- Vậy thì thảo luận lại.
Hoàng Văn Vận dùng ánh mắt tràn đầy nụ cười nhìn Phương Trung, hắn dùng giọng bay bổng nói:
- Chủ tịch Phương, anh thấy thế nào?
Phương Trung đang dùng hai tay vuốt mái tóc bóng mượt của mình, lúc này hắn chợt dừng lại, trầm giọng nói:
- Tôi thấy trước tiên nên quá triệt chỉ thị của thị ủy.
Hoàng Văn Vận cười cười, hắn biết Phương Trung sẽ không từ bỏ ý đồ, vừa rồi hỏi như vậy cũng chỉ là nể mặt đối phương mà thôi.
- Xem ra mọi người có sự khác nhau rất lớn, nếu đã như vậy thì chúng ta tạm thời buông sự việc này, đợi sau khi trung ương cho ra văn kiện tương quan thì sẽ xem xét lại.
Không ít thường ủy nghe vậy mà gật đầu đồng ý, hai bên vốn có thực lực ngang nhau, mà Hàn Đông đã can thiệp, nếu tiếp tục cũng không còn ý nghĩa. Hơn nữa thật sự đúng như những gì Hàn Đông đã nói, thế cục bây giờ là không rõ, lãnh đạo cấp cao còn chưa có lời định luận chính thức, như vậy phải đợi sau này rồi nói.
Hoàng Văn Vận đảo mắt nhìn một vòng, sau đó mỉm cười nói:
- Cứ quyết định như vậy, tan họp.
Hoàng Văn Vận cầm lấy quyển vở trên bàn rồi đứng lên đi ra ngoài ngay lập tức, khi đến trước mặt Hàn Đông thì hắn dừng lại, vươn hai tay ra khẽ vỗ lên vai Hàn Đông.
- Cám ơn bí thư Hoàng.
Hàn Đông nói lời thật lòng.
Hoàng Văn Vận khẽ gật đầu, cũng không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài. Lần này lại làm thất bại kế hoạch của Phương Trung, tâm tình của hắn là rất tốt, cuối cùng cũng chỉ là giơ lên thật cao rồi khẽ buông xuống, cũng không cho đối phương thừa thắng mà xử phạt nặng Hàn Đông. Nhưng Hoàng Văn Vận cũng có lo nghĩ cho riêng mình, Hàn Đông gây ra động tĩnh quá lớn, lãnh đạo tỉnh thành phố đều chú ý đến điểm này, dù hắn có tâm tư bảo vệ thì cũng chỉ có mức độ mà thôi.
Phương Trung từ đằng sau đi đến với vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mặt Hàn Đông, gương mặt càng thêm âm trầm.
Các vị thường ủy lục tục đi ra khỏi phòng, vẻ mặt mọi người rất khác nhau, ánh mắt đều không nhịn được phải dừng lại một lúc trên người Hàn Đông.
Mao Siêu đi ở vị trí sau cùng, khi đi qua trước mặt Hàn Đông, hắn khẽ đưa ngón tay cái rồi cười vang:
- Rất tốt.
Hàn Đông mỉm cười cảm kích:
- Cám ơn trưởng phòng Mao.
Mao Siêu cười nói:
- Không có gì, tôi chỉ động mồm động mép một chút mà thôi.
Trong phòng họp cũng không có người nào bỏ đi, tất cả đều khiếp sợ nhìn tình huống này, đều suy đoán xem Hàn Đông và Mao Siêu có quan hệ gì. Thông qua những biểu hiện trước đó của Hàn Đông, mọi người lại hiểu sâu về hắn hơn một chút, đều ý thức tiểu tử này cũng không phải là viết lách lỗ mãng, nếu có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn lần này, sau này nhất định sẽ trở thành một nhân vật lớn.
Tất nhiên dù có không ít người lúc này bắt đầu coi trọng Hàn Đông, cũng có người muốn kết giao với hắn, nhưng không ai dám đứng ra, dù sao thế cục cũng không trong sáng, nếu tiến lên thì kiếp này sợ rằng sẽ khó sống.
Tâm tình của Hàn Đông là rất tốt, chỉ cần hắn có thể đứng vững trước sự chèn ép mạnh mẽ của đám người Phương Trung, như vậy tình thế sẽ nhanh chóng cải biến. Tất nhiên điều này sẽ có liên quan đến sự giúp đỡ toàn lực của Hoàng Văn Vận, nếu không chính hắn đã phải xám xịt quay về thủ đô rồi.
Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Hàn Đông nhận được một cuộc điện thoại, người điện thoại đến lần lượt là Lý Đại Dũng, Trần Dân Tuyển, Chu Chính, còn có Trâu Cương ở cục thống kê, ai cũng tỏ ra quan tâm đến tình huống của hắn.
- Mình bây giờ cũng không phải chiến đấu một mình.
Hàn Đông mỉm cười nói.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Đông nhận điện thoại, bên trong vang lên âm thanh của Dư Ngọc Trân:
- Tiểu Đông, có khỏe không?
- Mẹ, con không sao.
Hàn Đông nói, trong lòng rất kỳ quái, không thể nào tình huống ở hội nghị thường ủy buổi sáng đã truyền về đến nhà được.
Dư Ngọc Trân mỉm cười trong điện thoại, nàng nói:
- Tốt lắm, con nói chuyện với ông nội này.
Hàn Đông khẽ giật mình, trong điện thoại cũng truyền đến âm thanh của ông nội:
- Tiểu tử thối, náo loạn như vậy đã đủ chưa?
Dù nói lời trách cứ nhưng Hàn Đông vẫn nghe thấy ông mình không tức giận, vì thế hắn cười nói:
- Ông nội, cháu nào có làm chuyện gì đâu?
- Một số người vì những bài viết của cậu mà cả đêm khó ngủ, cậu thì xem như không có vấn đề gì, xem ra cũng có chút triển vọng.
Hàn Đông thấy ông mình có tâm tình khá tốt thì cười nói:
- Ông nội quá khen.
- Tôi cũng không quá khen.
Ông nội của Hàn Đông mỉm cười nói:
- Ngược lại thì những chiến hữu năm xưa của ông rất tán thưởng cháu, tặng cậu biệt danh "Hàn Tam Thiên", nói rằng nếu có cơ hội sẽ cùng tâm sự.
- Vâng!
Hàn Đông cảm thấy trong lòng run lên, chiến hữu cũ trong lời nói của ông nội chính là vị thủ trưởng kia, ba bài viết của mình thật sự có tinh thần không khác gì những lời phát biểu của vị thủ trưởng này khi xuống phương nam, thuộc về một dạng đạo văn, nếu tâm sự thẳng mặt, Hàn Đông thật sự lo lắng mình để lộ chân tướng.
Hơn nữa điều làm cho Hàn Đông cảm thấy khó tưởng chính là vị thủ trưởng này đặt cho mình một biệt hiệu là "Hàn Tam Thiên".
- Sao vậy, cậu cũng biết sợ à?
Ông nội cười hỏi.
Hàn Đông hít vào một hơi nói:
- Cháu nếu có gì đáng sợ, không phải còn có ông nội sao?
- Hừ, tiểu tử cậu đúng là không biết trời cao đất rộng.
Ông nội chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc:
- Cậu cứ thành thật ở lại Vinh Châu, nếu không có thành tích thì đừng về.
Hàn Đông khẽ giật mình, lúc này trong điện thoại truyền đến âm thanh của Dư Ngọc Trân, ông nội đã đi mất rồi.
- Tiểu Đông đừng sợ, ông của con rất vui
Dư Ngọc Trân khẽ nói.
- Mẹ, con biết rồi, con sẽ không để cho ông thất vọng.
Hàn Đông kiên định nói.
Thông qua đối thoại với ông nội, cục đá lớn đè nặng trong lòng Hàn Đông đã rơi xuống. Chính hắn vì đưa ra ba bài viết mà không những làm cho ông nội không đứng ra phát biểu theo chiều hướng bảo thủ, đồng thời còn lấy được hảo cảm của thủ trưởng Nam Tuần. Sau này lật bài thì thế lực Hàn gia nhất định sẽ tăng trưởng mạnh, như vậy vận mệnh của gia tộc cũng sẽ không giống như kiếp trước.
Hàn Đông cúp điện thoại rồi châm điếu thuốc, sau đó hắn hít vào một hơi thật sâu:
- Tiếp theo mình nên phấn đấu thay đổi vận mệnh của mình.
Hàn Đông đoán rằng vì thủ trưởng Nam Tuần sắp đưa ra lời phát biểu thay đổi thế cục, vì vậy mà ông nội điện thoại đến cho mình, để mình có chuẩn bị tâm lý vì những biến đổi kế tiếp. Tất nhiên ông nội cũng muốn nhân cơ hội này để đưa ra lời khen ngợi với mình.
Có thể nhận được lời khen ngợi của ông nội, Hàn Đông cảm thấy rất vui vẻ. Dù hắn có ký ức kiếp trước, nhưng trước kia hắn không được ông thừa nhận, phải biết rằng ông cụ là người nổi tiếng nghiêm khắc, cả đời cách mạng thật sự chưa khen ai bao giờ.
Buổi chiều lúc tan tầm, mọi người thấy Hàn Đông như thay đổi là một người khác, toàn thân như tràn đầy sức sống, vì vậy mà bọn họ có chút buồn bực, dù hội nghị thường ủy buổi sáng không cho ra xử phạt gì, nhưng với tình cảnh trước mắt cũng không thể nào lạc quan được.
- Hừ, chết lúc nào không biết.
Hào Mai thầm nói một câu, nàng ngẩng đầu thấy Lô Kim Nguyên đen mặt đứng trước cửa văn phòng, vì vậy mà tranh thủ thời gian đứng lên, cung kính chào chủ nhiệm Lô, âm thanh cũng không còn nũng nịu như trước. Lần trước nàng bị Lô Kim Nguyên trách móc khó hiểu, bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Lô Kim Nguyên khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía Hàn Đông đang tập trung xem báo rồi trầm giọng nói:
- Anh theo tôi một chuyến.