Người Cầm Quyền

Chương 347: Thăm Hỏi Giáo Sư




Gác điện thoại, Lã Tuấn Khải khóe môi mỉm cười, nếu như Thích Hoa Vân biết Bí thư không thể gặp y lúc đó, nếu bởi vì dựa vào câu nói sáo rỗng của Bí thư huyện Hàn Đông này, chỉ sợ y buồn bực đến chết. Y đường đường là một cán bộ cấp giám đốc sở, không ngờ Hàn Đông là một cán bộ cấp Cục trưởng cũng không bằng, nói ra thật sự mất mặt.

- Hàn Đông này, lai lịch chắc chắn không vừa. Nói cách khác, Bí thư Nguyên có khả năng cũng không địch được hắn.

Trong lòng Lã Tuấn Khải âm thầm nghĩ đến.

Cho dù công việc của Hàn Đông làm rất tốt, nhưng nếu không có nguyên nhân đặc biệt nào, một Bí thư Tỉnh ủy cũng không thể đối đãi Bí thư Huyện ủy như vậy. Bất ngờ nói đến một hồi thì còn cho qua được, nhưng liên tiếp mấy lần đều là như vậy, điều này rất kỳ lạ.

Hàn Đông lần đầu tiên nói chuyện với Nguyên Hằng Kiện, Nguyên Hằng Kiện thậm chí dặn dò Lã Tuấn Khải mời cơm Hàn Đông. Tuy rằng chỉ là một bữa cơm mà thôi, nhưng đây cũng là Lã Tuấn Khải đại diện cho ý tứ của Nguyên Hằng Kiện mời cơm Hàn Đông.

Lúc đó Lã Tuấn Khải liền để ý, bởi vậy đối với Hàn Đông thì vô cùng khách khí, chẳng qua lúc ấy anh ta không nghĩ qua nhiều. Chuyện sau đó, làm cho Lã Tuấn Khải biết thêm rằng con người Hàn Đông này thực sự không tồi. Mặt khác cho dù không tính tới bối cảnh phía sau Hàn Đông, mà chỉ tính những chuyện Hàn Đông làm được gần đây, thì có thể nhìn ra, tiền đồ phát triển của người này nhất định vô cùng rộng lớn.

Vì vậy, trong lòng Lã Tuấn Khải quyết định, sau này nhất định phải xây dựng mối quan hệ tốt với Hàn Đông, điều này nhất định có lợi cho sự nghiệp tương lai của mình. Anh ta là thư ký cho Bí thư Tỉnh ủy, cấp bậc nâng cao cũng rất nhanh. Anh ta mới có 36 tuổi, đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, chỉ vài năm nữa thôi, có cơ hội thì có thể làm tới chức Bí thư Thành ủy, khi đó đã là cán bộ cấp Giám đốc sở rồi.

Chính vì như vậy, Lã Tuấn Khải rất kỳ vọng về con đường làm quan của mình trong tương lai, cho nên đối với những người có thể giúp đỡ mình trong tương lai, anh ta đương nhiên muốn kết giao càng sớm càng tốt.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông yêu cầu Bạch Hy Lâm lái xe đưa mình đi thành phố Thục Đô.

10h15, Hàn Đông liền đi đến Tỉnh ủy.

Hắn mang theo đơn xin đến ngoài văn phòng Bí thư Tỉnh ủy, thấy Hàn Đông, Lã Tuấn Khải đứng dậy nói khách sáo:

- Chào Bí thư Hàn! Bí thư Nguyên đang gặp Trưởng phòng Thẩm, xin anh đợi một chút.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Được rồi, Chủ nhiệm Lã.

Lã Tuấn Khải lập tức pha một ấm trà, đặt lên bàn trước mặt Hàn Đông nói:

- Bí thư Hàn, mời uống trà.

Hàn Đông cảm giác thái độ của Lã Tuấn Khải với mình thật không tồi, nên cũng muốn kết giao với anh ta một chút nên cùng ngồi vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm với anh ta.

Một lát sau, cửa phòng họp mở ra, Trưởng phòng Phòng nhân sự Tỉnh Thẩm Hàm Thần cúi đầu khom lưng nói:

- Tạm biệt Bí thư Nguyên.

Quay người lại, Thẩm Hàm Thần lại gật đầu chào hỏi khách sáo với Lã Tuấn Khải, thấy Hàn Đông ngồi uống trà ở đó, y có chút nghi ngờ, người thanh niên ấy là ai, trẻ như vậy, nhìn bộ dạng hình như là người vừa mới đi làm, sao lại ngồi ở đó. Hơn nữa lại ngồi ngay ngắn trước mặt Lã Tuấn Khải, nhìn dáng điệu đó, lại giống như người trong quan trường, chẳng lẽ cũng là đến gặp Bí thư Tỉnh ủy?

Lúc đó Lã Tuấn Khải đứng dậy, nói với Hàn Đông:

- Bí thư Hàn, tôi vào trong xin chỉ thị, anh đợi một chút.

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Làm phiên Chủ nhiệm Lã rồi.

Thẩm Hàm Thần vừa đi ra đến ngoài cửa thì sửng sốt. Lã Tuấn Khải gọi người thanh niên ấy là Bí thư Hàn, một Bí thư trẻ tuổi như vậy, là Bí thư nào? Trong đầu y bỗng nhiên hiện ra tên một người, người thanh niên trẻ tuổi này họ Hàn, lại là Bí thư, nhất định là Hàn Đông - Bí thư Huyện ủy huyện Vinh Quang.

Làm Phó ban Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, Trưởng phòng phòng nhân sự Tỉnh, Thẩm Hàm Thần cũng tương đối quen thuộc đối với người trẻ tuổi rất nổi tiếng của toàn tỉnh này. Mặc dù hai người trước mặt này chưa từng gặp mặt bao giờ, nhưng đối với hồ sơ và tất cả những động tĩnh của Hàn Đông ở Vinh Châu, Thẩm Hàm Thần đều biết khá tỉ mỉ. Trong cách nhìn của y, hắn rất giỏi nhưng cũng là một anh chàng rất ngang ngược kiêu ngạo.

"Không ngờ hắn còn trẻ hơn trong tưởng tượng của mình." Trong lòng Thẩm Hàm Thần than thở. Mặc dù biết Hàn Đông sinh cuối năm 69, nhưng xem ra, Hàn Đông có thể nhanh chóng làm đến chức Bí thư Huyện ủy, nhất định nhìn bề ngoài phải có chút chín chắn mới đúng. Ngay sau khi giáp mặt, y mới biết suy nghĩ của mình hóa ra đã nhầm.

Trong phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, Hàn Đông đại diện cho huyện Vinh Quang đem chuyện cải tạo di dời thị trấn nói cụ thể một lần, sau đó đề nghị Tỉnh ủy giúp đỡ.

Nguyên Hằng Kiện mỉm cười nói:

- Ừ, đơn yêu cầu cải tạo di dời thị trấn anh có mang đến không?

Hàn Đông trả lời:

- Đã mang đến rồi.

Sau đó hai tay cầm đơn yêu cầu đưa cho Nguyên Hằng Kiện. Nguyên Hằng Kiện giở nhanh một lần nói:

- Chuẩn bị cũng đẩy đủ đấy chứ nhỉ, trước mắt cứ để ở chỗ tôi. Đợi sau khi Tỉnh ủy thông qua, anh tiếp tục mang đến nội các chính phủ phê duyệt.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Cảm ơn Bí thư Nguyên.

Sau đó, Nguyên Hằng Kiện lại hỏi thăm Hàn Đông một chút về tình hình công tác ở Vinh Quang. Được biết ở Vinh Quang, Hàn Đông dốc sức chấn chỉnh công tác an toàn ở mỏ than, đồng thời cũng thu về một số than không hợp lệ, do đó Ủy ban nhân dân huyện lại một lần nữa tiến hành gọi thầu. Nguyên Hằng Kiện đánh giá rất cao, đối với cách làm này, cho rằng Hàn Đông làm như vậy là rất đúng. Không chỉ mở mỏ than một cách hợp pháp, mà quan trọng hơn là bước thêm một bước bảo đảm sản xuất an toàn, bảo đảm được lợi ích thiết thực cho công nhân mỏ than.

Gần 11h, Hàn Đông mới rời khỏi văn phòng làm việc của Nguyên Hằng Kiện.

Toàn bộ thời gian báo cáo gần nửa tiếng đồng hồ. Điều này làm cho Lã Tuấn Khải đang ngồi ở ngoài trong lòng càng thêm ngưỡng mộ. Anh ta đi theo Nguyên Hằng Kiện lâu như vậy rồi, nhưng cán bộ cấp Giám đốc sở có thể ngồi trong phòng Nguyên Hằng Kiện nói chuyện đến nửa tiếng đồng hồ thì chẳng có mấy người. Bình thường Phó chủ tịch Tỉnh qua đây cũng chỉ hơn 10 phút là đã ra về, nhưng Hàn Đông thì chỉ là một Bí thư Huyện ủy, đãi ngộ như vậy, thực sự là rất hiếm.

Bởi vậy, Lã Tuấn Khải đích thân tiễn Hàn Đông ra đến cửa, khách khí nói với Hàn Đông:

- Chủ tịch huyện Hàn, sau này có thời gian thì lại họp mặt nhé.

Hàn Đông tự nhiên cũng đồng ý xây dựng mối quan hệ tốt với thư ký đứng đầu cả tỉnh này, gật đầu nói:

- Được, lần sau tôi đến Thục Đô sẽ liên lạc với Chủ nhiệm Lã.

Từ Ủy ban nhân dân Tỉnh đi ra, Hàn Đông liền gọi điện đến phòng của Yến Lâm, người bắt máu chính là Yến Lâm. Vừa nghe Hàn Đông cũng ở Thục Đô, cô liền vui vẻ nói:

- Anh Đông, anh cũng ở Thục Đô à. Vậy anh có đến chỗ em không?

Hàn Đông cười cười nói:

- Tất nhiên là đến rồi, đợi lát nữa anh đến sẽ mời em đi ăn cơm.

Sau đó Hàn Đông bố trí cho Bạch Hy Lâm bắt xe quay về, còn một mình hắn lái xe đến Đại học Tây Xuyên.

Yến Lâm và Lục Oánh đang đứng đợi ở cửa, Yến Lâm mặc một cái váy liền màu trắng, còn Lục Oánh thì lại mặc chiếc váy màu xanh lam. Hai cô gái trông rất đẹp, cùng nhau đứng ở cửa, giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp vậy, khiến những bạn học đi qua không kiềm nổi liếc mắt nhìn một cái.

Hàn Đông cho chiếc Toyoko dừng trước cửa cười nói:

- Mời hai vị mỹ nữ lên xe.

Yến Lâm nũng nĩu nói:

- Anh Đông!

Sau đó mở cửa trước, ngồi cạnh ghế lái.

...

Lục Oánh thì đành phải ngồi ở ghế sau. Đương nhiên cô cũng chẳng có gì để tranh giành cả. Yến Lâm quen biết rằng Hàn Đông trước, hơn nữa quan hệ của bọn họ cũng gần gũi với nhau hơn.

Nhớ đến chuyện tối ngày 30 tháng 4, trong lòng Lục Oánh cũng thỉnh thoảng vì hành động to gan của mình mà cảm thấy kinh ngạc, còn Hàn Đông không ngờ đối mặt với thân hình trắng nõn của mình, thế nhưng lại không có hành động gì. Điều này làm cho Lục Oanh thất vọng rất nhiều, lại còn cảm thấy Hàn Đông là một đấng chính nhân quân tử, một người đàn ông tốt. Nếu như mình có thể tìm được một người đàn ông tốt như vậy mà chung sống cả đời thì cũng là mãn nguyện lắm rồi.

Khi ăn cơm, Hàn Đông nói rõ mục đích của chuyến đi lần này, chủ yếu là muốn gặp mặt giáo sư Đinh Nhân Tiếu mà Lục Oánh đã nói tới, nói chuyện cùng ông ấy một chút, đồng thời xem có thể làm nghiên cứu sinh của ông ấy được hay không.

Yến Lâm nói:

- Giáo sư Đinh ở Tây Nam là nhà kinh tế học đỉnh nhất, đối với cả nước mà nói thì cũng là tương đối nổi tiếng. Anh Đông làm nghiên cứu sinh của thầy ấy thì quá tốt, ha ha, đến lúc đó chúng ta là anh chị em đồng môn rồi.

Hàn Đông cười cười nói:

- Cũng không biết giáo sư Đinh có nhận anh không nữa.

Lục Oánh cười dài nói:

- Anh Đông nhất định được. Khi giáo sư Đinh lên lớp, nhắc đến anh rất nhiều. Chiều nay em và Yến Lâm dẫn anh đến hỏi thăm giáo sư Đinh nhé, chúng em vừa lúc đều không có tiết học, giáo sư Đinh chắc là chiều nay cũng không có giờ giảng.

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Được, các em biết giáo sư Đinh sống ở đâu không?

Yến Lâm nói:

- Đương nhiên rồi, trường học chúng em có mấy người không biết chỗ ở của giáo sư Đinh chứ. Mọi người còn thường xuyên nhìn thấy thầy và vợ đi dạo trong trường mà.

Ăn cơm xong, ba người tìm một quán trà gần đó vào uống trà một lát, sau đó Hàn Đông dừng xe trước tòa nhà của Yến Lâm. Sau khi xuống xe ba người bọn họ xuống xe đi về hướng nhà Đinh Nhân Tiếu.

Trong tay Hàn Đông cầm theo một túi hoa quả lớn. Lần đầu tiên mạo muội đến nhà thăm hỏi, Hàn Đông cũng không thể đi tay không được.

Nhà của giáo sư Đinh Nhân Tiếu ở tầng một, Hàn Đông gõ gõ cửa, rất nhanh liền có người ra mở cửa, là một người phụ nữ hiền hậu, bà ta hỏi:

- Các em là…

- Chúng em chào cô, chúng em đến hỏi thăm giáo sư Đinh, giáo sư có nhà không ạ?

Lục Óanh nhẹ nhàng nói.

Người phụ nữ mỉm cười nói:

- À, ông ấy ở nhà đấy, các em vào đi, không cần thay giày đâu. Còn em này, đến nhà cần gì phải mua gì đến nữa, lần sau đừng như thế này nữa!

Rất hiển nhiên, bà cho Hàn Đông trở thành sinh viên của Đinh Nhân Tiếu, trong lời nói thân mật có chút trách móc, là giọng điệu thân mật giữa tiền bối và hậu bối.

Hàn Đông cười nhã nhặn nói:

- Có chút hoa quả gọi là chút thành ý.

Người phụ nữ hơi chút ngẩn ra, trong lòng nghĩ sinh viên này sao lại nặng mùi vị xã hội như vậy được chứ?

Sau khi vào nhà, người phụ nữ gọi hai tiếng lão Đinh, Đinh Nhân Tiếu từ trong phòng sách bước ra. Ba người Hàn Đông đứng dậy chào hỏi.

Đinh Nhân Tiếu dáng người trung bình, đầu bạc, đeo kính lão, vừa nhìn thấy là biết là thuộc loại chi sĩ uyên bác.

Vẻ mặt ông mỉm cười nói:

- Đừng khách sáo, các em ngồi đi.

Ông theo sau cũng ngồi ngay một bên, hỏi:

- Các em có chuyện gì sao?

Hàn Đông cúi người nói:

- Em chào giáo sư Đinh, em tên là Hàn Đông, hôm nay đến thăm thầy, có chút mạo muội, mong thầy thứ lỗi.

- Hàn Đông?

Đinh Nhân Tiếu sửng sốt một chút, lập tức nghi ngờ hỏi:

- Hàn Đông nào?

Lục Oánh ngồi bên cười dài nói:

- Giáo sư Đinh, đây chính là Hàn Đông người mà giáo sư đã nhắc tới mấy lần đấy, người làm ra “Mô hình Phú Nghĩa” đấy.

- Cậu chính là Hàn Đông à, không nghĩ rằng lại trẻ như vậy.

Đinh Nhân Tiêu không kìm nổi cảm thán một câu.

- Đúng là tuổi trẻ đầy triển vọng!

Hàn Đông trong lòng cười gượng, lập tức nói:

- Giáo sư Đinh, em lần này đến thăm hỏi thầy, chủ yếu có hai chuyện, một là thỉnh giáo một chút kiến thức về quyền tài sản doanh nghiệp nhà nước, hai là muốn giáo sư cố vấn một chút về chuyện thu nhận nghiên cứu sinh. Nếu có thể, em hy vọng có thể làm nghiên cứu sinh của giáo sư Đinh.

Lời nói của Hàn Đông ngắn gọn minh bạch, nói rõ mục đích lần này đến đây. Trước đó, Hàn Đông cũng nghe qua Đinh Nhân Tiếu quả thật là một nhà kinh tế học tương đối nổi tiếng. Nếu như không vì ông ta vẫn nán lại Đại học Tây Xuyên ở mảnh đất Tây Nam này, thì danh tiếng của ông ta không chỉ so sánh với nhà kinh tế học hàng đầu trong nước như bây giờ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Hàn Đông chính thức quyết định làm nghiên cứu sinh của ông ta. Học nghiên cứu sinh, thứ nhất là đạt được trình độ học vấn cao hơn, điều này rất có lợi cho tiền đồ tương lai của hắn. Thứ hai, Hàn Đông hy vọng rằng thông qua quá trình học này không những có bằng cấp, tốt nhất là muốn học được cái gì đó một cách chân chính mới được. Nói cách khác, nếu chỉ cần một tấm bằng thì chỉ là việc rất đơn giản, vậy cũng chẳng cần tìm đến Đinh Nhân Tiếu.

Nghe xong câu nói của Hàn Đông, Đinh Nhân Tiếu không chút nghi ngờ, lại còn có chút vui mừng, ông cũng cảm thấy giọng nói của Hàn Đông rất thành khẩn, liền nói:

- Chủ tịch huyện Hàn có kinh nghiệm thực tiễn phong phú, ở phương diện quyền tài sản doanh nghiệp quốc hữu, đã làm nên thành tích xuất sắc. Nếu như có ý muốn học nghiên cứu sinh, tôi tất nhiên đồng ý.

Yến Lâm ngồi bên nói thêm:

- Giáo sư Đinh, Hàn Đông không làm Chủ tịch huyện ở huyện Phú Nghĩa nữa rồi, bây giờ anh ấy làm Bí thư huyện ủy huyện Vinh Quang.

Đinh Nhân Tiếu gật gật đầu mỉm cười nói:

- Đều giống nhau, nếu Hàn Đông quyết định, xét thấy tình huống đặc biệt của cậu, tôi có thể liên lạc với bộ môn có liên quan giúp cậu việc nhập học, đặc biệt tuyển chọn cậu.

Có lẽ ông nghĩ rằng, bất luận Hàn Đông là Chủ tịch huyện, Bí thư huyện úy, đều như nhau là một sinh viên.

Hàn Đông vừa nghe như vậy cũng rất vui mừng nói:

- Thế này thì tốt quá, em tốt nghiệp khoa Trung văn Đại học Bắc Kinh. Trước đây chưa tiếp xúc qua ngành kinh tế học gì gì đó. Nói thật với thầy, em lúc mới đầu còn rất lo lắng, không biết thầy có nhận em không nữa.

Đinh Nhân Tiếu cười ha ha nói:

- Cậu là người chưa học qua kinh tế học mà đã làm được việc như vậy, thì càng hợp với quan điểm và yêu cầu của kinh tê học so với rất nhiều người đã học qua kinh tế học rồi đấy.

Hàn Đông khiêm tốn nói:

- Đây đều là từ thực tiễn dần dần tìm tòi rồi có được chút kinh nghiệm mà thôi, vẫn còn thiếu sự chỉ dẫn về lý thuyết.

Đinh Nhân Tiếu nói:

- Lý thuyết cũng là từ thực tiễn mà ra. Hàn Đông, cậu ở huyện Phú Nghĩa lại làm ra “Mô hình Phú Nghĩa” đã qua mặt được rất nhiều hệ thống lý luận,. Tôi còn nghĩ khi nào sẽ dẫn sinh viên đi huyện Phú Nghĩa xem nữa. Không tưởng tượng được cậu lại đến huyện Vinh Quang rồi.

Hàn Đông nói:

- Giáo sư Đinh, nếu thầy muốn đi, em có thể sắp xếp giúp thầy. Bây giờ mặc dù em không còn ở huyện Phú Nghĩa nữa, nhưng ở huyện Phú Nghĩa cũng có không ít bạn bè, chuyện nhỏ này cũng không khó gì.

Đinh Nhân Tiếu cũng không khách khí, ông vui mừng nói:

- Vậy cũng tốt, vậy thì cuối tháng 5 đi, đến lúc đó tôi sẽ chọn ra vài em sinh viên cùng với nghiên cứu sinh cùng đi.

Hàn Đông cùng Đinh Nhân Tiếu nói chuyện chừng nửa tiến đồng hồ, xác định hai chuyện. Chuyện thứ nhất là Đinh Nhân Tiếu đồng ý nhận Hàn Đông làm nghiên cứu sinh của ông ta, và ông ta còn đích thân giúp đỡ Hàn Đông liên lạc với những phòng liên quan trong trường, thực hiện miễn thi nhập học; hơn nữa ông ta còn nói với Hàn Đông, từ hôm nay trở đi Hàn Đông có thể coi là sinh viên của ông, sẽ bổ sung một chút kiến thức về ngành kinh tế học trước, đến cuối tháng 9 có thể chính thức lấy được học tịch..

- Vấn đề học tịch em không cần lo lắng, tôi sẽ yêu cầu nhà trường làm tốt cho em, đến lúc đó em chỉ cần mang đến những tài liệu liên quan là được rồi.

Đinh Nhân Tiếu nói:

- Đợi lát nữa tôi sẽ viết cho em danh mục sách, em trước tiên cứ đi lấy về xem qua, đọc nhiều ghi chép nhiều chút, có chỗ nào không rõ thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Nghiên cứu sinh thường học 3 năm, chỉ cần đến lúc đó em có thể viết được luận văn đạt tiêu chuẩn, thì tốt nghiệp trước nửa năm cũng không có vấn đề gì, đương nhiên là theo quy định. Cũng không được tốt nghiệp quá sớm, ít nhất phải học đủ 2 năm mới được, hơn nữa em lại là tại chức, thời gian học cũng tương đối ngắn một chút, muốn viết ra một bài luận văn có chất lượng cao, thì cần phải tiêu phí không ít công sức.

Hàn Đông nói:

- Giáo sư Đinh yên tâm, em làm nghiên cứu sinh của thầy, cũng không chỉ vì lấy học vị, em cũng muốn học được điều gì, có lý luận chỉ đạo, trong công việc tương lai của em cũng ít phải đi đường vòng một chút.

Nói chuyện với Đinh Nhân Tiếu một lúc, Hàn Đông cảm thấy ông chính là người học thuật chuyên tâm thực sự. Mặc dù không phải là không biết bên ngoài quan liêu rất nhiều, nhưng ông ta không coi trọng những điều đó, nói chuyện giúp người khác giải quyết việc, chủ yếu từ phương diện học thuật mà ra. Đối với những người như vậy, Hàn Đông rất kính trọng, mặc dù thoạt nhìn người làm lý luận này, giống như chỉ dựa vào miệng, một cây bút mà kiếm cơm, nhưng cả xã hội này, đúng là nhờ có những nhà lý luận này mới có thể phát triển nhanh hơn, hoàn thiện hơn. Hơn nữa nhà kinh tế học cũng không hoàn toàn bó buộc trong lý luận, quan điểm của họ, lý luận muốn đạt được sự tán thành, đạt được sức giảng giải càng mạnh, cần phải đối diện với xã hội hiện thực, vận hành kinh tế phải có một kiến thức chuyên sâu mới được. Nói cách khác những lý luận hoàn toàn ở trên cao, không có sức thuyết phục, thì cũng không tồn tại lâu được. Mặt khác, Đinh Nhân Tiếu đã nhận Hàn Đông làm nghiên cứu sinh, cho dù vì nguyên nhân thời gian, Hàn Đông vẫn chưa có học tịch, nhưng bắt đầu từ bây giờ, Hàn Đông cũng coi như là đã bước vào cửa của ông, tất nhiên cần kính trọng một chút đối với giáo sư.

Hai người nói rõ chuyện thứ hai, chính là Hàn Đông giúp giáo sư Đinh sắp xếp chuyện đi khảo sát huyện Phú Nghĩa, chuyện này cần phải đợi Đinh Nhân Tiếu chuẩn bị kỹ sau đó mới thực hiện được. Từ chuyện này, Hàn Đông cũng cảm nhận được ở mặt học thuật Đinh Nhân Tiếu là người rất cẩn thận. Theo suy nghĩ của ông, sinh viên học khoa này đông hơn một chút, vì vậy ông xem mọi người sau khi viết luận văn, chọn người ưu tú trong số đó để đi khảo sát cùng, như vậy mới có thể phát huy tác dụng nhất, mà không phải là dẫn theo một đoàn người đi hóng gió.

Hàn Đông nếu đã đồng ý sắp xếp, khẳng định nhưng việc khác đều rất dễ dàng. Đối với những sinh viên kia, thì coi như tương đương vói một chuyến du lịch miễn phí. Nếu là giáo viên khác, chỉ sợ mượn cơ hội này dẫn tất cả sinh viên đi theo, điều này rất dễ làm sinh viên vui mừng phấn khích, dù sao chi phí cũng không phải ông chi.

Đinh Nhân Tiếu đưa cho Hàn Đông danh sách tài liệu học, nói với Hàn Đông rằng những quyển sách này trong thư viện trường đều có bán, còn những hiệu sách lớn bên ngoài thì không có. Chủ yếu để Hàn Đông hiểu một cách có hệ thống về kinh tế học, dù sao Hàn Đông hồi trước học Trung văn, chưa hiểu một chút gì về kinh tế học. Đinh Nhân Tiếu liệt kê mục lục sách bao gồm “Lý luận tư bản”, “Kinh tế học”, “Lý luận quyền tài sản”, đây đều là những thứ cơ bản, là nền móng cho việc học tập của Hàn Đông.