Người Cầm Quyền

Chương 456: Đừng tưởng đã là Cục trưởng




Nhất Sơn, gọi điện bảo Phạm Huệ Đức tới đây!

Tiễn Hạ Kim Cường đi xong, Hàn Đông nói.

- Vâng, Chủ tịch thành phố.

Tả Nhất Sơn thấy sắc mặt của Hàn Đông không được tốt, nghĩ thầm rằng tên Phạm Huệ Đức kia chỉ sợ sẽ gặp họa rồi. Anh ta tìm số điện thoại của văn phòng Phạm Huệ Đức xong, gọi điện đến, nói:

- Cục trưởng Phạm đấy à, tôi là thư ký của Chủ tịch Thành phố Hàn, Tả Nhất Sơn, mời anh lập tức qua đây một chuyến.

Giọng điệu của Tả Nhất Sơn rất bình thản, nghe không ra bất cứ một tia cảm xúc gì, sau khi nói xong liền lập tức tắt điện thoại.

Phạm Huệ Đức cầm lấy ống nghe, sắc mặt vô cùng khó coi, người gọi điện thoại đến chỉ là thư ký của Hàn Đông thôi mà đã có giọng điệu như vậy rồi, xem ra, Hàn Đông khẳng định là không ưa ông ta. Phỏng chừng là vì chuyện tăng thêm phòng ban, dù sao thì ông ta cũng không trực tiếp đến báo cáo với Hàn Đông mà lại đến nói với Hoa Khâu Thụy, là ông ta không tuân theo quy củ trước.

- Cũng không biết Khâu Thụy nói chuyện như thế nào nữa.

Phạm Huệ Đức buồn bực nghĩ trong lòng, bỏ điện thoại xuống, đang chuẩn bị ra ngoài thì điện thoại lại vang lên.

Lần này là do thư ký của Hạ Kim Cường, Chu Kiệt Trác gọi tới.

- Cục trưởng Phạm, tôi ở Văn phòng Ủy ban nhân dân Chu Kiệt Trác, Chủ tịch Hạ bảo tôi báo cho ông, chuyện các ông muốn xin là không thích hợp, nếu như muốn xin lại một lần nữa, thì tốt nhất là nên xin cho hai khoa kia thành lập kết cấu lâm thời mà thôi.

- Vâng, tôi nhất định nghe theo chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hạ.

Phạm Huệ Đức nghe xong, liền hiểu được là đã có chuyện gì xảy ra, trong lòng thoáng thở phào một hơi, lập tức đi đến văn phòng, chỉ cách cho An Vĩnh Hào xin lại lần nữa, đồng thời cũng thuật lại lời nói của Chu Kiệt Trác.

Sau đó, Phạm Huệ Đức liền lên xe đi tới Ủy ban nhân dân Thành phố, sau khi tới bên ngoài văn phong của Hàn Đông, ông ta cung kính nói với Tả Nhất Sơn:

- Thư ký Tả, xin chào, tôi là Phạm Huệ Đức ở Cục Xúc tiến đầu tư.

- Xin chào Cục trưởng Phạm, Chủ tịch thành phố Hàn đang bận, ông ngồi chờ ở đây trước một lát đã.

Tả Nhất Sơn mỉm cười nói. Vừa rồi, Hàn Đông đã có chỉ thị, nếu như Phạm Huệ Đức tới đây thì cứ để cho ông ta chờ ở bên ngoài nửa tiếng trước rồi nói.

Phạm Huệ Đức gật đầu, nghĩ thầm đây là Hàn Đông đang muốn sửa trị mình đó mà. Vậy thì cứ chờ đi, dù sao thì sống hay chết thì cũng vẫn phải đi qua cửa này.

Lúc này, Tả Nhất Sơn cũng cúi đầu xuống viết gì đó, không có đi pha trà cho Phạm Huệ Đức. Anh ta là thưu ký của Hàn Đông, tất nhiên là phải làm việc dựa trên thái độ của Hàn Đông. Rất hiển nhiên, Hàn Đông lúc này đang vô cùng bất mãn với Phạm Huệ Đức, nếu không thì cũng đã không để cho ông ta ở ngoài đợi nửa tiếng đồng hồ, đây cũng là lần đầu tiên Tả Nhất Sơn gặp phải tình huống như vậy.

Nửa tiếng nói dài cũng không dài, thế nhưng, đối với Phạm Huệ Đức mà nói, thì đúng thực cũng là một lại dày vò. Ông ta đã vài lần tươi cười đi đến mời Tả Nhất Sơn vào xin chỉ thị của Hàn Đông, thế nhưng Tả Nhất Sơn vẫn chỉ có nhìn thời gian biểu, chứ không có trả lời.

Gặp chuyện thế này, Phạm Huệ Đức cũng không có biện pháp nào. Tuy rằng hiện tại, ông ta đang vô cùng tức giận Tả Nhất Sơn, thế nhưng cũng không thể làm gì được anh ta.

- Người này muốn đối nghịch với Chủ tịch thành phố Hàn, quả thực chính là tự tìm đường chết.

Tả Nhất Sơn âm thầm quan sát nét mặt của Tôn Hải Đàn, ước chừng nửa giờ đã qua, mới đứng dậy, gõ cửa đi vào xin chỉ thị của Hàn Đông, rồi ra ngoài nói với Phạm Huệ Đức:

- Cục trưởng Phạm, Chủ tịch thành phố Hàn mời ông đi vào.

- Cảm ơn thư ký Tả.

Phạm Huệ Đức tuy rằng trong lòng vô cùng buồn buwch, thế nhưng bên ngoài vẫn biểu hiện vô cùng cảm kích. Gõ cửa đi vào xong, Hàn Đông đang ngồi ở phía sau bàn làm việc đọc văn kiện. Phạm Huệ Đức đi lên phía trước, cung kính nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, chào ngài, ngài tìm tôi có việc gì chỉ bảo?

Hàn Đông ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, ngay cả đầu cũng không nâng lên, tiếp tục đọc văn kiện trong tay.

Trong lòng Hàn Đông hiện tại đã hoàn toàn liệt Phạm Huệ Đức vào danh sách những người không thể dùng rồi. Tuy rằng ở hội nghị tọa đàm lần trước, thái độ của Hàn Đông đối với Phạm Huệ Đức không được tốt lắm, thế nhưng hắn vẫn để lại cho ông ta một cơ hôi. Tuy nhiên, chuyện hôm nay đã khiến cho Hàn Đông hoàn toàn buông bỏ người này.

Phạm Huệ Đức thấy thế, chỉ có thể yên lặng đứng nơi đó, trên mặt mang theo nụ cười cung kính, thắt lưng hơi cong, bộ dáng kính cẩn.

Lúc này, Hàn Đông lại tiếp tục đọc văn kiện thêm mười phút nữa rồi mới ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi, hỏi:

- Ông có chuyện gì?

- Mẹ nó, là anh gọi tôi tới, lại còn hỏi tôi có chuyện gì nữa à!

Phạm Huệ Đức trong lòng phẫn nộ nghĩ, thế nhưng lời này có đánh chết ông ta cũng không dám nói ra trước mặt Hàn Đông.

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi đến để báo cáo công tác của Cục Xúc tiến đầu tư.

- Vậy à?

Hàn Đông thản nhiên nói, không hỏi thêm gì mà cũng không bảo Phạm Huệ Đức ngồi xuống.

Phạm Huệ Đức biết Hàn Đông làm như vậy là muốn trừng trị mình, cho nên chỉ có thể mặt dày mà đem chuyện thiết lập thêm có cấu lâm thời nói ra, xin Hàn Đông cho chỉ thị.

- Tôi biết rồi.

Nghe ông ta nói nửa ngày xong, Hàn Đông chỉ vẻn vẹn trả lời vài từ ngắn ngủn như vậy.

Phạm Huệ Đức cảm thấy vô cùng uất ức trong lòng, đứng ở đó không biết nói gì nữa.

Hàn Đông cũng không để ý đến ông ta nữa, lại tiếp tục cúi đầu đọc văn kiện.

Lần này, Phạm Huệ Đức cứ phải ngây ngốc đứng ở đó mà không có cách nào.

- Mẹ nó, cứ coi như là bị phạt đứng đi.

Phạm Huệ Đức đứng ở đó buồn bực nghĩ.

Hàn Đông đọc một vài phần tài liệu xong ngẩng đầu hỏi:

- Còn có chuyện gì sao?

- Không có chuyện gì nữa, Chủ tịch thành phố Hàn nếu như không còn gì chỉ bảo thì tôi xin phép được ra về.

Phạm Huệ Đức nói xong thấy Hàn Đông thoáng gật đầu một cái liền cẩn thận lui ra ngoài. Ra đến bên ngoài, ông ta cũng không thèm chào hỏi Tả Nhất Sơn nữa, mặt mũi âm trầm đi xuống lầu.

- Lãnh đạo, tình huống ở Cục xúc tiến đầu tư có chút phức tạp.

Nguyên Á Văn gọi điện cho Hàn Đông, thuật qua lại một lần những chuyện đã phát sinh, có một số việc là do Tần Bạch Thần nói lại cho anh ta, trong đó có cả việc liên quan đến chuyện thành lập thêm phòng ban.

Lúc trước, Hàn Đông đã đoán được tình hình đại khái, bây giờ lại được Nguyên Á Văn chứng thực, trong lòng lại càng quyết tâm hoán đổi Phạm Huệ Đức này.

- Tình huống ở Cục Xúc tiến đầu tư có phức tạp thế nào thì cũng đâu có làm khó được cậu, tôi rất kỳ vọng vào cậu.

Hàn Đông mỉm cười nói.

- Lãnh đạo yên tâm đi, tôi sẽ không để anh thất vọng đâu.

Nguyên Á Văn nói. Nếu Hàn Đông đã cho anh ta trở thành quân tiên phong, vậy thì anh ta sẽ phát huy tác dụng cần có. Anh ta cungc biết, hiện giờ, Hàn Đông vẫn còn đang quan sát anh ta, nếu như anh ta biểu hiện không được tốt, thì ít nhất, thái độ của Hàn Đông đối với anh ta khẳng định sẽ khác biệt hẳn.

Tắt điện thoại, Hàn Đông mỉm cười, hắn có chút chờ mong xem tiếp theo Nguyên Á Văn sẽ có biểu hiện như thế nào.

- Cục xúc tiến đầu tư là mục tiêu đầu tiên, trước thu phục Cục xúc tiến đầu tư thì sau đó các cục còn lại sẽ không còn vấn đề gì lớn nữa.

Hàn Đông ngồi một chỗ, suy nghĩ.

Tới thành phố Tân Châu làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch Thành phố, trước mắt, hàn đông vẫn biểu hiện khá khiêm tốn. Dù sao, Hàn Đông cũng biết được, nhược điểm lớn nhất của hắn chính là tuổi trẻ, bởi vậy, gần đây, nếu như hắn làm ra động tĩnh gì đó, thì lại càng làm tăng thêm ấn tượng về sự trẻ tuổi của hắn trong lòng người khác mà thôi. Ngoài ra, Hàn Đông vẫn còn muốn quan sát thêm tình hình ở thành phố Tân Châu, đợi sau khi đã làm rõ ràng tình huống, thì hắn mới có thể hạ thủ một cách tốt nhất.

Ngoài ra, công tác thu hút đầu tư đối với một thành phố mà nói, cũng là một chuyện rất quan trọng, cũng là công tác Hàn Đông mong muốn làm được tốt nhất.

Điện thoại đi động vang lên làm Hàn Đông tỉnh lại từ trong trầm tư, vừa lấy ra thì thấy là do Lữ Nam Phương gọi tới.

- Ha ha, Chủ tịch Tiểu Đông, có bận gì không?

Lữ Nam Phương tùy tiện nói trong điện thoại.

Hàn Đông nói:

- Sao có thể không bận cơ chứ, làm gì có được thanh nhàn như anh.

Lữ Nam Phương ha hả cười nói;

- Cũng nên kết hợp giữa lao động với nghỉ ngơi chứ. Ngày mai là Chủ nhật, tôi và Chí Không sẽ đến thành phố Tân Châu thăm cậu, cậu nhóe chuẩn bị tiếp đãi cho thật tốt đó.

Hàn Đông nói:

- Được, tôi nhất định sẽ tiếp đón hai người thật tốt.

Hiện tại, Hàn Đông và Lữ Nam Phương đã là thông gia, quan hệ tự nhiên so với trước kia sẽ thân cận hơn. Hiện tại, Lữ Nhạc đã đi làm tại Ban 2 Bộ tổng Tham mưu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào tới ở cùng một chỗ với Hàn Đông được. Đương nhiên, việc này chủ yếu vẫn là do hai người chưa có chính thức kết hôn, đợi đến khi kết hôn xong rồi, Lữ Nhạc tất nhiên sẽ phải đi theo Hàn Đông. Dù sao, lấy tính chất công tác của hắn, cũng sẽ là một sự sắp xếp tốt. Dù sao, Hàn Đông cũng có chút hiểu biết về ban ngành hiện tại của Lữ Nhạc, dù gì, ở kiếp trước, hắn vẫn có chút hứng thú về phương diện quân sự.

Ban số hai Bộ tổng tham mưu Trung Hoa được thiết lập là để giải quyết nhu cầu thu thập thông tin tình báo về chiến lược quân sự. Tùy theo vị trí địa lý và tầm quan trọng của từng địa khu mà được chia ra làm các tổ nhỏ. Ban 2 có nhiệm vụ gia công và phân tích thông tin tình báo, tiến hành phân tích toàn bộ phương vị cơ bản tình báo, toàn bộ phương vị chính là tất cả các con đường tin tức để thu thập thông tin tình báo. Mỗi ngày, vào bảy giờ sáng, tổ phân tích phải đệ trình báo cáo tổng kết ý nghĩa hoạt động tình báo quân sự trong hai mươi bốn giờ trước. báo cáo này sẽ được trình lên Ủy ban quân sự Trung ương, Bộ chính trị và Chủ nhiệm các tổng bộ. Ngoài ra, Ban 2 còn có ba tổ phân tích khác nữa, phụ trách từng vùng địa lý riêng biệt, thực hiện báo cáo phân tích sâu về từng vùng đó.

Đương nhiên, hiểu biết của Hàn Đông tuy có nhiều người bình thường một chút thế nhưng cũng vẫn chỉ là một ít da lông bên ngoài mà thôi, còn tình huống công tác cụ thể của Ban 2 Bộ tổng tham mưu như thế nào, thì Hàn Đông cũng không được rõ cho lắm. Thế nhưng Hàn Đông biết, chính là vì tính phức tạp trong công tác của Ban 2 bộ tổng tham mưu, cộng thêm việc Lữ Nhạc cũng vừa mới vào đó, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể xin phép đến gặp hắn được. Có lẽ, sau này, nếu như Hàn Đông có thời gian, thì sẽ phải đặc biệt về thăm Lữ Nhạc.

Hiện tại, Hàn Đông đã tiếp nhận sự thật này rồi. nếu như hắn đã đính hôn với Lữ Nhạc, vậy thì cho dù có chưa chính thức kết hôn, thì Hàn Đông cũng vẫn phải chịu trách nhiệm với cô.

Chỉ có điều, mỗi khi nhớ đến Kiều San San, trong lòng Hàn Đông vẫn có chút tiếc nuối và áy náy. Nói một cách tương đối, thì đối với Bạch Vũ Giai, Hàn Đông cũng không áy náy nhiều như với Kiều San San, mặc dù trong lòng Hàn Đông, Bạch Vũ Giai và Kiều San San cũng quan trọng giống nhau.

Đang nghĩ ngợi lung tung thì điện thoại đi động lại vang lên, vừa lấy ra, Hàn Đông đã không khỏi cảm thán nói:

- Ha ha, vừa nghĩ đến thì đã tới rồi.

Người gọi tới là Kiều San San, cô cười nói:

- Lãnh đạo, có bận gì không vậy?

- Không bận gì cả, chỉ đang nhớ em thôi.

Hàn Đông cười nói, đây là hắn đang nói lời thật.

- Không phải chứ, giờ làm việc còn suy nghĩ lung tung hay sao.

Kiều San San nghe Hàn Đông nói vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.

- Nếu muốn nhớ tới em, thì đợi đi làm về rồi hãy nhớ.

Nghe thanh âm nũng nịu của cô, Hàn Đông không kìm nổi, nói:

- San San, qua hai ngày nữa anh sẽ đến thăm em.

Ở bên kia điện thoại, Kiều San San im lặng một lúc rồi nói:

- Vẫn cứ để em đến thăm anh đi, qua mấy ngày nữa em sẽ về nhà một chuyến, tới lúc đó, em sẽ đến chỗ anh.

Hàn Đông hỏi:

- Có chuyện gì sao?

- Cũng không có chuyện gì đâu, một mình em có thể xử lý được.

Kiều San San nói.

- Hiện tại, anh đã là lãnh đạo cấp Thành phố, dù gì thì cảm giác cũng sẽ khác biệt so với trước kia.

Hàn Đông cười nói:

- Cảm giác cúng không khác là bao, dù sao thì cũng đều có nhiều chuyện làm không xong.

- Ha ha, thật ra, nếu như có nhiều chuyện làm không xong, vậy cũng vẫn cần phải kết hợp giữa lao động với nghỉ ngơi, không cần cố sức đến mệt làm gì.

Kiều San San thân thiết nói.

Trong khoảng thời gian này, cho dù có bận như thế nào đi nữa, thì Hàn Đông cũng vẫn thường xuyên dành thời gian trò chuyện với Kiều San San. Cảm tình giữa hai người cũng không vì xa cách nhau mà phai nhạt.

Nghe Kiều San San thân thiết nói như vậy, trong lòng Hàn Đông cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, anh sẽ chú ý mà, còn em, một mình ở bên ngoài, phải nhớ chiếu cố bản thân mình thật tốt.

- Ha ha, em cũng đâu có ở một mình, bác gái cũng rất quan tâm em mà.

Trong lời nói của Kiều San San còn toát ra một tia hạnh phúc.

Trên thực tê, mẹ của Hàn Đông, Dư Ngọc Trân trước đây cũng rất vừa lòng với Kiều San San, hiện tại, lại vì trong lòng cảm thấy có lỗi với Kiều San San cho nên lại càng quan tâm Kiều San San nhiều hơn, quả thực đã coi cô giống như con gái ruột của mình, bởi vậy ngày tháng hiện tại của Kiều San San trôi qua cũng không tệ lắm.

Cùng Kiều San San nói chuyện một lúc, tâm tình của Hàn Đông lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.

Mặc kệ hắn đang ở nơi nào, thế nhưng, ít nhất vẫn có người luôn quan tâm tới hắn, ngoại trừ Bạch Vũ Giai và Kiều San San, thì còn có rất nhiều người thân khác nữa. Mọi người kỳ thật cũng đều rất quan tâm tới hắn, khiến hắn cảm thấy bản thân mình tràn đầy sức lực.

- Ít nhất, cố gắng của mình cũng có ý nghĩa.

Hàn Đông lẩm bẩm nói.

Buổi tối, Hàn Đông lại gọi điện cho Lão thái gia, báo cáo lại công tác trong khoảng thời gian này.

Lão thái gia nghe Hàn Đông báo cáo xong, cũng khích lệ hắn, cuối cùng còn tặng cho Hàn Đông mấy chữ:

- Từ từ sẽ đến, không cần gấp.

Sáu chữ này, Hàn Đông đã hoàn toàn hiểu được hàm ý trong đó. Hiện tại, Hàn Đông mới gần hai mươi sáu tuổi mà đã là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở rồi, hơn nữa, còn là một cán bộ cấp Phó giám đốc Sở có thực quyền rất lớn. Loại tình huống này ở nước Hoa Hạ quả thực là chưa từng có tiền lệ nào. Bởi vậy, Lão thái gia hy vọng Hàn Đông trong tình huống này, mỗi bước đi đều phải ổn định. Hiện tại, nhiệm vụ lớn nhất của Hàn Đông chính là củng cố, giống như một người tu thân vậy, đem tình trạng trước mắt củng cố lại một lần, trong lúc củng cố, cũng chậm rãi tích tụ lực lượng bước tiếp.

- Cho dù là cố gắng ổn định thế nhưng cũng không thể không làm gì được.

Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng.

- Nước ở trong ao, lâu ngày cũng sẽ ung thối, chỉ có như nước sông không ngừng chảy, thì mới có thể duy trì được sức sống. Chẳng qua thì công tác sau này mình sẽ phải chú ý phương thức sử dụng hơn một chút, lúc làm việc cứ duy trì khiêm tốn là được.

Lúc gần tan tầm, Nguyên Á Văn lại gọi điện tới mời Hàn Đông ăn cơm, nói rằng hôm nay là ngày cậu ta mới tới đây cho nên nhất định phải chúc mừng. Mặc dù biết rằng cậu ta chỉ lấy có mà thôi, thế nhưng Hàn Đông vẫn đồng ý. Không bao lâu sau, Chu Chính cũng gọi điện đến mời Hàn Đông ăn cơn, Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi quyết định dẫn Chu Chính đi giới thiệu với Nguyên Á Văn.

Nguyên Á Văn mời ăn cơm tại Mộng Huyễn Thành. Anh ta cũng không quyen thuộc tình hình ở Tân Châu cho nên chọn một chỗ khá gần để mời khách.

- Lãnh đạo, hôm nay là ai mời khách vậy?

Chu Chính mở cửa xe Santana cho Hàn Đông, cười hỏi.

Hàn Đông nói:

- Nguyên Á Văn, con trai Bí thư Tỉnh ủy.

- Không phải chứ, Bí thư Nguyên đêm con của ông ta điều xuống dưới tay của lãnh đạo ư.

Chu Chính vẻ mặt khoa trương nói, tuy nhiên, trong lòng anh ta lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Chỉ lấy bối cảnh của Hàn Đôn thôi, thì Bí thư Tỉnh ủy cũng vẫn phải coi trọng rồi, huống chi hiện tại, trạng thái phát triển của Hàn Đông là vô cùng tốt nữa, đổi lại, nếu là Chu Chính thì tất nhiên cũng phải nghĩ biện pháp để thiết lập quan hệ với Hàn Đông.

Hàn Đông cười nói:

- Nào có nghiêm trọng như vậy, Nguyên Á Văn cũng phải công tác mà.

Chu Chính cười ha hả nói:

- Tôi hiểu.

Đến Mộng Huyễn Thành, Nguyên Á Văn đã sớm đặt phòng xong rồi. tuy nhiên, tiểu tử này cũng không định chỉ đơn thuần ăn cơm mà thôi, đợi sau khi Hàn Đông giới thiệu cậu ta với Chu Chính xong, cậu ta bèn nói:

- Lãnh đạo, nếu cần thì gọi vài người đến đây tiếp rượu nhé.

Hàn đông sửng sốt rồi lập tức nói:

- Muốn gọi thì mình cậu gọi đi!

Nguyên Á Văn liền bĩu môi nói:

- Thế thì thôi đi, anh là lãnh đạo, phải chú ý ảnh hưởng, lần sau em và Chu Chính cùng nhau chơi.

Chu Chính ngồi bên cạnh cười ha hả, hiển nhiên là anh ta cũng rất mong chờ được phóng khoáng tự nhiên cùng với nguyên á văn. Bạn gái của Chu Chính vẫn còn đang làm việc tại Thục Đô, tạm thời cũng chưa qua đây, trong khoảng thời gian này, Chu Chính giống như một con ngựa hoang đứt cương vậy.

Nguyên Á Văn nhìn thấy bộ dáng của Chu Chính liền biết là người này cũng có triển vọng, vì vậy vỗ vai của anh ta, nói:

- Cục trưởng Chu, sau này anh phải chiếu cố nhiều hơn nhé.

Chu Chính nói:

- Cục trưởng cái gì, sau này chính là anh em. Yên tâm đi, có tình huống gì, tôi nhất định sẽ báo cho cậu.

Nhìn thấy bộ dáng hai người bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, Hàn Đông cũng không nói gì, chỉ mỉm cười rồi nói:

- Xem ra thật đúng là không nên giới thiệu cho hai người gặp nhau.

- Ha ha, lãnh đạo ghen tị.

Nguyên Á Văn cười quái dị nói.

Hàn Đông lắc lắc đầu, tưc giận nói:

- Cậu cái con người này, cũng không buồn nói với cậu nữa. Dù sao, nếu như công tác làm không được tốt, thì cũng đừng có trách tôi không khách khí.

- Xì, ở giữa chúng ta còn có một tầng nữa mà.

Nguyên Á Văn không cho là đúng, rồi lập tức nói tiếp:

- Lãnh đạo yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm tốt, cam đoan ngày tháng sau này của Phạm Huệ Đức sẽ qua không được tốt.

- Tôi cũng mặc kệ, không quản cậu nhiều, tuy nhiên, cậu cũng phải chú ý chừng mực.

Hàn Đông nghiêm mặt nói.

Nguyên Á Văn gật đầu nói:

- Yên tâm đi, em biết nên làm như thế nào mà.

Cơm nước xong, dưới sự yêu cầu tha thiết của Nguyên Á Văn, ba người lại tới phòng hát, bởi vì còn có Hàn Đông ở đây cho nên Nguyên Á Văn cũng không nhắc lại chuyện gọi người tới nữa.

Mộng Huyễn Thành là một trong những chỗ ăn chơi nổi tiếng ở Thành phố Tân Châu, tất nhiên là sẽ có đầy đủ các loại hình dịch vụ. Hơn nữa, nghe nói, đây cũng là một trong những địa điểm an toàn nhất, nhân viên phục vụ cũng được tuyển chọn chất lượng tốt nhất, bởi vậy chuyện kinh doanh vô cùng tốt.

Đương nhiên, Hàn Đông cũng biết việc này là không thể tránh được, bởi vậy cũng không thấy kỳ quái chút nào. Chỉ có điều, mặc dù ở kiếp trước Hàn Đông sống vô cùng phóng đãng, thế nhưng cũng không bao giờ đụng đến những phụ nữ chuyên nghiệp như thế này, huống chi bây giờ hắn lại là một cán bộ nhà nước, có thể đi đến những chỗ như thế nào đã là tốt lắm rồi, còn về phần làm việc lung tung lộn xộn gì đó, Hàn Đông kiên quyết sẽ không làm.

Ba người vừa uống rượu vừa ca hát. Tiểu tử Nguyên Á Văn sau khi uống rượu vào xong trỏe nên vô cùng sôi nổi, ôm cái micro hát liên tục, quả thực nghe rất giống như bệnh nhân đang thét gào.

- Cái tên này…

Chu Chính lắc lắc đầu, rót rượu cho Hàn Đông, nói:

- Lãnh đạo, tôi kính anh một ly.

- Lúc cùng cậu ta vui đùa, cậu nhất định phải chú ý một chút.

Hàn Đông thản nhiên nói. Hàn Đông vốn không nghĩ nói ra, thế nhưng nghĩ đến chuyện đã quen biết Chu Chính lâu ngày, Hàn Đông vẫn không kìm được phải nói ra. Bất kể Nguyên Á Văn có chơi đù như thế nào đi nữa, thì anh ta vẫn có vốn, còn Chu Chính thì không giống như vậy, hơn nữa, Hàn Đông cũng không hy vọng Chu Chính đi quá giới hạn, cho dù là không có chuyện gì xảy ta, thế nhưng chơi càng điên, thì xác suất gặp chuyện không may sẽ càng lớn, khả năng bị người khác nắm được sơ hở cũng nhiều hơn.

Chu Chính trong lòng cảm động, nghĩ thầm rằng Lão đại quả thật là đối xử với anh ta rất chân thành, anh ta uống cạn chén rượu rồi nói:

- Lãnh đạo yên tâm đi, tôi sẽ chú ý.

- Ấy, hai người đang nói chuyện gì vậy, Chu Chính, anh cũng hát hai bài đi.

Nguyên Á Văn đi tới lấy một chén rượu uống, vừa rồi cậu ta gầm rú một phen, bây giờ cảm thấy cổ họng hơi rát.

Hàn Đông cười nói:

- Còn nói chuyện gì nữa, chính là dặn Chu Chính không được theo cậu học hư.

- Lãnh đạo, anh đúng thật là đã tổn thương em đó.

Nguyên Á Văn ra vẻ thương tâm.

- Rốt cuộc là ai phá hư ai còn chưa biết đâu.

Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một cô gái mặt bộ váy chuyên nghiệp thất kinh chạy vào, thuận tay đóng cửa lại, sau đó đứng dựa vào cửa, vừa khóc vừa nức nở nói:

- Các vị, thật ngại quá, cho tôi trốn ở đây một lát, chốc nữa tôi sẽ đi ngay.

Hàn Đông nhíu mày, không nói gì thêm. Cô gái này, xem ra cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, trong sáng như nước, từ trang phục trên người cô thì có thể đoán được cô là nhân viên ở Mộng Huyễn Thành, cũng không biết công việc cụ thể là gì. Lúc này, vẻ mặt cô đang vô cùng hoảng sợ, khiến cho người ta cảm thấy rất đáng thương.

Chu Chính vừa chọn xong bài hát, đang muốn hát thì lại gặp phải chuyện này, liền bỏ đó, đi đến bên cạnh Hàn Đông, ngồi xuống.

Nguyên Á Văn uống một ngụm rượu rồi nói với cô gái kia:

- Nếu đã vào rồi thì cũng tới đây ngồi đi.

Cô gái kia lắc đầu, sắc mặt tái nhợt.

- Thình thịch thình thịch thình thịch…

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Cô gái kia lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhanh như chớp chạy lại, ngồi xổm trốn sau lưng ba người Hàn Đông.

- Chu Chính, cậu đi xem xem.

Hàn Đông thản nhiên nói. Tuy nhiên, hắn vẫn biết, trên thế giới này, bất cứ lúc nào và ở bất cứ chỗ nào cũng đều có thể xảy ra những chuyện không công bằng và hắn cố thể cũng không quản được hết, thế nhưng, hôm nay, nếu như đã gặp được rồi, thì cũng hãy để cho hắn nhúng tay vào một chút đi, đây cũng là lương tri tối thiểu của con người mà. Hơn nữa, vẻ mặt và bộ dáng hoảng sợ vừa rồi của cô gái kia khiến cho Hàn Đông nhất thời nghĩ đến mấy người phụ nữ kia của mình, suy bụng ta ra bụng người, Hàn Đông cũng không thể ngồi yên mà không quan tâm đến được.

Chu Chính vừa muốn đứng lên thì cửa đã bị đẩy ra, vài người sắc mặt đỏ bừng đi vào, rõ ràng là vừa mới uống rượu. Người đi đầu là một tên béo, thân hình khôi ngô, vẻ mặt dữ tợn.

- Con bé kia đâu?

Tên có bộ dạng mập mạp trừng mắt hỏi.

- Khẳng định đã trốn đi rồi.

Một tên khác nói.

- Tôi vừa hỏi thăm xong.

Nói xong, y đứng chắn ngay tại cửa, nhìn về phía sau cái bàn, chỗ người có thể trốn, rồi sau đó đi về hướng Hàn Đông bọn họ.

- Ha ha, trốn ngay ở đằng sau.

Tên có vóc dáng nhỏ thó kia nói, y vừa nhìn thấy ở phía sau có người có chân lại liền hưng phấn mà tiến lên.

Tuy rằng bên trong phòng vẫn còn ba người Hàn Đông bọn họ thế nhưng ba tên vừa vào kia lại vô cùng hống hách, coi như không có nhìn thấy ai trong phòng, cứ thế mà chạy đến tìm người.

Chu Chính đeungs lên nói:

- Các người muốn làm gì?

- Tên nhóc, đây không phải là chuyện của ngươi!

Tên có bộ dạng khôi ngô đứng ở cửa trừng mắt nói.

Chu Chính nhìn thoáng qua Hàn Đông, thấy Hàn Đông vẫn ung dung cầm chén rượu lên uống, liền hiểu được là Hàn Đông muốn giao chuyện này cho anh ta xử lý, vì thế Chu Chính nói tiếp:

- Tôi là cảnh sát, các anh biết mình đang làm cái gì không?

Anh ta biết được tác phong làm việc của Hàn Đông, vì vậy mới nói thân phận của mình ra, ngữ khí cũng khá bình tĩnh, tận lực muốn lấy lý thu phục người.

Ai ngờ tên kia vừa mới nghe Chu Chính tự xung mình là cảnh sát, đã khinh thường cười, căn bản là không thèm để trong mắt.

Còn hai tên khác thì cũng bắt đầu hành động, một trái một phải kéo cô gái kia từ phía sau ra. Cô gái kia sợ tới mức cả người run rẩy, miệng thét chói tai:

- Cứu mạng, cứu mạng.

- Ha ha, kêu nữa đi, có kêu thấu trời thì cũng sẽ không có ai cứu mày.

- Không ngờ lại dám hắt rượu, tối nay chúng tao sẽ không tha cho mày.

Hai tên kia đợi tên to béo nói xong, liền phân biệt bắt lấy tay cô gái kia, dùng sức kéo ra ngoài. Cô gái kia vừa khóc vừa thét, vừa gắt gao ôm lấy ghế của Hàn Đông.

Chỉ tiếc, sức lực của cô quá nhỏ, căn bản không phải là đối thủ của hai tên kia, rất nhanh liền bị kéo từ phía sau ra.

Hàn Đông trong lòng vô cùng phẫn nộ, mấy tên này quả thực là quá hống hách rồi. Vừa rồi, Chu Chính đẫ nói rõ thân phận mà bọn chúng vẫn còn không kiêng nể gì mà bắt người đi.

- Dừng!

Nguyên Á Văn ngồi bên cạnh tức giận mắng một tiếng, cầm bình rượu đỏ trên bàn đập mạnh vào một tên. “Binh” một tiếng, đầu tên kia liền bị đập cho chảy máu, phải buông tay cô gái kia ngồi xổm xuống đất kêu to.

Cùng lúc đó, Chu Chính cũng tiến lên, giơ thẻ cảnh sát ra, tức giận nói:

- Buông tay.

Anh ta là cảnh sát, vì vậy các làm việc tất nhiên sẽ không tùy ý giống như Nguyên Á Văn được. Mặc dù lúc này anh ta đang vô cùng tức giận, thế nhưng cũng không thể không tuân theo quy củ.

- Mẹ nó, tiểu tử thối, cút ngay, bằng không tao lột da mày.

Cái tên vẻ mặt dữ tợn tiến lại, trầm giọng nói:

- Máy biết tao là ai không, có tin là tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể khiến cho Cục Trưởng cục Hứa trừng trị mày không?

Cục trưởng Hứa ở trong miệng của y chính là Cục trưởng cục Công an thành phố Tân Châu. Y nghĩ rằng, một tên cảnh sát nho nhỏ khi nghe đến tên nhân vật cấp Cục trưởng của Thành phố, khẳng định phải sợ mà cụp đuôi chạy đi.

- Ha ha, toi sợ thật đó.

Chu Chính khinh miệt cười nói.

- Cục trưởng Hứa sao có thể có quan hệ với một tên lưu manh làm loạn trái pháp luật như ngươi!

Hàn Đông vừa nghe vậy, nguyên bản tâm tình vốn vẫn đang buồn bực cũng cảm thấy mừng thầm. Chu Chính này thật đúng là biết cách nói chuyện.

Teen kia bị Chu Chính làm cho hết chỗ nói, liền hừ một tiếng rồi lập tức lấy điện thoại đi động ra gọi, vừa chờ vừa nói:

- Tiểu tử ngươi có giỏi thì đừng chạy.

- Gọi cái con mẹ mày ý.

Nguyên Á Văn tứ giạn duỗi tay lấy một bình rượu khác đến.

Hàn Đông nói:

- Cứ để y gọi đi.

Nguyên Á Văn ngẩn ra, rồi lập tức nói:

- Vậy thì được.

Tuy nhiên, khi thấy một tên vẫn còn cầm lấy tay cô gái kia thì tức giận trừng mắt nói:

- Buông cái tay bẩn của mày ra.

Đúng lúc này, lại có bốn, năm người nữa đi vào, tất cả mặt mũi đều đỏ bừng, ồn ào nói:

- Làm sao, vẫn chưa tìm được con bé kia à?

Đồng thời, một người đàn ông trung niên cũng đi tới trước mặt tên có vẻ mặt dữ tợn kia, chắp tay nói:

- Phan Cục, xin cho tôi một ít mặt mũi, đừng gây sự ở trong này, làm như vậy, đối với tất cả mọi người đều không tốt.

Cái tên gọi là Phan Cục kia vừa gọi điện thoại, vừa nói:

- Cảm ơn ông chủ, ông yên tâm đi, tôi sẽ không làm lớn chuyện này đâu. Tuy nhiên, cô bé này, tối nay phải giao cho tôi xử lý, ông không cần phải lo nữa.

Nói xong, y liền chỉ vào cô gái đang đứng ở bên vách tường, cô gái kia hai tay ôm ở trước ngực, mặt đầy nước mắt, cả người run rẩy.

- Chết tiệt, là ai đánh đây.

Hai tên khác đi lên nâng tên bị đánh vào đầu dậy, ánh mắt băn khoăn dứng lại ở trên người ba người Hàn Đông.

- Chính là do thằng kia đánh đó.

Tên bị đánh rốt cục cũng tỉnh táo lại, lấy tay ôm đầu, chỉ vào Nguyên Á Văn nói:

- Chính là nó.

- Đáng chết, đánh nó.

Lập tức, hai tên khác liền một trái một phải tiến lên.

Nguyên Á Văn thấy thế, liền giơ tay cầm lấy một bình rượu, tuy nhiên, trong lòng cũng có chút lo lắng, dù sao đối phương cũng đang chiếm thế thượng phong, Chu Chính nói ra thân phận cảnh sát rồi mà cũng không có tác dụng, xem ra, đối phương cũng không phải là nhân vật dễ chọc vào.

- Tiểu tử, Cục trưởng Hứa bảo mày nghe điện thoại, mày có dám nghe hay không?

Lúc này, tên Phan Cục kia cầm điện thoại đi động nói với Chu Chính.

Hàn Đông nhíu mày, đứng lên, Nguyên Á Văn đang muốn giơ chai lên đánh người chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Hàn Đông đã vọt tới phía trước cậu ta, rồi ba, ba, ba vài tiếng, trong nháy mắt, mấy tên vây quanh cậu ta tất cả đều ngã lăn xuống đất.

- A…

Nguyên Á Văn sợ tới mức ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn Hàn Đông, vẻ mặt khiếp sợ.

Hàn Đông vỗ vỗ tay, lập tức đi tới phía tên Phan Cục kia. Tên kia cũng bị màn vừa rồi của Hàn Đông làm cho sợ hãi, trong nháy mắt đã đánh cho bốn người đàn ông ngã lăn trên mặt đất, người này quả thật cũng thật quá dũng mãnh đi.

Y không kìm nổi mà lui về phía sau vài bước, nói:

- Muốn làm gì, tôi là Cục trưởng cục Xây dựng.

- Hừ.

Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:

- Vậy sao, hóa ra cũng là Cục trưởng cơ à, khó khách sao lại hống hách như vậy.

- Anh đánh người là phạm pháp, anh không được lại đây.

Phan Cục thấy Hàn Đông đứng lại, nghĩ thầm phỏng chừng hắn đã bị thân phận của mình dọa cho sợ rồi.

Trong điện thoại di động không ngừng vang lên những tiếng:

- Này, này…

Hàn Đông nói:

- Chu Chính, nhận điện thoại đi.

- Vâng.

Chu Chính trả lời, tiến lên nhận lấy điện thoại trong tay Phan Cục, nói:

- Này, ông là ai?

- Tôi là Hứa Kiến Thế, cậu là ai, báo số hiệu cảnh sát của cậu đi!

Cục trưởng cục công an thành phố Tân Châu Hứa Kiến Thế rít gào trong điện thoại.

Chu Chính nhíu mày, giơ điện thoại ra xa một chút rồi nói:

- Chào Cục trưởng Hứa, tôi là Phó Trưởng phòng Công an quận Cao Bằng, Chu Chính, hiện đang xử lý một vụ án, Cục trưởng Hứa có chỉ thị gì không?

- Chu Chính?

Hứa Kiến Thế cũng hơi giật mình, lập tức nói:

- Xử lý vụ án gì chứ, đây là điện thoại của Cục trưởng Cục xây dựng Phan, cậu biết phải xử lý như thế nào rồi chứ.

Sau khi biết được thân phận của Chu Chính, giọng điệu của Hứa Kiến thế cũng dịu xuống một ít, thế nhưng vẫn lên giọng ra lệnh, dù sao ông ta ở Cục Công an cũng rất có uy quyền. Cho dù Chu Chính có không phải là cảnh sát bình thường, thế nhưng ông ta cũng sẽ không quá để tâm.

- Cục trưởng Hứa yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý việc này.

Chu Chính nói. Bên người anh ta có Hàn Đông trấn thủ, do vậy, dù là lãnh đạo trực tiếp anh ta cũng không sợ.

- Anh…anh đừng có tưởng mình đã là Cục trưởng rồi!

Hứa Kiến Thế bị chọc tức, phẫn nộ nói.