Người Cầm Quyền

Chương 352: Giữ lại cho cậu




Thấy Hàn Đông nói chuyện với hai nữ minh tinh Hoa Phương, Bạch Vũ Giai này, những người khác đều có chút giật mình, tuy nhiên Vinh Tiểu Dân và Phương Vũ Hằng rất nhanh liền hiểu được là chuyện gì xảy ra, lúc trước “Câu chuyện sát thủ” quay ở Thanh Sơn Lĩnh huyện Phú Nghĩa. Lúc ấy Hàn Đông là Chủ tịch huyện Phú Nghĩa, bọn họ có thể quen biết cũng là rất bình thường.

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Hàn Mạn Lương như cười như không hỏi han.

Tiết Bác tạm thời còn chưa muốn nói ra, nhìn thấy Hàn Mạn Lương giống như là gặp được cứu tinh vậy, gã tiến lên rên rỉ nói:

- Mạn Lương ca, tiểu tử này quá kiêu ngạo, một Bí thư huyện ủy nho nhỏ. Không ngờ chạy đến Yến Kinh kiêu ngạo, Mạn Lương ca nhất định phải dạy cho nó một bài học.

Cha Tiết Bác là Bộ trưởng bộ Văn hóa, mà cha Hàn Mạn Lương - Hàn Kiến Quốc cũng là Bộ trưởng bộ doanh nghiệp nhà nước, tuy rằng đều là cấp Bộ trưởng, nếu so sánh với nhau thì vị trí Hàn Kiến Quốc sẽ hơn không ít, nhưng mấu chốt là Hàn gia không chỉ có một Bộ trưởng Hàn Kiến Quốc này, Hàn gia là một gia tộc chính trị khổng lồ, hơn nữa Hàn lão thái gia là nguyên lão Hoa Hạ quốc, là nhân vật dậm chân một cái cả thủ đô Hoa Hạ phải chấn động, chuyện này không phải gia đình Tiết Bác có thể so được. Bởi vậy mỗi lần Tiết Bác nhìn thấy Hàn Mạn Lương đều khá khách khí, nói chuyện khá có thứ tự.

Nghe xong Tiết Bác nói, Hàn Mạn Lương cười cười, hỏi:

- Mày nói cậu ta không có tư cách kiêu ngạo ở Yến Kinh! Mày có biết cậu ta là ai không?

Nghe thấy Hàn Mạn Lương hỏi, Tiết Bác thoáng ngơ ngẩn, lập tức nói,

- Không phải là Bí thư Huyện ủy sao, tới Yến Kinh, ở trước mặt Mạn Lương ca có tư cách gì kiêu ngạo?

Hàn Mạn Lương cười, quay đầu nhìn đám thanh niên vừa mới đứng lên, bọn họ đều là mấy tên ngày thường đi theo Tiết Bác đánh nhau, nhìn bộ dáng bọn họ, hẳn là vừa mới bị Hàn Đông đánh ngã.

Cho dù dùng ngón chân để nghĩ, Hàn Mạn Lương cũng biết là chuyện gì xảy ra, tuy rằng thời gian anh ta và Hàn Đông ở chung không nhiều lắm, nhưng đối với Hàn Đông cũng khá hiểu biết, đây là một người rất có lòng dạ, rất điềm đạm, chắc chắn, rất lãnh tĩnh, nếu không phải người khác chọc tới hắn. Hắn sẽ không động thủ.

Mặt khác, cho dù là Hàn Đông gây ra chuyện trước. Hàn Mạn Lương cũng phải đứng ở bên Hàn Đông, hung hăng giúp Hàn Đông ức hiếp người khác.

Cười cười, Hàn Mạn Lương bỗng nhiên nhảy lên huy động nắm tay đánh Tiết Bác, kêu lên:

- Mày con mẹ nó là cái gì chứ, dám nói cậu ta không có tư cách kiêu ngạo, bố đánh chết mày.

Tiết Bác lập tức liền ngây ngẩn cả người, trên người rất nhanh liền đã trúng mấy cái đấm, hai tay gã ôm đầu nói:

- Mạn Lương ca, sao anh đánh tôi.

- Cái loại không có mắt như mày là phải đánh.

Hàn Mạn Lương phẫn nộ nói.

Những người khác đều trợn tròn mắt, Vương Tiểu Phong, Hoa Phương, Bạch Vũ Giai không cần phải nói, bọn họ biết quan hệ của Hàn Đông và Hàn Mạn Lương, Hàn Mạn Lương giúp Hàn Đông đó mới là bình thường. Nhưng người khác, bao gồm Vinh Tiểu Dân, Phương Vũ Hằng, Khuất Vĩnh Anh. Còn có Phan Húc Bội, Lưu Vân Lượng tất cả đều ngây ngốc nhìn cảnh tượng đó, đều là vẻ mặt nghi hoặc và mờ mịt.

Theo tình huống vừa rồi, người đang đánh Tiết Bác. Hẳn là có bối cảnh rất sâu dày, nếu không Tiết Bác sẽ không đối đãi anh ta như vậy, hai người bọn họ cũng quen biết, nhưng sao anh ta lại vì Hàn Đông mà đánh Tiết Bác một trận chứ.

Lưu Vân Lượng rất nhanh liền nhớ tới thân phận của Hàn Mạn Lương, người mở công ty điện ảnh và truyền hình trong thủ đô, lại có thân phận bối cảnh, người này cũng rất dễ đoán. Mà Hàn Mạn Lương rất hiển nhiên cũng biết Hàn Đông, và quan hệ rất không tệ, nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Vân Lượng liền buồn bực một trận, hối hận không ngừng, trước đây tên kia kiêu ngạo như vậy, tuổi trẻ đã là Bí thư huyện ủy, chính mình hơi chút động não có thể nghĩ được thân phận của hắn không đơn giản mà.

- Được rồi, không cần đánh nữa.

Hàn Đông thản nhiên nói.

Lời của hắn vừa nói, Hàn Mạn Lương liền ngừng lại, phì phì thở gấp nói:

- Nếu không tiểu đông không ngăn, hôm nay tao đánh chết mày.

Hàn Đông nhìn anh ta một cái, trên mặt tươi cười, người này không hổ là mở công ty điện ảnh và truyền hình, cũng học được cách biểu diễn rồi đấy.

Lúc này Tiết Bác buông hai tay ôm đầu ra, ủy khuất nhìn Hàn Mạn Lương, khóc lóc nói:

- Mạn Lương ca, đây là tôi chọc phải ai vậy?

Hàn Mạn Lương tóm vai của gã, nói:

- Biết cậu ta là ai không? Cậu ta là huynh đệ của ta.

“ A” Tiết Bác nhìn về phía Hàn Đông! Vẫn chưa rõ ràng tình huống, tuy nhiên theo Hàn Mạn Lương mới biểu hiện, người này khẳng định là mình không thể trêu vào, gã tự nhiên biết đại trượng phu phải co được dãn được. Ủy khuất nói:

- Hóa ra là huynh đệ của Mạn Lương ca. Vậy đây là hiểu lầm a, hiểu lầm, đều do tiểu tử Lưu Vân Lượng kia.

Nói xong, gã liền quay đầu, nhìn Lưu Vân Lượng, trừng mắt nói:

- Cút ra đây cho bố.

Lưu Vân Lượng cũng trợn tròn mắt, chiến hỏa rốt cục đốt tới mình, một cửa này không dễ qua đâu.

- Tiết ca, tôi,

Lưu Vân Lượng ấp úng. Trong lòng cực kỳ buồn bực, mình sao vậy, sao chỉ ăn bữa cơm cũng gặp phải nhân vật lợi hại như vậy.

Tiết Bác tóm tóc gã kéo tới trước mặt, phẫn nộ nói:

- Đều tại mày, nếu mày không thêm mắm thêm muối, sao bố mày sẽ đắc tội vị này, vị đại ca này, anh nói xem, việc hôm nay làm sao bây giờ?

Hàn Đông nhìn Lưu Vân Lượng giống như chó nhà có tang, nói với Hàn Mạn Lương:

- Tôi đi đây. Ngày mai còn có việc.

Vừa rồi Hàn Mạn Lương tuy rằng biểu hiện vô cùng phẫn nộ, hơn nữa đối với Tiết Bác cũng đánh đập tàn nhẫn, nhưng lúc ra tay, rất rõ ràng cũng rất nhẹ, Hàn Đông vừa thấy đã biết anh ta đang diễn trò, Hàn Đông cũng không muốn biết Hàn Mạn Lương đang làm cái quỷ gì, cho nên cũng không muốn tốn nhiều võ mồm. Hơn nữa, nhìn thấy Lưu Vân Lượng như vậy, cho dù Hàn Đông muốn truy cứu, có năng lực làm gì Lưu Vân Lượng chứ.

- Đừng nóng vội chứ.

Hàn Mạn Lương vội la lên, tiến lên ôm bả vai Hàn Đông, nói:

- Sớm như vậy cậu đi đâu chứ, chúng ta tìm chỗ đem việc này giải quyết, mặt khác tôi giới thiệu cho cậu một người bạn.

Đối với sự nhiệt tình của anh ta, Hàn Đông có chút không quen. Nhưng trước mặt người ngoài, Hàn Đông tự nhiên cho Hàn Mạn Lương thể diện, và Hàn Mạn Lương nói chuyện này, cũng khiến Hàn Đông có chút động tâm. Thị trấn cũ của huyện Vinh Quang rất nhanh sẽ cải tạo. Như vậy nếu thông qua Hàn Mạn Lương quen biết một số người. Đến lúc đó ở phương diện mời nhà đầu tư, cũng có thêm lựa chọn.

- Cho gã đi đi.

Hàn Đông chỉ chỉ Lưu Vân Lượng. Trong mắt hắn, Lưu Vân Lượng chính là một kẻ đáng thương, căn bản là không đáng để hắn nhớ đến, còn nữa, nhìn thấy bộ dáng đáng khinh của gã, Hàn Đông cũng khó chịu.

- Còn không mau cút đi!

Tiết Bác trừng mắt nhìn Lưu Vân Lượng nói.

- Được, được, tôi cút ngay

Lưu Vân Lượng vội không ngừng nói, gã thật sự có chút không ngờ, vốn tưởng rằng lần này Hàn Đông chỉ sợ sẽ hung hăng khó xử mình một phen, ai biết Hàn Đông lại cho gã đi rồi, điều này làm cho trong lòng gã thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại cảm thấy vô cùng nghi hoặc với Hàn Đông, người thanh niên này rốt cuộc có thân phận gì chứ.

Sau đó Hàn Đông lại nói với đám người Vinh Tiểu Dân:

- Mọi người về văn phòng thủ đô đi, tối nay tôi về.

- Vâng, Bí thư Hàn.

Vinh Tiểu Dân cung kính nói. Rất rõ ràng Hàn Đông ở Yến Kinh quen biết nhiều nhân vật có thân phận bối cảnh. Khó trách trước đây hắn có tin tưởng với công trình cải tạo huyện Vinh Quang như vậy.

Tuy rằng trong lòng mọi người đều vô cùng nghi hoặc và tò mò, nhưng nếu Hàn Đông cho bọn họ trở về, bọn họ cũng không nên đi theo, bởi vậy liền cung kính cáo từ.

Lúc này Hàn Mạn Lương lại làm chủ nhà giới thiệu với Hàn Đông:

- Tiểu Đông, giới thiệu với anh một chút, vị này chính là tổng giám đốc Vương ông chủ công ty bất động sản Đại Địa ở thủ đô, đang chuẩn bị đầu tư một bộ phim lớn, lần này đưa tiểu Bạch đảm nhiệm diễn viên chính.

Hàn Đông vừa nghe, lập tức trong lòng cao hứng, thật sự là buồn ngủ đến đây gặp được gối đầu, chính mình đang cần tìm kiếm công ty xây dựng tham dự cải tạo huyện Vinh Quang, tổng giám đốc Vương này có thể nhấc lên quan hệ với Hàn Mạn Lương, như vậy công ty bất động sản Đại Địa chắc hẳn không tồi, hơn nữa ông ta khẳng định quen biết không ít đồng nghiệp, thông qua ông ta không chừng có thể giải quyết vấn đề của chính mình.

Cho dù vấn đề cải tạo ở huyện Vinh Quang, Hàn Đông vẫn sẽ dựa theo ý kiến ban đầu hắn mà thực hiện. Tiến hành công khai đấu thầu, nhưng làm sao khiến càng nhiều xí nghiệp đấu giá, khiến càng nhiều xí nghiệp tham dự, đây chính là vấn đề, dù sao huyện Vinh Quang ở Tây Xuyên xa xôi, công ty xây dựng bất động sản tốt một chút cũng không muốn tới đầu tư, đây là một vấn đề lớn.

- Xin chào Tổng giám đốc Vương, thật cao hứng khi nhìn thấy ngài.

Hàn Đông nói xong, vươn tay phải ra.

Tổng giám đốc Vương cười ha hả, hai tay cầm tay Hàn Đông, khách khí nói:

- Hàn tiên sinh thật sự rất giỏi võ.

Ông ta không rõ ràng thân phận của Hàn Đông, nhưng cũng biết Hàn Đông quan hệ với Hàn Mạn Lương rất gần, cho nên liền khách khí chào hỏi.

Lúc này Hàn Mạn Lương mới giới thiệu thân phận của Hàn Đông, nói:

- Đây là huynh đệ của tôi, Hàn Đông, trước mắt nhậm chức Bí thư huyện ủy huyện Vinh Quang ở Tây Xuyên.

“ Ách “ Tiết Bác giật mình kinh hãi, kinh ngạc hỏi:

- Hàn Đông, tác giả Hàn Đông sao?

Lúc trước Lưu Vân Lượng tuy nói tên Hàn Đông, nhưng Tiết Bác cũng sẽ không nghĩ Hàn Đông là Hàn Đông đại danh đỉnh đỉnh kia, hiện tại nghe Hàn Mạn Lương giới thiệu như vậy, gã lập tức nghĩ tới thân phận Hàn Đông. Hàn Đông, chính là tấm gương mà vô số quan lớn ở thủ đô lấy ra khi khiển trách con mình không nên thân.

Người được tặng ngoại hiệu “ Hàn tam thiên “, người sáng lập “ hình thức Phú nghĩa” cải cách doanh nghiệp nhà nước, một loạt công tích vĩ đại, không cần nói thêm, cũng đủ để cho đám gọi là Thái Tử, con nhà quan khác mặc cảm nha. Tiết Bác tuy rằng không ở quan trường, nhưng cha gã nhiều lần nhắc tới Hàn Đông, lấy Hàn Đông ra giáo dục gã, nói gã cho dù không theo chính trị, nhưng cũng nên làm chút chính sự đi.

Hàn Mạn Lương tức giận gõ đầu gã, nói:

- Vậy cậu còn tưởng là Hàn Đông nào?

Tiết Bác rụt đầu, sau đó hai tay ôm quyền, cúi đầu với Hàn Đông:

- Đông ca, rất xin lỗi, vừa rồi là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh. Anh đại nhân có đại lượng, tha thứ cho tôi đi.

Hàn Đông không chỉ vô cùng xuất sắc, hơn nữa, hắn là nhân vật trẻ tuổi có tiềm lực nhất Hàn gia, nghe nói Hàn lão thái gia vô cùng coi trọng hắn. Hơn nữa cho dù là Nam Tuần Trường cũng rất tán thưởng hắn, vừa nghĩ tới mình thiếu chút nữa đánh Hàn Đông, trong lòng Tiết Bác liền sợ hãi, may mắn thân thủ Hàn Đông lợi hại như vậy, ngược lại đánh cho bọn họ một trận. Bằng không nếu Hàn Đông bị đánh đập. Đã thành chuyện lớn rồi, không chỉ có mình không qua nổi. Chỉ sợ cha mình cũng không yên ổn.

Giờ khắc này, Tiết Bác liên tưởng đến hậu quả nghiêm trọng kia, trong lòng liền âm thầm cảm thấy may mắn Hàn Đông thân thủ lợi hại.

- Bọn mày còn thất thần làm gì, đều qua đây xin lỗi Đông ca mau.

Tiết Bác quát với đám người kia.

- Đông ca, rất xin lỗi.

Những người đó thấy Tiết Bác như vậy. Biết hôm nay đã chọc tới người không nên dây vào, tự nhiên đều ôm quyền bồi tội.

Tiết Bác thấy trên mặt Hàn Đông không biểu lộ gì, nghĩ thầm chẳng lẽ Hàn Đông còn không hài lòng sao, gã hơi chau mày, nói:

- Chỉ xin lỗi như vậy là xong sao. Đều vả miệng cho ta!

“ A “

Đám người kia vừa nghe, tất cả đều ngây ngẩn cả người, vậy cũng quá nghiêm trọng đi.

- A cái gì mà a, chẳng lẽ còn phải để tao động thủ sao?

Tiết Bác phẫn nộ nói, gã đang sợ hãi, chỉ hy vọng khiến Hàn Đông bớt giận, chuyện khác đều là chuyện nhỏ.

Ba ba ba từng đợt thanh âm vả miệng vang lên.

Mấy người đứng ở cửa khách sạn, nhất tề giơ tay tự tát, một cảnh tượng ly kỳ này, khiến mọi người bên cạnh nhìn thấy cảm giác vô cùng kỳ quái, lập tức không ít người vây quanh lại đây.

Hàn Đông thấy xung quanh càng ngày càng nhiều người, như vậy ảnh hưởng cũng không tốt, liền nói:

- Được rồi, Mạn Lương anh không phải nói muốn tìm nơi ngồi nói chuyện sao?

- Đúng, chúng ta tới Vong Ưu hội quán đi.

Hàn Mạn Lương nói,

- Hàn Đông, cậu ngồi xe của tôi.

Tiết Bác nói với những người đó:

- Được rồi, bọn mày cút đi.

Những người đó vừa rồi tự tát mình, tuy rằng không đau lắm, nhưng cũng mất hết mặt mũi, thấy Tiết Bác nói vậy, tự nhiên liền xám xịt chạy đi rồi.

Tiết Bác lại cười nói với Hàn Đông:

- Đông ca, thực sự rất xin lỗi, hôm nay là tôi có mắt không tròng. Tối nay tôi mời Đông ca, anh nhất định phải cho tôi chút thể diện. Mạn Lương ca, tôi nói trước rồi nha, tối nay tính tiền cho tôi.

Hàn Mạn Lương cười nói:

- Không nên, tiểu Đông là huynh đệ của tôi, cậu ấy đã trở lại tự nhiên nên do tôi chiêu đãi.

Hàn Đông nhìn sắc mặt Hàn Mạn Lương có chút hồng, phỏng chừng vừa mới uống rượu, liền nói:

- Anh uống rượu rồi làm sao lái xe?

Hàn Mạn Lương nói:

- Đừng lo, tôi không uống nhiều. Lái xe không thành vấn đề!

Hàn Đông nghiêm mặt nói:

- Vậy không được, uống rượu vào thì không được lái xe.

Hàn Mạn Lương ngẩn người. Hàn Đông tuy vẻ mặt ôn hòa, nhưng lời nói như đinh đóng cột, không thể thương lượng, mấu chốt là anh ta nghe cũng có loại cảm giác không tự chủ được phải phục tùng.

“ Hàn Đông, càng ngày càng có quan uy a. “

Hàn Mạn Lương âm thầm cảm thán, loại quan chức mạnh mẽ, cứng rắn này, anh ta mới chỉ cảm giác được ở trên người lão thái gia, không thể tưởng được Hàn Đông còn trẻ tuổi đã có uy thế như vậy, quả nhiên không hổ là người mà lão thái gia cũng tán dương.

- Ông chủ, để cho tôi lái xe đi.

Bạch Vũ Giai hạ giọng nói.

Hàn Mạn Lương cười nói:

- Được, cô không uống rượu. Để cho cô tới lái xe đi.

Nghe xong lời của anh ta, Hàn Đông tâm tình tốt hơn một chút, theo như lời lúc trước Hàn Mạn Lương, bọn họ và tổng giám đốc Vương đến nói chuyện sản xuất phim. Hiểu rõ quá trình xin tài trợ, nhưng không cho Bạch Vũ Giai uống rượu, bởi vậy có thể thấy Hàn Mạn Lương vẫn nghe lời nói của mình, không hề miễn cưỡng Bạch Vũ Giai.

Hàn Đông biết, ở giới điện ảnh và truyền hình, phương đầu tư là rất cường thế, mà minh tinh vì đủ loại nguyên nhân, đều không thể không khách khí với nhà đầu tư, uống rượu là chuyện rất bình thường, thậm chí còn nhẹ. Những quy tắc ngầm khác, cũng là tập mãi thành thói quen.

Hàn Mạn Lương điều khiển một chiếc Santana. Bạch Vũ Giai ngồi vào vị trí người lái, bắt đầu khởi động.

Hàn Đông ngồi lên xe, rất nhanh liền phát hiện xe này rõ ràng không giống với chiếc Santana của mình, da bọc ghế sờ vào cũng cảm giác không giống, thoải mái hơn rất nhiều.

- Xe của tôi thế nào?

Hàn Mạn Lương đắc ý hỏi.

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Dù tốt đến đâu. Cũng vẫn là Santana.

Hàn Mạn Lương vừa nghe, liền hơi sửng sốt. Lập tức cười khổ nói:

- Cậu nói đúng. Cho dù động cơ xe của tôi là máy bay trực thăng chuyên dụng. Chiếc Santana này vẫn là Santana. Nhưng không có cách nào khác, lão thái gia vốn nhìn tôi không vừa mắt, nếu tôi mua xe mấy trăm vạn ông ấy không đánh gãy chân của tôi mới là lạ, đành phải độ xe, đúng rồi, tiểu Đông, muốn tôi tặng cậu một chiếc hay không, tuyệt đối giống chiếc xe này, không có hai ba triệu không mua được, ngồi lên khẳng định thoải mái hơn.

Hàn Đông lắc lắc đầu nói:

- Xe chỉ dùng để thay đi bộ mà thôi, tôi không cần xa xỉ như vậy.

Hàn Mạn Lương cười ha hả, nói:

- Ừ, dù sao cậu theo đuổi không giống tôi, tôi kiếm tiền hưởng thụ. Cũng không có tham vọng gì.

Hàn Đông tức giận nói:

- Tôi thấy hiện tại anh nghèo đến mức chỉ còn có tiền.

“ Ha ha ha “

Hàn Mạn Lương vui vẻ mỉm cười, nói:

- Mặc kệ thế nào, tôi còn có huynh đệ là cậu mà. Đúng rồi, tên Tiết Bác kia. Bố cậu ta là Bộ trưởng bộ Văn hóa, công ty của tôi chuẩn bị cần nhờ bộ Văn hóa, có tầng quan hệ với Tiết Bác này, tất cả đều dễ làm hơn nhiều lắm.

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Tôi biết rồi.

Nhìn thấy Hàn Đông vẫn một bộ dáng không mặn không nhạt, Hàn Mạn Lương có chút nổi giận, sao Hàn Đông dường như không để cái gì ở trong lòng, cũng không hỏi thăm theo ý mình chứ.

Sự buồn bực trong lòng chỉ thoáng qua, Hàn Mạn Lương hỏi:

- Tiểu Đông, tối nay cụ thể là xảy ra chuyện gì?

Hàn Đông liền nói ra, Hàn Mạn Lương nghe xong, liền hiểu được chủ yếu là do Lưu Vân Lượng kia tác quái, khẳng định là gã bị Hàn Đông khinh thường, vừa lúc lại gặp được Tiết Bác, liền đi thêm mắm thêm muối một phen, mà Tiết Bác bởi vì uống rượu, nghĩ nhất định phải gây phiền toái cho Hàn Đông, thế là lớn chuyện.

Tuy nhiên nếu ngay cả Lưu Vân Lượng Hàn Đông đều có thể tha thứ. Nói vậy cũng có thể tha thứ cho Tiết Bác, dù sao Hàn Đông cũng không chịu thiệt gì, chỉ có Lưu Vân Lượng và mấy tên tay chân kia chịu thiệt.

- Cậu nói xem, việc này cậu muốn xử lý như thế nào?

Hàn Mạn Lương hỏi, nếu Hàn Đông muốn xử lý Tiết Bác, vậy anh ta cũng cũng chỉ có thể dựa theo Hàn Đông mà xử lý, mặc dù Tiết Bác có tác dụng nhưng Hàn Đông là người có tiền đồ nhất Hàn gia, tương lai rất có thể là nhân vật trung tâm toàn bộ Hàn gia, hiện tại nhất định phải làm tốt quan hệ với hắn.

Hàn Đông liếc mắt nhìn anh ta một cái, tự nhiên hiểu được tâm tư của anh ta. Nói:

- Anh đã nói Tiết Bác đối với anh có chỗ hữu dụng, tôi còn có thể thế nào!

- Ha hả, tôi biết cậu lòng dạ rộng rãi.

Hàn Mạn Lương cười ha hả nói, giơ tay ôm Hàn Đông bả vai,

- Tối nay tiểu Đông cậu sẽ không phải về, buổi tối ở Vong Ưu hội quán mà chơi vui vẻ, ngày mai tôi đưa cậu về văn phòng thủ đô cũng được.

Hàn Đông:

- Có gì mà chơi, anh nghĩ rằng tôi giống anh sao, tôi còn đang bận, tổng giám đốc Vương kia kinh doanh thế nào? Huyện Vinh Quang đang muốn di dời cải tạo thị trấn cũ, cần xí nghiệp tương quan đầu tư vào.

Hàn Mạn Lương lập tức vỗ ngực nói:

- Tổng giám đốc Vương này không thể chê, công ty bất động sản Đại Địa ở toàn bộ Yến Kinh cũng rất có danh tiếng, ông ta quen biết không ít, đến lúc đó bảo ông ta giới thiệu cho cậu vài người.

Hàn Đông gật gật đầu, ngẩng đầu lên, từ phía sau nhìn tới, Bạch Vũ Giai đang tập trung tinh thần lái xe. Hai gò má vô cùng cân đối, một mùi thơm ngát từ thân thể của cô truyền đến, làm cho người ta say mê.

Hàn Đông từ mùi thơm này bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác vô cùng thân thiết, trong lòng không khỏi rung động. Trong đầu không khỏi lại hiện lên trí nhớ vốn đã phủ đầy bụi, trong hai mắt cũng tràn ngập nhu tình.

Hàn Mạn Lương nhìn thấy vẻ mặt Hàn Đông, lập tức lộ vẻ tươi cười, xem ra Hàn Đông đối với cô bé kia thật sự có tâm nha, anh ta liền ghé miệng bên tai Hàn Đông. Hạ giọng nói:

- Vẫn giữ lại cho cậu, tối nay hưởng thụ đi.