Người Cầm Quyền

Chương 299: Sắp xếp trước khi đi




Trong khoảng thời gian hai ngày ngắn ngủi như thế, tin đồn Phương Trung phải đi đã lan truyền ở huyện.

Người trong Huyện ủy và Ủy ban nhân dân đều đã nghe được tin tức này.

Hơn nữa, về chuyện ai là người thay thế làm Bí thư Huyện ủy, mọi người đều đồn Hàn Đông là người sẽ tiếp nhận chức vụ này. Nhưng cũng có người nói trên thành phố sẽ điều một Bí thư Huyện ủy xuống.

Hàn Đông không thể tưởng tượng được là tin tức này lại lan truyền nhanh chóng đến như vậy. Xem ra trong thể chế chẳng có gì là bí mật.

Hàn Đông cũng chỉ có thể cười trừ với tin đồn này.

Chỉ cần Văn phòng Thành ủy còn chưa phát hành văn bản, tất cả mọi việc vẫn còn là ẩn số.

Dù Hàn Đông cũng biết được chuyện mình tiếp nhận chức Bí thư Huyện ủy cũng rõ ràng hợp lý, nhưng trước khi thật sự được xác nhận, Hàn Đông vẫn phải bình tĩnh làm tốt công tác.

Tổ đàm phán với tập đoàn Đỉnh Tân đã quay về, trước đó cũng đã ký biên bản đầu tư với huyện Phú Nghĩa. Căn cứ theo bản ghi chép, tập đoàn Đỉnh Tân chịu trách nhiệm mở rộng phần chính của núi Thanh Sơn. Tổng cộng đầu tư làm ba lần. Lần đầu tiên đầu tư tám mươi triệu, hai lần sau chia ra mỗi lần năm mươi triệu, tổng số đầu tư lên đến một trăm tám mươi triệu.

Đây đúng là một khoản đầu tư không nhỏ. Theo chân tập đoàn Đỉnh Tân, cũng sẽ có nhiều công ty đến đầu tư hơn, như thế sẽ hình thành một loại hiệu ứng bầy đàn, hấp dẫn đầu tư ngày càng nhiều, đối với việc phát triển kinh tế huyện Phú Nghĩa có tác dụng rất lớn.

Trước đây sở dĩ ít có công ty đến đầu tư vì chủ thể núi Thanh Sơn còn chưa mở ra, nên không đủ sức hấp dẫn các công ty đó. Nhưng giờ thì đã khác, tập đoàn Đỉnh Tân là một công ty nổi tiếng trong cả nước, lần này đầu tư gần hai trăm triệu tệ để khai thác núi Thanh Sơn, các công ty khác cũng sẽ theo đó mà đến.

Ba ngày sau, một vị phó Tổng của tập đoàn Đỉnh Tân đã dẫn một đội đến huyện Phú Nghĩa.

Hàn Đông tiếp kiến mọi người trong phòng họp, tỏ vẻ tán dương cao độ việc tập đoàn Đỉnh Tân đến đầu tư ở huyện Phú Nghĩa.

Ngày hôm sau, Hàn Đông và vị phó Tổng này đi đến núi Thanh Sơn, cử hành nghi thức khởi công công trình núi Thanh Sơn.

Vốn Hàn Đông cũng đã thông báo với Phương Trung, muốn cho y tiến hành nghi thức khởi công. Kết quả Phương Trung dường như đã quyết định sẽ rời khỏi huyện Phú Nghĩa, nên dù là chuyện nhỏ hay chuyện to ở huyện Phú Nghĩa cũng không muốn để mắt, còn chưa kịp suy nghĩ đã vội từ chối ngay, nói y có việc bận, bảo Hàn Đông đại diện Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện tiến hành nghi thức khởi công là được rồi.

Hàn Đông cũng hiểu biết đại khái về tính cách của Phương Trung. Dù sao công trình núi Thanh Sơn khởi công, lại là một trong những chiến tích của Hàn Đông. Dù Phương Trung không bị điều đi, y cũng sẽ không mặt dày mày dạn mà đến nhận bừa.

Nghi thức khởi công kết thúc, Hàn Đông cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Việc mở rộng núi Thanh Sơn xem như là vào nề nếp rồi. Hơn nữa, trong hợp đồng ký kết với tập đoàn Đỉnh Tân, Hàn Đông cố ý gắn liền khai mở và bảo vệ, không được phá hỏng tính chất của núi Thanh Sơn trong quá trình khai mở, mở xong, phải biết bảo vệ, không được làm hại đến hoàn cảnh, cảnh quan tự nhiên của núi Thanh Sơn.

Vì mở rộng núi Thanh Sơn là một công trình trọng đại, nên Hàn Đông liền để cho phó Chủ tịch thường trực huyện Hứa Hiểu Đông toàn quyền phụ trách phối hợp, khiến cho công tác của tập đoàn Đỉnh Tân càng thêm thuận tiện.

Hàn Đông vẫn luôn yên tâm về năng lực công tác của Hứa Hiểu Đông. Từ tình hình công trình cải tạo đường Tân Giang mà nói, Hứa Hiểu Đông luôn tận tâm tận sức. Công trình cải tạo đường sông mới có thể thuận lợi hoàn thành, hiện giờ phần lớn đường Tân Giang đã hoàn tất, trở thành con đường phồn hoa nhất huyện Phú Nghĩa, mọi người thường khen ngợi Ủy ban nhân dân huyện đã làm được một chuyện rất tốt. Đặc biệt, những hộ gia đình trên con đường này rất hài lòng với Ủy ban nhân dân huyện. Những căn nhà cũ kỹ trên con phố này, mở quán trà hay buôn bán, kinh doanh dù khá tốt nhưng vẫn kém xa hiện nay.

- Chủ tịch huyện Hàn yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác, sẽ cố gắng phục vụ tốt tập đoàn Đỉnh Tân.

Hứa Hiểu Đông mỉm cười nói. Dù thấy Hàn Đông liên tục nâng đỡ mình, nhưng Hứa Hiểu Đông vẫn như trước, luôn khiêm tốn, thái độ với nhà đầu tư cũng rất tốt, không hề cho mình là người quản lý.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, tôi rất yên tâm về năng lực làm việc của Phó Chủ tịch huyện Hứa. Chủ tịch huyện Hứa cứ thoải mái làm đi. Công tác chủ yếu của tôi ở huyện năm nay là thu hút càng nhiều nhà đầu tư càng tốt, tăng cường thực lực kinh tế của huyện ta. Để làm tốt công tác thu hút đầu tư, chúng ta nhất định phải chú ý đến thái độ làm việc. Đặc biệt với các công ty đầu tư vào huyện Phú Nghĩa, không phải vì họ đã đầu tư vào huyện mà thay đổi thái độ với họ, mang con bỏ chợ mà chúng ta phải tiến thêm một bước, tăng mạnh phục vụ để bọn họ càng thêm thuận lợi trong việc đầu tư vào huyện Phú Nghĩa. Nếu có thể tạo được danh tiếng, thì rất có ích trong công tác thu hút đầu tư của huyện nhà.

Hứa Hiểu Đông xúc động nói:

- Đúng vậy, Chủ tịch huyện nói rất đúng. Tôi thấy chúng ta nên tổ chức một hội nghị chuyên môn để nhấn mạnh việc này, yêu cầu các ban ngành liên quan phải làm tất cả để phục vụ các công ty đầu tư vào huyện Phú Nghĩa. Có thể tham khảo kinh nghiệm của Ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang, yêu cầu Cục Xúc tiến đầu tư để các chuyên gia phụ trách thành lập các hồ sơ chuyên môn cho các nhà đầu tư này.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Đề nghị này của Chủ tịch huyện Hứa cũng không tồi. Nhưng cách gọi là hồ sơ không ổn lắm, nên gọi là thẻ phục vụ thôi.

Hứa Hiểu Đông nghe xong, hưng phấn nói:

- Đúng vậy, vẫn là ý tưởng của Chủ tịch huyện Hàn hay. Tên gọi thẻ phục vụ này quả là chính xác. Vậy tôi sẽ tổ chức một cuộc họp với Cục Xúc tiến đầu tư, quán triệt chỉ thị của Chủ tịch huyện Hàn. Nếu như Chủ tịch huyện Hàn có thời gian, cũng mời Chủ tịch huyện Hàn đến để ra chỉ thị.

Hàn Đông nói:

- Tôi không đi được đâu, việc này anh phụ trách là được rồi.

- Vậy cũng được.

Hứa Hiểu Đông gật đầu nói.

Dù đến nay Phương Trung vẫn chưa bị điều đi, nhưng Hứa Hiểu Đông biết, đã có tin tức như thế, thì chắc chắn không có lửa sao có khói. Có lẽ không bao lâu sau, Hàn Đông sẽ trở thành nhân vật số một của huyện Phú Nghĩa. Cho nên thái độ của Hứa Hiểu Đông với Hàn Đông càng ngày càng tôn trọng.

Thật ra không chỉ có Hứa Hiểu Đông, những người khác cũng càng ngày càng tôn kính Hàn Đông.

Trong mắt mọi người, Hàn Đông đã trở thành Bí thư huyện Phú Nghĩa, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Dù cho Hàn Đông không phải Bí thư Huyện ủy, thì cũng là nhân vật số một huyện Phú Ngĩa trên thực tế. Tất cả mọi người đều phải để lại có ấn tượng tốt cho Hàn Đông, tương lai sau này mới có triển vọng.

Hàn Đông cũng cảm nhận được biến đổi trong tâm trạng của mọi người, trong lòng hắn chỉ có thể cười khổ. Tất nhiên hắn hiểu được ý của mọi người. Trong quan trường Trung Hoa, cho dù anh không học vấn, không nghề nghiệp, nhưng chỉ cần vị trí dưới mông anh ngồi cao hơn người khác, thì mọi người nhất định sẽ tôn kính anh. Bọn họ tôn trọng vị trí dưới mông anh chứ không vì cái gì khác.

Giờ Hàn Đông nắm quyền to ở huyện Phú Nghĩa, trong mắt mọi người còn sắp trở thành Bí thư Huyện ủy, nhân vật số một trong huyện Phú Nghĩa, có quyền sinh sát với tuyệt đại bộ phận cán bộ trong huyện Phú Nghĩa.

- Chủ tịch huyện Hàn, Thành ủy còn chưa có tin tức gì đến sao?

Thẩm Tòng Phi ngồi trước mặt Hàn Đông, mặt mày tươi rói hỏi Hàn Đông.

Thật ra Hàn Đông cũng cảm thấy rất kỳ quái. Chẳng phải Chu Khải Kiệt đã nói Thành ủy sẽ nhanh chóng thảo luận vấn đề Bí thư Huyện ủy huyện Vinh Quang sao, sao đến giờ đã hơn một tuần rồi, không ngờ vẫn chưa có chút tin tức gì. Trong đó rốt cuộc có vấn đề gì sao?

Nhưng dù trong lòng Hàn Đông nghi hoặc, cũng không hề lo lắng. Hơn nữa, dù thật sự Thành ủy không bổ nhiệm hắn làm Bí thư Huyện ủy, thì hắn cũng phải làm tốt chức trách của mình thôi.

- Tình hình trong Thành ủy chúng ta không thể hiểu hết được. Nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng phải làm tốt công tác của mình.

Hàn Đông thản nhiên nói.

Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:

- Đó là chuyện đương nhiên. Huyện Phú Nghĩa dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch huyện Hàn đã có bước phát triển nhảy vọt. Tôi tin rằng sau này, huyện Phú Nghĩa sẽ phát triển tốt hơn.

Tuy Hàn Đông trên danh nghĩa không phải là nhân vật số một ở huyện Phú Nghĩa, nhưng trên thực tế, vẫn là người số một của huyện Phú Nghĩa, có thể nói là trung tâm lãnh đạo của huyện Phú Nghĩa.

Sau đó, Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi trò chuyện một lúc rồi Thẩm Tòng Phi mới cáo từ.

Tiễn Thẩm Tòng Phi đi, Hàn Đông quay lại ngồi xuống, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên.

Hàn Đông cũng có thể hiểu được ý của Thẩm Tòng Phi khi đến đây.

Giờ lời đồn đại Phương Trung sắp bị điều đi, Hàn Đông tiếp nhận chức Bí thư Huyện ủy đã lan tràn.

Nếu Hàn Đông thật sự bước lên một bước, trở thành Bí thư Huyện ủy, thì chức Chủ tịch huyện tạm thời đang trống.

Đây đúng là chuyện hấp dẫn với các cán bộ cấp cục trong huyện.

Thẩm Tòng Phi là Phó Bí thư, có ý nghĩ này cũng rất bình thường.

Dù Thẩm Tòng Phi mới lên làm Phó Bí thư Huyện ủy không bao lâu, nhưng trước đây, anh ta đã ngồi nhiều năm ở ghế Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch huyện, mới đây lại đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thường trực huyện. Giờ anh ta là Phó Bí thư Huyện ủy, có thể xem anh ta là một trong những ứng cử viên có năng lực.

Nhưng dù Hàn Đông thật sự trở thành Bí thư Huyện ủy cũng sẽ không đề xuất bất kỳ điều gì về ứng cử viên Chủ tịch huyện với Thành ủy.

Thân trong quan trường, có những quy tắc phải hiểu và tuân thủ lấy, nếu không, rất dễ khiến cho người khác bất mãn. Hàn Đông vốn lấy thân phận Chủ tịch huyện, nắm giữ quyền lực trong huyện Phú Nghĩa đã khiến vài lãnh đạo trong Thành ủy bất mãn, nói trong mắt Hàn Đông không có tổ chức, muốn chuyên quyền độc đoán trong huyện Phú Nghĩa.

Hàn Đông cũng có nghe nói râm ran, nên nếu Thành ủy thật sự chọn Hàn Đông làm Bí thư Huyện ủy Phú Nghĩa, cấp trên chọn Chủ tịch huyện, hắn cũng sẽ không đề xuất yêu cầu gì, tất cả để Thành ủy sắp xếp.

Thế nên, tâm tư Thẩm Tòng Phi đến đây một phen xem như uổng phí. Anh ta rốt cuộc có cơ hội tiến lên một bước hay không thì phải chờ Thành ủy xem xét thế nào.

“Ha ha, mình nghĩ dù thế nào, có sắp xếp ra sao, mình cứ an tâm làm tốt công việc của mình. Trước hết hãy xem văn kiện đã.” Trên mặt Hàn Đông lộ ra những tia cười miễn cưỡng.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc Hàn Đông reo lên inh ỏi, Hàn Đông đưa tay nhấc máy nói:

- Xin chào, tôi là Hàn Đông.

- Ha ha, Hàn Đông, tôi là Chu Khải Kiệt đây.

Điện thoại là của Chu Khải Kiệt, Ủy viên thường vụ, Trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy gọi tới.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Anh Chu có chuyện gì dặn dò sao?

Chu Khải Kiệt nói:

- Có hai chuyện, trước tiên là chúc mừng cậu thăng chức, sau đó, mời cậu sáng mai đến Thành ủy một chuyến.

Không ngờ là nhận được tin tốt. Hàn Đông nói:

- Dạ, Trưởng ban Chu, Thành ủy sắp xếp thế nào?

Nếu đã nói đến chính sự, thì Hàn Đông tất nhiên phải xưng hô bằng chức danh của Chu Khải Kiệt.

Chu Khải Kiệt nói:

- Sau khi Thành ủy thảo luận xong xuôi, đã quyết định bổ nhiệm cậu làm Bí thư Huyện ủy huyện Vinh Quang.

- Huyện Vinh Quang?

Hàn Đông hơi sửng sốt. Không phải nói Phương Trung điều qua đó sao, sao lại thành chính hắn qua đó làm Bí thư, còn Phương Trung thì sao?

Chu Khải Kiệt dường như cũng biết sự nghi hoặc trong lòng Hàn Đông, nói:

- Huyện ủy đã suy xét đến thời kỳ phát triển mấu chốt của huyện Phú Nghĩa, vì thế không muốn thay đổi cơ cấu của huyện Phú Nghĩa. Hàn Đông, cậu đã tạo dựng được cơ sở kiên cố cho huyện Phú Nghĩa, tôi tin rằng sau này huyện Phú Nghĩa sẽ phát triển theo nề nếp. Sở dĩ điều Hàn Đông cậu đến huyện Vinh Quang là hy vọng cậu ở huyện Vinh Quang cũng giống như ở huyện Phú Nghĩa, phát huy tinh thần tiến thủ, thay đổi tình trạng lạc hậu của huyện Vinh Quang. Đây cũng là vì huyện ủy đồng ý và xem trọng cậu.

Huyện Phú Nghĩa và huyện Vinh Quang là hai huyện lạc hậu nhất thành phố Vinh Châu. Thành ủy điều Hàn Đông tới đó, quả thật là coi trọng năng lượng và năng lực công tác của Hàn Đông.

Hàn Đông nói:

- Trưởng ban Chu, vậy Thành ủy sắp xếp huyện Phú Nghĩa thế nào?

Dù sao Hàn Đông cũng đã công tác ở huyện Phú Nghĩa lâu như vậy, cũng không mong thấy huyện Phú Nghĩa sụp đổ khi mình rời khỏi, cho nên khá quan tâm đến vấn đề Thành ủy chọn người cho huyện Phú Nghĩa.

Thậm chí trong lòng Hàn Đông đã thầm nghĩ: “Nếu sớm biết như vậy, tôi đã tranh thủ giúp Thẩm Tòng Phi một chút. Thẩm Tòng Phi theo mình lâu như vậy, cho dù không thể làm cho phát triển hơn ít nhất cũng bảo đảm cục diện tốt đẹp của huyện Phú Nghĩa không bị phá hoại.”

Nhưng Hàn Đông cũng biết, lúc này hắn nghĩ thế nào thì tất cả cũng đã muộn rồi. Dù sao, nếu ngay cả chức vị của mình cũng sắp xếp xong rồi, thì chức vị Chủ tịch huyện Phú Nghĩa, chắc chắn Thành ủy đã có kết luận.

Chu Khải Kiệt cười nói:

- Hàn Đông, cậu yên tâm đi. Thành ủy rất coi trọng công tác ở huyện Phú Nghĩa. Để sự phát triển của huyện Phú Nghĩa không bi ảnh hưởng khi cậu đi khỏi, Thành ủy đã quyết định bổ nhiệm Phó Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy Nguyễn Nhất Hiên đảm nhiệm Chủ tịch huyện Phú Nghĩa.

Không ngờ lại là Nguyễn Nhất Hiên, thư ký của Đinh Vi Dân. Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn có tiếp xúc với Nguyễn Nhất Hiên vài lần, cảm giác người này cũng không tệ. Có anh ta đến đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, hơn nữa có những người của mình ở lại huyện Phú Nghĩa giúp đỡ, công tác của huyện Phú Nghĩa hẳn là sẽ không bị ảnh hưởng.

Đại cục đã định, Hàn Đông chỉ có thể hi vọng, sau khi Nguyễn Nhất Hiên tới, có thể chung sống hòa bình với đám người Thẩm Tòng Phi, tiếp tục làm tốt các hạng mục công tác của huyện Phú Nghĩa.

Gát điện thoại, Hàn Đông khẽ thở dài. Làm việc ở huyện Phú Nghĩa đã hơn một năm, giờ phải rời khỏi nơi này, trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái lắm.

Nơi đây, Hàn Đông có không ít những kỷ niệm, quan trọng nhất là đã gặp được Kiều San San và cùng cô yêu thương nhau.

Ngoài ra, cùng lúc đó, Hàn Đông vì tương lai con đường làm quan của mình, đã tạo dựng cơ sở kiên cố ở huyện Phú Nghĩa.

Về sau, dù Hàn Đông đi đến nơi nào, công tác ở huyện Phú Nghĩa chắc chắn sẽ trở thành nét son đậm màu nhất trong con đường làm quan của hắn.

“Ha ha, sao bỗng nhiên mình lại đa sầu đa cảm thế này.” Hàn Đông tự giễu mình, có lẽ sẽ phải nhanh chóng đến huyện Vinh Quang nhận chức, như vậy, trước khi rời đi, chuyện gì nên sắp xếp thì phải sắp xếp ngay.

Sau đó, Hàn Đông vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Tòng Phi, hỏi anh ta có thời gian bảo mọi người gặp hắn một chút không.

Thẩm Tòng Phi vừa nghe nói, trong lòng đã nghi hoặc, nói:

- Dạ, Chủ tịch huyện Hàn, chuẩn bị gặp nhau ở đâu?

Hàn Đông nói:

- Cứ vẫn ở Bản Lâm Nhã Các đi, có cả Chủ nhiệm Hùng, Chủ tịch huyện Hứa, Bí thư Liêu, Vương Hòa Bình, Trưởng ban Mao nữa.

Nghe được Hàn Đông bất ngờ nhắc đến tất cả những người đứng về phía hắn, trong lòng Thẩm Tòng Phi lại càng sinh nghi, chẳng lẽ Thành ủy đã quyết định xong rồi sao? Nhưng nếu Hàn Đông đã không nói gì thì anh ta cũng không hỏi, dù sao cũng sẽ được biết nhanh thôi.

Sau đó, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho từng người Hứa Hiểu Đông,Vương Hòa Bình, Hùng Chính Lâm, Liêu Khai Vân, Mao Siêu, hẹn họ đi ăn cơm tối.

Mọi người đương nhiên cũng như Thẩm Tòng Phi, trong lòng nghi hoặc khó hiểu.

Kế tiếp Hàn Đông mới nghĩ tới những người có quan hệ không tồi với hắn như Lâm Phương Tri, Trương Trường Hà, Đặng Đạt Hòa, Cốc Cương… Mấy người này, mình vừa đi khỏi, cũng không thể dẫn theo tất cả bọn họ. Trong đó Lâm Phương Tri và Trương Trường Hà cũng khá ổn. Dù sao họ cũng đã lên tới cấp Cục phó, chuyện bổ nhiệm và sắp xếp cho họ cần phải có sự chấp thuận của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, cho nên sau này, dù tình hình thế nào, vấn đề của họ cũng không lớn lắm. Còn Đặng Hòa và Cốc Cương thì khác. Hai người họ hiện giờ một là cấp phó phòng, một là cấp trưởng phòng, chủ yếu do Huyện ủy bổ nhiệm an bài, sự phát triển sau này cũng hơi khó xác định.

“Thôi đi, mình nghĩ nhiều làm gì, chuyện gì nên làm mình cũng đã làm hết rồi. Chuyện phát triển tương lai của họ, chính họ phải cố gắng mới được. Hơn nữa, huyện Phú Nghĩa chẳng phải còn có mấy người Thẩm Tòng Phi ở lại sao?

Nghĩ đến đây, Hàn Đông thấy yên lòng, lại nhớ tới vấn đề của thư ký và lái xe nên kêu Tả Nhất Sơn vào.

Tả Nhất Sơn bước vào cung kính hỏi:

- Chủ tịch huyện, anh có điều gì căn dặn ạ?

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Nhất Sơn, ngồi xuống nói chuyện đi.

Tả Nhất Sơn hơi sửng sốt, liền khép nép ngay ngắn ngồi xuống trước mặt Hàn Đông, trong lòng hơi nghi hoặc khó hiểu. Chẳng lẽ Chủ tịch huyện sắp xếp cho mình đến ngành nào nhận chức sao? Chuyện này cũng không tốt. Bản thân mình hiện nay chưa đủ cấp bậc, có làm lãnh đạo cũng không hơn gì, cứ đi theo Chủ tịch huyện Hàn, tương lai phát triển sau này cũng có lợi hơn.

Hàn Đông nói:

- Nhất Sơn, cậu đi theo tôi cũng đã được một thời gian. Tôi rất vừa lòng với công tác của cậu, không biết cậu có ý tưởng gì với tương lai của mình không?

Nghe Hàn Đông hỏi như vậy, trong đầu Tả Nhất Sơn đột nhiên xuất hiện một ý niệm: “Chẳng lẽ Chủ tịch huyện bị điều đi? Không phải làm Bí thư Huyện ủy sao?” Trong lòng anh ta hơi thất vọng. Tuy nhiên, trong lòng anh ta đã có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, đó là phải vịn chặt vào cây đại thụ Hàn Đông này mới có thể nhanh chóng nâng cao được cấp bậc của mình, tương lai mới có thể thật sự trở nên nổi bật. Lăn lộn trong thể chế mấy năm, anh ta cũng hiểu được, nếu phía trên mình mình không có ai, muốn được nâng đỡ mau chóng, quả thật là không có khả năng. Hiện giờ bản thân mình vất vả để Hàn Đông được vừa lòng, vậy càng phải cố gắng giữ chặt lấy cây đại thụ đang lớn lên nhanh chóng này thì có thể có thể phát triển theo bước chân của Hàn Đông.

- Chủ tịch huyện, tôi hy vọng vẫn được đi theo bên cạnh anh.

Đầu tiên Tả Nhất Sơn biểu lộ thái độ của mình, sau đó mớ nói:

- Đi theo Chủ tịch huyện, tôi có thể học được rất nhiều thứ không thể học được ở nơi khác. Chủ tịch huyện, tôi sẽ cố gắng làm tốt công tác của mình, xin anh để tôi đi theo anh.

Anh ta nghĩ Hàn Đông muốn sắp xếp cho anh ta đến ngành khác để nhận chức, vì thế khẩn thiết nói.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, bèn nói:

- Cậu là người huyện Phú Nghĩa, nếu như đi theo tôi, rất có khả năng phải rời khỏi huyện Phú Nghĩa, cậu có bằng lòng không?

Tả Nhất Sơn rất vui vẻ, nói:

- Chủ tịch huyện, bất kể anh đi đến đâu, tôi cũng tình nguyện phục vụ anh cả.

Hàn Đông lại vô cùng hài lòng với thái độ của Tả Nhất Sơn, nói:

- Ừ, nếu như vậy, thì cậu cứ chuẩn bị tư tưởng đi. Vừa rồi, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đã thông báo với tôi, tôi sẽ phải nhanh chóng đến huyện Vinh Quang công tác, đến lúc đó cậu cũng cùng đi.

Đến nơi mới, tất nhiên Hàn Đông muốn dẫn theo vài người có thể tin tưởng được cùng đi. Hơn nữa, Tả Nhất Sơn làm thư ký công tác cũng không tồi, người lại trầm ổn, thông minh, có thể động não, khiến cho công việc của Hàn Đông trôi chảy hơn rất nhiều. Vì thế, ngay từ đầu Hàn Đông đã muốn dẫn anh ta đi đến huyện Vinh Quang. Đương nhiên, nếu Tả Nhất Sơn không muốn đi thì Hàn Đông cũng có thể hiểu được. Dù sao, Tả Nhất Sơn là người huyện Phú Nghĩa, anh ta muốn ở lại cũng là việc bình thường.

Thái độ của Tả Nhất Sơn khiến Hàn Đông vô cùng vừa lòng, xem ra người này rất đáng để bồi dưỡng.

Có ý nghĩ, có năng lực, lại có lòng trung thành với mình, người nào cũng sẵn lòng đào tạo thôi.

- Cảm ơn Chủ tịch huyện.

Tả Nhất Sơn hưng phấn nói, lập tức nói thêm:

- Sau này tôi phải gọi anh là Bí thư rồi!

Thời gian gần đây, chức Bí thư của huyện Vinh Quang đang để trống. Dựa vào thành tích Hàn Đông đã lập được ở huyện Phú Nghĩa, khi qua đó tất nhiên là sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư, vì thế, Tả Nhất Sơn đã nhanh chóng suy luận ra.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Được rồi, cậu gọi Thiếu Vũ tới đây.

- Dạ, Bí thư huyện, xin anh chờ một chút.

Tả Nhất Sơn đứng lên bước ra ngoài.

Lý Thiếu Vũ đến rất nhanh. Anh ta cung kính đứng yên, nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, anh tìm tôi sao?

Hàn Đông gật đầu bảo anh ta ngồi xuống, hỏi:

- Có thể tôi phải đến huyện Vinh Quang nhận chức, anh muốn ở lại, hay vẫn muốn đi theo tôi qua đó?

Thấy vẻ mặt Lý Thiếu Vũ hơi do dự, Hàn Đông mỉm cười nói:

- Anh suy nghĩ kỹ rồi mạnh dạn nói ra đi, lựa chọn thế nào đều được cả.

Lúc nãy Lý Thiếu Vũ đã nghe Tả Nhất Sơn nói qua tình hình, thế nên lúc đến đây trong đầu luôn tự hỏi. Giờ nghe được lời nói của Hàn Đông ôn hòa vô cùng, liền lấy hết dũng khí nói ra:

- Chủ tịch huyện Hàn, tôi muốn ở lại, tôi không có trình độ văn hóa gì, nhà lại ở huyện Phú Nghĩa, tôi nghĩ sau này muốn ở lại huyện Phú Nghĩa.

Hàn Đông cũng biết rõ hoàn cảnh của anh ta, hơn nữa, Lý Thiếu Vũ nói rất nhẹ nhàng, Hàn Đông đương nhiên sẽ thỏa mãn ý nguyện của anh ta, bèn nói:

- Ừ, tôi biết rồi, vậy anh muốn đến ngành nào?

Dựa vào quyền lực hiện giờ của Hàn Đông, muốn sắp xếp cho Lý Thiếu Vũ đến một đơn vị kha khá cũng chỉ cần một câu nói thôi.

Mặt Lý Thiếu Vũ hơi ửng đỏ, nói:

- Tôi nghe theo sự sắp xếp của Chủ tịch huyện Hàn.

Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vậy được rồi, tôi sẽ sắp xếp cho anh đến Cục Đất đai, giờ anh đã là cấp tổ phó, nhân tiện lên luôn một bậc đi.

Kinh tế huyện Phú Nghĩa đang trên đà phát triển không ngừng, Cục Đất đai càng ngày càng nổi trong tất cả các Cục, hơn nữa lại là một ngành có rất nhiều lợi lộc, đây đúng là chuyện tốt với Lý Thiếu Vũ.