Người Cầm Quyền

Chương 525: Uống trà




Giờ phút này, Hàn Đông đã từ trong kinh ngạc hoàn toàn bình tĩnh lại.

Lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi với Thủ trưởng nam tuần như vậy, trong lòng Hàn Đông lúc đầu cũng có chút kích động, thế nhưng bây giờ đã khôi phục lại bình thường.

- Cậu là Hàn Đông, Hàn tam thiên!

Thủ trưởng Nam Tuần nhìn Hàn Đông nói.

Hàn Đông trong lòng chấn động, không ngờ lão nhân gia ngài ấy còn nhớ rõ biệt danh của hắn, chỉ có điều cái biệt danh này cũng chính là do ngài ấy đặt ra cho hắn.

- Chào Thủ trưởng, cháu là Hàn Đông.

Hàn Đông cung kính nói.

Đứng trước mặt một lão nhân gia đã từng trải qua một thời cao trí tang thương, sự tôn kính của Hàn Đông là xuất phát từ đáy lòng.

Thủ trưởng nam tuần ánh mắt sâu sắc đánh giá Hàn Đông trong chốc lát rồi tươi cười nói:

- Tốt, tốt, thật không tồi.

Tiếp theo mọi người vây quanh hai vị lão nhân cùng đi vào trong biệt thự.

Hàn Đông rót trà cho Thủ trưởng nam tuần rồi lẳng lặng ngồi sang một bên.

Thủ trưởng nam tuần quan sát Hàn Đông một lúc rồi nói:

- Cái tên Hàn Đông này tôi thường xuyên được nghe nhắc tới, hiện tại cậu đang làm cái gì vậy?

Hàn Đông ngồi bên cạnh Lão thái gia, như thế nào cũng không thể tưởng tượng được là Thủ trưởng Nam Tuần vừa đến mà đã trực tiếp đặt câu hỏi cho hắn. Tuy vậy cũng tốt, Hàn Đông tuy rằng là lần đầu tiên được gặp mặt Thủ trưởng nam tuần thế nhưng hắn cũng không hề mất bình tĩnh, liền đơn giản, rõ ràng nói qua một chút tình hình công tác của bản thân.

- Cậu năm nay mới chỉ có hai mươi sáu tuổi thôi phải không, vẫn là một đứa trẻ mà đã làm đến Phó Chủ tịch thành phố, Phó bí thư rồi!

Thủ trưởng nam tuần tủm tỉm cười nhìn Hàn Đông nói.

- Tuy nhiên, tôi cũng đã thấy qua một vài chuyện cậu làm được, đều không phải là việc nhỏ, rất không tồi.

Hàn Đông và Thủ trưởng nam tuần nói chuyện với nhau khoảng mười phút, đương nhiên, chủ yếu vẫn là Thủ trưởng nam tuần hỏi và Hàn Đông trả lời. Thủ trưởng Nam Tuần đối với những chuyện Hàn Đông đã làm được có hiểu biết rất rõ ràng. Trong lúc nói chuyện, Thủ trưởng nam tuần không chỉ hỏi Hàn Đông về những chuyện Hàn Đông đã làm được mà còn hỏi về những mục tiêu sau này và tầm nhìn trong dài hạn của Hàn Đông nữa.

Trong lúc Hàn Đông và Thủ trưởng nam tuần nói chuyện, Hàn lão thái gia chỉ tươi cười ngồi ở một bên, những người khác cũng ngồi ở bên cạnh, không gây ra bất cứ tiếng động gì.

- Chấn Lương, anh đúng là khó lường thật.

Thủ trưởng nam tuần quay đầu nói với Lão thái gia.

- Bồi dưỡng cho thật tốt, tương lai nhất định sẽ tỏa sáng chói mắt.

Hàn lão thái gia đương nhiên là đối với Hàn Đông vô cùng vừa lòng, tuy nhiên, vẫn khiêm tốn nói:

- Hắn còn trẻ, đường phải đi còn rất dài.

Thủ trưởng nam tuần nói:

- Chúng ta lúc còn ở độ tuổi như cậu ta thì cũng đâu có được nhiều ý tưởng như vậy. Xem ra thì chúng ta thật đúng là đã già rồi, thế giới này chính là của người trẻ tuổi.

Sau đó, Thủ trưởng nam tuần ngồi nói chuyện trong chốc lát nữa rồi mới đứng dậy ra về.

Hàn lão thái gia dẫn theo người tiễn Thủ trưởng nam tuần ra đến cửa, nhìn chiếc xe Hồng kỳ chậm rãi rời khỏi, Hàn lão thái gia không khỏi cảm thán một câu:

- Lão thủ trưởng cũng già rồi.

Hàn Đông lúc này cũng nhớ đến ở đời trước, Thủ trưởng nam tuần cũng chỉ một hai năm nữa là sẽ từ trần, lúc đó, ngài ấy thọ chín mươi mốt tuổi. Sinh, lão, bệnh, tử, đây là quy luật của tự nhiên, không một ai có thể trốn thoát được.

Tâm tình của Hàn Đông không khỏi trở nên ảm đạm.

Lúc này, Hàn lão thái gia mới nói:

- Hàn Đông, Lão thủ trưởng có kỳ vọng rất lớn với cháu đấy, cháu phải cố gắng đừng để cho mọi người phải thất vọng.

Từ ngữ ông dùng rất chính xác, nửa câu trước là nói Thủ trưởng nam tuần, nửa câu sau lại nói đến mọi người, thật đúng là rất có ý tứ sâu xa.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Cháu sẽ không ngừng nỗ lực.

Từ lúc Thủ trưởng nam tuần đến tới lúc ra về, thời gian không đến nửa tiếng đồng hồ, vậy mà lại dành gần mười phút để nói chuyện với Hàn Đông, đúng là đặc biệt hiếm có.

Phải biết rằng, cho dù là quan lớn cấp Bộ trưởng hay thậm chí là nguyên thủ quốc gia thì Thủ trưởng nam tuần cũng sẽ không dễ dàng mà nói chuyện với người đó lâu như vậy.

Dù sao, hiện tại, tình trạng sức khỏe của Thủ trưởng nam tuần cũng không quá lạc quan, trong tình huống bình thường, ngài ấy hầu như sẽ không tiếp khách.

Lần này, ngài ấy lại có thể tự mình tới đây nói chuyện nửa tiếng đồng hồ, cũng chính là vì rất coi trọng lão chiến hữu Hàn lão thái gia.

Hàn Đông lúc này mới nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi cùng với Thủ trưởng nam tuần, ngoại trừ hỏi hắn về tình hình công tác, Thủ trưởng nam tuần còn nói chuyện cà giải thích một ít về cải cách mở cửa, về kiến thiết kinh tế và về xây dựng Đảng, tuy là nói không nhiều thế nhưng mỗi câu, mỗi chữ đều là những lời vàng ngọc, khiến người nghe tỉnh ngộ.

- Lão nhân gia ngài ấy tuy rằng tuổi đã cao, thế nhưng kế sách xây dựng đảng và kiến thiết quốc gia lại có cái nhìn toàn diện đến hơn chục năm sau, cái này thật đúng là đâu có mấy người có thể so sánh được.

Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng.

Chương trình thời sự buổi tối phần đầu tiên là đưa tin về Thủ trưởng số 1 và số 2 ở Trung ương, sau đó là tin tức Phó chủ tịch Cổ đến chúc thọ Hàn lão thái gia, ước chừng dài khoảng hơn một phút, chủ yếu đều là hình ảnh Phó chủ tịch Cổ và Hàn lão thái gia nói chuyện với nhau, bên cạnh cũng có dòng chữ thuyết minh chúc mừng Hàn lão thái gia thượng thọ tuổi tám mươi.

Tuy rằng phần tin tức có lược bỏ đi phần Cổ Thần Dương nói chuyện với Hàn Đông, thế nhưng Hàn Đông vẫn thấy được hình ảnh của mình trên mục tin tức.

Trên hình ảnh, Hàn Đông trông giống như một người thư ký ngồi ở phía sau Hàn lão thái gia, bộ dạng dường như là đang rất chăm chú lắng nghe.

Cái này cũng không phải là chuyện đặc biệt gì, khi Cổ Thần Dương đại biểu Trung ương đến chúc thọ Hàn lão thái gia, Hàn Đông vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, mà người quay phim thì nhất định phải quay được cảnh Hàn Lão và Cổ Thần Dương gặp mặt nhau, cho nên chuyện Hàn Đông hiện lên trên hình ảnh cũng là chuyện rất bình thường.

- May mà hình ảnh khá mờ, hơn nữa, người đưa tin chủ yếu cũng chỉ chú trọng vào hình ảnh Hàn lão thái gia và Phó Chủ tịch Cổ cho nên sẽ không có nhiều người chú ý đến mình.

Hàn Đông không hy vọng có nhiều người ở Thành phố Tân Châu biết được thân phận thật sự của hắn, như vậy sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của hắn sau này.

Sáng hôm sau, Hàn Đông liền tới hỏi thăm em bé thông gia nhà bên kia, buổi chiều thì hẹn gặp Chủ nhiệm bộ phận quảng cáo kênh CCTV Hạ Thiên Tuệ và giám đốc công ty quảng cáo Thiên Tạc Quách Hạo, chủ yếu là để bàn luận về chuyện làm sao để quảng bá công tác kinh tế của Thành phố Tân Châu. Hiện tại, quảng cáo của các thành phố ở kênh Trung ương cũng rất nhiều, bởi vậy, Hàn Đông mới cảm thấy lúc này mà Thành phố Tân Châu vẫn tiếp tục chỉ quảng cáo ở kênh CCTV thôi, thì hiệu quả khẳng định là sẽ giảm xuống không ít, nếu như thật muốn làm bây giờ, thì nhất định phải tìm ra cách nào đó để thoát khỏi tình trạng này. Dù sao, Thành phố Tân Châu cũng là thành phố lớn, danh tiếng đã có từ lâu rồi, hiện tại bởi vì thực hiện việc thu hút đầu tư mà bước chân lên những bậc thang mới, rồi sau đó, giống như việc luyện võ vậy, phải dần dần thì mới có thể tốt lên được.

Hàn Đông hôm nay đến chủ yếu là để tổng kết lại công tác của kỳ vừa rồi, sau đó sẽ quyết định làm một ít phim quảng cáo về Thành phố Tân Châu. Hiện tại, có rất nhiều quảng cáo về các Thành phố rồi, nhiều như quảng cáo ngoài chợ vậy, khiến cho độ tin cậy của mọi người với những quảng cáo này đã thấp đi rất nhiều, còn không bằng cả quảng cáo ở trên báo chí nữa.

Đang lúc nói chuyện cùng hai người thì Hàn Mạn Lương lại gọi điện đến cho Hàn Đông, nói:

- Tiểu Đông, các anh em đều đang chờ cậu đây, buổi tối cùng nhau gặp mặt một chút.

Hàn Đông cười nói:

- Không được, ở đây tôi còn có hai người bạn nữa.

Hàn Mạn Lương nói:

- Cái gì? Cậu không đùa đấy chứ? Mấy anh em đều đang đợi cậu ở bên này đây.

Hàn Đông nói:

- Em đang có chuyện phải bàn bạc với Chủ nhiệm bộ phận quảng cáo kênh CCTV Hạ Thiên Tuệ và giám đốc công ty quảng cáo Thiên Tạc Quách Hạo mà.

Lúc này, Hạ Thiên Tuệ cùng Quách Hạo liền ở bên cạnh hạ giọng nói:

- Bí thư Hàn, nếu như anh có việc thì cứ đi đi, chúng tôi lúc nào cũng có thời gian mà.

Hàn Đông nghĩ thầm rằng quả thật hắn cũng ít khi có dịp được cùng tụ tập với đám anh em trong nhà, bởi vậy liền bảo Hàn Mạn Lương qua đây đón mình.

Tắt điện thoại xong, Hàn Đông nói:

- Thật ngại quá, tối nay anh em trong nhà tụ họp, tôi vốn định mời hai vị ăn cơm, thế thôi đành phải để lần sau vậy.

Hạ Thiên Tuệ cùng Quách Hạo tất nhiên là sẽ nói rằng không sao cả, bọn họ đều hy vọng được cùng kết giao với Hàn Đông, nếu Hàn Đông đã có việc, thì bọn họ cũng sẽ không tiện ngăn trở.

Không bao lâu sau, Hàn Mạn Lương đã tới nơi, anh ta cười nói:

- Chủ nhiệm Hạ, lão Quách, thật ngại quá, hôm nào sẽ cùng mấy anh uống mấy chén.

- Cậu Lương quá khách khí rồi, hai người có việc thì cứ đi đi, chúng tôi lúc nào cũng có thời gian mà.

Hạ Thiên Tuệ cùng Quách Hạo đồng thanh nói. Bọn họ đều biết Hàn Mạn Lương ở Bắc Kinh là người thuộc bang Thái Hồ, chơi đùa rất lớn, cho nên bọn họ đối với anh ta cũng vô cùng khách khí.

Còn Hàn Đông thì bọn họ thấy được là ít nhất bởi vì hắn theo chính trị cho nên sẽ không không kiêng nể gì giống như Hàn Mạn Lương vậy, hảo cảm cũng tăng lên không ít.

- Buổi tối anh em cùng nhau tụ hội ở Bát Tiên lầu, đây đúng là cơ hội thật khó có được.

Hàn Mạn Lương cười nói.

Hàn Đông nói:

- Đúng vậy. Anh em mỗi người một phương, trời nam đất bắc, quả thực rất khó có cơ hội cùng tụ họp một lần.

Hàn Mạn Lương đã sớm đặt xong phòng tốt nhất ở Bát Tiên Lầu rồi, mà mọi người cũng đã tới đông đủ.

Nhìn thấy Hàn Đông đã đến, mọi người đều ồn ào bảo hắn ngồi lên ghế trên.

Hàn Đông nhìn chung quanh một vòng, cười nói:

- Chúng ta không cần phải chú ý nhiều như vậy, vẫn cứ ngồi theo thứ tự tuổi tác đi.

Tính theo tuổi tác, thì trong số đám con cháu đời sau của Hàn lão thái gia, những người đồng lứa với hàn đông chỉ có Hàn Mạn Lương, Hầu Thân, Hầu Tiểu Anh, Trịnh Nguyệt, Tiêu Bối Bối, ngoại trừ hai cô con gái nhà họ Hồ thì Hàn Mạn Lương, Hầu Thân và Trinh Nguyệt đều lớn tuổi hơn Hàn Đông một chút.

Tuy nhiên, những người đang ngồi đây đều có thói quen lấy Hàn Đông làm người dẫn đầu, huống chi từ sau bữa tiệc mừng thượng thọ, mọi người ở đây đều cảm thấy bản thân cùng Hàn Đông quả thực chênh lệch rất lớn, ngay cả Thủ trưởng nam tuần và Phó Chủ tịch Cổ cũng đều nhớ rõ hắn, chậm chí đối với những việc hắn đã làm cũng đều biết rất rõ ràng, chỉ cần hắn cứ như vậy vững bước đi lên, thì thành quả tương lai, tuyệt đối sẽ vượt trên mức bình thường.

- Thôi được rồi. Dù sao chúng ta hôm nay cũng chỉ có sáu người thôi, cứ tùy ý mà ngồi đi, phòng cũng rất rộng mà.

Hàn Mạn Lương làm anh cả cười nói.

Tiêu Bối Bối kéo tay Hàn Đông nói:

- Em nhất định phải ngồi cùng với anh Đông.

- Em cũng vậy.

Hầu Tiểu Anh cũng dịu dàng nói.

Các cô một trái một phải ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, vẻ mặt rất hạnh phúc.

Sau đó, mọi người bắt đầu ăn cơm, uống rượu, ai nấy cũng đều khá tùy ý.

- Nào, chúng ta cùng nhau cạn một ly.

Hàn Mạn Lương giơ ly lên nói:

- Những lần tụ hội như thế này, về sau phải cố gắng tổ chức thêm nhiều mới được, bất kể như thế nào, thì tất cả mọi người chúng ta vẫn luôn là người một nhà.

- Đúng vậy, chúng ta là người một nhà.

Hàn Đông cười nói.

Vừa ăn cơm, vừa nói đến chuyện ngày hôm qua, ai nấy cũng đều hâm mộ Hàn Đông, đều nói Hàn Đông thật đúng là rất bình tĩnh.

Trịnh Nguyệt lại nói:

- Nếu ngược lại, bắt tôi phải nói về Sái Thị, thì tôi thật cũng không biết phải nói cái gì.

Hầu Khôn cũng hâm mộ nói:

- Nếu như Sái thị của chúng ta có thể được như một phần của Hàn Đông thì tôi cũng thấy thỏa mãn rồi.

Hàn Đông nói:

- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ cần chúng ta thật sự nghiêm túc mà làm việc, thì cũng sẽ giống nhau thôi. Tựa như anh Mạn Lương, anh muốn mở công ty, thì chỉ cần chọn đúng thời điểm, rồi bổi dưỡng một vài diễn viên giỏi, quay một vài bộ phim hay, thì chắc chắn sẽ thành công thôi. Bối Bối và Tiểu Anh, thì phải cố gắng chăm chỉ học hành, còn em và Trịnh Nguyệt, Hầu Thân mấy người, bước đi trên con đường làm quan, thì phải cố gắng làm ra những việc có ích thật sự, để nhân dân có được cuộc sống tốt hơn, bất kể là ở cấp bậc nào, cũng đều là một loại thành công. Vì vậy, chỉ cần chúng ta chú trọng làm tốt công việc của chính mình, thì những người anh em khác, dù ở bất cứ, cũng đều sẽ cảm thấy vui vẻ thay cho chúng ta.

Tiêu Bối Bối dịu dàng nói:

- Anh Đông, anh nói rất hay và sâu sắc.

Hàn Mạn Lương cũng hiểu được ý tứ của Hàn Đông:

- Tiểu Đông nói đúng, bất kể chúng ta làm gì, chỉ cần là thực sự chú tâm đi làm, đi trên con đường chính, như vậy anh em một lòng, ai cũng sẽ đều có công. Chúng ta tuy rằng không làm việc chung trong cùng một ngành, một người một phương, thế nhưng trước sau gì vẫn là người một nhà, một người được vinh hiển thì mọi người cũng sẽ được vinh hiển, một người đau thì tất cả cũng sẽ đau, cho nên mọi người bất kể có làm gì thì cũng đều bải bước đi cho ổn, cho kiên định, thì bất kể gặp biến cố gì, cũng đều sẽ trở thành chuyện nhỏ mà thôi.

- Đó là chuyện đương nhiên, bất kể là ai, dùng cách nào để chơi tôi bây giờ đều đã tàn lụi cả rồi.

Trịnh Đồng cười nói.

- Điều đầu tiên phải giữ, chính là tiền bạc không thể lấy loạn được.

Hầu Thân cũng nói:

- Tôi cũng thấy vậy.

Hai người bọn họ đều đang lăn lộn bên trong con đường làm quan, hiện tại đã đều là cán bộ cấp Trưởng phòng. Tuy rằng nếu so với Hàn Đông, thì còn kém rất nhiều, thế nhưng lấy tuổi tác bây giờ của bọn họ mà nói, thì cũng đã là rất không tồi rồi. Hơn nữa, sau lưng bọn họ cũng đều có bối cảnh, chỉ cần cố gắng làm thật tốt, thì sau này cũng vẫn là rất có tiền đồ.

Tuy rằng trong lúc các anh em tụ hội, Hàn Đông vẫn không kìm được mà cảnh tỉnh mọi người, hy vọng mọi người không ai làm điều xằng bậy, chỉ cần mọi người không làm những điều trái pháp luật, loạn kỷ cương, thì tất cả mọi chuyện đều trở nên dễ dàng, thậm chí, mọi người có thể làm gì cũng được, chỉ cần không gây ra vấn đề lớn, thì cũng sẽ không làm sao cả. Thân là người một nhà, Hàn Đông không hy vọng bất cứ ai xảy ra chuyện, con đê dài ngàn dặm, nhiều lúc cũng bị vỡ chỉ vì một tổ kiến nhỏ, cho nên mọi người cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.

Hơn nữa, hàn đông tuy rằng tuổi tác không phải là lớn nhất, thế nhưng quả thật Hàn Đông phát triển được rất tốt, bước đi cũng rất trầm ổn, hiện tại ai cũng đều nhìn ra được, Hàn Đông chính là đối tượng được chú trọng bồi dưỡng trong thế hệ đời thứ ba nhà họ Hàn, cho nên, ở đây, phân lượng lời nói của Hàn Đông là nặng nhất, hắn nói những lời đó, cũng là vì để tốt cho tất cả mọi người mà thôi.

Ăn cơm xong, Hàn Mạn Lương nói:

- Thời gian còn sớm, chúng ta đi hát tiếp đi, tôi đã đặt phòng tốt nhất ở Tử Hợp Các rồi.

- Hay quá, đã lâu không được đi hát rồi.

Tiêu Bối Bối hưng phấn nói.

Mọi người kéo nhau ra khỏi phòng, một đám ai nấy cũng đều trẻ tuổi, hăng hái.

- Hừ.

Đúng lúc này một tiếng “Hừ” truyền đến khiến cho Hàn Đông phải quay đầu lại. Vừa quay lại thì thấy ở phòng bên cạnh vừa lúc cũng có mấy người đi ra, mà người vừa mới “Hừ” một cái kia, chính là người lúc trước tùng bị hắn thu thập qua, Mã Bình Nguyên.

Mà người đang đứng bên cạnh Mã Bình Nguyên, chính là đối thủ số mệnh của Hàn Đông, Tô Xán! Hiện tại, y đang nhậm chức ở Bộ Dân chính, cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở.

Hàn Đông và Tô Xán hai người tuổi tác hơn kém nhau không nhiều, cấp bậc cũng giống nhau, có thể coi như là kỳ phùng địch thủ, hơn nữa đối phương cũng có bối cảnh rất lớn, hai người không ai kém ai, số phận cũng đã định trước giữa hai người chính là quan hệ cạnh tranh lẫn nhau.

Tô Xán lúc này trên mặt đang mang theo nét cười thản nhiên, ánh mắt nhìn thẳng vào Hàn Đông, thản nhiên nói:

- Hàn Đông cũng ở trong này ăn cơm à?

Hàn Đông gật đầu, mỉm cười nói:

- Đúng vậy, không ngờ được là lại gặp mặt nhau trong này.

Tô Xán bước lên trước vài bước, trên mặt vẫn mang theo nét cười thản nhiên như trước, nói:

- Nếu đã gặp mặt thì hãy cùng nhau uống trà đi.

Tô Xán bước lên trước vài bước, trên mặt vẫn mang theo nét cười thản nhiên như trước, nói:

- Nếu đã gặp mặt thì hãy cùng nhau uống trà đi.

Y cười rất tao nhã khiến cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng như gió.

Mã Bình Nguyên đứng bên cạnh Tô Xán, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Hàn Đông, mang theo ý hận.

Hai người khác đứng bên cạnh Tô Xán thì có chút hơi nghi hoặc đánh giá Hàn Đông, phỏng chừng đây là lần đầu tiên bọn họ được gặp trực tiếp Hàn Đông, đối với người trẻ tuổi đại danh đỉnh đỉnh này, tất nhiên là sẽ đều cảm thấy vô cùng tò mò.

Mấy năm nay tuy rằng Hàn Đông chỉ chủ yếu phát triển ở cơ sở thế nhưng danh tiếng của hắn thì lại được truyền bá rộng rãi ở khắp Bắc Kinh.

Đặc biệt là bang Thái Hồ này thì lại càng thêm quen thuộc với cái tên Hàn Đông, bởi vì các bậc cha chú mỗi khi giáo huấn bọn họ thì đều luôn lấy Hàn Đông ra làm ví dụ, luôn bắt bọn họ phải cố gắng mà học tập Hàn Đông.

Cho nên rất nhiều người trẻ tuổi ở Bắc Kinh vô cùng quen thuộc với cái tên Hàn Đông này, thậm chí có người còn biết được một vài chuyện lớn mà Hàn Đông đã từng làm.

Chẳng qua, tất cả mọi người đều chưa từng được thấy qua Hàn Đông này rốt cuộc trông như thế nào, chỉ nhớ kỹ tên mà chưa từng được biết mặt hắn.

Hiển nhiên là hai người đứng bên cạnh Tô Xán kia đã từng được nghe nói qua tên tuổi của Hàn Đông, hôm nay là lần đầu tiên được nhìn thấy Hàn Đông bằng xương bằng thịt, cho nên không kìm nổi mà đánh giá một phen.

Hàn Đông trên mặt cũng mang theo ý cười thản nhiên. Đây là lần gặp gỡ thứ hai của hắn và Tô Xán, cũng là lần thứ hai Tô Xán mời Hàn Đông ngồi cùng.

Có thể thấy được, dường như Tô Xán rất có thành ý, rất hy vọng được ngồi xuống cùng tâm sự với Hàn Đông.

Tuy nhiêm, hôm nay, Hàn Đông cùng đám anh em trong nhà tụ họp, không tiện ngồi uống trà cùng Tô Xán.

Mặt khác, Hàn Đông cũng muốn nhìn xem, nếu như bị hắn vài lần liên tiếp từ chối, Tô Xán sẽ có phản ứng như thế nào.

- Thật ngại quá, hôm nay tôi và đám anh em trong nhà gặp mặt, không có thời gian ngồi uống trà được, hẹn anh lần sau vậy.

Hàn Đông thản nhiên nói.