Người Cầm Quyền

Chương 363: Tâm tư của phụ nữ




Việc Tào Vĩnh Ba báo cáo, mặc dù như vậy cũng có cái cớ để Hàn Đông xử lý công việc, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy không vui, bởi vì tòa án xảy ra chuyện như vậy cũng không phải việc tốt đẹp gì. Hàn Đông thân là Bí thư Huyện ủy, đương nhiên phải phụ trách toàn diện các công việc ở huyện Vinh Quang, cho nên góc độ suy nghĩ cũng khác hơn người khác.

Từ lúc bắt đầu, Hàn Đông đã rất quan tâm đến các sự việc tập thể, sự việc đảng thể. Lúc đầu khi thực hiện việc công khai việc công cũng đã suy nghĩ đến việc này.

- Việc này tôi biết rồi, anh phải xử lý thận trọng, trấn an người dân cho tốt. Nhanh chóng điều tra nguyên nhân khiến họ gây rối cho tôi.

Hàn Đông bình tĩnh nói. Nếu sự việc đã xảy ra rồi, thì phải trực tiếp đối diện với nó.

Sau đó, Hàn Đông liền gọi điện cho Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy công an Khương Tường Vũ, nói ra suy nghĩ của hắn.

Khương Tường Vũ nói đùa:

- Hàn Đông, cậu thật sự muốn xử lý đội ngũ huyện Vinh Quang sạch sẽ đến vậy hay sao?

Hàn Đông ngẩn ra, rồi lập tức nói:

- Bí thư Khương, tôi chỉ làm việc theo đúng việc, chứ không phải xử lý con người, không thấy thẹn với lương tâm.

Khương Tường Vũ nhất thời cười ha ha, Hàn Đông nói năng cũng thật hùng hồn. Bây giờ có người nói Hàn Đông ở huyện Vinh Quang có quyền độc đoán, quả thật cũng có chút có lý. Nhưng, cho dù Hàn Đông xuất phát từ mục đích gì, Khương Tường Vũ đều sẽ ủng hộ, y nói:

- Ừ, phía bên tôi thì không có vấn đề gì, tôi sẽ nói với phía tòa án một tiếng. Nhưng cậu phải báo cáo với Bí thư Đinh một tiếng về việc này.

Hàn Đông nói:

- Cảm ơn Bí thư Khương, tôi sẽ báo cáo cho Bí thư Đinh.

Sau đó, sau khi Hàn Đông liên lạc với Đinh Vi Dân, sau đó đích thân đến Thành ủy thành phố Vinh Châu. Thứ nhất là để báo cáo về việc Trương Đổng Hào, thứ hai là từ trong lời nói vừa rồi của Khương Tường Vũ, Hàn Đông nghe ra được, chắc chắn có người đang nói hắn tự mình tung hoành ngang dọc, làm việc độc đoán, cho nên Hàn Đông phải tới Thành ủy một chuyến.

Gặp Đinh Vi Dân, thái độ của ông ta rất ôn hòa. Trước tiên mời Hàn Đông ngồi xuống, sau đó bảo thư ký Trần Bá Thanh rót trà cho Hàn Đông. Nghe Hàn Đông báo cáo tình hình xong, Đinh Vi Dân liền tỏ vẻ ủng hộ, rồi nói:

- Đồng chí Hàn Đông một lòng vì công việc, tinh thần này rất đáng được khen ngợi. Đồng thời cũng hy vọng cậu có thể duy trì được trạng thái này, có thể đạt được những thành tích lớn hơn.

Sau Hội nghị thường vụ lần trước, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Trần Thế Mặc nhắc đến việc Thành ủy quá mức dung túng Hàn Đông, khiến hắn trở nên độc đoán ở huyện Vinh Quang, điều này hoàn toàn không có lợi cho công việc. Lời của ông ta chiếm được sự ủng hộ của một số người có dụng tâm. Nhưng đối với tình hình của Thành ủy, cách nhìn của Đinh Vi Dân lại hoàn toàn khác biệt. Chỉ cần Hàn Đông làm được những việc thực tế, thì cho dù hắn có độc đoán thì cũng có sao? Điều này so với những cán bộ cả ngày chỉ biết đấu đá nội bộ lẫn nhau mà không biết làm được việc gì thực tế thì còn tốt hơn mấy lần. Nếu có thể được tự do lựa chọn, ông ta cũng sẽ lựa chọn những cán bộ như Hàn Đông.

Hàn Đông có thể nghe ra được sự cổ vũ trong lời nói của Đinh Vi Dân, trong lòng ngoài sự vui mừng ra, lại cảm thấy có chút bi ai. Đây chính là quan trường Trung Quốc, cho dù là người nào, muốn làm ra chút thành tích gì đó, nhất định sẽ bị áp lực và lực cản từ các phương diện. Điều này, cho dù ở bất kỳ huyện nào, hay ở trong thành phố, hay một tỉnh, thậm chí ở trung ương, thậm chí đến các phòng ban, cũng đều có tình hình tương tự.

Nhìn từ phương diện này, cũng coi như là một đặc sắc của nước Trung Quốc. Hễ những cán bộ trưởng thành càng nhanh, đi được càng nhanh càng cao, cơ bản đều sẽ là những cán bộ giỏi trong việc tranh đấu.

Trưởng thành trong sự tranh đấu, đây chính là con đường trưởng thành của các cán bộ ở Trung Quốc.

Từ Thành ủy trở về, Hàn Đông trước tiên nghe báo cáo của Tào Vĩnh Ba. Biết được sở dĩ những người đó bao vây tòa án, là vì tòa án trong việc thẩm tra xử lý một vụ án rõ ràng có hành vi thiên vị. Mà mấu chốt của những mâu thuẫn kia, chính là Viện trưởng Trương Đổng Hào, bởi vì vụ án có liên quan đến một người thân thích của Trương Đổng Hào.

Đối với những nguyên nhân của vụ án, Tào Vĩnh Ba thậm chí đã thông qua quá trình điều tra nghiêm ngặt, và đã cơ bản hiểu rõ được sự việc.

Lập tức, Hàn Đông liền triệu tập Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân, hội nghị đã thông qua nghị quyết thay đổi Viện trưởng tòa án nhân dân huyện. Sau đó văn phòng làm việc hội đồng nhân dân liền gửi văn bản lên cho Hội đồng nhân dân thành phố.

Việc này rất nhanh liền được truyền ra ngoài, mọi người thật sự khiếp sợ với thủ đoạn của Hàn Đông. Một số người ở thành phố lại cảm thấy vô cùng tức giận. Hành động của Hàn Đông quá nhanh, còn chưa chờ Trương Đổng Hào phản ứng lại, Hàn Đông đã thông qua Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân mà quyết định xong sự việc rồi.

Tuy nhiên, Hàn Đông lại không thể quan tâm đến nhiều việc như vậy được. Nếu đã ra tay rồi, vậy thì phải nhanh chóng và quyết đoán một chút mới được. Dù sao hiện tại Hàn Đông phải tập trung toàn bộ sức lực cho việc di dời khu nội thành mới mới được.

Ngày mồng tám tháng sáu, qua việc đấu thầu công khai Công ty xây dựng Tân Thiên Địa Yến Kinh nhận được gói thầu đầu tiên.

Công ty xây dựng Tân Thiên Địa này, là do Vương tổng cùng với mấy người bạn của ông ta cùng hợp tác lập nên.

Ngoài ra còn có hai công ty trúng thầu nữa, đều là những công ty có danh tiếng trong nước. Để bọn họ tham gia xây dựng khu nội thành mới, vấn đề chất lượng có thể khiến người ta yên tâm.

Sau khi công tác đấu thầu chấm dứt, Hàn Đông gặp mặt đại biểu của những công ty trúng thầu, đồng thời cũng nói chuyện rất nhiệt tình.

Bắt đầu từ bây giờ, việc xây dựng khu nội thành mới của huyện Vinh Quang chính thức được bắt đầu.

Bởi vì trước đó Hàn Đông đã mời chuyên gia của Viện nghiên cứu quy hoạch xây dựng của thành phố Yến kinh đến khảo sát thực địa, lập ra phương án quy hoạch, cho nên tiếp theo, công việc chủ yếu của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, tập trung ở việc giám sát chỉ đạo. Ngoài ra còn cần phải làm tốt những công việc có liên quan.

Là một Bí thư Huyện ủy, Hàn Đông cũng coi như đã hoàn thành trọng trách lớn của mình. Những việc cần hắn đích thân giải quyết cũng không còn nhiều nữa.

- Trong khoảng thời gian này bận quá, phải thả lỏng vài ngày ngồi trong phòng làm việc.

Hàn Đông lẩm bẩm. Đã lâu lắm không được gặp Kiều San San rồi, hơi thảnh thơi một chút, trong lòng lại tràn đầy sự nhớ nhung.

Ngoài ra, Hàn Đông cũng quyết định bắt đầu từ bây giờ sẽ im lặng một chút. Bây giờ huyện Vinh Quang đã được hắn làm cho từ trên xuống dưới đã như một cái thùng thiếc vậy, lời nói của hắn cũng đã được chấp hành một cách trôi chảy. Để có được hiệu quả như vậy, thứ nhất vì ở phía Thành ủy Hàn Đông có được sự ủng hộ của mấy người Đinh Vi Dân, ngoài ra cũng còn có sự nỗ lực của bản thân Hàn Đông nữa mới được như vậy.

Trong tình hình này, nếu Hàn Đông tiếp tục còn lên giọng nữa, thì có chút không phù hợp.

- Vừa hay có thể lợi dụng khoảng thời gian này để đọc sách, nếu không đến lúc đó việc tốt nghiệp không được thuận lợi thì mới mất mặt.

Thông qua việc tiếp xúc với Đinh Vi Dân, Hàn Đông cảm giác được ông ta đối xử với người khác khá hiền hòa, nhưng trong việc học vấn lại cực kỳ nghiêm túc. Mặc dù bản thân hắn là người sáng lập của ‘hình thức Phú Nghĩa’, nên ông ta mới đặc cách mà cho hắn được học nghiêm cứu sinh. Nhưng nếu đến lúc đó hắn không thể tốt nghiệp được, viết không được một bài luận tốt nghiệp có chất lượng, thì có lẽ ông ta cũng không để cho hắn tốt nghiệp.

Mấy ngày nay thông qua việc nghiên cứu cuốn<font face="Calibri">《Tư bản luận<font face="Calibri">》, Hàn Đông lại càng cảm thấy bản thân hắn còn cần bổ sung thêm những kiến thức về mặt lý luận. Bây giờ Hàn Đông còn có ý thức của kiếp trước làm chỉ dẫn, nhưng cùng với thời gian trôi qua, ưu thế lớn nhất này của hắn cũng dần dần biến mất. Đến lúc đó, chỉ còn cách dựa hoàn toàn vào bản lĩnh của mình để phát triển. Cho nên bây giờ Hàn Đông phải học tập nhiều hơn nữa, bắt đầu không ngừng nâng cao chính mình mới được.

Điện thoại di động vang lên, khiến Hàn Đông đang chìm trong suy tư bừng tỉnh lại. Lấy di động ra xem, lại là phòng ngủ của Yến Lâm gọi đến, nghe máy, liền nghe Yến Lâm dịu dàng nói:

- Anh Đông, đang làm gì vậy?

Hàn Đông mỉm cười, trước mặt hiện lên nụ cười nghịch ngợm của Yến Lâm, nói:

- Không bận gì cả, các cô sắp được nghỉ rồi nhỉ?

- Đúng vậy, hai tuần này đều là thời gian thi, bài vở của tôi và Lục Oánh cũng khá nhiều.

Đã sắp thi học kỳ xong rồi, tâm tình của Yến Lâm cũng tốt hơn.

Hàn Đông cười nói:

- Xem ra cô thi cử cũng không tồi.

- Đương nhiên rồi, tôi là ai chứ?

Yến Lâm làm bộ hách dịch, sau đó cũng ý thức được mình thật buồn cười, liền nói:

- Đúng rồi, anh Đông, tôi và Lục Oánh quyết định rồi, sau khi nghỉ hè sẽ cùng về thăm anh.

Hàn Đông sửng sốt, lập tức cười nói:

- Được, đến lúc đó tôi mời hai cô ăn cơm.

Trong lòng Hàn Đông, đã đối đãi với hai cô nhóc này như hai người em gái. Ở cùng với họ, bản thân Hàn Đông cũng cảm thấy mình trẻ hơn mấy tuổi.

Tuy vốn dĩ Hàn Đông cũng còn rất trẻ, nhưng độ tuổi tâm lý của hắn lại lớn hơn rất nhiều so với độ tuổi thể chất, cho nên nhiều lúc thể hiện không như một người trẻ tuổi, có vẻ vô cùng già dặn. Còn khi ở cùng Yến Lâm, Lục Oánh, Hàn Đông cảm thấy không còn một chút áp lực tâm lý nào, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Một tuần sau, Yến Lâm cùng Lục Oánh đến huyện Vinh Quang, thấy một mình Hàn Đông ở căn phòng lớn như vậy, Yến Lâm khoa trương nói:

- Anh Đông, anh cũng xa xỉ quá. Một mình mà ở phòng lớn như thế này, vậy hai ngày này tôi và Lục Oánh sẽ ở lại chỗ anh rồi, cũng nhân tiện tiết kiệm được một ít tiền thuê phòng.

Hàn Đông cười nói:

- Không sao, dù sao cũng còn phòng để ở.

Nếu chỉ có một mình Lục Oánh, Hàn Đông sẽ không để cô ở đây. Dù sao sự việc lần trước, khiến Hàn Đông ý thức được một khi nha đầu này lớn gan rồi, thật sự khiến người ta không chịu được.

- Anh Đông, huyện Vinh Quang có cái gì đặc sản không, buổi tối mời chúng tôi đi.

Yến Lâm có vẻ vô cùng vui vẻ, ánh mắt còn sáng lên.

Hàn Đông nói:

- Cũng không có món gì đặc sản, cũng không khác lắm với huyện Phú Nghĩa.

Yến Lâm bĩu môi nói:

- Vậy chẳng có gì hay ho cả, tôi còn tưởng rằng có món gì ngon để ăn chứ.

Hàn Đông đưa tay gõ lên đầu cô một cái, nói:

- Cô bé này là đến để ăn, hay đến thăm tôi đây?

- Ôi chao, đầu của tôi!

Yến Lâm kêu một tiếng, đưa tay che đầu, bĩu môi nói:

- Anh Đông, đừng gõ lên đầu tôi, nếu bị anh đánh ngốc mất thì làm sao đây?

Thấy Yến Lâm và Hàn Đông vô cùng thân thiết, trong lòng Lục Oán thầm thở dài. Nếu so sánh, Hàn Đông thân thiết với Yến Lâm nhiều hơn. Trong lòng cô, lại không nhịn được mà xuất hiện cảm giác hâm mộ, đồng thời còn có chút u oán. Ngẫm nghĩ lại mình đã từng trần như nhộng đứng trước mặt Hàn Đông, mà Hàn Đông vẫn cứ thờ ơ, trong lòng cô cảm thấy rất mất cân bằng.

Hít sâu một hơi, Lục Oánh cười tươi, nói:

- Thức ăn ở nhà hàng Ngân Hà không tồi, lần trước tôi và anh Đông chỉ lo uống rượu, đồ ăn cũng chưa được nếm, hôm nay chúng ta đến đó ăn đi!