Người Cầm Quyền

Chương 461: Người hãm hại




Hứa Kiến Thế nói gì cũng không ngờ rằng, trên đường đi tùy ý đâm phải chiếc BMW, cuối cùng lại dính dáng đến Hàn Đông.

Anh ta đứng ở dưới lầu, trong lòng hết sức buồn phiền, dường như Hàn Đông cũng đến thành phố Tân Châu chưa được mấy ngày, bản thân đã gặp anh ta được mấy lần. Hôm đó, chuyện của Phan Lợi Chương, Hàn Đông cũng ở đó. Bây giờ lại có Hàn Đông, còn lần này, chuyện đâm xe, anh ta có thể giải thích được, nhưng chuyện uống rượu vào buổi trưa, anh ta cũng không dễ nói ra một cách rõ ràng.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, Hứa Kiến Thế không còn cách nào khác liền đi lên lầu.

Việc đã đến nước này, Hứa Kiến Thế cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng mà thôi.

Chỉ có điều trong lòng anh ta quả thực tức nghẹn lại, trong lòng nghĩ lẽ nào Hàn Đông là khắc tinh của mình, sao chuyện gì cũng đều dính dáng đến hắn vậy.

Lúc này, trong phòng thẩm vấn, còng tay của Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không vẫn chưa được mở ra, dù sao họ cũng không có chịu khổ. Chuyện này nếu đã có liên quan đến Hứa Kiến Thế, vậy thì phải để Hứa Kiến Thế tự mình đến mở còng tay ra.

Vốn dĩ trưởng đồn công an Kim Giang Tô Gia Hạo phải là người mở còng cho họ, tuy nhiên Lữ Nam Phương không cho làm. Anh ta có hai lí do: một là lúc trước anh ta tận tai nghe Hứa Kiến Thế giao cho Tô Gia Hạo phải xử lý xong xuôi mình và Ngưu Chí Không, hai là Hứa Kiến Thế thân là Cục trưởng cục Công an, cho dù không có sự giao phó của anh ta, cấp dưới của anh ta làm ra chuyện như vậy, vậy thì anh ta cũng phải có trách nhiệm.

Lữ Nam Phương tuy bình thường cười đùa cợt nhả, nhưng khi đụng vào lại rất khó chơi.

- Để Hứa Kiến Thế đích thân mở còng tay cho tôi.

Lữ Nam Phương kêu gào nói.

Còn lúc này, Hứa Kiến Thế đúng lúc đi đến cửa. Nghe thấy lời này, mặt của anh ta càng đỏ hơn.

“Mẹ nó, ông đây vui vẻ chạy đến đây làm gì chứ, lúc trước sao không tìm lý do gì để không đến nhỉ.” Trong lòng Hứa Kiến Thế buồn phiền nghĩ, dù sao đã khiến cho Hàn Đông không hài lòng, vậy thì vừa nãy tùy tiện tìm lí do nói mình đang phải đôn đốc vụ án gì đó, không phải là được sao?

Tuy nhiên, bây giờ bất luận anh ta nghĩ gì đều không còn tác dụng gì nữa, nhìn thấy Hứa Thế Kiện mặt mũi đỏ bừng đi vào trong, mọi người đều nhìn anh ta.

Tô Gia Hạo nói thầm một tiếng:

- Cục trưởng Hứa.

Trong lòng đã mất hết can đảm, vừa nãy lúc Tả Nhất Sơn gọi điện, anh ra liền đoán ngay ra được thân phận của Hàn Đông, bây giờ Hứa Kiến Thể quả nhiên trong 10 phút đến được đây, điều này khiến cho dự đoán của anh ta càng được chứng thực. Trong tình huống này, anh ta biết bất luận là bên nào đều không thể tha cho mình, chứ đừng nói đến vị trí của chức trưởng đồn công an bé nhỏ này. Bộ cảnh phục này có thể được tiếp tục mặc, đều đã trở thành vấn đề rồi.

- Tôi thực sự bị oan mà.

Trong lòng Tô Gia Hạo buồn bực kêu lên. Đương nhiên nỗi oan khuất mà anh ta gọi nhất định là không có ai đi nghe rồi.

Vẻ mặt Hứa Kiến Thế lo lắng, trong lòng buồn bực, tiến thêm mấy bước rồi nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn.

- Bây giờ là lúc nào rồi?

Hàn Đông lạnh lùng hỏi.

Trong lòng Hứa Kiến Thế trầm xuống, Hàn Đông quả nhiên nói về chuyện uống rượu của mình.

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi

- Văn kiện của Thành ủy đều là đồ trang trí sao?

Hàn Đông căn bản không cho Hứa Kiến Thế cơ hội để giải thích

- Ủy ban nhân dân thành phố quan nói thế nào về lệnh cấm uống rượu?

Chuyện buổi trưa cấm uống rượu, Thành ủy có văn kiện, Ủy ban nhân dân thành phố cũng có văn kiện. Hứa Kiến Thế là Cục trưởng Công an thành phố, cán bộ của Đảng, đồng thời cục Công an lại là một trong ba ban ngành mà Ủy ban nhân dân thành phố tạo nên, bởi vậy, hai văn kiện này đối với anh ta mà nói, đều có thể có tác dụng.

Trong lòng Hứa Kiến Thế rất căng thẳng, anh ta là Phó bí thư, là người của Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương. Còn Trần Phúc Xương lại ở cùng một phe với Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến. Hàn Đông thật sự muốn truy cứu chuyện này, đến lúc đó Chủ tịch thành phố người của hai bên Hạ Kim Cường, Phó bí thư Ngụy Du Vĩ chắc chắn đều muốn giậu đổ bìm leo, một hình thức xử phạt thì sao có thể chạy thoát được đây, cho dù Bí thư Thành ủy cũng không cứu được anh ta:

- Chủ tịch thành phố Hàn, trưa nay tôi

- Tôi không muốn nghe lời giải thích của anh, đến lúc đó anh hãy giải thích cho Bí thư Hề và Chủ tịch thành phố Hạ đi.

Hàn Đông lạnh lùng nói:

- Bây giờ việc giải quyết trước mắt là, tôi hỏi anh, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh bảo người ta bắt họ lại, còn bảo tôi mang tiền đến đây. Năm mươi ngàn, thật không ít đâu, không phải là anh bị thương hay sao?

Bây giờ Hứa Kiến Thế chỉ đau đầu, anh ta lại nghĩ đến điểm này, hình như lúc đâm xe, dường như là mình vị phạm luật, trách nhiệm hẳn là của bản thân mình rồi. Cho dù bản thân có đùn đẩy chuyện này cho đồn công an Kim Giang tự làm, nhưng sau khi xảy ra chuyện, bản thân lại không ở hiện trường giải quyết, còn chuyện bên kia bị bắt lại, người sáng suốt đều biết chuyện này có liên quan đến mình, huống hồ lúc đó cảnh sát mà mình giao phó lại phải xử lý hai người này, chính là không biết đồn trưởng kia đã nói ra hay chưa?

- Ha ha, cục trưởng Hứa, trước đó không phải anh đã giao phó cho mấy viên cảnh sát này hay sao, phải xử lý chúng tôi cho tốt cơ mà. Bây giờ xem ra có chút thất vọng rồi phải không. Trưởng đồn công an này hình như không nghe lời anh thì phải, bắt chúng tôi lại, không có hành động gì hơn nữa.

Lữ Nam Phương nói với giọng châm biếm. Tuy anh ta chỉ bị còng tay lại, không chịu sự đối xử gì khác nữa, nhưng thể diện này anh ta bất luận thế nào phải tìm bằng được một Cục trưởng Công an bé nhỏ, chắc chắn phải dạy cho anh ta một bài học mới thôi.

Sự buồn bực trong lòng Hứa Kiến Thế có thể thấy được, hai người này có Hàn Đông đứng sau, bản thân lần này lại đụng vào người không nên đụng rồi.

Lúc này Ngưu Chí Không cũng nói:

- Cục Công an của thành phố Tân Châu quả nhiên không giống những nơi khác, lần trước được gặp Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi phải đưa ra kiến nghị mới được.

Ngưu Chí Không biết rõ Hàn Đông bây giờ vừa đến thành phố Tân Châu, có thể lời nói ra vẫn chưa hoàn toàn có chỗ đứng, bởi vậy cho dù lần này gặp phải một chút vấn đề về Hứa Kiến Thế, nhưng nếu muốn lấy uy, dường như vẫn chưa đủ.

Bởi vậy anh ta liền lôi cả Phạm Đồng Huy ra, cùng coi như là gây áp lực cho Hứa Kiến Thế, phối hợp cùng với Hàn Đông hành sự.

Lữ Nam Phương vừa nghe, cùng nhanh chóng hiểu ra được dụng ý của Ngưu Chí Không, cười lạnh một tiếng, nói:

- Đúng vậy, xem ra sau này tôi phải đến thành phố Tân Châu chơi, phải mời Lôi tư lệnh phái hai vệ binh từ quân khu tỉnh đến bảo vệ. Nếu không thì, lần sau lại gặp phải Cục trưởng Hứa thì phiền phức rồi.

Người mà anh ta nói chính là Tư lệnh Quân khu tỉnh Lôi Bằng. Tuy anh ta chủ yếu quản là quân khu tỉnh, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, vậy thì quyền biểu quyết phiếu đó không thể coi thường được rồi.

Trong lúc hai người nói giỡn, đã xuất hiện hai ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.

Khuôn mặt của Hứa Kiến Thế vốn đỏ bừng, lúc này đã chuyển từ đỏ sang trắng rồi. Hai người này là gì vậy chứ. Mẹ nó, lúc trước đâm vào, không nói thì có tình cảnh như vậy sao, bây giờ đợi đến lúc Hàn Đông đến mới nói ra, đây là có ý gì? Giả chết bắt quạ vui lắm hay sao?

Đương nhiên anh ta sẽ cho rằng Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không đang nói láo, dù sao bây giờ Hàn Đông đang ở đây, họ cũng không cần thiết phải nói láo để dọa mình. Đồng thời, cho dù hai người họ không thể ảnh hưởng đến hai ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kia, nhưng chỉ cần có thể nói lời này, khiến cho hai người kia biết có chuyện như vậy, vậy thì những ngày tháng sau này của mình sẽ khó khăn rồi đây.

Tuy rằng Hứa Kiến Thế biết rõ, bản thân là cán bộ cấp Cục trưởng, căn bản không thể lọt vào trong mắt của hai ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kia, nhưng hai ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kia nếu như thể hiện một chút với Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến, hay Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường, hay là Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương, ai trong số họ đều sẽ không bỏ qua cho mình đâu. Cho dù anh ta là thân tín của Trần Phúc Xương, nhưng nếu như lãnh đạo Tỉnh ủy tỏ vẻ không hài lòng, không cần nghĩ, Hề Hiểu Kiến cũng sẽ đẩy mình đi một cách nhanh nhất.

Những người khác ở trong phòng đều trợn tròn mắt, trưởng đồn công an Tô Gia hạo ngơ ngác nhìn Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không đang ung dung ở đó, trong lòng nghĩ hai người này vốn dĩ có chỗ dựa rất lớn ở phía sau, nhưng trước đó không ngờ họ không để lộ một chút gì ra cả, còn kêu gọi điện thoại cho người ta mang tiền đến. Kết quả lại gọi ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố Hàn Đông đến, bây giờ lại xảy ra hoàn cảnh như vậy, đây đều là những người gì vậy?

- Mặt rỗ không gọi mặt rỗ, cái này gọi là người hãm hại.

Lúc này, trong lòng Tô Gia Hạo bỗng nhiên nhớ đến lời nói này. Nhìn vẻ mặt cười ác ý của Lữ Nam Phương, anh ta cảm thấy người này quả thực giống như một tên ác ma đang ăn tươi nuốt sống vậy.

Còn về viên cảnh sát trẻ tuổi kiêu ngạo nói chuyện với Hàn Đông trong cuộc điện thoại trước đó, lúc này sớm đã mềm nhũn chân ra rồi. Nếu không phải dựa vào chỗ gì đó vững chắc, sớm đã ngã ra đất rồi. Người này bỏ ra không ít tiền để thiết lập mối quan hệ, khó khăn lắm mới vào được trong đội ngũ cảnh sát. Chuyện này xảy ra, chỉ sợ bộ cảnh phục này sao có thể được tiếp tục mặc nữa đây.

- Xin lỗi hai người. Đây đều là hiểu lầm thôi.

Bây giờ Hứa Kiến Thế cũng mất hết can đảm, nếu như chỉ là Hàn Đông, có lẽ sẽ còn náo loạn hơn nữ. anh ta nhiều nhất bị xử phạt, bị Thành ủy gửi thông báo phê bình, phạt chút tiền gì đó, nhưng thêm vào việc trước mắt của hai người này vừa làm, vậy chuyện này không còn đơn giản như thế nữa, đừng nói đến cục trưởng chưa chắc đã làm được, thậm chí có thể từ vị trí cục trưởng lui xuống dưới cũng trở thành một vấn đề. Dù dù là một Cục trưởng cục Công an, những chuyện qua tay anh ta nhiều như vậy, phía dưới mông mình cũng không sạch sẽ gì đâu.

Vì vậy Hứa Kiến Thế bây giờ cũng bất chấp còn có vài viên cảnh sát nhỏ đang đứng nhìn ở bên cạnh, chắp tay xin lỗi:

- Tôi xin lỗi hai người, vừa nãy quả thực là hiểu lầm. Lúc đó tôi phải đi làm việc gấp, hai vị muốn xử phạt tôi thế nào cũng được, xin hai vị hãy bớt giận.

Hứa Kiến Thế vừa nói, liền lấy chìa khóa ra, đưa lên phía trước mở còng tay cho Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không.

Lúc anh ta vừa đến, liền nghe thấy Lữ Nam Phương kêu mình phải đích thân mở còng cho anh ta.

Bây giờ điều anh ta nghĩ chính là, nếu chỉ như vậy, thì tốt quá rồi.

Nhìn thấy nụ cười của Hứa Kiến Thế còn khó coi hơn cả khóc, trong lòng những người khác cũng vô cùng kinh ngạc

- Ha ha, Hứa Kiến Thế cũng là tự mình tìm đường chết mà thôi. Hai người này, ngay cả Đảng ủy Công an thành phố Vinh Châu đều tự mình rút lui rồi.

Chu Chính nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy thương thay cho Hứa Kiến Thế, đương nhiên trong lòng anh ta có chút vui mừng. Dù sao tối hôm đó vì chuyện của Phan Lợi Chương, Hứa Kiến Thế tỏ ra không chút khách khí với Chu Chính, vì vậy bây giờ thấy Hứa Kiến Thế kinh ngạc, trong lòng anh ta rất thoải mái.

“Bên cạnh lãnh đạo đều là những người gì vậy!” Trong lòng Tả Nhất Sơn kinh ngạc vô cùng, đồng thời rất hưng phấn: “Đi theo lãnh đạo quả thực không sai, tương lai tiền đồ sẽ rộng mở.”

- Chậm một chút, tay của tôi đau quá.

Lúc Hứa Kiến Thế đến mở còng, Lữ Nam Phương gây khó dễ bằng việc kêu la, trong miệng còn phun ra một ít nước miếng, bắn đầy lên mặt của Hứa Kiến Thế.

Anh ta cố ý đó!!!