Nghe thấy địa chỉ Hàn Đông nói tài xế kinh ngạc quay đầu quắc mắt nói:
- Cụ thể anh muốn đi đâu? Ngọc Tuyền Sơn là nơi lãnh đạo cấp quốc gia ở đó.
Anh ta nhìn Hàn Đông chắc là đi tới chỗ bố làm việc gì đó nhưng người trẻ tuổi lấy làm lạ cho nên nói tên Ngọc Tuyền Sơn phải biết Ngọc Tuyền Sơn là nơi ở của những nhân vật lớn, xung quanh bảo vệ nghiêm ngặt, đừng nói vào chỉ ở gần cũng phải bị kiểm tra gắt gao.
Hàn Đông cười:
- Đi cửa Đông Ngọc Tuyền Sơn, anh có thể dừng xe ở gần hơn.
Hàn Đông đương nhiên hiểu ý của tài xế, tới lúc xuống xe có thể đi bộ một đoạn là được.
- Phải gọi điện thoại cho anh Mạn Lương bảo anh ấy đón mình về. Trong lòng Hàn Đông nghĩ thầm, kỳ thực Ngọc Tuyền Sơn được bảo vệ rất nghiêm ngặt nhưng bên ngoài vẫn có thể tới gần, chỉ có điều sẽ bị kiểm tra gắt gao, mà tài xế taxi chắc chắn cũng biết điều này, và anh ta không thích phiền phức.
- Tôi nói này, anh biết Ngọc Tuyền Sơn là nơi nào không? Nếu muốn chơi anh có thể đi nơi khác, ví dụ như Sát Hảigì đó sao phải đi Ngọc Tuyền Sơn?
Tài xế nói một cách thật lòng.
Hàn Đông nói:
- Cảm ơn ý tốt của anh, tôi biết đó là nơi nào nhưng tôi tới đó có việc cần làm.
- Ồ
Tài xế không nói gì nữa, lái xe về phía trước.
Xe đi được một đoạn tài xế không kìm được mở nhạc lên nghe, nói chuyện với Hàn Đông, nói đến những chuyện đồn về Ngọc Tuyền Sơn rằng ở đây như thể có mắt có mũi.
Hàn Đông cười, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, trong lòng nghĩ tài xế này rất biết tán dóc.
Lúc này trong lòng Hàn Đông rất không yên, muốn nhanh chóng có thể về nhà gặp được lão thái gia.
Lão thái gia sau khi nghỉ hưu thì ở luôn Ngọc Tuyền Sơn, trước đó mấy hậu nhân của lão thái gia trừ bố của Hàn Đông không có ai ở cùng lão thái gia.
Cùng với bố của Hàn Đông - Hàn Chính đến làm chủ tịch tỉnh Vân Điền, mẹ của Hàn Đông Dư Ngọc Trân đương nhiên cũng đi tỉnh Vân Điền, như vậy trong biệt thự chỉ còn có một mình Hàn lão thái gia.
Đương nhiên bên cạnh lão thái gia còn có người chăm sóc, hộ vệ và một số nhân viên làm việc khác, nhưng người thân lại không có ai ở bên.
Vì thế cứ nghĩ đến lão thái gia một mình trong sân tứ hợp viện trong lòng Hàn Đông có chút đau lòng, nhưng Hàn Đông cũng biết lão thái gia không hi vọng mọi người đều bên cạnh ông chỉ có mọi người bận rộn thì sẽ tốt hơn, từ góc độ lão thái gia mà nói nếu con cháu người đều không có tiền đồ phát triển gì cứ suốt ngày quanh quẩn bên ông ông cũng không vui mà nếu con cháu phát triển tốt như vậy họ ở khắp nơi lão thái gia trong lòng cũng dễ chịu, điểm này từ thái độ của lão thái gia với Hàn Đông có thể thấy được.
Khoảng nửa tiếng xe tới gần Ngọc Tuyền Sơn tài xế xuống xe nói với Hàn Đông:
- Tiểu huynh đệ, tôi chỉ có thể tới đây thôi, phía trước qua cầu là cửa Đông của Ngọc Tuyền Sơn.
Hàn Đông gật đầu lấy tiền ra trả sau đó xuống xe đi về trước.
Người đi bộ ở gần đây ít đi nhiều rồi, cảm thấy yên tĩnh hẳn, người đi bộ trên đường sắc mặt đều có chút nghiêm khắc.
Đi bộ về phía trước chính là một cây cầu, cách cầu không xa chính là cửa Đông Ngọc Tuyền Sơn.
Xa xa có thể thấy cảnh vệ đứng thẳng tắp ở cửa Đông, phía trước cửa Đông là một con đường rộng lớn, lại không có xe và người đi lại, vô cùng tĩnh lặng.
Hàn Đông đi từ từ, cảnh vệ đứng ở cửa thận trọng nhìn anh, ánh mắt như mũi dao, tay nắm chặt súng.
Bên trong cổng bên trái một cảnh sát có vũ trang đi ra, mặt nghiêm chào Hàn Đông nói:
- Đồng chí, đây là khu vực quân sự quan trọng đề nghị không được lại gần.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi tên Hàn Đông, muốn tới biệt thự số 6, đây là giấy chứng nhận của tôi.
Nói xong Hàn Đông đưa thẻ công tác cho anh ta, vị cảnh sát kia nhận được thẻ công tác của Hàn Đông, nhìn thấy chức vụ là bí thư huyện ủy thì vô cùng ngạc nhiên, mặc dù ở đây họ đã quen nhìn thấy những người có chức tước cao. Nhưng trẻ như bí thư huyện ủy này thì thực sự hiếm gặp.
Chiến sỹ cảnh vệ cầm thẻ công tác cẩn thận đánh giá Hàn Đông, so sánh anh và người trong ảnh, sau khi xác nhận không nghi ngờ mới trả lại Hàn Đông thẻ làm việc:
- Anh đợi một lát, tôi đi xác nhận trước một chút.
Hàn Đông gật đầu, hắn biết đây là trình tự bình thường, thân phận của bạn không có vấn đề cũng không thể tùy tiện cho vào, phải đợi xác nhận bên trong xong mới có thể vào.
Chiến sỹ cảnh vệ vừa bước vào trong cổng xác nhận mà vị cảnh vệ bên cạnh lại nhìn Hàn Đông với ánh mắt cảnh giác.
Rất nhanh chiến sỹ cảnh vệ bên trong đi ra, anh khách khí nói với Hàn Đông:
- Anh có thể vào trong rồi, đi thẳng rồi rẽ trái, con đường đó có thể đi thẳng tới biệt thự số 6.
- Cảm ơn.
Hàn Đông cười lập tức đi vào bên trong.
Trên thực tế, Hàn Đông biết đi thế nào, dù sao đây cũng là nhà của Hàn Đông, chỉ là khi trước Hàn Đông ở tại trường học. Nếu nói ra cũng không tiện, nhân viên làm việc bên trong ra vào đều phải có giấy chứng nhận cho nên cần thủ tục.
Mà Hàn Đông bây giờ mặc dù là Ủy viên thường vụ huyện Vinh Quang nhưng nếu anh về mà không có giấy thông hành đặc biệt cũng phải chịu sự kiểm tra nghiêm khắc mới có thể vào.
Sau khi vào cửa rẽ trái chính là con đường phía trước hai bên cây cối rậm rạp um tùm, chim hót líu lo.
Bên trong rất tĩnh lặng, không giống với sự nhộn nhịp phồn hoa của thành thị ở bên ngoài, bước vào trong cả người cảm thấy thanh tĩnh hẳn.
Trong lòng muốn mau chóng được gặp ông nội, bước chân của Hàn Đông bước rất nhanh nhưng cũng còn 20 phút đi bộ nữa mới nhìn thấy căn phòng thấp thoáng dưới hàng cây phía trước.
- Ồ
Hàn Đông ngạc nhiên chỉ nhìn thấy người con trai trước mặt đứng ở đó, trên mặt cười tươi.
Hàn Đông đã nhìn qua, chính là vệ sỹ bên cạnh lão thái gia Trường Đằng Tĩnh, không ngờ anh lại đón mình ở bên ngoài thế này.
- Đồng chí Hàn Đông, thủ trưởng bảo tôi đón anh.
Đằng Tĩnh thấy Hàn Đông bước lại cười nói.
Hàn Đông gật đầu khách khí nói:
- Cảm ơn.
Điều này làm Hàn Đông kích động, lão thái gia bảo cảnh vệ bên mình tới đón mình, đây biểu thị sự coi trọng mình, vào cổng, xuyên qua sân, vừa bước vào Đông viện liền thấy lão thái gia đang cầm cái cuốc xới đất cho cây, đây là cây ngô giống vừa mới lớn.
Trong tay chị Trương cầm một chiếc khăn đứng ở bên, thấy Hàn Đông vào liền nói với lão thái gia:
- Thưa thủ trưởng, đồng chí Hàn Đông tới rồi.
Lão thái gia ngẩng đầu lên, trên mặt cười hiền từ.
- Ông nội
Hàn Đông cung kính chào, hơn một năm không gặp dáng vẻ lão thái gia không khác gì so với trước, chỉ là đuôi lông mày hơi trắng nhưng nhìn thấy thần sắc và nụ cười ông Hàn Đông cũng yên tâm phần nào, chí ít sức khỏe và tinh thần lão thái gia cũng không tồi.
Lão thái gia đã 78 tuổi rồi nhưng sức khỏe của ông rất tốt, điều này làm Hàn Đông cảm thấy rất vui mừng, Hàn Đông hi vọng lão thái gia có thể sống thọ trăm tuổi.
Trên mặt lão thái gia mang nụ cười hiền từ, ông nói:
- Hàn Đông về rồi, nghỉ ngơi một lát, ta làm đất xong rồi nói chuyện.
Hàn Đông bước tới:
- Ông nội, để con làm cùng.
Lão thái gia đứng thẳng lưng nhìn Hàn Đông nói:
- Con làm được không?
Hàn Đông nói:
- Không vấn đề gì, chẳng phải có ông nội ở bên sao?
- Ha ha, vậy con đến đây.
Lão thái gia đưa cuốc cho Hàn Đông, sau khi buông tay nói:
- Gìa rồi làm một chút mà xương cốt đều đau nhức.
Hàn Đông cười nói:
- Ông nội đâu có già, ông nhất định sống tới 100 tuổi.
Chị Trương cẩn thận bước lại, đưa chiếc khăn cho lão thái gia nói:
- Ông, sức khỏe của ông còn tốt hơn nhiều so với mấy người trẻ tuổi.
Lão thái gia cầm chiếc khăn lau mồ hôi trên trán nói:
- Bọn trẻ bây giờ điều kiện tốt rồi cũng không thích tập luyện, tố chất sức khỏe tất nhiên không bằng.
Trưởng vệ sỹ Đằng Tĩnh bước tới đưa ghế cho lão thái gia ngồi, lão thái gia xua tay nói:
- Không cần, ta đứng được rồi.
Nhìn Hàn Đông cầm cuốc khom lưng chăm chỉ xới đất trên mặt lão thái gia luôn mỉm cười, thỉnh thoảng nói Hàn Đông chú ý công việc.
Lão thái gia đã xới phần nhiều đất rồi, chỗ đất còn lại Hàn Đông chỉ cần 10 phút là xong.
- Ừm, xem ra sức khỏe của con cũng không tồi.
Lão thái gia thấy Hàn Đông dáng vẻ mặt không đỏ liền vui vẻ khen một câu.
Sau đó hai ông cháu liền tới thư phòng, sau khi ngồi xuống, lão thái gia liền nhìn kỹ Hàn Đông, ánh mắt có chút khen ngợi.
Một lúc sau lão thái gia mới nói:
- Con ở Vinh Châu làm rất tốt, không làm ta thất vọng.
Nghe ông nội khen ngợi trong lòng Hàn Đông cũng có chút tự hào, là ông nội ruột có thể có được sự khen ngợi của ông là một điều vô cùng khó có được, phải biết rằng yêu cầu công việc cảu lão thái gia rất cao, rất ít tự miệng khen ngợi người khác.
- Ông nội, con sẽ tiếp tục cố gắng, nhất định không phụ sự kỳ vọng của ông.
Lão thái gia gật đầu, hỏi:
- Ông rất kỳ vọng, gần đây con đang bận gì vậy?
Hàn Đông đem những công việc gần đây của mình kể lại cho ông nghe, đồng thời nói khéo cách nghĩ của mình, đó chính là Tây Bộ là một nơi có thể làm việc, anh hi vọng có thể làm được nhiều việc hơn.
Bởi vì Hàn Đông biết bản thân mình không thể ở mãi huyện Vinh Quang được, ở nhà khi thích hợp chắc chắn sẽ lại sắp xếp công việc cho hắn, như vậy có thể tăng thêm kinh nghiệm và trình độ, đồng thời nâng cao thao tác các phương diện. Nhưng Hàn Đông trước đó đã nghĩ xong rồi, hắn không hi vọng vào các bộ và uỷ ban trung ương, vì thế có được cơ hội cùng nói chuyện với lão thái gia là tốt rồi, bằng không đến lúc người nhà sắp xếp xong rồi mình mới đưa ra từ chối thì lại phải phiền phức.