Người Cầm Quyền

Chương 290: Ban thanh tra




Hứa Hiểu Đông từ một Phó Chủ tịch huyện bình thường có thể lập tức nhảy thẳng vào làm Ủy viên thường vụ huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực huyện, trở thành một trong những lãnh đạo mặt trước ở huyện, thực hiện một bước bay vọt, tất cả đều là bởi vì mình đã đúng lúc theo sát Hàn Đông, cũng đã cố gắng làm tốt công tác Hàn Đông giao cho mới có thể có được kết quả như vậy.

- Đi theo Chủ tịch Hàn làm việc thực sự đúng là không sai. Không cần phải suy xét nhiều, chỉ cần, thật sự làm tốt công việc, còn những chuyện khác thì không cần nghĩ đến, tuy rằng hơi bận, nhưng đơn thuần hơn nhiều.

Hứa Hiểu Đông thầm nghĩ trong lòng.

- Hơn nữa, Chủ tịch Hàn đối với người một nhà cũng không tồi, mình chưa cần nói gì mà anh ta đã nghĩ giúp đỡ mình, Chủ tịch Hàn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ về sau khẳng định sẽ không tồi.

Trương Trường Hà ngồi ở vị trí thứ hai. Trước đó, anh ta làm thư ký của Bí thư huyện ủy, nếu như không phải đi theo Hàn Đông, thì có thể giữ được chức Bí thư đảng ủy thị trấn Triệu Hoa cũng đã tốt lắm rồi, thế nhưng nhanh như vậy đã được thăng tiến, trở thành Phó Chủ tịch huyện thì quả thực đúng là chuyện không thể tưởng tượng được.

Cho dù quan hệ cá nhân của anh cà và Hàn Đông rất tốt nhưng Trương Trường Hà trong lòng cũng vẫn vô cùng cảm kích Hàn Đông, hơn nữa cũng âm thầm quyết định, phải quyết tâm tăng mạnh quan hệ với Hàn Đông hơn nữa, đồng thời, về sau cũng phải chú ý xử lý tốt tình cảm giữa công và tư. Dù sao, giữa anh ta và Hàn Đông, vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng không thể bởi vì quan hệ cá nhân mà bỏ qua loại chênh lệch thân phận này.

Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Ngô Duy Học sau khi công bố xong quyết định của Thành ủy, liền quay về.

Xe của Ngô Duy Học cuốn bụi mà đi, trong lúc vô ý, Hàn Đông quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Phương Trung.

Phương Trung mặt không đổi sắc cũng quay đầu đi.

Trong lòng ông ta hận không thể đem Hàn Đông ra nuốt sống nhưng hiện tại lại không thể biểu hiện ra mặt.

Đã lăn lộn trong quan trường lâu như vậy thì một chút lòng dạ như vậy ông ta cũng vẫn phải có.

Chẳng qua, cho dù ông ta có thể nhịn xuống thù hận, không để biểu lộ lên mặt thế nhưng cũng vẫn không thể bày ra bộ mặt tươi cười chào đón Hàn Đông được.

Hàn Đông biết tâm tình của Phương Trung không được tốt, khẽ mỉm cười, nói:

- Bí thư Phương, lần này, bộ máy Huyện ủy trải qua điều chỉnh, ngài xem khi nào thì mọi người họp mặt?

Phương Trung trong lòng rất uất hận nhưng việc Hàn Đông nói, cũng là việc đương nhiên. Ủy viên thường vụ huyện ủy điều chỉnh hai vị trí, hơn nữa còn là hai vị trí khá quan trọng, Phương Trung làm Bí thư huyện ủy, tất nhiên là phải mở Hội nghị thường vụ, tiến hành giao lưu, trao đổi công tác liên quan.

- Ừm, hai ngày sau đi.

Phương Trung thản nhiên nói, sau đó lên xe của mình.

Hàn Đông thản nhiên cười, thế cục hiện tại, thì Phương Trung cũng không phải là người định đoạt.

Trở lại Ủy ban nhân dân huyện, Hứa Hiểu Đông liền đi đến văn phòng của Hàn Đông, trên mặt tràn ngập cảm kích, còn có thêm cả cung kính nữa,

Hàn Đông mỉm cười, nói:

- Chủ tịch Hứa, ngồi xuống nói chuyện đi.

Sau khi lên làm Phó Chủ tịch thường trực huyện, vẻ mặt của Hứa Hiểu Đông so với trước kia dường như là càng thêm cung kính, biểu hiện ông ta cũng không bởi vì chức vụ của mình được nâng cao mà có nửa phần đắc ý, vênh váo.

Đối với điền này, Hàn Đông vô cùng vừa lòng. Hắn lấy thuốc ra, đưa cho Hứa Hiểu Đông một điếu, sau đó cũng ngậm một điếu.

Hứa Hiểu Đông lấy bật lửa ra, nghiêng người, châm thuốc cho Hàn Đông.

Hàn Đông gật đầu. Sau khi châm thuốc xong, hắn hút một ngụm, rồi nói:

- Chủ tịch Hứa, trọng trách sau này của ông rất nặng nề a.

Hứa Hiểu Đông cung kính nói:

- Có Chủ tịch Hàn lãnh đạo, cho dù trọng trách nặng hơn nữa tôi cũng không sợ.

Hàn Đông ha hả cười, nói:

- Làm Phó Chủ tịch thường trực huyện, so với trước kia, công tác của ông cũng có chút bất đồng, công tác hàng ngày của Ủy ban nhân dân huyện đều phải xử lý tốt, thế nhưng công tác trọng điểm bên ngoài cũng không thể vì vậy mà lơi lỏng.

Hứa Hiểu Đông gật đầu nói:

- Chủ tịch Hàn yên tâm, tôi nhất định sẽ dụng tâm làm việc. Chẳng qua, Chủ tịch Hàn, công tác trước kia của tôi cũng phải nhanh chóng chuyển giao cho Chủ tịch Trương, Chủ tịch Trương năng lực công tác xuất chúng, khẳng định sẽ làm tốt hơn tôi.

Hàn Đông cười nói:

- Cũng nên như vậy, chức trách Phó Chủ tịch thường trực huyện của ông cũng rất quan trọng, không thể phân tâm nhiều quá.

Lúc này, Hàn Đông cũng vừa mới thông báo là sẽ mở hội nghị chủ tịch.

Trong cuộc họp, Hàn Đông chủ yếu đem tình huống điều chỉnh ở Ủy ban nhân dân huyện thông báo ra một chút, sau đó phân công tiến hành điều chỉnh tương ứng, trên cơ bản, Hứa Hiểu Đông tiếp nhận phần công việc trước kia của Thẩm Tòng Phi còn Trương Trường Hà thì tiếp nhận phần công việc trước của Hứa Hiểu Đông.

Sau khi tan họp không lâu, Thẩm Tòng Phi liền gọi điện tới, nói:

- Chào Chủ tịch Hàn, buổi tối ngài có rảnh không, tôi mời ngài ăn cơm.

Hàn Đông cười nói:

- Được, ông nói địa điểm đi.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Vẫn là ở Phong Lâm Nhã Các, nơi đó yên tĩnh, đồ ăn cũng không tồi.

Hàn Đông đương nhiên hiểu được ý của Thẩm Tòng Phi, ngày đầu tiên nhậm chức, ông ta mời mình ăn cơm chính là để bày tỏ lập trường của bản thân.

Vừa tắt điện thoại thì điện thoại đi động của Hàn Đông lại vang lên, lần này là do Trần Dân Tuyển gọi tới, ông ta nói:

- Chủ tịch Hàn, buổi tối Ngài có rảnh không, tôi muốn mời ngài ăn cơm.

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Anh Trần, cú điện thoại này của anh cũng trùng hợp thật nha, Bí thư Thẩm vừa mới hẹn tôi xong.

Trần Dân Tuyển nghe vậy trong lòng liền ủ rũ, sao mình lại không gọi điện cho sớm chứ.

Lúc này Hàn Đông lại nói:

- Tuy nhiên, anh Trần, chốc nữa chúng ta cùng nhau đi đi, dù sao thì anh Trần cũng không phải người ngoài, về sau công tác của mấy người cũng có nhiều điểm cần tiếp xúc, giao lưu sớm một chút cũng tốt.

Trần Dân Tuyển là Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, mà Thẩm Tòng Phi lại là Phó bí thư huyện ủy quản lý Đảng và tổ chức quần chúng, mà ở Huyện ủy Tôn Nghĩa Phương và người của Phương Trung, cho nên còn rất nhiều việc hai người cần hợp tác với nhau.

Trần Dân Tuyển nghe vậy, lập tức liền vui mừng trở lại, hiện tại, quyền lực của Hàn Đông ngày càng lớn, ông ta cảm thấy mình không thể nào giúp được Hàn Đông cho nên trong lòng cũng âm thầm nghĩ biện pháp, xem làm thế nào mới có thể nhanh chóng theo sát bước chân của Hàn Đông. Thấy một đám người đi theo Hàn Đông được đề bạt mà bản thân mình ở ban Tổ chức cán bộ lại không có gì tiến bộ, trong lòng ông ta cũng có chút sốt ruột.

Đây cũng là lý do tại sao Trần Dân Tuyển lại gọi điện tới, tuy nhiên, Hàn Đông bảo mình cùng đi ăn cơm với Thẩm Tòng Phi, cũng là một chuyện rất tốt.

Buổi tối, Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi, và Trần Dân Tuyển cùng nhau ăn cơm ở Phong Nhã Các, tuy rằng không có bàn đến công việc, nhưng có thể ngồi ở chỗ này ăn cơm, đã chứng minh hết thảy.

Ăn cơm xong, Hàn Đông trực tiếp ra về.

Ngày mai là Chủ nhật, Kiều San San sẽ đến đây. Vừa nghĩ đến việc cô không ngờ cũng thích Hoa Phương, Hàn Đông cảm thấy hơi buồn cười. Kỳ thật, nếu như so sánh ra, thì Kiều San San so với Hoa Phương còn đẹp hơn rất nhiều, chẳng qua, Hoa Phương là diễn viên, là minh tinh mà thôi. Hàn Đông cảm thấy, Kiều San San còn hơn Hoa Phương rất nhiều.

Mười một giờ hôm sau, Kiều San San đến huyện Phú Nghĩa. Hàn Đông lái xe từ nhà đến nhà ga đón cô, nói:

- Buổi trưa muốn ăn gì?

Kiều San San nói:

- Còn sớm mà, nếu không thì chúng ta đi tìm Hoa Phương trước để chụp ảnh lưu niệm và ký tên đi?

Hàn Đông bất dắc dĩ nói:

- Gấp cái gì. Lúc này chỉ sợ Hoa Phương đang ở Thanh Sơn Lĩnh đóng phim, chúng ta đi ăn cơm trưa trước, nghỉ ngơi một lúc rồi anh đưa em đi Thanh Sơn Lĩnh, đến lúc đó, có thể thăm quan hiện trường đóng phim của mấy cô ấy, buổi tối thì cùng mấy cô ấy ăn cơm, em muốn ký tên hay chụp ảnh lưu niệm lúc nào chả được.

Kiều San San nói:

- Đơn giản vậy sao?

Hàn Đông cười nói:

- Đơn giản như vậy thôi, không phải chỉ là minh tinh thôi sao, đâu có phức tạp như em nghĩ vậy, nếu như em nguyện ý, thì cũng có thể đi đóng phim, trở nên nổi tiếng.

Kiều San San lắc đầu:

- Thế thì thôi đi. Em cũng không phải là không biết tự lượng sức.

Hàn Đông nói:

- Ở trong lòng anh, em so với Hoa Phương còn xinh đẹp, đáng yêu hơn gấp trăm lần.

- Thật sao?

Kiều San San hờn dỗi nói, trong lòng ngọt như uống mật.

Hai người ăn cơm xong, liền lái xe trở lại ký túc xá cục lương thực.

Vừa vào cửa, hai người đã không kìm nổi mà quấn lấy nhau.

Hô hấp của hai người cũng dần dần trở nên dồn dập.

Một tuần không gặp đối với hai người mà nói, quả thật giống như là xa cách ba năm, trong lòng đều vô cùng tưởng niệm.

Hai người hôn nhau rồi Hàn Đông liền ôm Kiều San San đi về phía phòng ngủ.

Kiều San San nói:

- Hàn Đông, chờ một chút, em chưa tắm.

Hàn Đông nghĩ đến việc Kiều San San đã ngồi xe lâu như vậy, đi tắm rửa trước cũng tốt, nói:

- Tốt, chúng ta liền đi tắm uyên ương, ha ha…

Kiều San San giơ tay đấm vào ngực Hàn Đông, nói:

- Anh là tên khốn khiếp, chỉ biết ức hiếp em thôi.

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Nam nhân không xấu. Nữ nhân không thương.

Hai người vào phòng tắm, cởi quần áo rồi vuốt ve tắm rửa cho đối phương, Kiều San San tỉnh thoảng lại thẹn thùng cười lên.

Khi tay nhỏ bé của Kiều San San đụng phải bộ vị trọng điểm, Hàn Đông liền nhất trụ kình thiên, rốt cuộc không kìm nổi nữa, hai người dưới vòi nước lập tức thần tốc quấn lấy nhau.

Kiều San San cong lưng, hai tay chống vào vách tường, mặc cho Hàn Đông ở phía sau dụng sức va chạm, trong miệng uyển chuyển phát ra từng đợt thanh âm, khiến cho Hàn Đông dùng sức càng ngày càng mạnh mẽ.

Hồi lâu sau, hai người ngừng lại, tráng người qua, Hàn Đông lại ôm Kiều San San tới phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, hai người nằm trên giường tâm tình, mặt Kiều San San ửng hồng, những va chạm của Hàn Đông khiến cho cô tràn ngập nhu tình, khiến cho nét đỏ ửng trên mặt mãi không tan đi.

- Hàn Đông, em càng ngày càng nhớ anh.

Kiều San San tựa mặt vào trong ngực của Hàn Đông, sâu kín nói.

Cho dù mỗi ngày đều cùng Hàn Đông trò chuyện, nhưng Kiều San San cảm thấy mình càng ngày càng nhớ Hàn Đông.

Hàn Đông ôm hai bầu ngực cao ngất kia của Kiều San San, nói:

- Anh cũng vậy, mỗi ngày đều nhớ đến em.

Kiều San San bỗng nhiên cười ha hả, trở mình, nói:

- Em không có bên cạnh anh, có mỹ nữ nào tự mình dâng đến cửa không?

Hàn Đông nhéo mặt cô một cái, nói:

- Em xem anh là loại người nào a.

Kiều San San hờn dỗi, cười nói:

- Em chỉ biết anh là một cái đại sắc quỷ.

- Hả, dám nói anh là cái đại sắc quỷ, anh đây liền làm cho em xem.

Hàn Đông nói xong, bàn tay liền đi xuống bên dưới tìm kiếm, không ngờ phát hiện bên dưới đó là một mảnh ướt át, trong lòng run lên, liền xoay người cưỡi lên mình cô, sau đó, giống như một vị tướng quân ngồi trên lưng ngựa, bắt đầu tung hoành ngang dọc.

Bên trong phòng ngủ, lại truyền đến từng đợt rên rỉ, cảnh xuân vô hạn.

Hàn Đông và Kiều San San đều vô cùng tưởng niệm đối phương, tất cả tưởng niệm đó đều hóa thành vô tận, hận không thể đem hai người hòa nhập thành một.

Bởi vậy, hai người triền miên không biết mệt mỏi, một lần lại một lần.

Cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, Hàn Đông lại một lần nữa lên tới đỉnh, gầm nhẹ một tiếng, với tố chất thân thể của Hàn Đông, cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Còn Kiều San San cũng là toàn thân nhuộm một mảnh phấn hồng, thở phì phò, hai mắt cô là một mảnh mê ly, trong miệng kêu:

- Hàn Đông…Hàn Đông.

Hàn Đông nằm ở trên giường, tay chạy trên người Kiều San San, phía trên có một tầng mồ hôi. Vừa rồi, hai người trong lúc triền miên, Kiều San San biểu hiện vô cùng điên cuồng và chủ động, thỉnh thoảng lại phối hợp với Hàn Đông, biến hóa đủ loại tư thế, khiến Hàn Đông cảm thấy vui sướng trước nay chưa từng có.

Nghỉ ngơi một lúc, Kiều San San bỗng nhiên cau mày, chu cái miệng nhỏ nhắn, nói:

- Hàn Đông, anh thật độc ác.

Hàn Đông ngẩn ra, hỏi:

- Làm sao vậy?

Kiều San San vẻ mặt thẹn thùng, nói:

- Phía dưới của em đau chết đi.

- Thật không?

Hàn Đông nói xong, liền đứng dậy xem, Kiều San San lập tức thẹn thùng lấy tay che lại.

Hàn Đông mở tay cô, nói:

- Thẹn thùng cái gì, để anh xem xem.

Quả nhiên, phía dưới của Kiều San San đã bị đâm cho sưng đỏ, Hàn Đông không khỏi thương tiếc nhẹ nhàng vỗ về, nói:

- San San, em chịu khổ rồi, nhưng anh cũng là không kìm nổi a.

Kiều San San toát ra vẻ kiều mỵ, nói:

- Em biết, kỳ thật em cũng không kìm được, có đôi khi, em thật muốn chết trong vòng tay của anh.

Hàn Đông cúi đầu hôn lên miệng của cô, lát sau mới nói:

- Em đừng có mà nói lung tung, chúng ta phải vui đùa cả đời. San San, anh biết anh rất ích kỷ, anh không thể cho em danh phận, nhưng mặc kệ thế nào, anh đều sẽ không buông tay, anh sẽ đối xử thật tốt với em, trong lòng vĩnh viễn có em.

Mắt Kiều San San hơi hồng, cô không nói gì, cũng dùng phương pháp vừa rồi của Hàn Đông, trực tiếp dùng miệng ngăn chặn miệng của Hàn Đông, cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho giống như con rắn nhỏ linh hoạt chui vào trong miệng Hàn Đông.

- Rốt cục có thể nhìn thấy Hoa Phương, em thật hưng phấn nha.

Kiều San San ngồi ở ghế lái phụ, hưng phấn nói.

Hàn Đông không khỏi lắc đầu, nói:

- Chỉ sợ là tiếp xúc một thời gian, em sẽ thất vọng a.

Kiều San San nói:

- Không thể nào đâu, em còn đang vui vì Hoa Phương đóng phim đây.

Hàn Đông cười nói:

- Điện ảnh và cuộc sống thực tế không giống nhau, em xem trên phim đó là tình tiết, đều là quay chụp nhiều lần, đã trải qua cắt ghép, tự nhiên là so với thực tế cuộc sống sẽ chặt chẽ hơn. Minh tinh cũng là người phàm, hơn nữa cũng là người tục mà thôi.

- Ha ha, Hàn Đông, không ngờ anh cũng nói minh tinh là người phàm tục!

Kiều San San mở to mắt, nói, dường như là để ý Hàn Đông nói thần tượng của cô.

Hàn Đông cười nói:

- Em sẽ rất nhanh hiểu được là có chuyện gì.

Đến Thanh Sơn Lĩnh, dường như là du khách đến nơi này đông hơn một ít so với trước kia, Hàn Đông nghe họ bàn luận, biết được là sở dĩ du khách kéo tới đây là vì trên núi có đóng phim, người dân phụ cận nghe được tin tức này, đều muốn đến hiện trường nhìn xem. Nếu như may mắn, còn có thể được làm diễn viên quần chúng, còn có thể lên phim.

Chỗ đóng phim cũng rất dễ tìm. Hàn Đông vừa lái xe vừa hỏi đường, không bao lâu liền đến hiện trường quay phim.

Lúc này đang diễn cảnh đánh võ.

Hoa Phương và Bạch Vũ Giai sắm vai hai sát thủ, đang giao chiến trong rừng cây.

Chu vi hiện trường không nhỏ, tất cả mọi người cũng không dám hô hấp, không để phát ra âm thanh nào.

Hàn Đông và Kiều San San xuống xe đi qua. Hàn Mạn Lương vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Đông và một đại mỹ nữ đi tới, hơi sửng sốt, liền vẫy tay với Hàn Đông.

Hàn Đông và Kiều San San đi qua, Hàn Mạn Lương hạ giọng nói:

- Chờ một chút, cảnh này sẽ kết thúc rất nhanh, vị này là?

Hàn Đông khẽ mỉm cười:

- Cô ấy là Kiều San San. San San, đây là anh họ của anh, Hàn Mạn Lương.

- Anh họ, xin chào.

Kiều San San hạ giọng nói, đồng thời cũng hiểu được, khó trách Hàn Đông lại tin tưởng có thể tùy ý để cho mình gặp Hoa Phương như vậy, xem ra, Hàn Mạn Lương hẳn là ông chủ công ty điện ảnh.

Hàn Mạn Lương khẽ gật đầu, lấy một chếc ghế nhựa ra mời Kiều San San ngồi, Kiều San San lại lắc đầu, chỉ ra phía trước, nói:

- Em xem các cô ấy diễn.

Nhìn thấy trên mặt cô toát ra thần sắc hưng phấn, Hàn Mạn Lương tươi cười, hướng Hàn Đông giơ ngón cái lên, nghĩ thầm rằng khó trách Hàn Đông ngay cả Hoa Phương cũng cảm thấy chướng mắt, Kiều San San này bộ dáng xinh đẹp như vậy, hơn vừa nhìn là biết thuộc loại khá dịu dàng. Có người phụ nữ như vậy, thì làm sao còn để ý tới Hoa Phương nữa chứ.

Lấy xuất thân của Hàn Mạn Lương, cũng sẽ không để đám minh tinh này ở trong mắt, anh ta chỉ coi đám minh tình này như là một món đồ chơi hay là một công cụ mà thôi. Đồ chơi sẽ giúp cho mình vui vẻ còn công cụ thì chính là để kiếm tiền.

Hàn Đông thấy Kiều San San cứ nhìn mấy diễn viên không chớp mắt, trong mắt tràn đầy hưng phấn, liền cười, ngồi xuống ghế.

Đạo diễn Vương Tiểu Phong nhìn chằm chằm vào thiết bị giám sát, đối với việc Hàn Đông đã đến, giống như là không nhìn thấy, thái độ chăm chú như thế, thật là khó có được.

Trong cảnh, Hoa Phương mặt một thân quần áo màu đen còn Bạch Vũ Giai thì mặc váy đỏ, hai người cầm kiếm sáng chói trong tay, diễn tư thế đánh nhau. Cảnh tượng này trước đó đã được luyện qua rất nhiều lần, cho nên khi khởi quay, cũng có mấy phần dáng dấp.

Hàn Đông cảm thấy Bạch Vũ Giai mặc váy đỏ, thân hình phiêu phiêu, lại có một vẻ kinh diễm trước đây chưa từng gặp, trong lòng lại cảm thán một phen.

Ước chừng mười phút sau, Vương Tiểu Phong quát to một tiếng “Tốt”, hai người đang đánh nhau lập tức dừng lại, giơ tay lau mồ hôi trên mặt, rồi quay đầu nhìn qua.

Vương Tiểu phong nói:

- Tốt lắm, hôm nay có thể kết thúc ở đây. Tiểu Bạch biểu hiện rất tốt, rất có sắc thái sát thủ.

Bởi vì Hàn Đông ưu ái Bạch Vũ Giai, cho nên trong lúc đóng phim, nếu như thấy Bạch Vũ Giai biểu hiện được tốt, Vương Tiểu Phong liền khích lệ vài câu, việc này đối với một người luôn yêu cầu nghiêm khắc như Vương Tiểu Phong mà nói, thật sự là rất khó có được.

Hàn Đông nói với Kiều San San:

- Em không phải là muốn tìm Hoa Phương chụp ảnh cùng sao, bây giờ chính là lúc thích hợp nhất, em xem, cô ấy đóng vai sát thủ có khí thế cỡ nào.

Vương Tiểu Phong chuyển giọng nói:

- Chủ tịch Hàn tới rồi.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Không tồi, đạo diễn Vương làm việc khá nhập tâm, khó trách anh lại làm được phim tốt như vậy.

Vương Tiểu Phong xoa tay nói:

- Chủ tịch Hàn quá khen.

Lúc này, Kiều San San đã đi lên tìm Hoa Phương để chụp ảnh, bảo vệ nhìn thấy vừa rồi Kiều San San đứng nói chuyện với ông chủ, cho nên cũng không ngăn cản.

Cốc Cương ở một bên hỗ trợ cũng qua đây, cung kính nói:

- Chủ tịch Hàn, anh tới rồi.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Thế nào, không xảy ra vấn đề gì chứ?

Cốc Cương nói:

- Không có việc gì, tôi cùng mấy cán bộ ở thôn kế bên hỗ trợ giữ gìn trật tự, quần chúng ở hiện trường cũng khá nghe lời.

- Chào Chủ tịch Hàn.

Một người đàn ôn cao gầy đi qua chào hỏi.

Cốc Cương giới thiệu, nói:

- Vị này chính là Phó chủ tịch thị trấn Vạn Thọ Trương Hưng Vũ. Tôi mời anh ấy qua đây hỗ trợ.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Vất vả rồi.

- Đây là việc tôi phải làm.

Trương Hưng Vũ trong lòng vô cùng hưng phấn, mặt hơi ửng hồng, là một Phó chủ tịch thị trấn, cơ hội có thể cùng nói chuyện với Hàn Đông cũng không nhiều, nếu như lại có thể lưu được một ấn tượng tốt trong lòng Hàn Đông, thì thật là rất tốt.

Hoa Phương và Bạch Vũ Giai đều hướng phía này đi tới. Kiều San San hưng phấn đứng nói chuyện với Bạch Vũ Giai, vừa rồi cô cảm thấy Bạch Vũ Giai diễn rất tốt, thậm chí còn nổi bật hơn cả Hoa Phương, bởi vậy, sau khi chụp ảnh chung, cô không kìm được mà hỏi cô ấy xem trước đây đã từng đóng phim gì chưa.

Thấy Kiều San San và Bạch Vũ Giai hợp ý như vậy, Hàn Đông không khỏi mỉm cười.

- Chủ tịch Hàn, ngài tự mình đến thăm dò a.

Hoa Phương nũng nịu nói. Cô một thân váy đen, trước ngực hai luồng run nhè nhẹ, phỏng chừng là vì để bộ phim có thêm một chút hương vị đi.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Tôi đưa bạn gái đến xem, bạn gái của tôi cũng hâm mộ cô.

Hoa Phương nói:

- Là Kiều tiểu thư sao.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Đúng vậy, cô ấy sẽ rất nhanh đến tìm cô chụp ảnh ký tên đi.

Hoa Phương nói:

- Kiều tiểu thư mê phim của tôi, đây cũng chính là vinh hạnh của tôi.

Đồng thời trong lòng cô hơi chua xót, so với Kiều San San, cô ngoại trừ là minh tinh ra thì không hề có ưu thế gì, khó trách Hàn Đông sao lại đối với cô làm như không thấy.