dược Minh, anh qua chỗ tôi một chút đi.

Khổng Phàm Chi đang ngồi trong phòng làm việc nhàm chán xem báo, nghe điện thoại.

Không ngờ là bí thư quận Ủy tìm mình,vmới lúc đầu tưởng nghe nhầm, sau đó giật mình nói:

- Vâng, thưa bí thư Vương. Tôi lập tức qua ngay.

Cúp điện thoại, Khổng Phàm Chi vẫn cảm thấy không phải sự thật, anh không hiểu Vương Dược Minh tìm mình có việc gì. Mình chỉ là phó bí thư đoàn ủy, hơn nữa còn xếp hạng cuối cùng bị mọi người xa lánh, cả ngày chỉ có việc xem báo, đừng nói bí thư quận ủy mà ngay cả phó chủ tịch quận bình thường cũng không có ai rỗi việc tìm mình cả.

Suy nghĩ một lúc, mình hình như gần đây cũng không làm việc gì sai cả.

Trong lòng thấp thỏm không yên, nghĩ mãi không hiểu gì đi đến quận ủy.

Mà việc khiến anh không ngờ lại là Vương Dược Minh nhìn thấy anh ta lại rất nhiệt tình, lại còn đứng lên đi vài bước đón anh ta

Điều này khiến Khổng Phàm Chi trong lòng rất kinh ngạc, không biết rút cuộc có việc gì.

Lúc lại khiến anh vô cùng nghi hoặc, Vương Dược Minh gọi anh ta đến sau khi nói một hồi lời lẽ quan tâm, lại chỉ truyền đạt một thông tin, không ngờ là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Chu Tử Phong cần gặp mình.

“Rút cuộc là có chuyện gì?”

Khổng Phàm Chi từ văn phòng Vương Dược Minh đi ra trong lòng vẫn nói thầm, anh không hiểu Chu Tử Phong rút cuộc có việc gì cần gặp mình.

Trở về đoàn ủy, anh ngồi trong phòng làm việc vẫn đang suy tư, chợt thấy trên bàn có tờ báo của Tân Châu.

Trên mặt có mục tin tức về mỏ than huyện Vũ An hiện, chính mình hình như đã viết bài văn này ra ngoài.

“Chẳng lẽ là vì việc bài văn này?”

Khổng Phàm Chi không phải thằng ngốc, mà ngược lại anh thông minh hơn rất nhiều người là đằng khác, lập tức hiểu ra vấn đề.

Ngay tức khắc trong lòng Khổng Phàm Chi có chút rung động, “lẽ nào Ủy ban nhân dân thành phố điều mình đi tham gia và khai phá mỏ than này, đây quả là tốt quá, tóm lại là so với cả ngày chỉ ngồi xem báo thì tốt hơn nhiều. Có lẽ còn có thể lập công được.”

Từ sau khi tốt nghiệp đại học Yến Kinh, bị phân về đoàn ủy thành phố Tân Châu, khoảng một năm thì được đề bạt làm chức phó phòng, vốn trong lòng anh tràn đầy tự tin, cảm thấy mình nhất định sẽ làm nên sự nghiệp trên con đường làm quan.

Ai mà biết được, một chút không cẩn thận đã đắc tội với phó bí thư đương thời Ngụy Dụ Vĩ, thậm chí ngay cả Ngụy Dụ Vĩ đều không tự mình nói. Thành Đoàn liền trực tiếp giáng mình xuống quận Cao Bằng, đây cũng là quầng sáng của danh hiệu sinh viên của mình có tác dụng, nếu không chỉ sợ kết cục thảm hại hơn. Nhưng cho dù có như vậy thì chức phó bí thư đoàn ủy quận Cao Bằng làm đã lâu rồi, bí thư đã thay hai lần rồi, nhưng anh ta ngay cả xếp hạng vẫn không hề động qua.

Điều này làm cho những tham vọng ban đầu của anh, trong chốc lát bị rơi xuống lòng đất. Vài năm nay tâm tình đã mệt mỏi nhưng trong lòng quả vẫn còn chút sắc khí, lúc rỗi ngồi viết ra bài văn này, có lẽ coi như là tự nói chuyện với mình, dù sao điểm này coi như là mạnh hơn người khác trên một vài điểm.

Khổng Phàm Chi cảm thấy tiền đồ của mình dường như có bước biến đổi tốt. Sau khi tan làm về nhà, tâm trạng rất vui sướng.

Sáng ngày thứ hai 9h 30 phút, Khổng Phàm Chi liền đến văn phòng làm việc trưởng ban thư kí ủy ban nhân dân thành phố Chu Tử Phong.

- Xin chào ngài trưởng ban thư kí, tôi là Khổng Phàm Chi…

Khổng Phàm Chi lễ độ nói

Chu Tử Phong đang cúi đầu viết gì đó, nghe anh ta tự giới thiệu ngoài cửa liền đặt bút xuống, vẻ mặt cười vui vẻ nói:

- Anh Khổng đến rồi, vào đi.

- Cảm ơn trưởng ban thư kí.

Khổng Phàm Chi thấy thái độ của Chu Tử Phong tương đối tốt, tâm trạng vốn dĩ có chút lo lắng kích động, cũng được giải tỏa.

Chu Tử Phong vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Khổng Phàm Chi, tìm hiểu một chút về công việc, gia đình anh ta.

Ngay sau đó anh ta vui vẻ nhìn đồng hồ, thời gian sắp đến rồi, liền đứng lên nói:

- Anh Khổng, chủ tịch Hàn muốn gặp anh, anh đi với tôi.

- Vâng, thưa trưởng ban thư kí.

Không Phàm Chi trong lòng nhiệt huyết sôi trào. Anh ta giờ mới rõ vì sao Chu Tử Phong vừa mới bắt chuyện phiếm với mình, hóa ra người chính thức cần gặp mình là chủ tịch Hàn.

Lập tức Khổng Phàm Chi trong lòng có niềm vui bất ngờ, hình như mình đã đến lúc chuyển vận.

Trương Tự Miễn bên ngoài phòng làm việc thu dọn đồ đạc nhìn thấy Chu Tử Phong dẫn một thanh niên trẻ đi vào liền đứng lên nói:

- Chào trưởng ban thư kí.

Chu Tử Phong gật đầu nói:

- Tôi đưa anh Khổng đến gặp chủ tịch Hàn.

Nhìn thấy Khổng Phàm Chi dáng vẻ còn trẻ hơn so với mình, Trương Tự Miễn âm thầm thở dài, trong lòng dường như rỉ máu

Chu Tử Phong trong lòng cũng âm thầm thở dài, gõ cửa Hàn Đông nói:

- Chủ tịch Hàn, tôi đưa Khổng Phàm Chi đến.

- Tốt, vất vả anh rồi.

Hàn Đông đang phê duyệt văn bản, ngẩng đầu lên nói, sau lại cúi đầu xem tiếp.

Chu Tử Phong thấy thế, mỉm cười nói với Khổng Phàm Chi:

- Anh vào đi.

Nhìn thấy Khổng Phàm Chi cứ ngây người ra, vừa rồi Hàn Đông dường như không mời anh vào, thế mà Chu Tử Phong đã quay bước đi, tình huống này có phần quái dị

Nhìn thấy Hàn Đông đang cúi đầu xử lí văn kiện, Khổng Phàm Chi liền nhẹ nhàng bước vào, đứng cách bàn làm việc của Hàn Đông một mét, hạ giọng nói:

- Chào chủ tịch Hàn