Chu Khải Kiệt là Ủy viên thường vụ Thành ủy, trưởng Ban tổ chức cán bộ, mọi người tất nhiên cũng không dám đàn áp lắm, cho nên mục tiêu chủ yếu của mọi người là nhắm ngay vào Hàn Đông.
Thân phận hiện tại của Hàn Đông là Bí thư Huyện ủy huyện Vinh Quang, là khách. Theo truyền thống của huyện Phú Nghĩa, nếu đã uống rượu thì nhất định phải khiến cho khách được vui vẻ.
Hơn nữa, quan hệ của Hàn Đông và mấy người Thẩm Tòng Phi cũng không tồi, trong tình hình này, tất nhiên phải thay nhau bước đến, chạm cốc với Hàn Đông.
Cũng may là tửu lượng của Hàn Đông đã khá hơn nhiều so với lúc mới đến huyện Phú Nghĩa. Hơn nữa, trước khi uống rượu, hắn đã bảo nhân viên phục vụ đưa một hộp sữa để uống, nên vẫn cố gắng chống đỡ được sự tấn công của mọi người.
Đám người Thẩm Tòng Phi sau khi kính rượu Hàn Đông, tất nhiên cũng phải kính rượu Nguyễn Nhất Hiên.
Nguyễn Nhất Hiên trước đây đã nghe Hàn Đông giới thiệu qua tình hình của huyện Phú Nghĩa, vì thế khi họ đến kính rượu, Nguyễn Nhất Hiên không từ chối ai cả.
Nhưng tửu lượng của Nguyễn Nhất Hiên quả là mạnh hơn Hàn Đông rất nhiều. Thấy mặt anh ta không đổi sắc, tất cả mọi người đều bị trấn áp.
Thấy mọi người vui vẻ ỏm tỏi, Phương Trung cảm thấy rượu trong chén của y đắng vô cùng, nhưng bản thân lại không thể không uống.
Mấy người Thẩm Tòng Phi dù không theo phe y, nhưng công việc lại làm rất tốt, tuần tự đến kính rượu y, khiến y không thể không gượng gạo mỉm cười mà uống. Điều này khiến trong lòng y rất mất tự nhiên, trong lòng có một ngọn lửa tuôn trào, dường như không nói được thành lời.
Bữa tiệc kéo dài đến ba giờ. Dù Hàn Đông đã có chuẩn bị trước, nhưng vẫn say.
Mọi người tiễn Chu Khải Kiệt trước, sau đó Thẩm Tòng Phi và Nguyễn Nhất Hiên phải đỡ Hàn Đông lên.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Bí thư Hàn, anh sao rồi, có cần tìm quán trà uống chút trà nóng không?
Hàn Đông uống nhiều rượu, cả người mệt mỏi, đầu đầu vô cùng nhưng vẫn rất tỉnh táo, bèn nói:
- Được, đi uống trà đi.
Dù ý thức còn tỉnh táo, nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn đầy hơi men.
Dù Nguyễn Nhất Hiên uống rượu cũng không ít hơn Hàn Đông, nhưng anh ta dường như lại không hề hấn gì, mặt chỉ hơi ửng đỏ, khiến cho Thẩm Tòng Phi khâm phục không thôi, nói:
- Chủ tịch huyện Nguyễn đúng là tửu lượng cao.
Nguyễn Nhất Hiên mỉm cười nói:
- Tửu lượng của Bí thư Thẩm cũng cao mà, có thời gian chúng ta lại cùng uống.
Thẩm Tòng Phi cười nói:
- Dạ, có rảnh tôi sẽ mời Chủ tịch huyện Nguyễn uống vài ly.
Nói xong mấy câu thì xem như hai người đã giao hảo với nhau.
Còn Hàn Đông lúc này thì mặc cho hai người nâng đỡ, bước thấp bước cao ra đường.
Uống rượu vào thì Hàn Đông không ngồi xe được, vì ngồi xuống xe sẽ nôn ra cả, vì thế ba người cứ đi bộ đến quán trà.
Gió đêm thổi vào mặt khiến Hàn Đông cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Đến phía trước có một quán trà thoạt nhìn không tồi, ba người bèn đặt một phòng. Thẩm Tòng Phi gọi chủ quán pha một ly trà Long Tỉnh, hơi đậm một tí, sau đó mới hỏi Nguyễn Nhất Hiên:
- Chủ tịch huyện Nguyễn, anh muốn uống trà gì?
Nguyễn Nhất Hiên mỉm cười nói:
- Tôi uống trà lài.
Đợi Hàn Đông uống một chén lớn trà đậm, tựa vào ghế nghỉ ngơi hơn nửa giờ, rốt cuộc mới hết hơi rượu. Hắn đứng lên vào nhà vệ sinh, cảm thấy khỏe hơn nhiều.*
- Chủ tịch huyện Nguyễn, tửu lượng của anh thật không tệ, cao hơn tôi nhiều.
Hàn Đông than.
Nguyễn Nhất Hiên cười nói:
- Tôi uống cũng không tệ. Chủ tịch huyện Hàn có muốn bảo ông chủ làm ít thức ăn mang tới không?
Hàn Đông lắc đầu nói:
- Thôi đi, lúc này ăn không vô, hơi rượu còn chưa nhả hết.
Hàn Đông tỉnh táo lại một chút, ba người lại tiếp tục nói chuyện phiếm.
Đây cũng là một bước tiến để Nguyễn Nhất Hiên làm cơ sở thuận tiện cho công tác về sau. Thẩm Tòng Phi là nhân vật số ba ở huyện Phú Nghĩa, có thể nói là người đại diện cho quan hệ còn lưu lại của Hàn Đông. Vì thế, ý nghĩa của việc ba người cùng uống trà rất rõ ràng.
Giờ ý nghĩ trong đầu Thẩm Tòng Phi cũng có sự thay đổi lớn. Dù sao việc cũng đã đến nước này, dĩ nhiên chỉ còn cách yên ổn làm việc. Dù sao Nguyễn Nhất Hiên cũng là thư ký của Đinh Vi Dân, Thẩm Tòng Phi cũng không muốn quan hệ với anh ta xấu đi, hơn nữa, có vẻ quan hệ giữa Nguyễn Nhất Hiên và Hàn Đông cũng không tồi, cho nên Thẩm Tòng Phi quyết định sau này sẽ phối hợp công tác với Nguyễn Nhất Hiên thật tốt.
Ngoài ra, Nguyễn Nhất Hiên cũng quyết định, có thể nhân cơ hội này mà đào tạo thêm người cho riêng mình.
Dù sao, Nguyễn Nhất Hiên cũng cần sự hợp tác của anh ta, như vậy anh ta cũng có thêm chút ưu đãi.
Ba người hàn huyên rất lâu, sau đó Hàn Đông mới lái xe về. Hắn trở về phải nghỉ ngơi cho khỏe để ngày mai còn chiến đấu.
Về phần hai người Thẩm Tòng Phi và Nguyễn Nhất Hiên, họ phải giao lưu với nhau là chuyện của hai người. Hàn Đông đã làm mọi chuyện rất tốt, sau này chuyện phát triển của huyện Phú Nghĩa Hàn Đông cũng không muốn lo tới nữa, không nghĩ được nhiều như thế.
Trưa hôm sau, Hàn Đông cùng đám người Trần Dân Tuyển, Xa Tĩnh Chương, Trương Trường Hà ăn cơm. Đêm qua Hàn Đông uống nhiều rượu, tuy được nghỉ cả đêm, nhưng đầu vẫn còn hơi đau, vì thế Hàn Đông đề nghị mọi người uống rượu vang thôi, mọi người tất nhiên cũng nghe theo sự sắp xếp của Hàn Đông.
Trần Dân Tuyển nhìn Hàn Đông, trong lòng hơi bồi hồi. Người thanh niên này đúng là vàng thật. Lúc trước mình cảm thấy hắn không tồi, nhưng có tưởng tượng thế nào cũng không ra được Hàn Đông lại trở thành Bí thư huyện ủy nhanh như vậy. Dù sau lưng Hàn Đông có hậu trường vững chắc, nhưng chí ít là Hàn Đông cũng đã lập được nhiều thành tích.
Sự phát triển của huyện Phú Nghĩa hơn nửa năm nay không thể không có công của Hàn Đông.
Có thể nói, trong thời gian một năm Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa, đã để lại một nét son đậm trong sự phát triển của huyện. Về sau, trong lịch sử phát triển của huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông chắc chắn sẽ chiếm vị trí vô cùng trọng yếu.
Trương Trường Hà rất cảm kích Hàn Đông. Sau khi Hoàng Văn Vận được thăng chức, nếu không phải được Hàn Đông bao che, anh ta cũng không thể thăng chức thành Phó Chủ tịch huyện Phú Nghĩa nhanh như vậy.
Trong lòng Xa Tĩnh Chương lại không thoải mái, nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo mình không đủ ưu thế trước mặt Hàn Đông.
So với Trương Trường Hà và Trần Dân Tuyển, Xa Tĩnh Chương lớn hơn khoảng mười mấy tuổi. Điểm này là nhược điểm lớn nhất của y, ngoài ra, y làm ở Cục Công an, đường phát triển không được rộng lớn như Trương Trường Hà và Trần Dân Tuyển. Trần Dân Tuyển là Phó Trưởng ban thường trực ban tổ chức huyện ủy, lại có quan hệ mật thiết với Thẩm Tòng Phi, cho nên rất có sức nặng ở huyện. Còn Trương Trường Hà là phó Chủ tịch huyện, là cán bộ cấp Cục phó, Chính ủy Cục Công an như y không thể sánh được.
Thậm chí, giờ nghĩ tới Chu Chính trên văn phòng Sở Công an, Xa Tĩnh Chương cũng cảm thấy thằng nhóc Chu Chính này có lẽ chẳng bao lâu sau, cấp bậc còn cao hơn cả mình.
Vốn trong các cán bộ của huyện Phú Nghĩa, Xa Tĩnh Chương cũng xem như là không tồi. Tuy y không phải là nhân vật số một của Cục Công an, nhưng y cũng nắm giữ được đại cục của Cục Công an, cũng là vị trí rất quan trọng. Nhưng người so với người thì lại khiến người ta tức chết. So với những người bên cạnh Hàn Đông thì y có vẻ yếu thế hơn nhiều. Quan trọng hơn là tương lai phát triển của những người này vô cùng rộng lớn.
Cơm nước xong, Hàn Đông từ chối lời mời của Trần Dân Tuyển đi uống trà hiệp hai. Hắn muốn về nhà nghỉ ngơi, đồng thời chuẩn bị tài liệu cho tốt đề ngày mai đi huyện Vinh Quang. Muốn hiểu biết nơi nào thì nhất định phải tìm hiểu kỹ mới được.
Huyện Vinh Quang nằm phía Đông thành phố Vinh Châu, phía thượng du Trường Giang, là khu vực đồi núi của hệ thống Đà Giang, Nga Giang. Địa thế trải từ Tây Bắc xuống Đông Nam, có than đá, đất sét, mỏ muối, khí thiên nhiên và các khoáng sản khác. Về công nghiệp thì dựa vào cơ giới, vật liệu xây dựng, ngành công nghiệp muối, thực phẩm, và năng lượng.
Theo những gì Hàn Đông biết từ tài liệu mà Chu Khải Kiệt đưa cho, việc khai thác than đá, khí thiên nhiên và tài nguyên ở huyện Vinh Quang cực kỳ hỗn loạn. Các loại lợi ích đan xen cùng một chỗ. Đây cũng là nguyên nhân gây ra thế cục cực kỳ phức tạp ở huyện Vinh Quang.
Ngoài ra, tuy Hàn Đông chỉ chơi mạt chược một lần với Điền Thần, Phó Bí thư Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện, nhưng cũng nhận thấy người kia lòng dạ sâu xa, đồng thời cũng ra vẻ lão làng, có lẽ hơi khó đối phó.
Còn những người còn lại ở huyện Vinh Quang như mấy Ủy viên thường vụ, trong tài liệu của Chu Khải Kiệt cũng không thể nói rõ được hết. Trong tư liệu chỉ thuật lại tình hình cơ bản của những người này, còn năng lực công tác hay quan hệ bối cảnh cụ thể của họ thì không nói rõ lắm. Những chuyện này sau này Hàn Đông nhậm chức mới có thể tìm hiểu kỹ được.
“Ừ, dù thế nào thì Điền Thần sau này cũng là đối thủ lớn nhất. Có lẽ người này kỳ vọng đoạt được quyền lớn nhất, kết quả lại bị mình giành đi chức Bí thư huyện ủy, trong lòng y chắc chắn không vui.” Hàn Đông ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, trong tay cầm tư liệu, thầm nghĩ trong lòng. “Hơn nữa, y làm việc ở huyện Vinh Quang cũng đã lâu, chắc chắn cũng có không ít thân tín, ngay cả Dịch Lương, Bí thư huyện ủy kia cũng không chặn nổi y, chuyện này cũng đã chứng minh được vấn đề.”
Điện thoại di động vang lên, Hàn Đông nghe máy, là Chu Chính gọi tới. Anh ta nghe nói Hàn Đông được điều đến làm Bí thư Huyện ủy huyện Vinh Quang, đặc biệt gọi điện thoại tới chúc mừng:
- Lãnh đạo, chúc mừng anh, cuối tuần em về mời anh uống rượu.
Hàn Đông cười nói:
- Thôi đi, cuối tuần tôi đi Thục Đô tìm cậu.
Giờ Hàn Đông chỉ cần cuối tuần không có việc gì quan trọng đều đến Thục Đô để gặp Kiều San San.
Cảm giác này thật sự giống Ngưu Lang Chức Nữ, nhưng lại khiến tình cảm giữa hai người ngày càng thắm thiết.
Mà sau lần mẹ hắn Dư Ngọc Trân mang bức ảnh tới, cũng không biết đã thuyết phục ông nội thế nào, mà đến giờ ông nội cũng không nói gì tới Hàn Đông. Hàn Đông cũng hài lòng giả ngu, giờ có thể kéo dài được một ngày thì hay một ngày.
Chu Chính nói:
- Dạ được, cuối tuần chúng ta uống vài chén, mừng lãnh đạo thăng chức.
Tuy anh ta vừa mới đến Sở Công an tỉnh, nhưng có Tôn Hải Quần che chở, dĩ nhiên mọi việc đều thuận lợi. Giờ mọi việc cũng đã quen thuộc, cuộc sống cũng khá vui vẻ.
Thứ Hai, ngày 2 tháng 8, lúc sáng sớm Hàn Đông đã đến thành phố Vinh Châu.
Hơn 8 giờ một chút, Hàn Đông đi đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy.
Chu Khải Kiệt nhìn thấy Hàn Đông, liền cười nói:
- Hàn Đông, tới cũng khá sớm đấy. Xem ra cậu nôn nóng muốn đến huyện Vinh Quang vùng vẫy rồi.
Hàn Đông nói:
- Nếu Thành ủy đã sắp xếp thì tôi cũng cố gắng hết sức thôi.
Sau đó, Hàn Đông lên xe Chu Khải Kiệt cùng đến huyện Vinh Quang.
Xe chở Hàn Đông chạy đi thì Lý Thiếu Vũ mới quay xe về. Anh ta chạy về, bàn giao mọi thứ, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó có thể đến báo danh ở Cục Đất đai.
Huyện Vinh Quang cách nội thành Vinh Châu khoảng hơn 30 km, đường không được tu sửa tốt, có vài chỗ rất dằn xóc.
Tâm trạng của Hàn Đông dần dần cũng nặng nề hơn.
Rất rõ ràng, huyện Vinh Quang tuy tài nguyên phong phú hơn huyện Phú Nghĩa, nhưng về phương diện phát triển, lại có nhiều điều bất cập. Chỉ nhìn con đường này là biết tình hình thế nào.
Ngoài ra, cũng chính vì tài nguyên của huyện Vinh Quang rất phong phú, mà việc quản lý trước đây không chu đáo, cho nên các loại lợi ích mới đan xen vào nhau, có vẻ vô cùng phức tạp. Điều này cũng khiến công tác của Hàn Đông sau này càng khó khăn hơn.
- Trưởng ban, các đồng chí của huyện Vinh Quang ở phía trước.
Thư ký của Chu Khải Kiệt nói.
Chu Khải Kiệt bèn nói:
- Vậy tới chút nữa rồi dừng đi.
Nơi đây là giáp ranh với huyện Vinh Quang, đám người Điền Thần tới đây đón cũng là theo lễ nghi thôi.
Xe dừng lại, Hàn Đông và Chu Khải Kiệt xuống xe.
Những người liên quan đang chờ phía trước, Điền Thần làm gương đi đầu, trên mặt tươi cười hớn hở, nói:
- Xin chào Trưởng ban Chu, hoan nghênh Trưởng ban Chu đến huyện Vinh Quang chỉ đạo công tác.
Chu Khải Kiệt bắt tay y, nói:
- Chủ tịch huyện Điền, giới thiệu với anh, vị này chính là đồng chí Hàn Đông, chắc là mọi người đã quen biết rồi.
Điền Thần đầy vẻ tươi cười tiến lên bắt tay Hàn Đông, vừa lắc lắc, vừa vui mừng nói:
- Đồng chí Hàn Đông tuổi trẻ đầy triển vọng. Thành ủy đã thổi sức sống mới vào huyện Vinh Quang chúng tôi.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:
- Sau này xin Chủ tịch huyện Điền ủng hộ công tác của tôi nhiều hơn.
Điền Thần cười nói:
- Đó là chuyện phải làm mà. Nào, Chủ tịch huyện tiểu Hàn, tôi giới thiệu với anh các vị Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Đây là trợ thủ của anh, Phó Bí thư Huyện ủy Lý Hoán Khai.
Lý Hoán Khai là một người đàn ông trung niên trắng trẻo. Ông ta bước tới bắt tay Hàn Đông, vẻ mặt tươi cười nói:
- Chào mừng Bí thư Hàn.
Kế đó, Điền Thần giới thiệu thêm vài Ủy viên thường vụ khác cho Hàn Đông. Mấy vị Ủy viên thường vụ này không ai mà không vui vẻ tươi cười, dường như rất vui mừng về việc Hàn Đông đến huyện Vinh Quang vậy.
“Trong những người tươi cười này, có mấy người thật lòng?” Hàn Đông tự hỏi, trên mặt không lộ vẻ gì khác, luôn tươi cười ôn hòa bắt tay, hỏi han mọi người.
Thấy mọi người giới thiệu xong, Chu Khải Kiệt nói:
- Được rồi, tất cả mọi người lên xe đi.
Xe chạy thêm được hai mươi phút cuối cùng cũng đến được huyện Vinh Quang.
Hàn Đông ngồi trong xe Chu Khải Kiệt, chỉ cảm thấy mùi vị lạc hậu, hoang tàn phả vào mặt. Trong nội thành huyện Phú Nghĩa đã lạc hậu lắm rồi, nhưng xem ra nội thành huyện Vinh Quang lại càng lạc hậu hơn.
Chu Khải Kiệt nói:
- Thị trấn huyện Vinh Quang đã cũ kỹ lắm rồi, căn bản là không thể tìm thấy cảm giác của một thị trấn hiện đại. Hàn Đông, nếu cậu có thể sửa sang được nội thành thì cũng đã là một chiến tích không nhỏ.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Thị trấn cũ không phải dễ cải tạo như vậy. Làm sao có thể có nhiều tiền đến thế?
Chu Khải Kiệt cười nói:
- Ha ha, tôi tin rằng Hàn Đông cậu nhất định có cách.
Anh ta lại nói tiếp:
- Cách xưng hô của Điền Thần với cậu có vấn đề. Tôi thấy y cũng là một đồng chí lão thành, sao lại không chú ý chút nào thế?
Lúc trước, khi Hàn Đông chơi mạt chược với Điền Thần, Điền Thần vẫn gọi hắn là Chủ tịch huyện tiểu Hàn. Hôm nay, trước mặt Chu Khải Kiệt cùng các Ủy viên thường vụ, y vẫn gọi hắn là Bí thư tiểu Hàn, thể hiện rõ thái độ kẻ cả, không xem Hàn Đông ra gì.
Hàn Đông thản nhiên cười nói:
- Là đồng chí lão thành mà, xưng hô như vậy cũng không có gì quá.
Chu Khải Kiệt nghiêm mặt nói:
- Tôi biết Hàn Đông cậu không để trong lòng, nhưng giờ cậu đã là Bí thư Huyện ủy huyện Vinh Quang, hẳn là nên bảo vệ uy nghiêm của mình, bằng không, có người mà đạp bỏ thể diện của cậu còn tưởng mình rất giỏi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Tôi biết nên làm thế nào.
Trong đại lễ đường Ủy ban nhân dân huyện Vinh Quang, toàn bộ cán bộ cấp trưởng phòng đã đông đủ, chờ Bí thư mới đến.
Trong lễ đường xôn xao ầm ĩ, tất cả mọi người đều đang đoán rằng Bí thư mới có dáng vẻ thế nào. Tuy không ít người đã nghe nhắc đến tên Hàn Đông, nhưng cũng chưa từng gặp hắn, vì thế đều có chút tò mò với người đã làm ra động tĩnh rất lớn ở huyện Phú Nghĩa.
Lúc mấy người Chu Khải Kiệt bước vào lễ đường, mọi người nhìn thấy một chàng tra trẻ tuổi đi cạnh anh ta, không khỏi hơi nghi ngờ, nghĩ thầm chẳng lẽ đây là bí thư Hàn Đông mới tới sao, nhưng thoạt nhìn vẫn còn quá trẻ, người không biết còn tưởng đó là thư ký của Chu Khải Kiệt.
Mọi người lên đài Chủ tịch, tất nhiên Chu Khải Kiệt vẫn ngồi giữa, còn Hàn Đông ngồi phía trái, Điền Thần ngồi phía tay phải anh ta.
Hội nghị này do Điền Thần chủ trì. Y nói xong vài lời mở đầu liền mời Chu Khải Kiệt tuyên bố bổ nhiệm của Thành ủy.
Chu Khải Kiệt cầm lấy micro, nói với giọng điệu ôn hòa:
- Căn cứ vào quyết định đã thảo luận của Hội nghị thường vụ Thành ủy, bổ nhiệm đồng chí Hàn Đông làmỦy viên thường vụ, Bí thư Huyện ủy huyện Vinh Quang.
Phía dưới vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt. Sau đó, Chu Khải Kiệt lại giới thiệu với Hàn Đông tình hình cơ bản một chút, tràn trề hy vọng vào việc hắn nhậm chức Bí thư Huyện ủy huyện Vinh Quang.
Tiếp đó, Điền Thần mời Bí thư Huyện ủy mới nhậm chức Hàn Đông nói chuyện.
Hàn Đông cầm lấy micro, thong thả nhìn khắp một lượt, mới lên tiếng nói:
- Kính thưa Trưởng ban Chu, các đồng chí, vô cùng cảm ơn sự tín nhiệm của Thành ủy, rất vinh hạnh được đến công tác ở huyện Vinh Quang, là người mới đến, tôi chỉ nói rằng sẽ cố hết sức làm tốt công tác của mình, hy vọng được mọi người ủng hộ nhiều hơn.
Sau đó Hàn Đông liền nhẹ nhàng đặt micro xuống.
Tất cả mọi người ngồi dưới đều ngây ra cả.
Phát biểu nhậm chức ngắn gọn như vậy, đây là lần đầu tiên mọi người được nghe thấy. Ngay cả một Chủ tịch xã, hay trưởng thôn, khi nhậm chức cũng không chỉ nói có vài câu như vậy.
Chu Khải Kiệt vỗ tay đầu tiên, sau đó những người ngồi dưới như phục hồi tinh thần, cũng đều vỗ tay theo.
Điền Thần cầm lấy micro nói:
- Bí thư Hàn thật sự là một người có năng lực, ngay cả lời nói cũng ngắn gọn mà đầy sức mạnh, khiến mọi người mỏi mắt mong chờ.
Hàn Đông khẽ mỉm cười. Điền Thần này quả nhiên như mình dự đoán, luôn tràn đầy căm tức về việc hắn nhận chức Bí thư Huyện ủy này.
Nhưng y căm tức thì sao, dù thế nào thì mình cũng không sợ y. Lúc ở huyện Phú Nghĩa mình còn có thể lấy thân phận của một Chủ tịch huyện mà ngăn cản Phương Trung đang làm Bí thư Huyện ủy, còn phải sợ Chủ tịch huyện Điền Thần này sao?
Sau khi tan họp, Hàn Đông lấy thân phận chủ nhà mời Chu Khải Kiệt dùng cơm.
Chu Khải Kiệt tất nhiên là đồng ý với hắn, anh ta đến đây là muốn tạo chỗ dựa cho Hàn Đông.
Lúc ăn cơm trưa, Hàn Đông hỏi qua ý kiến của Chu Khải Kiệt, sau đó mới nói với mọi người:
- Trưởng ban Chu buổi chiều còn có việc, mọi người cũng cần làm việc buổi chiều nữa, nên trưa nay chỉ uống rượu vang thôi.
Thật ra, uống rượu vang cũng có thể khiến người say, hơn nữa còn nóng hơn cả rượu trắng, nhưng nếu biết chừng mực, thì uống rượu vang đỡ hơn một chút.
Theo yêu cầu của Hàn Đông, mỗi bàn hai chai rượu vang, cho nên dù thế nào cũng không quá chén.
Trên mặt Điền Thần tuy tươi cười nhưng trong bụng không khỏi mắng thầm: “Thằng nhóc này tự cao tự đại, buổi chiều còn đi làm gì nữa, uống chút rượu có chết người đâu.”
Các lãnh đạo Huyện ủy khác cũng yên lặng quan sát tất cả, hầu hết mọi người đều có tâm tư, nhưng không ai biểu lộ ra mặt.
Ăn cơm xong, Hàn Đông liền dẫn mọi người đưa Chu Khải Kiệt lên xe.
Thấy xe của Chu Khải Kiệt đi xa rồi, Điền Thần mỉm cười nói:
- Bí thư Tiểu Hàn, cậu xem chiều nay có cần họp Hội nghị thường vụ không, mọi người gặp mặt một lần.
Hàn đông thản nhiên cười. Chẳng lẽ Điền Thần này muốn triển lãm lực lượng của y sao? Nhưng y đã nói chiều nay họp thì chiều hôm nay họp sao?