Vu Đại Lực đáp lại một tiếng, chiếc xe Audi liền nhẹ nhàng lướt qua, dừng trước mặt hai người.
Nhìn thấy chiếc xe Audi, sắc mặt Hạ Nhất Minh liền sầm lại.
Còn Ngô Thu Khiết sắc mặt lại lập tức vui mừng sau đó lại đỏ bừng lên.
- Chuyện này là thế nào?
Hàn Đông trượt kính cửa sổ xuống, thản nhiên hỏi.
- Tôi và bạn gái cãi nhau, mắc mớ gì tới anh?
Hạ Nhất Minh bực tức nói, anh ta nghĩ dù sao Hàn Đông không quen biết mình, vậy thì thái độ của mình đối với hắn có hỗn láo một chút cũng chẳng sao, hơn nữa Hàn Đông và bố mình lại đối đầu nhau, mình cũng không cần thiết phải tử tế với hắn
Có điều anh ta vẫn rất căng thẳng nhìn Hàn Đông, vừa rồi anh ta cố ý nói Ngô Thu Khiết là bạn gái của anh ta để xem phản ứng của Hàn Đông.
“Con này, dám lừa dối bố mày”.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm nghĩ nói.
“Bố mày nhất định cho mày biết tay, đến lúc chơi xong sẽ bỏ mày đi”.
- Ai là bạn gái của anh.
Ngô Thu Khiết mặt càng đỏ lên, trong lòng cô lo lắng Hàn Đông có ý gì với mình, mặc dù Phí Nguyệt Phi đã nói cho cô là Hàn Đông không thể động lòng đối với cô, bảo cô không cần gây chú ý gì nhưng trong cô vẫn mang theo một chút hoang tưởng
Hơn nữa nếu so với Hàn Đông thì Hạ Nhất Minh chẳng là gì, nhân phẩm cũng không, mà năng lực cũng không, cô bây giờ đối với anh ta một chút hứng thú cũng chẳng có.
Hàn Đông không quen Hạ Nhất Minh, cũng chẳng muốn biết quan hệ giữa anh ta và Ngô Thu Khiết rút cuộc là quan hệ gì, vừa mới dừng xe lại chỉ là nhìn thấy mặt quen quen nên qua hỏi chút thôi.
- Bất kể nguyên nhân giữa hai người là gì thì tốt nhất đừng cãi cọ trên phố.
Hàn Đông lạnh lùng nói rồi nhìn sang Hạ Nhất Minh nói:
- Không cần biết có việc gì, nếu như anh đánh người thì sẽ là phạm pháp, có việc gì hi vọng các anh chị từ từ giải quyết.
- Quỉ tha ma bắt mày đi, xía vào chuyện của người khác.
Hạ Nhất Minh tức giận nói
- Việc giữa chúng tôi liên quan gì tới anh, đừng có xía vào.
Anh ta nhìn Hàn Đông cũng không biểu hiện ra ý tứ quen biết Ngô Thu Khiết, liền cũng dứt khoát giả như không quen biết.
Ngô Thu Khiết nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi không có quan hệ gì với anh ta cả, là anh ta cứ quấy rối tôi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Nếu như có vấn đề gì, có thể nhờ cảnh sát giúp đỡ.
Ngô Thu Khiết vừa nghe, trong lòng cảm thấy giống như bị tạt một gáo nước lạnh,thầm nói:
“Xem ra Hàn Đông đúng là không có ý gì với mình, mình xinh đẹp như vậy, tại sao anh ta không để ý mình chứ? Mình không tin vợ anh ta đẹp hơn mình bao nhiêu.”
Trong lòng Ngô Thu Khiết, cô rất tự tin với vẻ ngoài của mình.
Nhưng bây giờ cô đã làm đủ mọi cách để gây sự chú ý của Hàn Đông nhưng Hàn Đông căn bản không để ý gì tới cô, nhưng cô vẫn quyết tấn công.
Mà lời của Hàn Đông, Hạ Nhất Minh vừa nghe lại như đe dọa, vì Hạ Nhất Minh biết ở cục công an trên dưới đều là người của Hàn Đông, mặt khác cục trưởng của cục công an Khu Cao Bình cũng là thân tín tin cậy của Hàn Đông.
hắn bảo Ngô Thu Khiết gọi điện thoại báo cảnh sát, có phải là để cảnh sát đến tóm cổ mình không.
“Tên tiểu tử này thâm độc thật”. Hạ Nhất Minh thầm nghĩ, “Bố mày không đấu với mày bây giờ, tránh cho cha bị liên can phiền phức, cho mày lên mặt trước, đợi có cơ hội mình sẽ đến xử hắn ta, hắn ta không chỉ có một Ngô Thu Khiết, đợi bố mày tìm ra chứng cứ khiến mày sống như chó hoang.”
Bởi vì trước đây trên Thanh Vân sơn trang nhìn thấy Hàn Đông,Phí Nguyệt Phi và Ngô Thu Khiết ăn cơm cùng nhau, cho nên trong tim đã sớm nhận ra Hàn Đông và Ngô Thu Khiết ở cùng nhau, trong lòng vừa ghen tị vừa căm tức.
Hai ngày nay anh vẫn theo đuổi Ngô Thu Khiết, một là chiếm không được là cái đẹp nhất, hai là anh ta muốn thông qua việc thu phục Ngô Thu Khiết chơi Hàn Đông một vố
Ai mà biết Ngô Thu Khiết từ sau khi gặp Hàn Đông thì trái tim đã bị hắn chinh phục rồi, lại nhìn thấy Hạ Nhất Minh thì cảm thấy không vừa mắt, vì vậy càng muốn tránh xa anh ta
Điều này càng khiến cho Hạ Nhất Minh càng ghen tị, căm tức, càng muốn theo đuổi cô.
Hàn Đông nhìn bộ dạng của Hạ Nhất Minh chỉ có bề ngoài, trong thì yếu bóng vía, chắc không làm gì Ngô Thu Khiết, liền quay sang nói với cô:
- Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây.
Ngô Thu Khiết lặng lẽ gật đầu, lúc này đây cô vẫn luôn tự oán trách mình, cũng không biết nói gì với Hàn Đông.
Cô bây giờ đã rõ rồi, Hàn Đông có thể dừng xe, cũng chỉ là nể tình mợ Phí Nguyệt Phi.
Cho dù không phải đi chăng nữa thì cô có thể đòi hỏi được gì?
Nhìn chiếc xe Audi chầm chậm lái vào nàh khách, trong lòng Ngô Thu Khiết có cảm giác mất mát.
- Hừ, anh nói em không bỏ được anh mà, hóa ra là tỏ vẻ làm kiêu.
Hạ Nhất Minh cười nhạt nói:
- Hư, đừng cho rằng anh ta thật lòng với em, chẳng qua là vui chơi qua đường, chơi chán rồi vứt em qua một bên thôi.
- Đấy là việc của tôi, liên quan gì đến anh.
Ngô Thu Khiết tức giận hét lên:
- Nếu anh lại theo tôi nữa, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát.
Nhìn thấy bộ dạng điên điên của cô, Hạ Nhất Minh vô cùng tức giận.
- Được, được, cô cứ chờ xem.
Hạ Nhất Minh bực tức nói.
Ngày thứ hai, Hàn Đông lại đưa Chu Tự Phong đi xuống dưới huyện để thị sát công việc.
Và cùng lúc đó bí thư Hạ Kim Cường cũng dẫn cả đại đội đi thị sát công việc
Không nhẹ nhàng giống như xe của Hàn Đông, Hạ Kim Cường mỗi lần đến địa phương nào đều cần hô hào phô trương thanh thế, đài truyền hình thành phố Tân Châu, các nhật báo Tân Châu toàn bộ hành trình đều được theo sát, đưa tin.
Mỗi lần đến một địa phương nào, Hạ Kim Cường đều đến gặp lãnh đạo nơi đó, và cùng bắt tay thân thiết những người nông dân hoặc là những tiểu thương bày bán trên đường, trên mặt luôn nở nụ cười thân thiết, nói những câu chẳng mặn chẳng nhạt.
Anh ta làm như vậy khiến người ta cảm thấy anh ta rất điệu bộ, hình thức cao.
Nhưng vẫn có một vài người không rõ bộ mặt thật, cảm thấy bí thư thành ủy rất thân thiết.
- Ha ha, tiếng tăm như thế, có cũng như không.
Hàn Đông đối với những cái này không có bất kì hứng thú gì.
Mặc dù những dân thường hoặc là một vài người cảm giác anh ta thân thiết với dân, nhưng trong cái xã hội này, lại chỉ có vài người hồ đồ thôi.
Hàn Đông không cần hư danh, hắn bây giờ chỉ nghĩ nếu như làm tốt công việc của Tân Châu, thì danh tiếng sẽ đến.
Dưới sự lãnh đạo của phó chủ tịch Tạ Thị Duy, phương án phục hồi công trình đường Tân Giang đã hoàn thành.
Làm theo chiều hướng của Hàn Đông, phương án phục hồi trên cơ sở cũng không có biến động gì quá nhiều.
Điều này khiến cho những nhà thầu nhỏ trong lòng đều rất vui sướng.
Còn tập đoàn Thịnh thế tự nhiên rất buồn bực.
Phương Thế Nguyên sau khi nghe được tin tức này, tức giận đến nỗi đánh rơi một chiếc cốc.
Thậm chí cả việc trợ giúp học bổng đề nghị với Hàn Đông trước đây, cũng không giải quyết được gì.
- Hừ, tên Hàn Đông này quả thật quá ghê tởm.
Phương Thế Nguyên trong lòng đầy tức giận.
“Ta thấy hắn hoàn toàn là một tên nham hiểm”
Mặt khác, Ủy ban nhân dân thành phố phải một lần nữa kiểm chứng việc bỏ vốn của các chủ thầu, việc này cũng khiến Phương Thế Nguyên tức giận trong lòng, mặc dù anh cũng dự định áp dụng theo phương pháp lần trước để làm nhưng trong lòng anh mơ hồ cảm thấy Hàn Đông dường như cảm giác thấy gì đó, tựa hồ như có kim châm vào đấy.
“Xem ra tên tiểu tử này thật khó nuốt trôi, thật không dễ đối phó”.
Phương Thế Nguyên nghĩ trong lòng, lập tức bấm số gọi điện thoại cho bí thư thành ủy Hạ Kim Cường.
Phương án của Ủy ban nhân dân thành phố, Hạ Kim Cường cũng biết, là Hàn Đông cho Tạ Thị Duy đi hồi báo cho ông ta, ông ta cũng không có biểu hiện gì.
Chiêu này của Hàn Đông khiến ông ta rất buồn bực, bây giờ Tạ Thị Duy đang nghĩ biện pháp thu phục thế lực Hề Hiếu Kiến để lại, nếu như ông ta trực tiếp bác bỏ Tạ Thị Duy, khẳng định sẽ khiến trong lòng gã ta không vừa ý, thậm chí rất có khả năng người khác cũng nảy sinh không thoải mái, vậy thì tình huống kia không ổn rồi
Tuy rằng rất muốn từ sự tình đường Tân Giang giáo huấn Hàn Đông một chút, nhưng Hạ Kim Cường cũng chỉ có thể bảo mình tự nhẫn nại thôi.
Dù sao ông ta coi như đắc tội Tạ Thị Duy, nhưng ở trước mặt hội nghị thường ủy cũng không thể đạt được sự ủng hộ của đại đa số mọi người.
Nghe điện thoại của Phương Thế Nguyên xong, Hạ Kim Cường đang buồn bực trong lòng, vì thế Phương Thế Nguyên mời ông ta đi Mục Mã sơn trang, ông ta đã không chút do dự đồng ý rồi.
- Lãnh đạo, anh có rỗi không, tôi chuẩn bị qua đó báo cáo tình hình một chút với anh.
Chu Chính gọi điện thoại cho Hàn Đông cười hì hì nói.
Hàn Đông nói:
- Nhiệm vụ giao cho anh hoàn thành rồi phải không?
Chu Chính nói:
- Nhiệm vụ của lãnh đạo giao cho, tôi đương nhiên phải hoàn thành bằng cách nhanh nhất, ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ, tôi còn có phát hiện khác
- Thật không?
Hàn Đông nói
- Vậy anh qua đây đi.
Rất nhanh, Chu Chính liền đến bên ngoài phòng làm việc của Hàn Đông.
Trương Tự Miễn nhìn thấy Chu Chính, liền đứng dậy lễ độ nói:
- Chủ tịch quận Chu đến à.
Chu Chính khẽ mỉm cười nói:
- Tôi đến báo cáo công việc cho chủ tịch Hàn.
Trương Tự Miễn biết quan hệ của Hàn Đông và Chu Chính rất thân mật, nên rất lễ độ dẫn đường vào bên trong, sau đó lui ra ngoài pha trà cho anh ta
Chu Chính đợi sau khi Trương Tự Miễn ra ngoài pha trà đóng cửa lại, liền ngồi xuống trước mặt Hàn Đông bí mật cười nói:
- Lãnh đạo, anh có biết lần này tôi có phát hiện gì bất ngờ không?
Hàn Đông trừng mắt nhìn anh ta nói:
- Tôi làm sao mà biết được, có phát hiện gì nào?
Chu Chính nói:
- Phó tổng giám đốc Kim của tập đoàn Đại Địa, vợ của ông ta tên là Vũ Lan, là bạn học cùng trung học với thư kí Trương, thời gian này cô ta và thư kí Trương đi lại tương đối mật thiết.
- Ồ…
Hàn Đông ngẩn ra, lập tức hỏi:
- Mật thiết thế nào?
Chu Chính hạ thấp giọng nói:
- Người của tôi phát hiện, có hai buổi tối, bọn họ cùng vào một khách sạn, cùng một căn phòng.
- Thật không?
Hàn Đông sắc mặt bình thản, không ngờ Trương Tự Miễn lại có thể làm ra chuyện này, bất kể Trương Tự Miễn trong thời gian kết giao với Vũ Lan, có để lộ công việc ra ngoài hay không, ít nhất Hàn Đông cảm giác tên này có vài vấn đề.
Vũ Lan kia là phụ nữ đã có chồng, chồng bà ta lại là phó tổng giám đốc tập đoàn Đại Địa, quan hệ giữa bọn họ thế này thật là phức tạp.