Người Cầm Quyền

Chương 381: Mở lớp




Nhìn thấy Tôn Căn Tiến là học viên của lớp bồi dưỡng cán bộ trung thanh niên trường Đảng Tỉnh ủy, nếu tính ra thì hắn và y cùng là bạn học với nhau.

Hàn Đông nhớ lại khoảng thời gian còn ở nhà Kiều Hiếu Nghĩa, danh sách thành phố Phù Thành có một người tham gia, đoán chừng đó chính là Tôn Căn Tiến rồi, chỉ là lúc ấy hắn không nghĩ đến người này là ai mà thôi.

Người này lại dám theo đuổi Kiều San San khiến Hàn Đông có ấn tượng ban đầu không tốt về y, trong lòng nghĩ tốt nhất y đừng có chọc vào hắn, nếu không hắn sẽ không khách sáo với y.

Tôn Căn Tiến nhìn thấy Hàn Đông lập tức nhớ ra cảnh ngày hôm đó, đây không phải chàng trai hôm qua ở bên cạnh Kiều San San sao? Không ngờ lại gặp mặt ở đây.

- Tên này là Thư ký của ai?

Tôn Căn Tiến thầm nghĩ, trong mắt y Hàn Đông xuất hiện ở đây chắc chắn là đi cùng một học viên nào đó tham gia lớp bồi dưỡng

Điều này khiến lòng y có một cảm giác hơn người, trong lòng thầm nghĩ:

- Xem ra tên này cũng là người trong thể chế, đoán chừng cao nhất là cấp Phó phòng, sao Kiều San San lại coi trọng hắn?

Vừa mới hơn 30 tuổi đã trở thành cán bộ cấp Cục trưởng, khiến trong lòng Tôn Căn Tiến tràn ngập cảm giác tự hào. Trong suy nghĩ của y, dù bố Kiều San San là cán bộ cấp Phó giám đốc sở nhưng thân phận y vẫn là rất xứng với cô, do vậy y luôn dày mặt theo đuổi Kiều San San. Từ trước đến giờ y chưa thấy bên cạnh Kiều San San xuất hiện hình bóng người đàn ông nào, hôm qua nhìn thấy Hàn Đông xong liền vô cùng tức giận. Y cảm thấy, chủ yếu là Kiều San San thích vẻ anh tuấn đẹp trai của Hàn Đông, tuy nhiên bây giờ y nghĩ thông suốt hơn, đó là tuy không đẹp trai bằng Hàn Đông nhưng ít ra thân phận của y hiện rõ ra đấy, không phải một kẻ mặt búng ra sữa như Hàn Đông có thể sánh bằng. Chỉ cần y bám riết không tha thì nhất định có thể lấy được lòng của Kiều San San.

Nhìn thấy Hàn Đông trong tay cầm mấy tờ giấy, ngồi vào chỗ trống bên cạnh, bắt đầu điền lý lịch. Tôn Căn Tiến thầm “hứ” trong lòng, tiến lên trước cầm tài liệu báo cáo nói với nhân viên:

- Xin chào, tôi là Tôn Căn Tiến ở thành phố Phù Thành, là học viên của lớp bồi dưỡng kỳ này, đây là sơ yếu lý lịch của tôi.

Y cố tình nói dõng dạc, chính là để khiêu khích Hàn Đông. Trong lòng y muốn cho tên nhãi kia biết rằng, ngươi không có tư cách để tranh giành với ta.

Vừa rồi y nhìn thấy trong ánh mắt Hàn Đông thoáng qua chút kinh ngạc, điều này làm cho y vô cùng phấn chấn.

Nghe Tôn Căn Tiến nói như đang khoe khoang, Hàn Đông không nhịn được bèn cười lạnh mấy tiếng. Cái tên này tự cho mình là nhân vật tầm cỡ thật sao? Nghe Kiều San San nói, y được cất nhắc làm Bí thư Thành đoàn thành phố Phù Thành chưa được bao lâu mà đã tự cho rằng rất ghê gớm?

Nói ra thì Hàn Đông ở vị trí Cục trưởng làm gần 1 năm rồi, hơn nữa lúc trước còn làm qua Chủ tịch huyện, bây giờ lại là Bí thư Huyện ủy. Tuy cùng là cấp Cục trưởng, nhưng lại mang trọng lượng giá trị mà tên Bí thư Thành đoàn Huyện ủy Tôn Căn Tiến này không thể bì kịp.

Điền xong ô trống, sau đó Hàn Đông lại đi làm thủ tục thứ hai, nộp bảng thông tin và tiền phí ở ký túc xá. Được cái trường Đảng Tỉnh ủy khá chu đáo, trước khi thu tiền đã hỏi ý Hàn Đông có muốn ở trọ trong trường không, do Hàn Đông vừa mua một căn nhà, lại gần trường nên không cần ở trong ký túc, điều này tiết kiệm cho hắn một số tiền, chỉ cần nộp tiền mua sách cùng một số phí khác là xong.

Thủ tục cuối cùng chính là lấy thời khóa biểu, đóng dấu, nhận thẻ học viên.

Làm xong các việc này coi như Hàn Đông hoàn thành thủ tục báo danh. Hàn Đông nhìn lướt qua thời khóa biểu, thời gian được xếp khá dày. Mỗi tuần của hai tháng đầu ngoài chủ nhật không có lịch ra, từ thứ hai đến thứ sáu đều là những trình học lý luận tương ứng, thời gian nghỉ ngơi và học tập nghiêm khắc, hàng ngày ít nhất có 8 tiết học, và thứ bảy lại chủ yếu là lớp thảo luận và thực tiễn, cái này cần sắp xếp linh hoạt.

- Ha ha, lại sắp phải làm học sinh một thời gian rồi.

Hàn Đông thầm nghĩ, như vậy cũng tốt. Ngoài học lớp của trường Đảng, cũng vừa khéo Hàn Đông một lòng muốn học lý luận kinh tế học. Hiện giờ Hàn Đông đã là nghiên cứu sinh hệ quản lý kinh tế của trường Tây Xuyên rồi, những thứ cần học vẫn là nên chăm chỉ học tập mới được, nếu không dưới sự nghiêm khắc của giáo sư Đinh Nhân Bách, chỉ sợ đến lúc tốt nghiệp sẽ gặp vấn đề.

Ngoài ra Hàn Đông cũng muốn mượn cơ hội này học nhiều hơn một chút, là vì xây dựng cơ sở vững chắc cho sự phát triển sau này, do đó Hàn Đông không chỉ vì mỗi mong muốn kiếm thêm một tấm bằng mới đi học.

Lúc này Tôn Căn Tiến cũng làm xong thủ tục cuối cùng, trong lòng y ngập tràn nghi vấn. Ngày trước y mơ hồ nghe được đối thoại, tên kia hình như là Thư ký của lãnh đạo nào đó, thế mà cũng giống mình, cũng là học viên của lớp bồi dưỡng cán bộ trung thanh niên. Chỉ là Tôn Căn Tiến nghĩ không ra là, nhìn dáng vẻ của Hàn Đông đoán chừng cũng chỉ hơn 20 tuổi thôi, nhỏ tuổi như vậy, lẽ nào chính là cán bộ cấp Cục trưởng trở lên, điều này cũng quá là vô lý. Cho dù là ở các bộ và Ủy ban Trung ương, trẻ tuổi như vậy cũng không dễ gì lên được đến cấp Cục trưởng.

Hàn Đông đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy mấy người báo danh trước ở trước mặt, đang nói chuyện dưới bóng cây.

Thấy Hàn Đông đi đến, một người trung niên trong số đó nở nụ cười, tiến lên trước hai bước.

- Người anh em này, anh cũng là học viên của học kỳ này à?

Hàn Đông khẽ mỉm cười, đây không phải là biết mà còn cố tình hỏi sao, có điều Hàn Đông cũng hiểu, người đến trường Đảng học, ngoài học kiến thức lý luận ra, việc tích lũy càng nhiều mối quan hệ rất quan trọng, Hàn Đông cũng hi vọng có thể quen biết với mấy người bạn cùng chí hướng.

- Vâng, tôi là Hàn Đông đến từ huyện Vinh Quang thành phố Vinh Châu, anh đây là...?

Hàn Đông mỉm cười, hỏi.

- Hàn Đông, cái tên này chúng tôi nghe như sấm bên tai.

Mấy người trung tuổi khác đến đứng vây quanh lại, thực ra bọn họ đã nghe tin Hàn Đông đăng ký từ trước rồi, bọn họ đứng nói chuyện ở đây chính là để đợi Hàn Đông.

Một hồi nói chuyện huyên náo, Hàn Đông cũng biết đại khái tình hình của 4 người này. Người đàn ông vừa bắt chuyện với hắn là Giám đốc sở Kế hoạch Tài chính tỉnh Lưu Bị Tuyên, người lớn tuổi nhất là Phó chủ tịch thành phố Kiến Dương Tiết Hiệu Lương, người cao gầy là Giám đốc sở Quy hoạch Giao thông tỉnh Vương Trung Lộ. Người hơi thấp, khuôn mặt hồng hào là Phó bí thư Huyện ủy huyện Vấn Giang thành phố Thục Đô Hách Nhận Quốc.

Trong bốn người này, Tiết Hiệu Lương là cấp Phó giám đốc sở, Lưu Bị Tuyên, Vương Trung Lộ, Hách Nhận Quốc đều là cấp Cục trưởng. Tuy Hách Nhận Quốc là Phó bí thư Huyện ủy huyện Vấn Giang, nhưng vì thành phố Thục Đô là thành phố cấp phó tỉnh, đương nhiên huyện Vấn Giang sẽ được ăn theo rồi, cấp bậc là cấp Phó giám đốc sở, do vậy Bí thư Huyện ủy Hách Nhận Quốc chính là cấp Cục trưởng.

So sánh mà nói, tuy Hàn Đông cũng chỉ là cấp Cục trưởng thôi, nhưng vị trí của Hàn Đông quả thực là hiển hách nhất, dù sao chức Bí thư Huyện ủy không phải là cán bộ trung tầng ban ngành trực thuộc tỉnh nào đó có thể so sánh bằng, cộng thêm tuổi tác của Hàn Đông còn trẻ đã nổi tiếng trong giới thể chế tỉnh Tây Xuyên rồi. Hiện tất cả các thành phố, huyện lị, đơn vị đều đang tiến hành công việc “công khai việc chính phủ” mà Hàn Đông lập ra, do vậy khi so sánh, dù bản thân là Phó chủ tịch thành phố Kiến Dương, đứng trước mặt Hàn Đông thì Tiết Hiệu Lương cũng là ảm đạm, mất oai. Trong số mấy người đó, Giám đốc Kế hoạch Tài chính tỉnh Lưu Bị Tuyên là sôi nổi nhất, y nói:

- Mọi người có duyên đi với nhau, hôm nay tôi mời khách, buổi tối mọi người xôm tụ nhé.

Hách Nhận Quốc cười nói:

- Giám đốc Lưu, tối hôm nay để tôi mời đi, Phó chủ tịch thành phố Tiết và Bí thư Hàn đều ở xa tới, Giám đốc Lưu, Giám đốc Vương lại là lãnh đạo Sở trên tỉnh, tôi ở Thục Đô, đương nhiên để tôi mời mọi người chứ.

Hàn Đông mỉm cười, người Hách Nhận Quốc này rất biết tìm cớ.

- Để tôi mời nhé, các anh đều là bậc đàn anh, để tôi thể hiện một chút hay hơn.

Giao tiếp với người khác nên phóng khoáng, lịch sự, quà cáp qua lại là rất cần thiết, với lại Hàn Đông cũng không để tâm số tiền đãi khách một bữa.

Thấy mọi người đứng đây tranh nhau mời, Tiết Hiệu Lương cười nói:

- Tôi thấy mọi người không có gì để tranh, sau này mọi người còn nhiều thời gian ngồi với nhau, còn nhiều cơ hội ngồi ăn cơm cùng. Tôi đề nghị, chúng ta tuân theo trình tự tuổi tác lớn nhỏ để luân lưu mời khách tốt nhất, như vậy không ai trốn được.

Đề nghị của y đương nhiên là nhận được sự tán thành của mọi người, vì Hàn Đông trẻ nhất nên bữa cơm lần này do hắn làm chủ.

Lúc này Tôn Căn Tiến bước ra ngoài, Lưu Bị Tuyên tiến đến bắt quen y, sau đó mời y cùng ăn cơm.

Tôn Căn Tiến nhìn Hàn Đông một cái, rồi nói:

- Xin lỗi Giám đốc Lưu, buổi tối tôi có việc khác nên không tham gia với các anh được. Hôm khác tôi mời mọi người ăn cơm.

Thật ra y cũng muốn đi cùng mọi người, dù sao cũng không dễ gì có được một cơ hội như vậy, y cũng mong có thể quen biết nhiều người hơn.

Chỉ có điều vừa nhìn thấy Hàn Đông cũng đứng cùng bọn họ, y mất hứng, vì vậy tìm lý do để từ chối, trên thực tế thì buổi tối y không có việc bận gì cả.

Nhìn Tôn Căn Tiến đi ra chỗ khác, Hàn Đông cười cười. Trong lòng nghĩ cái tên này chắc là do thấy mình nên mới từ chối, xem ra lòng dạ của y không được rộng rãi rồi.

Bây giờ chưa đến 4h, ai cũng đã làm xong việc đăng ký, cũng không có việc gì làm sau đó nên Hàn Đông nói:

- Như vậy đi, chúng ta nên tìm nơi nào đó ngồi uống trà, đứng ở đây nói cũng không phải.

Vương Trung Lộ nói:

- Được, đằng trước có một vườn cam có thể ngồi nhâm nhi trà, khung cảnh ổn.

Lúc này mấy người liền cùng nhau ra ngoài, thấy Hàn Đông lái xe Vinh Châu, Lưu Bị Tuyên cười nói:

- Hàn Đông, cậu lái cái xe này hơi nổi, tốt nhất là đổi cái khác hay hơn, nếu không tôi cho người đi mượn hộ cậu một cái?

- Anh Lưu không cần đâu, tự tôi nghĩ cách giải quyết.

Hàn Đông cười cười. Lưu Bị Tuyên nói đúng, hắn ở Thục Đô cứ lái xe Vinh Châu mãi cũng không hay, xem ra hắn phải tìm cái xe khác để dùng mới được.

Bởi vì mọi người chỉ đi uống trà, ăn cơm nên cũng không cần tự lái xe riêng, nên tất cả đều lên xe việt dã của Lưu Bị Tuyên, vừa đủ chỗ 5 người.

Tới vườn cam rồi, 5 người vừa uống trà vừa chơi mạc chược. Người Tây Xuyên thường giải trí bằng trò mạc chược, vì vậy tỉnh Tây Xuyên cũng được gọi là tỉnh Mạc Chược.

Năm người chơi theo luật “huyết chiến đến cùng”(một kiểu chơi mạc chược của người Tây Xuyên, một bàn 4 người, chơi cho đến khi có 3 người ù thì mới kết thúc ván), đặt 20 tệ làm mốc. Đối với những người đang ngồi mà nói số tiền đó chẳng đáng là bao, dù sao cho dù là quan thanh liêm, các kiểu phúc lợi cùng các kiểu lương “lậu” vẫn đủ tiêu cho trò mạc chược.

Trong số 5 người, có 4 người đều được rèn luyện vô số lần trên bàn mạc chược, kỹ thuật đương nhiên là vượt bậc, còn Hàn Đông chơi chưa nhiều, cho nên gần như mỗi lần chơi là phải móc tiền ra trả. Chơi mấy vòng mà thua gần 2000 tệ, có điều hắn không để tâm số tiền nhỏ này, do vậy sắc mặt vẫn vui vẻ mà chơi tiếp.

Chơi tới 5h30, Hàn Đông thua tổng cộng hơn 3000 tệ, Tiết Hiệu Lương và mấy người khác thắng kha khá. Bọn họ ngồi chơi mạc chược với nhau chủ yếu là tăng thêm sự hiểu biết về đối tượng. Cái gọi là đạo đức chơi bài giống như nhân phẩm người chơi, thông qua quá trình đánh mạc chược mà có thể hiểu hơn về tính cách của một người. Tuy Hàn Đông thua không ít, nhưng hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng bình thản, khuôn mặt tươi cười. Trong lòng mọi người đều cảm thán, người thanh niên trẻ tuổi này quả là danh bất hư truyền, chẳng trách hắn có thể trẻ như vậy mà đã làm Bí thư Huyện ủy rồi.

Mọi người cũng biết, giống như Hàn Đông trẻ tuổi mà đã làm Bí thư Huyện ủy, cán bộ cấp Cục trưởng hữu thực như thế, không chỉ có gia cảnh mạnh hỗ trợ, mà bản thân người ấy cũng cần phải có năng lực làm việc giỏi mới được, nếu không cho dù có gia cảnh cực tốt mà năng lực không đủ thì cũng không thể làm tốt công việc được. Còn theo tình hình mà mọi người biết, trong thời gian làm Chủ tịch huyện huyện Phú Nghĩa, Bí thư Huyện ủy huyện Vinh Quang, rất hiển nhiên trong mọi công việc Hàn Đông đều làm cực hoàn hảo, năng lực tuyệt đối không là vấn đề.

Thấy Hàn Đông chơi thua tiền, Tiết Hiệu Lương liền đề xuất tối nay để y đứng ra mời khách, tuy nhiên Hàn Đông từ chối, nói:

- Đã nói trước là em mời khách rồi, tuy “cống hiến” một chút cho các anh, nhưng tình hình vẫn không có trục trặc, mấy anh cứ yên tâm.

Tiếng chuông di động vang lên, Hàn Đông nhìn biết được là Lã Nam Phương gọi đến nên nghe luôn.

- Anh Đông, thủ tục báo danh làm xong hết chưa? Buổi tối ta đi ăn cơm nhé.

Lã Nam Phương nói trong điện thoại.

Hàn Đông đáp:

- Tối hôm nay không được, tôi và mấy người bạn tụ tập ăn cơm rồi, muộn hơn một chút tôi gọi điện cho cậu.

Vừa đúng lúc Hàn Đông muốn mượn một chiếc xe để dùng, hẳn là Lã Nam Phương có thể nghĩ ra cách.

Sau đó Hàn Đông đi rút tiền, rồi cùng mọi người đến nhà hàng cao cấp gần đó ăn cơm, tiêu hết hơn 2000 tệ. Ăn cơm xong, tất cả lại đi hát karaoke, đến tận 10h30 mới chia tay đi về.

Giống như Hàn Đông, Lưu Bị Tuyên cùng những người khác đều không ở trong ký túc trường Đảng, dù sao ở trong ký túc trường Đảng cũng hơi bất tiện.

Về đến nhà, Hàn Đông mới gọi điện cho Lã Nam Phương, kể qua sự việc, Lã Nam Phương cười nói:

- Anh Đông chắc phải đi xe tốt mới được. Như vậy đi, để Chí Không sắp xếp cho anh một xe, thế nào? Nếu không, dùng luôn con BMW của nó?

Hàn Đông cười đáp:

- Cậu cho là tôi đến đây làm gì? Tôi đến là để đi học, lái xe tốt như thế để làm gì?

- Nói cũng đúng, hay như thế này, em đi mua một cái cho anh là được rồi.

Hàn Đông nghe xong không nói được thêm gì, hiện Lã Nam Phương cứ như là nhà giàu mới nổi, giọng hắn không thoải mái trả lời:

- Thôi đi, nếu muốn mua tôi còn hỏi cậu làm gì?

Cúp điện thoại xong, trong lòng Hàn Đông nghĩ sau này bất luận mình đi đến đâu làm, cũng cần có một chiếc xe của riêng mình, nghĩ vậy hắn liền lấy điện thoại gọi cho anh họ Hàn Mạn Lương.

Điện thoại vang một hồi lâu Hàn Mạn Lương mới nghe máy, hơn nữa còn có thể nghe rõ tiếng thở hơi hổn hển của Hàn Mạn Lương.

Hàn Đông cười nói:

- Anh Mạn Lương, đang làm gì đó?

- Nửa đêm rồi, cậu nói xem làm gì?

Hàn Mạn Lương buồn bực đáp, lúc này y đang ở cùng một minh tinh hai mình trần như nhộng, kết quả lại bị Hàn Đông làm đứt đoạn nên bực bội. Hàn Đông cười ha ha, nói:

- Xem ra anh đang làm chuyện không đẹp rồi, vậy thì em không phiền anh nữa. Nói nhanh gọn, không phải anh biết độ xe sao, làm cho em một chiếc Santana, không cần nổi trội quá, chủ yếu an toàn là được, sau này em dùng cho chính em.

Hàn Mạn Lương nói:

- Được, một tuần sau làm cho chú một chiếc, không còn chuyện gì nữa thì cúp đây.

Hàn Đông cười nói:

- Vâng, anh bận gì thì bận tiếp đi ạ, ha ha...

- Cái tên này!

Hàn Mạn Lương bực bội, vứt điện thoại qua một bên, có điều trong lòng y lại rất vui mừng, Hàn Đông có thể chủ động gọi điện nhờ y giúp đỡ là rất tốt rồi.

9h30 sáng ngày 1/9, lớp bồi dưỡng cán bộ trung thanh niên trường Đảng Tỉnh ủy cử hành nghi lễ khai giảng.

Lễ khai giảng do Phó hiệu trưởng thường trực chủ trì, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư Tỉnh ủy, hiệu trưởng Bảo Xuân Long, cùng Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc tham dự buổi lễ.

Bảo Xuân Long phát biểu, đại diện cho Tỉnh ủy nhắc đến mục đích, ý nghĩa của lớp bồi dưỡng lần này, chỉ ra các bạn học viên đều là đối tượng trọng điểm cần bồi dưỡng của Tỉnh ủy, nêu ra mấy kỳ vọng ở các học viên.

Còn Triệu Nhạc lại chủ yếu nhấn mạnh kỷ luật tổ chức, đề ra một số yêu cầu cụ thể đối với các học viên, trong đó quan trọng nhất có một điều chính là, đến lúc đó Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ tiến hành sát hạch đối với tất cả các học viên. Nếu không đạt chuẩn, thì sẽ xử lý nghiêm túc đối với người liên quan.

Cuối cùng, chủ nhiệm lớp cán bộ trung thanh niên lần này lên tuyên bố các sự việc liên quan cần chú ý, vậy là lễ khai giảng coi như được kết thúc.

Tiễn lãnh đạo Tỉnh ủy ra về, nghỉ ngơi một lúc đến hơn 10h30, buổi họp lớp đầu tiên liền được bắt đầu. Việc đầu tiên là làm quen giữa các học viên, từ chủ nhiệm lớp bắt đầu giới thiệu về mình, rồi khi Hàn Đông đứng lên giới thiệu, hắn cảm nhận rõ ràng ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Trong lòng không khỏi cười khổ, hắn còn trẻ quá, bất luận đi đến đâu cũng đều thu hút sự chú ý của người khác.

Tôn Căn Tiến ngồi giữa lớp, lúc này mới biết thân phận thực sự của Hàn Đông, trong lòng y vô cùng uể oải. Thì ra người trẻ tuổi này chính là Hàn Đông nổi tiếng, chẳng trách Kiều San San lại chọn hắn. Lúc trước Kiều San San cũng từng có thời gian làm tại huyện Vinh Quang, chỉ e là lúc đó bọn họ đã đến với nhau rồi.

Tới lúc này, Tôn Căn Tiến mới biết bản thân y bất luận ở phương diện nào đều không bằng Hàn Đông, do vậy hi vọng theo đuổi Kiều San San trở nên ngày càng xa vời, trong lòng y tràn ngập nỗi oán giận Hàn Đông.

Theo sau đó, chủ nhiệm lớp chỉ định tạm thời cán bộ lớp và thành viên tổ nhỏ, nói là sang thứ hai tới tiến hành chọn lại, hi vọng lúc đó mọi người dũng cảm ra tranh cử.

Tuy rằng lần này mọi người đều đến học là chính, nhưng biểu hiện khi ở trong trường Đảng cũng là một trong những diện được Tỉnh ủy đưa vào sát hạch, do vậy ai cũng đều muốn thể hiện tốt, đối với việc lựa chọn cán bộ lớp vào thứ hai tới, một số người bắt đầu trở nên nóng lòng muốn thử rồi.

Sau khi tan học, tất cả mọi người tụm năm tụm ba thành từng tốp làm quen lẫn nhau, một số học viên tích cực liền bắt đầu chuẩn bị cho việc tranh cử sắp tới.

Tiết Hiệu Lương đi bên cạnh Hàn Đông, cười nói:

- Hàn Đông, cậu cũng chuẩn bị một chút, đến lúc đó tranh thủ giành lấy một chức cán bộ lớp để làm, chúng tôi ủng hộ cậu.

Nghe lời Tiết Hiệu Lương nói, Hàn Đông cười cười. Đối với việc tranh làm cán bộ lớp hắn không mấy hứng thú.

- Anh Tiết, hay là anh làm đi, anh là cả, chúng em đều ủng hộ anh.

Trên thực tế, Tiết Hiệu Lương cũng mới hơn 40 tuổi một tí, chủ yếu là trong 5 người thì tuổi tác của y lớn nhất, cho nên ai cũng gọi y là anh cả. Tiết Hiệu Lương cười nói:

- Anh thì thôi, trong số chúng ta Hàn Đông là nổi tiếng nhất, cậu đứng ra tranh cử thì tỷ lệ được chọn sẽ lớn hơn.

Lưu Bị Tuyên cũng nói:

- Hàn Đông, cậu ra tranh cử đi, các anh em đều chống lưng. Buổi tối chúng tôi tìm thêm mấy người làm quen, với danh tiếng của cậu thì đến lúc đó có tranh chức lớp trưởng cũng không thành vấn đề.

Tuy Lưu Bị Tuyên chỉ là cán bộ cấp Cục trưởng, nhưng vì y là Giám đốc Quy hoạch Tài chính tỉnh, vị trí chức vụ cực tốt, các nơi phải tìm đến y nói chuyện công việc không ít, do đó y cũng khá tự tin về sức lôi kéo của mình. Y cảm thấy nếu có sự kêu gọi của mình, cộng thêm danh tiếng của Hàn Đông, Hàn Đông muốn trúng cử thì dễ dàng.

Vương Trung Lộ và Hách Nhận Quốc cũng tỏ thái độ muốn giúp Hàn Đông một phần sức lực.

Hôm qua giao tiếp với Hàn Đông, mọi người đều cảm thấy tuy hắn trẻ tuổi nhưng lại là người xứng đáng để kết giao. Ngoài ra, con đường phát triển của hắn cũng khiến bọn họ nhận thức được, sau lưng Hàn Đông chắc chắn là có một thế lực ủng hộ vô cùng mạnh. Tuy bọn họ ngồi vào chức vị này, đằng sau mỗi người đều có bối cảnh riêng, nhưng chỉ e là khi so sánh với hậu đài của Hàn Đông thì vẫn là không biết thế nào. Cho nên bọn họ tình nguyện giúp Hàn Đông chuyện này, như vậy cũng có thể thuận tiện tạo mối quan hệ tốt với Hàn Đông.

Thấy Hàn Đông còn do dự, Vương Trung Lộ vỗ vỗ vai hắn, nói:

- Cứ quyết định như thế nhé, mấy anh đây dựng chú lên.

Hàn Đông cười khổ, mấy người này thật là nhiệt tình.

Tiết Hiệu Lương cười nói:

- Hàn Đông, cái gì cần tranh thì cứ tranh lấy. Với lại, cho dù không được chọn thì cũng không mất cái gì mà.

- Đáng để tranh giành thì vẫn nên tranh giành.

Trong lòng Hàn Đông bỗng nhiên dâng lên hào khí, cười nói:

- Cũng hay, vậy thì em nhờ mấy anh dựng em lên.

- Ha ha, yên tâm, chúng tôi dốc toàn lực ủng hộ cậu.

Lưu Bị Tuyên nói.

- Mục tiêu của chúng ta là lớp trưởng, Hàn Đông, cậu tranh cử bắt lấy cái chức ấy, buổi chiều chúng tôi chia nhau đi liên hệ người khác.

Tiết Hiệu Lương cùng mọi người gật đầu, nói:

- Cứ làm như thế vậy.

- Hứ, ngồi mơ đấy.

Tôn Căn Tiến ngồi phía sau không xa lắm nghe được bọn Hàn Đông thảo luận, y “hứ” một tiếng, trong lòng nghĩ tên này đúng là không biết trời cao đất rộng.

Dựa vào phần tự giới thiệu lúc trước, lớp bồi dưỡng lần này có 9 cán bộ cấp Phó giám đốc sở, trong đó có mấy người đủ lý lịch kinh nghiệm, chỉ sợ khi lớp bồi dưỡng kết thúc, không bao lâu thì có khả năng họ sẽ được thăng lên cấp Giám đốc sở. Do vậy, với tình hình này thì đương nhiên bọn họ cũng muốn thể hiện tốt trên lớp rồi. Làm lớp trưởng, một trong những cán bộ quan trọng, chắc chắn là mục tiêu bọn họ muốn tranh đoạt. Tuy Hàn Đông khá có danh tiếng, nhưng dù sao tuổi tác, lý lịch kinh nghiệm quá nông, nếu muốn cạnh tranh với bọn họ thì e là không dễ dàng gì.

Trong lòng Tôn Căn Tiến đương nhiên là không muốn Hàn Đông sống tốt, nên khi nghe được Hàn Đông muốn tranh cử chức lớp trưởng y liền khịt mũi khinh bỉ.

Nhóm Lưu Bị Tuyên nói là làm. Đến buổi trưa liền bắt đầu tự hành động, chia nhau đi liên hệ với người khác, mời mọi người ăn cơm.

Thấy bộ dạng nhiệt tình của bọn họ, Hàn Đông cũng ngại ngồi không đó, vừa đúng lúc có người đến làm quen nên hắn liền nói chuyện với đối phương, sau đó cùng ra ngoài đi ăn cơm.

Thực ra Hàn Đông cũng chỉ là không trâu bắt chó đi cày, hắn cảm thấy làm cán bộ lớp bồi dưỡng kiểu này cũng không có tác dụng gì lắm, nếu không phải một câu nói của Tiết Hiệu Lương, đến cuối cùng Hàn Đông cũng không đồng ý.

Mấu chốt là câu nói của Tiết Hiệu Lương làm Hàn Đông cảm thấy, đây có lẽ cũng là một kiểu rèn luyện cho bản thân mình.

Cái gì cần tranh thì nhất định phải tranh lấy, đời người sống trên thế gian, nhìn từ góc độ khác mà nói, thực ra cũng chính là không ngừng tranh thủ, đấu tranh.

Tham gia lớp bồi dưỡng lần này, hắn vốn là vì muốn hoạt động tốt hơn trong môi trường thể chế, vì vậy năng lực hoạt động của mọi người đương nhiên là không có vấn đề, sau hai, ba ngày quen biết mọi người sẽ làm rõ tình hình hơn.

Trải qua tiến trình mấy ngày vừa rồi, đám người Tiết Hiệu Lương lôi kéo được không ít người, đặc biệt là Lưu Bị Tuyên và Vương Trung Lộ, hai người này do có vị trí công tác tốt, nên khi ra ngoài làm quen đều được mọi người nể mặt. Do đó hai người họ lôi kéo được tổng cộng 7 người, cộng thêm Tiết Hiệu Lương và Hách Nhận Quốc liên hệ được 3 người nữa, trong khoảng thời gian ngắn số người đoàn kết với bọn họ đã vượt qua được nửa lớp.