Người Cầm Quyền

Chương 280: Người khai phá




Mới sáng sớm, mẹ con Kiều San San đã rời khỏi Vinh Châu.

Nhìn Kiều San San ngồi lên xe, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh, trong lòng Hàn Đông đau đớn không dứt.

Tuy rằng không phải là sinh ly tử biệt, nhưng cảm giác trong lòng Hàn Đông lại rất đau khổ. Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng áy náy với Kiều San San.

Đợi khi không nhìn thấy chiếc xe đằng trước nữa, Hàn Đông mới thở dài một cái, gọi điện cho Chu Khải Kiệt hẹn chỗ. Sau đó khởi động xe.

Đến quán trà đã hẹn, Chu Khải Kiệt đã đến trước. Hàn Đông ngồi xuống, gọi một ly Long Tỉnh.

Chu Khải Kiệt hỏi:

- Đến tiễn Tiểu Kiều à?

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Ừ, vừa mới đi.

Chu Khải Kiệt hơi nghi hoặc nói:

- Thật ra thì Tiểu Kiều có thể tiếp tục làm việc ở Vinh Châu mà.

Hàn Đông lắc lắc đầu, không nói gì thêm.

Chu Khải Kiệt khẽ mỉm cười, nói tiếp:

- Nếu hai người thật sự yêu nhau, thì không nhất thiết lúc nào cũng phải ở bên nhau, thành phố Vinh Châu đến thành phố Hoạt Thành cũng không phải là xa lắm.

- Đúng vậy, cuối tuần chúng tôi vẫn có thể gặp nhau ở Thục Đô.

Nói xong, Hàn Đông cười đau khổ một tiếng, sự việc đã như vậy, thì bản thân cũng không cần thiết cứ phải đắm mình trong đó, bản thân bây giờ có đau khổ thế nào đi nữa, có phiền muộn thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi được tình hình.

Hàn Đông bây giờ chỉ có bình tâm lại, làm tốt việc của mình, chỉ có tích lũy đủ năng lượng, mới có thể làm chủ chuyện của mình.

Chu Khải Kiệt uống một ngụm trà, nói:

- Mao Quang Nam của Ngân hàng Kiến Thiết anh vẫn còn nhớ chứ, anh ta sở dĩ nhằm vào anh, là vì nguyên nhân Tào Đạo Tĩnh.

Hàn Đông không kìm được cười ha ha mấy tiếng.

- Tôi vẫn cứ tưởng là chuyện gì cơ đấy, Tào Đạo Tĩnh đã đổ rồi, anh ta còn có thể làm gì tôi!

Chu Khải Kiệt cũng khẽ mỉm cười, nói:

- Mao Quang Nam và Tào Đạo Tĩnh là chỗ thân thích, anh ta nhằm vào anh, có lẽ là muốn trút giận cho Tào Đạo Tĩnh.

Hàn Đông cười đau khổ một tiếng:

- Tên này là ăn no không có việc để làm đây, chuyện của Tào Đạo Tĩnh, không có quan hệ gì nhiều với tôi.

Chu Khải Kiệt gật gật đầu:

- Ừ, tôi nghe Đậu Hồng nói, những người bạn ở tỉnh của Mao Quang Nam đều đánh tiếng trước cho Giám đốc Ngân hàng bọn họ, tuy nhiên khoản cho nhà máy dệt Đặng Quang đều đã cho vay hết, anh ta cũng không có cách nào.

Hàn Đông nhíu mày nói:

- Tên Mao Quang Nam này vẫn thật là bám riết không tha mà, tôi thấy hắn ta là không muốn làm nữa.

Hệ thống ngân hàng tuy thuộc hệ thống khá độc lập, nhưng nếu Hàn Đông muốn làm đổ Trưởng chi nhánh ngân hàng thành phố, thì cũng không phải là chuyện khó lắm. Chỉ có điều Hàn Đông tạm thời vẫn chưa có nhiều thời gian rỗi như vậy.

Bây giờ Hàn Đông một lòng một dạ muốn làm tốt công việc trong tay mình, sau này hắn cũng muốn đem tất cả sự thương nhớ đối với Kiều San San đặt cả vào trong công việc.

- Anh Chu, tôi đã liên hệ với Giám đốc sở Hạ rồi. Chuẩn bị tuần sau đi Sở giao thông, nếu có thể xin được tiền, thì bắt đầu xây dựng sửa sang quốc lộ sớm một chút.

Chu Khải Kiệt cười nói:

- Hạ Kim Cường này vẫn không tồi, lúc trước tôi với anh ấy là bạn học trường Đảng, cũng chơi khá thân, anh đi tìm anh ấy, anh ấy có lẽ sẽ cố hết sức làm.

Hàn Đông nói:

- Việc này vẫn phải cảm ơn anh Chu giúp đỡ đó.

Chu Khải Kiệt nói:

- Hai ta mà còn nói những điều này làm gì.

Buổi trưa ăn cơm, hai người cùng uống nửa lít rượu, sau đó lại đến quán trà uống trà nói chuyện.

Hàn Đông đợi sau khi hơi tỉnh rượu mới tạm biệt Chu Khải Kiệt, lái xe trở về huyện Phú Nghĩa.

Trong khoảng thời gian này, Hàn Đông cảm thấy vẫn hơi bận, cũng cảm thấy hơi mệt.

Nghỉ ngơi cả ngày, ngày hôm sau, Hàn Đông tinh thần sảng khoái đến Ủy ban nhân dân huyện.

Rất nhanh, Thẩm Tòng Phi đã đến, báo cáo tóm tắt việc mấy ngày nay cho Hàn Đông.

Lúc báo cáo công việc, Thẩm Tòng Phi chú ý quan sát một chút, cảm thấy được nét mặt Hàn Đông đã hoàn toàn trở lại bình thường, trong đôi mắt cũng toát vẻ kiên nghị, lòng cũng thầm lấy làm vui.

Y làm trợ thủ cho Hàn Đông, đương nhiên không hy vọng Hàn Đông xảy ra vấn đề gì.

Nghe Thẩm Tòng Phi báo cáo xong, Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, những việc này Phó Chủ tịch huyện Thẩm xử lý là được rồi, tôi chuẩn bị ngày mai đi Ủy ban nhân dân tỉnh một chuyến, xem có thể có được chút ủng hộ từ Sở giao thông không.

Lúc này Tả Nhất Sơn bước vào báo cáo:

- Chủ tịch huyện, Chủ nhiệm Tô bên Ủy ban kế hoạch gọi điện nói muốn đến báo cáo công việc.

Hàn Đông gật đầu:

- Để anh ta đến đi.

Hiện tại phương án quy hoạch Thanh Sơn Lĩnh do Ủy ban kế hoạch dẫn đầu nên đưa ra rồi, Tô Duy Hạ chắc là đến báo cáo chuyện này.

Thẩm Tòng Phi vốn muốn cáo từ, nhưng Hàn Đông giữ y lại, cũng tiện cùng nhau xem xét cặn kẽ một chút.

Rất nhanh, Tô Duy Hạ liền đến. Y rất cung kính chào Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi, sau đó lấy ra một quyển sổ, báo cáo tỉ mỉ một lượt quy hoạch cụ thể.

Hàn Đông nói:

- Ừ, quy hoạch này cơ bản khả thi, về phần tổ lãnh đạo, tôi sẽ làm Tổ trưởng. Tổ phó có Phó Chủ tịch huyện Thẩm, Phó Chủ tịch huyện Hứa, thành viên bao gồm những người phụ trách các bộ phận liên quan, còn có Chủ tịch thị trấn Vạn Thọ.

Tô Duy Hạ nhanh chóng ghi lại, rồi hỏi:

- Chủ tịch huyện Hàn còn có dặn dò gì không?

Hàn Đông suy nghĩ một lát, xong nói:

- Anh mau chóng về văn phòng Ủy ban nhân dân xác định phương án, văn kiện có liên quan. Cái cần đưa xuống thì nhanh chóng đưa xuống.

Đợi sau khi Tô Duy Hạ đi khỏi, Thẩm Tòng Phi nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, chuyện này có cần triển khai ở hội nghị thường vụ một chút không?

Hàn Đông cười nói:

- Không cần đâu, phát triển kinh tế, là chức trách của Ủy ban nhân dân huyện chúng ta mà, cũng không thể chuyện gì cũng đều đẩy cho hội nghị thường vụ, trách nhiệm chúng ta cần gánh vác, thì nhất định phải dũng cảm gánh vác.

Thẩm Tòng Phi gật đầu, trong lòng lại hơi sợ hãi. Hàn Đông rõ ràng là bỏ qua hội nghị thường vụ đây.

Tuy rằng hắn nói cũng hơi có lý, nhưng suy cho cùng việc mở Thanh Sơn Lĩnh là một chuyện lớn, thêm vào sửa đường và phương tiện đồng bộ, tổng đầu tư chắc chắn phải đạt trên dưới hai trăm triệu. Còn có thể có vấn đề liên quan như giải phóng mặt bằng. Bởi vậy chuyện này ở huyện mà nói, đúng ra nên cần hội nghị thường vụ thông qua.

Nhưng một câu triển khai kinh tế là chức trách của Ủy ban nhân dân của Hàn Đông đã hàm chứa, biểu hiện ra sự mạnh mẽ cứng rắn vô cùng.

“Xem ra việc Kiều Hiếu Nghĩa bị điều đi, vẫn mang tới ảnh hưởng nhất định cho Chủ tịch huyện Hàn.” Thẩm Tòng Phi thầm nghĩ.

- Phó chủ tịch huyện Thẩm, nếu có thể tranh thủ được vốn của Sở giao thông, thì chúng ta sửa đường từ huyện Phú Nghĩa đến thị trấn Vạn Thọ trước, như thế cũng hỗ trợ cho việc thu hút nhà đầu tư. Công việc này, tôi chuẩn bị để Phó chủ tịch huyện Hứa phụ trách.

- Ừ, năng lực làm việc của Phó chủ tịch huyện Hứa không tồi. Hơn nữa trong công trình cải tạo đường Tân Giang, cũng làm rất tốt, để anh ấy phụ trách sửa đường, hẳn không có vấn đề gì.

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Tôi cũng thấy được điểm này, tôi thấy Phó chủ tịch huyện Hứa thời gian này đen đi không ít, có thể thấy anh ấy vẫn rất chăm chỉ trong công việc.Tuy nhiên cũng không thể việc gì cũng đều đè lên người anh ấy, ví dụ như vấn đề về mặt gọi thầu công trình, sử dụng vốn, anh phải phụ trách.

Thẩm Tòng Phi cười nói:

- Chủ tịch huyện Hàn yên tâm. Tôi bảo đảm trăm phần trăm là hoàn thành nhiệm vụ.

Hàn Đông thở dài một hơi, nói:

- Công việc của Ủy ban nhân dân huyện là rất nhiều, cũng không thể vì chuyện mở Thanh Sơn Lĩnh mà lơ là chuyện khác. Công trình cải tạo đường Tân Giang, nhất định phải làm tốt việc giám sát chất lượng. Ngoài ra, phương diện cải cách doanh nghiệp nhà nước cũng không thể trì trệ không tiến, tuy cấp trên không có yêu cầu liên quan, nhưng tự chúng ra phải có tính chủ động công việc, bắt tay làm trước.

Nói tới đây, Hàn Đông gọi Tả Nhất Sơn vào, nói:

- Kiến nghị về nhà máy dệt Đặng Quan, anh viết xong chưa?

Tả Nhất Sơn gật đầu nói:

- Đã viết xong rồi, tôi chuẩn bị lát nữa đưa anh đấy.

Hàn Đông nói:

- Đem đến đi, tôi và Phó chủ tịch huyện Thẩm thảo luận một chút.

Tả Nhất Sơn ra ngoài lấy kiến nghị vào. Hàn Đông đón lấy xem một chút, phát trên cơ sở lần trước, quả thật đã cải tiến không ít.

Đối với doanh nghiệp nhà nước tương tự như nhà máy dệt Đặng Quan, Tả Nhất Sơn đưa ra hai cách, căn cứ vào tình hình cụ thể, nếu ngành nghề của doanh nghiệp nhà nước, có liên kết chặt chẽ với đời sống nhân dân, liên quan đến vấn đề đời sống nhân dân, thì vẫn phải kiên trì quốc hữu khống chế cổ phần, nhưng có thể để nhân dân tham gia vốn. Đồng thời về quản lý, cũng học theo hình thức công ty cổ phần, thực hiện sát hạch quản lý mục tiêu; còn đối với những doanh nghiệp nhà nước khác, thì có thể thông qua các hình thức nhà thầu, bán ra để xử lý, phá vỡ thể chế quản lý hành chính, triệt để hướng tới thị trường.

- Tốt lắm, tiến bộ rất nhiều, suy nghĩ cũng khá thoáng.

Hàn Đông nhanh chóng xem xong, không kìm được khen ngợi.

- Chủ tịch huyện, tôi thật không dám kể công đâu, đây đều theo chỉ bảo của anh mà viết.

Tả Nhất Sơn khiêm tốn nói, y đây cũng là nói thật, nếu theo suy nghĩ bản thân, thì phải bảo thủ rất nhiều, điều thứ hai thuần túy là dựa vào suy nghĩ của Hàn Đông mà viết ra. Trước đây y sở dĩ không đem ra, chính là vì lo kiến nghị của mình viết cấp tiến quá, Hàn Đông sẽ trách tội. Chỉ có điều không ngờ rằng Hàn Đông sau khi xem lại rất vui vẻ tỏ ý khen ngợi.

Tả Nhất Sơn trong lòng kích động.

Đây còn là lần thứ hai Hàn Đông rõ ràng khen ngợi y.

Hàn Đông khẽ cười, đưa kiến nghị Tả Nhất Sơn viết cho Thẩm Tòng Phi.

Thẩm Tòng Phi đón lấy nhanh chóng đọc một lượt. Y trong lòng thầm giật mình, kiến nghị này đúng là rất cấp tiến, ở nước Trung Quốc chỉ e là tìm không ra tiền lệ bán doanh nghiệp nhà nước.

Dù rằng đại hội mười bốn đưa ra phương hướng cải cách thị trường hóa kinh tế nước ta, nhưng trên phương diện cải cách doanh nghiệp nhà nước, các mặt vẫn có vẻ vô cùng thận trọng như trước.

- Ừm, kiến nghị này suy nghĩ đúng là rất thoáng, cung cấp sự tham khảo rất tốt cho vấn đề giải quyết doanh nghiệp nhà nước.

Thẩm Tòng Phi trong lòng hệ thống lời mình nói, theo như y thấy tuy kiến nghị là Tả Nhất Sơn viết. Tuy nhiên chắc chắn là ý của Hàn Đông, bởi vậy y vẫn cứ phải thận trọng một chút, cách nói cũng phải hết sức khéo léo.

- Doanh nghiệp quốc doanh liên quan đến rất nhiều mặt, chúng ta cũng không thể cứng nhắc, hai phương thức này đều rất tốt, nhưng khi thao tác thực tế, nhất định phải nắm chắc mới được.

Trên mặt Hàn Đông lộ ra một nụ cười, trong lời Thẩm Tòng Phi để lộ ra ý cẩn trọng, tuy nhiên đối với cải cách doanh nghiệp nhà nước, trong lòng Hàn Đông có sự chắc chắn, việc này hoàn toàn không có nhiều tính tranh luận lắm.

- Phó chủ tịch huyện Thẩm nói có lý lắm.

Hàn Đông cười.

- Suy nghĩ của tôi là, trong quá trình cải cách doanh nghiệp nhà nước, chúng ta phải mạnh dạn làm thử. Nhưng về tổng thể phải bảo đảm một nguyên tắc, đó chính là bảo đảm tăng giá trị tài sản nhà nước. Ví dụ khi một số doanh nghiệp nhà nước tiến hành bán đấu giá, hoặc nhận thầu, chúng ta nhất định phải chú ý bảo đảm tài sản quốc gia không thất thoát. Chỉ cần kiên trì nguyên tắc này, thì cải cách của chúng ta đã có thể cố hết sức mở rộng bước đi thêm chút nữa.

Thẩm Tòng Phi nghĩ một chút rồi nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, tôi có một kiến nghị, kiến nghị này của Nhất Sơn có thể xem là biện pháp thực hành cải cách doanh nghiệp nhà nước của huyện ta, nhưng có thể đưa nguyên tắc anh vừa nói đến vào nhấn mạnh trọng điểm một chút, sau này có văn kiện này, trong quá trình cải cách doanh nghiệp, cũng có căn cứ tương ứng.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ý của Phó chủ tịch huyện Thẩm không tồi, tuy nhiên nếu xem là biện pháp thực hành thì kiến nghị này vẫn hơi đơn điệu một chút, ngoài hai kiến nghị ra, các mặt khác đề cập khá ít ỏi, ví dụ như phân định phương diện quyền tài sản doanh nghiệp nhà nước, quyền kinh doanh, những cái này tốt nhất đều phải có một chút.

Hàn Đông biết, cải cách doanh nghiệp nhà nước, quan trọng nhất chính là đề cập đến sự tách rời quyền tài sản và quyền kinh doanh. Căn cứ quan điểm trước kia, chính là doanh nghiệp nhà nước đã thuộc sở hữu nhà nước, thì kinh doanh cũng phải do nhà nước kinh doanh. Sau đó trải qua tìm tòi không ngừng, giới lý luận đã có quan điểm mới. Đó là nhà nước sở hữu quyền tài sản doanh nghiệp nhà nước. Nhưng về mặt kinh doanh quản lý, hoàn toàn có thể tiến hành như các doanh nghiệp kinh tế thị trường khác, việc nhà nước cần làm chính là tăng cường giám sát, bảo đảm tăng giá trị tài sản nhà nước là được rồi.

Đương nhiên, Hàn Đông bây giờ đưa ra điều này, trước mắt mà nói, vẫn khá mới mẻ độc đáo.

Tuy nhiên, Hàn Đông vẫn giải thích khá tỉ mỉ suy nghĩ của mình một chút, nói rõ các khái niệm quyền tài sản, quyền sở hữu, quyền kinh doanh cho Thẩm Tòng Phi và Tả Nhất Sơn.

Khi Hàn Đông nói, Tả Nhất Sơn lấy bút ra nhanh chóng ghi chép.

Đồng thời, trong lòng y chợt kinh hãi. Những danh từ này, lúc y lật xem một số tài liệu, thỉnh thoảng thấy qua, tuy nhiên chúng không hề trở thành nhận thức chung trước mắt. Không ngờ rằng Hàn Đông lại triển khai theo phương diện đó, buớc đi thế này có hơi nặng nề đây.

“Chủ tịch huyện biết nhiều thứ thật, hơn nữa cũng rất mạnh dạn đi đầu.” Tả Nhất Sơn thầm nghĩ.

Còn Thẩm Tòng Phi ngồi trước mặt Hàn Đông, thì có hơi lọt vào sương mù, những quan điểm mà Hàn Đông nói đến này, Thẩm Tòng Phi lần đầu tiên nghe thấy, bây giờ chính là chuyên mục lý luận trong nhật báo Hoa Hạ, cũng thỉnh thoảng nhắc tới, hơn nữa còn là nét chữ tiêu chuẩn thảo luận, nghiên cứu, nghĩa là hiện tại ít nhất vẫn chưa có kết luận trong giới lý luận, nhưng Hàn Đông lại đã đưa ra bắt đầu tiến hành trong thực tiễn.

Thẩm Tòng Phi trong lòng thầm tổng kết một chút. Ý của Hàn Đông thật ra rất rõ ràng, đó chính là doanh nghiệp nhà nước, đều nên thực hiện kinh doanh thị trường. Lời ăn lỗ chịu, chứ không phải như hiện tại, lúc nào cũng thu.

Hàn Đông lúc này dường như nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Tòng Phi vậy, cười nói:

- Nói tóm lại, quyền sở hữu và quyền kinh doanh là hai việc khác nhau, có thể tách rời. Điều chúng ta phải làm bây giờ là buông quyền kinh doanh, làm sống doanh nghiệp nhà nước, để doanh nghiệp nhà nước cũng tham gia hoạt động trong thị trường, để bình thường thân phận, tiến hành cạnh tranh với đủ loại tính chất doanh nghiệp khác.

Thẩm Tòng Phi sắp xếp tư duy một chút, nói:

- Quan điểm của Chủ tịch huyện Hàn, có hơi độc đáo mới mẻ, tuy nhiên từ chức vụ của doanh nghiệp mà nói, là rất có ý nghĩa chỉ đạo, hơn nữa Đại hội mười bốn cũng rõ ràng muốn kiên trì cải cách thị trường hóa, chỉ có điều, trong công tác thực tế, vẫn chưa có tiền lệ tương ứng.

Hàn Đông cười ha ha nói:

- Tôi biết Phó chủ tịch huyện Thẩm xuất phát từ nguyên do cẩn trọng, tuy nhiên tôi có thể nói rõ ràng, đây là phương hướng lớn cải cách doanh nghiệp nhà nước, điều chúng ta cần làm bây giờ, chính là đi trước cả nước, là người khai phá, người dẫn đường.