Người Cầm Quyền

Chương 295: Buồn bực




Lời của mẹ giống như sét đánh ngang tai làm Hàn Đông suýt ngất.

- Mẹ, sao nhanh vậy, con…

- Ngốc ạ, con sớm muộn cũng phải định ra một mối tốt.

Hàn Đông hít hơi sâu nói:

- Được rồi, mẹ khi nào mẹ qua?

Dư Ngọc Trân nói:

- Mẹ ở nhà mấy ngày sau đó đi Vinh Châu.

Hàn Đông nói:

- Được, không còn chuyện gì nữa con tắt máy đây.

Dư Ngọc Trân nói một cách tiếc nuối:

- Tiểu Đông, kỳ thực cô gái ông cụ muốn giới thiệu cho con rất xuất sắc. Nhìn ảnh rất đẹp mà nghe nói rất có tài hoa, chắc chắn hợp với con.

Hàn Đông nói:

- Mẹ yên tâm, con không sao.

Đối với việc này Hàn Đông sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ là vừa mới nồng nàn bên Kiều San San cũng không ngờ trong nhà lại sắp xếp chuyện hôn sự cho mình nhanh như vậy.

Cho nên trong lòng Hàn Đông có chút khó chịu vì thế cũng không muốn nói chuyện lâu với mẹ.

Dư Ngọc Trân đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Hàn Đông, nhưng trong việc này bà cũng không có toàn quyền quyết định.

Hàn Đông bây giờ làm việc ngày càng xuất sắc, ông cụ cũng rất coi trọng Hàn Đông đương nhiên phải sắp xếp tất cả cho Hàn Đông để con đường sau này của Hàn Đông thêm rộng lớn, bằng phẳng.

- Hàn Đông, có việc gì vậy?

Kiều San San khoác áo tắm đi ra, thấy sắc mặt Hàn Đông có chút không tốt liền quan tâm hỏi.

Hàn Đông lắc đầu:

- Không có chuyện gì, mẹ anh qua hai ngày thăm anh.

- Vậy à?

Kiều San San mặt đầy vẻ nghi hoặc, cho dù trên mặt Hàn Đông vẫn tươi cười nhưng cô vẫn tinh ý nhìn ra Hàn Đông có gì đó bất ổn.

Ban nãy là mẹ của Hàn Đông gọi điện tới vậy có thể trong lòng Hàn Đông không được tốt, hay là về chuyện hôn nhân của Hàn Đông.

Kiều San San trong lòng nghĩ, có chút sốt ruột nhưng rất nhanh bỏ qua, việc này là không thể tránh được, đến sớm hay muộn thì đều phải đối mặt.

- Hàn Đông, anh mau tắm đi.

Kiều San San cười, trên mặt cười quyến rũ.

Hàn Đông giơ tay ôm lấy eo cô, sau đó vào nhà tắm.

Nước ấm từ đầu chảy xuống Hàn Đông nhắm mắt trong đầu có ý nghĩ thoáng qua.

Nhưng bất luận Hàn Đông có làm thế nào thì sự việc không thể thay đổi được.

Hàn Đông thở dài lắc đầu bỏ tất cả những suy nghĩ trong lòng.

Nếu không thể làm thôi không cần suy nghĩ nữa, thoải mái một chút sống tốt thời gian này.

Sau khi đi ra Hàn Đông và Kiều San San ôm nhau trên giường.

Hai người triền miên hồi lâu sau đó nằm cùng nhau một cách mệt mỏi.

Kiều San San trần truồng nằm trên ngực Hàn Đông, tay đang mân mê trên người Hàn Đông lẩm bẩm:

- Hàn Đông, chúng ta cùng nhau rất vui vẻ đúng không?

Hàn Đông gật đầu, tay xoa trên làn da trắng mịn của Kiều San San dịu dàng nói:

- San San, chúng ta nhất định vui vẻ.

Kiều San San lật người, đôi gò bồng căng tròn đè lên ngực Hàn Đông, mềm mềm làm Hàn Đông rạo rực.

Lập tức Hàn Đông liền lật người đè lên Kiều San San.

Trong phòng lại một trận dạt dào.

Hàn Đông và Kiều San San ở trong phòng tới bữa tối, lúc này mới đi ăn tối sau đó hai người cùng nhau đi bộ.

Trên đường người đi đi lại lại, xung quanh đầy tiếng cười đùa vui vẻ.

Hàn Đông và Kiều San San đang ở trong đám đông, giống như những đôi lứa đang yêu, thỉnh thoảng lại thì thầm nói chuyện.

Trong lòng hai người tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Hàn Đông lập tức đã quên chuyện không vui lúc trước, bất luận thế nào chí ít mình bây giờ vẫn có thể cùng đi chơi với Kiều San San.

Hơn nữa Hàn Đông đã nghĩ ra một cách hay, đó chính là bất luận cô gái mẹ dẫn tới là ai thì mình vẫn có thể đưa ra ý kiến phản đối.

Như vậy cũng có thể kéo dài được một khoảng thời gian rồi tính tiếp.

Hàn Đông bây giờ mới 23 tuổi, hắn cũng không muốn định việc hôn nhân sớm.

Huống hồ còn không phải là cùng người phụ nữ mình yêu kết hôn.

- Hàn Đông anh đang nghĩ gì?

Kiều San San ngẩng đầu hỏi.

Hàn Đông cười:

- Không nghĩ gì cả.

Kiều San San thản nhiên cười nói:

- Hàn Đông ngày mai là sinh nhật anh, anh muốn quà gì?

Ngày mai là mùng 10 tháng 12 âm lịch, là sinh nhật lần thứ 23 của Hàn Đông.

Có thể cùng với người phụ nữ mình yêu tổ chức sinh nhật Hàn Đông cảm thấy vô cùng sung sướng.

Kiều San San nghĩ một lát:

- Ừm, ngày mai em chuẩn bị một món quà.

Hàn Đông nói:

- Ngày mai phải tới nhà em hỏi thăm mà.

Kiều San San gật đầu:

- Vậy trưa mai anh ở nhà em ăn cơm, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn chúc mừng sinh nhật anh.

Hàn Đông gật đầu:

- Được, đều nghe theo sự sắp xếp của em.

Đi dạo phố Hàn Đông và Kiều San San lại tới khách sạn. Gọi điện cho Hàn Mạn Lương để lấy số điện thoại của Bạch Vũ Giai, điều này làm Kiều San San rất vui, lập tức gọi điện cho Bạch Vũ Giai, hai người nói chuyện líu ríu trong điện thoại.

Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Kiều San San, Hàn Đông mỉm cười.

Có lẽ là ý trời chăng, Kiều San San lại hợp với Bạch Vũ Giai như vậy.

Mười rưỡi tối Hàn Đông liền lái xe đi, dưới sự chỉ dẫn của Kiều San San đưa cô về nhà.

Ngày hôm sau Hàn Đông hơn 10 giờ lái xe tới nhà Kiều San San.

Nhìn thấy Hàn Đông, mẹ Kiều San San rất vui trên mặt rất tươi cười.

Mẹ Kiều San San vốn rất quý Hàn Đông, cảm thấy hắn và Kiều San San rất đẹp đôi. Nhìn thấy Hàn Đông chào từ xa vì thế bà lại càng cui hơn, trên mặt cười tươi như hoa.

Kiều Hiếu Nghĩa vẫn như trước hỏi thăm quan tâm công việc của Hàn Đông một chút, hỏi thăm công cuộc cải cách doanh nghiệp nhà nước của hình thức huyện Phú Nghĩa, cũng không bàn luận nhiều.

Buổi trưa ăn trưa, ngồi một lúc Kiều San San lại mượn cớ đi dạo kéo Hàn Đông ra ngoài.

- Hàn Đông, hôm nay là sinh nhật anh chúng ta cùng nhau lãng mạn chút, lát nữa sẽ đưa anh một món quà.

Kiều San San ngồi ở ghế phụ nói.

Hàn Đông cười:

- Qùa gì cũng không quan trọng bằng em, chỉ cần em ở bên anh anh đã cảm thấy rất vui rồi.

Kiều San San ánh mắt vui mừng cười không nói, trong lòng vô cùng vui sướng.

Sáng sớm ngày hôm sau Hàn Đông mở mắt lấy điện thoại trên tủ bên cạnh giường nhìn thấy một món quà nhỏ bên trên liền miệng mỉm cười.

Món quà này là Kiều San San tự tay làm, là hai đứa bé cùng nhảy múa.

- Hàn Đông, bé mặc váy là em, đây là anh,

Kiều San San chỉ vào món đồ nói.

Món đồ này được làm rất tinh tế, hai đứa bé hình dáng rõ ràng.

Kiều San San từng mũi kim may làm ra nó.

Món đồ là tâm huyết của Kiều San San nên Hàn Đông vô cùng cảm động.

Điện thoại reo lên, nhìn là số của Kiều San San, Hàn Đông liền bắt máy.

- Lười quá vẫn chưa dậy sao?

Kiều San San nói ý trêu chọc.

Hàn Đông cười:

- Vừa mới dậy.

Kiều San San nói:

- Vậy tốt, em tới liền, cùng đi ăn sáng.

Hàn Đông nói:

- Vậy em lên đây trước đi.

Kiều San San nói:

- Không lên, anh mau xuống đi, chẳng phải anh phải quay về làm việc sao?

Hai ngày nghỉ đã qua rồi, lại đến lúc đi làm, mặc dù Hàn Đông làm chủ tịch huyện người quản hắn không nhiều, hơn nữa hắn cũng có thể tùy ý mượn cớ nghỉ không đi làm, nhưng Hàn Đông vẫn luôn thật thà làm tốt công việc cho nên cho dù thế nào chỉ cần không có tình huốn gì đặc biệt Hàn Đông vẫn đi làm đúng giờ.

Hàn Đông xuống lầu cùng Kiều San San đi ăn sau đó thì lái xe về khách sạn Phù Thành.

Từ kính hậu có thể nhìn thấy Kiều San San đứng đó đang nhìn theo.

Hàn Đông không kìm nổi thở dài một hơi, trong lòng có chút trống rỗng khó tả.

Quay về huyện Phú Nghĩa đã là hơn 1 giờ chiều rồi, Hàn Đông ăn trước rồi lập tức lái xe tới trụ sở Ủy ban nhân dân huyện.

Bây giờ đã là năm 93 rồi, tính ra Hàn Đông tới huyện Phú Nghĩa đã 1 năm.

Thời gian này Hàn Đông đã làm không ít thành tích.

Hàn Đông một mình ngồi ở phòng làm việc, hồi ức lại những công việc mình làm trong 1 năm qua, trong lòng có chút hài lòng.

Trong một năm này Hàn Đông làm ra 3 việc có ảnh hưởng cực lớn.

Một là bài văn kêu gọi cải cách mở cửa, cái này khiến ông cụ luôn điềm đạm, cũng vì thế mà thay đổi tư tưởng, đồng thời có được sự xem trọng của Nam Tuần Trường, trở thành cánh tay trái của Nam Tuần Trường, theo đó lực lượng của Hàn Đông có tăng cường thêm. Cho dù bây giờ lực lượng của Hàn Đông chưa tiến vào cấp cao của 7 ủy viên thường vụ nhưng năng lực chỉnh thế thì mạnh hơn so với trước nhiều.

Hai là công tác công khai hành chính công vụ, gây sự chú ý lớn, áp dụng trên toàn quốc để tăng cường hiệu quả công tác chính phủ, cung cấp một biện pháp giám sát tương đối tốt, điều này cũng thể hiện đẩy đủ trí tuệ chính trị của Hàn Đông. Có thể nói đối với sự phát triển sau này của hắn có tác dụng lớn.

Ba là công cuộc cải cách doanh nghiệp nhà nước, làm ra “hình thức huyện Phú Nghĩa”, vì cải cách doanh nghiệp nhà nước đã tồn tại nghìn vạn năm của Trung Hoa cung cấp cách làm rất tốt. Hơn nữa hai nguyên tắc Hàn Đông cung cấp cũng trở thành một trong những lý luận kinh điển, làm cái tên Hàn Đông được lưu giữ trong sự phát triển kinh tế Trung Hoa.

Còn về sự nỗ lực tự thân của Hàn Đông thúc đẩy kinh tế huyện Phú Nghĩa phát triển thì chỉ ảnh hưởng tới huyện Phú Nghĩa mà thôi, không thể nâng cao sức ảnh hương lên tầm toàn quốc được.

Nhưng thành tích Hàn Đông làm được trong sự phát triển của huyện Phú Nghĩa đối với hắn ta mà nói đó cũng là một sự tích lũy không tồi, sau này bất luận đi tới đâu Hàn Đông đều có thể vỗ ngực tự hào nói cho mọi người, mình mặc dù tuổi còn trẻ nhưng những việc làm được không kém bất cứ ai.

- Ừ, năm mới bắt đầu rồi, thành tích năm ngoái chỉ là của năm ngoái, năm mới phải có kế hoạch mới mới được.

Hàn Đông tự nhủ.

Lúc này còn 10-20 phút nữa là tới giờ làm việc, tranh thủ còn đang rảnh suy nghĩ về kế hoạch tương lai chút.

Theo tuổi bây giờ của Hàn Đông, có thể lên tới cấp cục trưởng, lên làm chủ tịch huyện là chức cao rồi, trong thời gian ngắn không thể lại thăng chức được.

Cho nên Hàn Đông quyết định những ngày tiếp theo chủ yếu là bình lặng đưa kinh tế huyện Phú Nghĩa phát triển thêm bước nữa, tranh thủ thay đổi nhanh diện mạo lạc hậu của huyện Phú Nghĩa.

Qua sự phát triển năm 92 huyện Phú Nghĩa chắc vẫn xếp hạng cuối thành phố Vinh Châu.

Chủ yếu là cơ sở của huyện Phú Nghĩa còn kém, tiếp nữa là người đông, các phương diện đều lạc hậu, vì thế các chỉ tiêu mỗi năm về cơ bản đều là thấp.

Đương nhiên cục diện lạc hậu của huyện Phú Nghĩa không liên quan gì tới Hàn Đông, nhưng Hàn Đông là chủ tịch huyện Phú Nghĩa phải có trách nhiệm thay đổi diện mạo lạc hậu này.

Các chỉ tiêu phát triển của huyện Phú Nghĩa năm 92 chắc chắn là nhanh nhất toàn Vinh Châu, mà trong thời gian tiếp theo Hàn Đông phải nỗ lực đầu tư thêm bước nữa, nếu có thể tìm thêm mấy khoản đầu tư lớn ở các phương diện thì tốt.

Hàn Đông quyết định năm nay nhất định phải khiêm tốn một chút không thể làm chiến tích to nữa mà dốc lòng làm tốt công tác của huyện Phú Nghĩa, phát triển tốt nơi mình quản lý, cơ sở thêm vững chắc hơn.

Một giờ năm mươi hơn, Tả Nhất Sơn liền tới văn phòng, nhìn thấy bên trong mở, lại nhìn thấy Hàn Đông bên trong liền lễ phép nói:

- Chủ tịch huyện anh quay về rồi.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Cậu thông báo với mọi người hai giờ rưỡi họp về hai vấn đề, một là tổng kết năm 1992, hai là triển khai kế hoạch công tác năm mới.

Họp như thế này ngoài chủ tịch huyện, phó chủ tịch huyện, trợ lý chủ tịch, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân còn có các nhân vật của các phòng ban dưới Ủy ban nhân dân.

- Vâng thưa chủ tịch

Tả Nhất Sơn gật đầu, bây giờ anh là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, chức phó phòng.

So với việc ngồi ở văn phòng Ủy ban nhân dân thì tốt hơn nhiều, vì thế Tả Nhất Sơn bây giờ làm việc có tinh thần hơn nhiều. Mỗi một việc đều làm chu đáo cẩn thận, điều này làm Hàn Đông càng hài lòng.

Hai giờ rưỡi Hàn Đông đúng giờ tới phòng họp.

Mọi người đều đã đến đầy đủ rồi.

Hàn Đông ngồi ghế chính hỏi Cốc Cương:

- Mọi người đến đủ chưa?

Cốc Cương gật đầu:

- Đều đến đầy đủ rồi.

Hàn Đông nói:

- Vậy tốt, bây giờ bắt đầu họp, cuộc họp ngày hôm nay mọi người đều đã biết chủ đề rồi, ta tiến hành chủ đề 1 trước, tổng kết công tác năm 92. Năm 92 là một năm không tầm thường. Không chỉ là bước ngoặt lớn của lịch sử nước ta mà huyện Phú Nghĩa chúng ta cũng gặt hái được không ít thành tích, tổng kết lại, đối với tương lai triển vọng của chúng ta cũng chỉ là con số nhỏ vì thế trong năm mới này chúng ta phải gấp rút làm công tác tổng kết năm cũ, tại đây tôi yêu cầu mọi người phải thực sự cầu thị, không khoa trương công việc thành tích gì. Chỉ có cố gắng nhiệt tình khiêm tốn mới có thể trên con đường mới có thể tìm được phương hướng chính xác.

Hàn Đông nói xong mọi người đều im lặng, mặc dù trước cuộc họp Tả Nhất Sơn đã thông báo nội dung cuộc họp lần này, nhưng bây giờ Hàn Đông đề ra những yêu cầu mọi người vẫn suy nghĩ một cách cẩn thận, làm thế nào bản thân thực sự cầu thị tránh bị Hàn Đông tìm ra chỗ không thật.

Bây giờ trên dưới huyện Phú Nghĩa đều biết Hàn Đông làm việc rất nghiêm khắc, đã nói là nhất định phải làm cho được.

- Tôi lên nói tiếp.

Hứa Hiểu Đông nhẹ nhàng nói, là Ủy viên thường cụ huyện ủy, phó chủ tịch, bộ phận y phân công quản lý cũng không ít, mặc dù mới tiếp nhận không bao lâu nhưng đã ngồi ở vị trí này thì phải do y tổng kết.

Tiếp theo mọi người tự tiến hành tổng kết công việc mình quản lý.

Sau đó Hàn Đông liền làm tổng kết, khẳng định nỗ lực làm việc của mọi người trong năm qua, đồng thời yêu cầu mọi người không được mãi nằm trên những chiến tích mà trong năm mới này phải tranh thủ làm việc để có những thành tích lớn hơn.

Tiếp theo bàn luận vấn đề thứ hai, xác định kế hoạch phát triển năm 93.

Theo ý của Hàn Đông năm 93 có nền móng của năm 92, năm nay chủ yếu là vững chắc thêm các hạng mục công việc của huyện Phú Nghĩa. Mọi người bàn tán chủ đề này và cũng đưa ra không ít đề nghị.

Hàn Đông nói:

- Ừ, Ủy ban nhân dân phải căn cứ tinh thần của hội nghị ngày hôm nay mau chóng đưa ra “kế hoạch phát triển năm 93 của huyện Phú Nghĩa”, sẽ từng bước thảo luận xét duyệt sau đó đưa xuống các ban ngành phía dưới.

Vừa tan họp Hàn Đông liền nhận điện thoại của mẹ:

- Tiểu Đông, sáng mai mẹ tới Thục Đô.

Hàn Đông nói:

- Mẹ, có cần con đi đón mẹ không?

- Đương nhiên cần rồi.

Dư Ngọc Trân cười ha ha nói:

- Có con trai đón mẹ, tại sao mẹ lại từ chối chứ?

Hàn Đông cười nói:

- Được ngày mai con đi sân bay đón mẹ.

Rất nhanh có thể nhìn thấy đối tượng ông cụ giới thiệu cho mình, tâm tình Hàn Đông lúc này chỉ có thể cười một cách khổ sở.

Nhưng việc đã như thế này dù sao cũng chỉ là xem một bức ảnh mà thôi. Mình tìm cớ thoái thác là được.

Ngày thứ hai Hàn Đông tự lái xe tới sân bay Thục Đô đón mẹ.

Hàn Đông nắm rất rõ thời gian, ở chỗ sân bay chờ mấy phút là máy bay từ Yến Kinh hạ cánh.

Nhìn thấy Hàn Đông, Dư Ngọc Trân mặt tươi cười.

Bà nói:

- Đi, Hàn Đông chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh cho con xem ảnh này.

Hàn Đông nói:

- Vâng.

Tìm một quán trà hai mẹ con ngồi xuống đợi phục vụ mang trà tới, Dư Ngọc Trân sốt ruột quá rút từ trong túi ra một bức ảnh, mặt cười nói:

- Con xem, rất đẹp đúng không?

Hàn Đông nhận bức ảnh, là một cô gái tóc dài, dáng người thon thả, mặt trái xoan, làn da trắng hồng cả người toát ra sự sang trọng cao quý.

Bình tĩnh mà suy xét cô gái này nhìn thực sự không tồi.

Nhưng trong lòng Hàn Đông bây giờ chỉ có Kiều San San. Hơn nữa trước đã quyết định rồi cho nên Hàn Đông chỉ lướt qua bức ảnh nói:

- Rất đẹp, nhưng còn thua xa Kiều San San.

Trong lòng sớm đã có quyết định vì thế Hàn Đông ngay cả tên cô gái cũng không muốn hỏi.

Nghe thấy Hàn Đông nhắc tới Kiều San San, nụ cười trên mặt Dư Ngọc Trân tắt luôn.

Trong lòng Dư Ngọc Trân cũng thích Kiều San San, tiếp xúc với Kiều San San mấy ngày thấy cô gái này cũng không tồi mà một lòng một dạ yêu Hàn Đông.

Người con gái như vậy rất thích hợp với Hàn Đông.

Vì thế Dư Ngọc Trân mới tự mình nói với Kiều San San, trong lòng bà Kiều San San mãi mãi là con dâu của bà.

Chỉ là tình hình đặc thù của Hàn Đông, vì lão thái gia dứt khoát muốn tìm một mối làm sao có thể hỗ trợ sự phát triển tương lai của Hàn Đông.

Cô gái trong bức ảnh trước mặt gia thế không tồi, bố là ủy viên bộ chính trị giàu có, tương lai có thể tiến thêm bước nữa mà cô gái cũng xinh đẹp, những công tử nhà giàu theo đuổi cô cũng không ít.

- Tiểu Đông, mẹ biết trong lòng con thế nào nhưng con cũng biết tính khí ông cụ đấy, ông muốn tìm cho con một người vợ tốt nhất, việc này không thể thay đổi được. Con và Kiều San San mặc dù yêu nhau nhưng điều kiện trong nhà của Kiều San San ông cụ không đồng ý.

Hàn Đông cười nói:

- Con biết nhưng cô gái này con thực sự không thích lắm.

- Con à

Dư Ngọc Trân nhìn Hàn Đông vẻ trách móc, bà cũng hiểu được ý của Hàn Đông.

- Nhưng việc này con muốn thoái thác cũng không thoái thác được lâu. Ông cụ rất coi trọng con mới hỏi ý kiến của con, nếu con cứ năm lần bảy lượt từ chối thì thái độ của ông cụ sẽ không tốt như vậy nữa đâu.

Hàn Đông đứng lên nói:

- Không sao, qua 2 năm rồi nói tiếp.

- Tên tiểu tử này!

Dư Ngọc Trân đứng lên vỗ nhẹ vào đầu Hàn Đông.

Hàn Đông cười một cách khổ sở, tự mình làm vậy cũng là một kiểu đấu tranh sao?

Dư Ngọc Trân hỏi:

- Hàn Đông con đã xem kỹ chưa?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Rồi, xem kỹ rồi, con không thích cô ấy.

Dư Ngọc Trân thở dài:

- Vậy được rồi.

Dư Ngọc Trân ở lại Vinh Châu một ngày, ngày thứ hai quay về tỉnh.

Hàn Đông cũng thở phào nhẹ nhõm.

Còn về việc mẹ báo cáo thế nào với ông cụ Hàn Đông cũng không tưởng tượng, có lẽ trong lòng ông cụ chỉ coi mình là một đứa trẻ đang giận dỗi.

Nghĩ đến ông cụ trong lòng Hàn Đông có chút mâu thuẫn.

Một mặt Hàn Đông muốn đấu tranh một phen, vì hạnh phúc của mình và Kiều San San.

Nhưng mặt khác Hàn Đông nghĩ ông cụ vất vả cả đời tất cả mọi việc đều là vì đại cục, vì lợi ích về sau của Hàn gia, đồng thời trong lòng Hàn Đông còn lo lắng và sợ hãi cho tình hình phía trước của mình, cho nên Hàn Đông lại không đành lòng làm trái ý ông cụ.

Trong lòng mẫu thuẫn như vậy làm Hàn Đông tạm thời chỉ có thể áp dụng phương pháp trì hoãn, được chăng hay chớ.

Thở dài một hơi, Hàn Đông nhìn đống giấy tờ trên tay, đây là giấy tờ của Ủy ban nhân dân liên quan đến kế hoạch làm việc của năm mới.

Hàn Đông lấy bút, tiến hành sửa chữa một số.

Điện thoại trên bàn đổ chuông.

Hàn Đông nhận điện thoại, là bí thư Thành ủy Thường Dung Nguyên gọi tới, thông báo Hàn Đông ngày 8 tháng 1 tham gia hội nghị công tác của Ủy ban nhân dân thành phố. Chủ đề của hội nghị này gồm hai phần, một là tổng kết, một là bố trí công tác nhiệm vụ năm mới.