Người Cầm Quyền

Chương 277: Biến hóa




Khi Tả Sơn cầm đề xuất của hắn đi ra đánh, khóe miệng Hàn Đông dần cong lên.

Tổng thể mà nói, Hàn Đông vẫn rất hài lòng đối với thư ký Tả Nhất Sơn này.

Đây cũng là do Hàn Đông có lòng chăm sóc huấn luyện.

Tả Nhất Sơn chỉ lớn hơn so Hàn Đông ba tuổi, chỉ cần anh ta triển khai vững bước, về sau cũng là nhân tài đắc dụng.

“Phải chậm rãi bồi dưỡng tâm phúc của mình, tâm phúc thật sự có thể hiểu được mình.”

Trong lòng Hàn Đông có một ý tưởng, đó là trong quá trình làm quan của mình, sẽ không ngừng giáo huấn tư tưởng của mình cho người bên cạnh, như vậy cho dù về sau mình rời khỏi nơi này, vẫn có một vài người làm việc dựa theo tư tưởng của mình.

Cầm lấy bút, Hàn Đông ghi chép vào sổ nhỏ những việc chủ yếu mình cần làm:

“Thứ nhất là thay đổi chế độ xã hội nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan. Đây là một đầu đề quan trọng thuộc loại cải cách xí nghiệp quốc doanh, có ý nghĩa trọng đại.”

“Thứ hai là xây dựng cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở. Theo hiện tại cho thấy, trước kia với công tác sẽ tạo ra thành tích nhất định, nhưng, còn cần theo sát, tiến thêm một bước. Dù sao huyện Phú Nghĩa có trên triệu nhân khẩu. Vẫn khá nhiều người lao động chưa có việc làm. Nếu muốn thực sự giải quyết được vấn đề vào nghề cho nhiều người như vậy, không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành.”

“Thứ ba là chuẩn bị xây dựng khai thách núi Thanh Sơn. Đât là một công trình lớn, cần phối hợp rất nhiều với địa phương. Quan trọng nhất là xây dựng hạng mục tốt, nhận được sự ủng hộ của cấp trên mới được. Lấy tình hình tài chính của huyện Phú Nghĩa hiện tại, nếu không giành được sự ủng hộ về mặt tài chính của các cấp lãnh đạo thành phố hoặc là trên tỉnh, việc khai thác núi Thanh Sơn khó có thể làm được.”

Hiện tại, xem ra ba chuyện này cũng không mấy khó khăn. Ngược lại là cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở lại khó khăn hơn một chút.

Làm quan một lần, tạo phúc một phương.

Đây là quan niệm của Hàn Đông.

Mặc dù mục đích của Hàn Đông là, thông qua không ngừng làm thật, để tích lũy kinh nghiệm, tăng thêm chiến tích, tương lai có thể đi được rất cao, rất xa. Nhưng Hàn Đông cũng không muốn cầm một ít động tác tốt gỗ hơn tốt nước sơn làm chiến tích. Mà muốn làm ra những chuyện có ích cho dân cho nước, như vậy về sau bất kỳ hắn đi đến đâu, làm gì, ít nhất đều có người nhớ tới hắn.

Từ tình huống hiện tại của huyện Phú Nghĩa để xem xét, Hàn Đông gần như đã làm tốt cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở. Thuận tiện thử tiến hành phương diện cải cách xí nghiệp quốc doanh, đồng thời tăng mạnh thu hút đầu tư, chiến tích như vậy cũng là đủ rồi.

Sở dĩ chuẩn bị tiến hành mở núi Thanh Sơn, chủ yếu là vì Hàn Đông cảm thấy núi Thanh Sơn là tài nguyên tự nhiên tốt, mình gắng sức mở đường, còn có thể đủ nghĩ đến một vài điểm chu đáo, quy hoạch tốt một chút, tránh phá hỏng một vài bước tiến tốt sau này. Bằng không chờ để người khác tới mở, chắc tình huống sẽ không tốt như vậy.

“Mặc kệ làm phương diện công tác nào, con người vẫn là nhân tố chính. Nếu hiện tại đã nắm giữ thế cục huyện Phú Nghĩa, vậy dứt khoát mạnh dạn buông tay ra chân, dứt khoát triển khai công tác.”

Hàn Đông hạ quyết tâm, gọi điện thoại cho Cốc Cương nói:

- Anh thu xếp một chút, bắt đầu từ ngày mai anh theo tôi đi xuống các xã, thị trấn một chuyến.

Cốc Cương gật đầu nói:

- Anh có yêu cầu cụ thể gì không?

Hàn Đông nói:

- Chỉ có một chút. Đó là xem tình hình thật sự.

Cốc Cương nói:

- Tôi sẽ nghĩ ra một lịch trình. Đợi lát nữa sẽ đưa cho anh xem qua.

Một lát sau, Cốc Cương đã nghĩ xong một lộ trình. Toàn huyện có hai mươi sáu xã, thị trấn. Mỗi ngày chạy hai nơi, cũng phải gần nửa tháng.

Hàn Đông nhìn một lịch trình một chút, sau đó liền nói:

- Cứ làm như vậy đi.

Căn cứ vào sự thu xếp của Cốc Võng, Hàn Đông bắt đầu từ thị trấn Triệu Hoa trước, tiếp theo là trấn Tự Đại, sau đó là trấn Bản Kiều, trạm dừng cuối cùng là thị trấn Thành Quan.

Thị trấn Triệu Hoa là căn cứ địa của Hàn Đông, mặc dù Hàn Đông đối với công tác của thị trấn Triệu Hoa vẫn khá yên tâm, tuy nhiên vẫn đi tới đầu tiên. Đây chỉ là biểu hiện coi trọng đối với thị trấn Triệu Hoa mà thôi. Về phần trấn Tự Đại và trấn Bản Kiều, Còn lại là trấn Hàn Đông đã có sự liên hệ phù hợp, đồng thời từ thị trấn Triệu Hoa qua cũng khá tiện đường.

Sở dĩ Hàn Đông muốn dẫn theo Cốc Cương, chủ yếu là muốn thông suốt quá trình này, để Cốc Cương thành lập uy tín nhất định ở dưới các xã, thị trấn. Như vậy sẽ dễ dàng cho Văn phòng Ủy ban nhân dân của hắn chủ trì công tác, Phó chủ nhiệm triển khai công tác. Trước đó, đầu tiên Cốc Cương làm ở văn phòng Cục Thống kê, về sau đến Ban quản lý Thần Quang, cũng ít tiếp xúc với người ở phía dưới các xã, thị trấn, nên cũng không phải quá quen thuộc.

Cốc Cương cũng hiểu ý tứ của Hàn Đông, bởi vậy trong lòng vô cùng cảm kích.

Tả Nhất Sơn rất nhanh cũng biết ý tứ của Hàn Đông cũng để tâm khi thấy trấn Bản Kiều xếp phía trước.

Anh ta lấy sổ ghi chép ra nói:

- Chủ tịch huyện, trong khoảng thời gian này, lãnh đạo các xã, thị trấn gọi điện thoại đến báo cáo công tác. Tôi đã ghi chép lại cẩn thận, anh có muốn xem một chút hay không.

Hàn Đông mỉm cười, nhận sổ ghi chép trong tay hắn. Chỉ thấy mặt trên viết dòng chứ lớn tên, chức vụ, thời gian gọi điện thoại. Tất cả đều được ghi chép khá tỉ mỉ kỹ càng.

- Ừ, anh làm việc rất cẩn thận, về sau chú ý duy trì.

Hàn Đông cười nói.

Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ít nhất qua đó có thể thấy được Tả Nhất Sơn rất chăm chỉ làm việc.

Những ghi chép này, hết sức hết sức gây chú ý, nhưng cũng không nhất định có thể nói rõ nên điều gì. Nhưng từ số lần bọn họ gọi điện thoại đến, vẫn có thể nhìn ra tình hình cơ bản.

Hiện tại Hàn Đông đã nắm giữ hội nghị thường vụ huyện Phú Nghĩa, cho nên ngược lại đối với nhân viên phía dưới xã, thị trấn thuộc phe cánh nào, hắn không phải quá xem trọng. Chỉ cần có thể nghiêm túc làm việc, mặc kệ người đó thuộc phe cánh nào, Hàn Đông đều có thể lợi dụng.

Đương nhiên, ở dưới điều kiện giống nhau, Hàn Đông vẫn hi vọng có thể sử dụng người một nhà. Điểm ấy là một loại hiện tượng phổ biến ở trên quan trường nước Trung Hoa.

Sáng sớm ngày 7 tháng chín, Hàn Đông liền cùng Cốc Cương, dẫn theo Tả Nhất Sơn, đi tới thị trấn Triệu Hoa.

Tới thị trấn Triệu Hoa, Hàn Đông cùng Bí thư Đảng ủy thị trấn Hầu Tây Bình, Chủ tịch thị trấn Hách Nhân Nghĩa, đi xuống thôn An Khê trước xem xét công trình nhà máy rượu của Tập đoàn Kỳ Vọng. Hiện tại đã cơ bản hoàn thành xây dựng giai đoạn trước. Khi lại hội đàm với người phụ trách, đối phương lại đưa ra vấn đề giao thông.

Bởi vì giữa thị trấn Triệu Hoa và huyện Phú Nghĩa cách nhau bởi Trường Giang và Hoàng Hà. Vùng phụ cận lại không có cầu, chỉ có phà qua sông. Đối với nhà máy rượu mà nói, vô cùng bất tiện.

Hàn Đông suy nghĩ một chút, nói:

- Vấn đề này, khẳng định huyện sẽ giải quyết. Như vậy đi, tạm thời từ Ủy ban nhân dân trấn làm tốt công tác liên quan, đôn đốc bến phà nhất định phải vận chuyển xe của nhà máy rượu qua lại đúng lúc. Đồng thời huyện sẽ nghĩ biện pháp, mau chóng xây dựng một cái cầu. Điều này không chỉ thuận tiện cho Tập đoàn Kỳ Vọng, đồng thời cũng có thể mang đến lợi ích rất lớn cho cuộc sống nhân dân thị trấn Triệu Hoa.

Khi Hàn Đông nói chuyện, Cốc Cương và Tả Nhất Sơn đều ghi chép vào sổ sách.

Hàn Đông nói qua cái gì, sau này sẽ cần trở về chứng thực, làm nhân viên, tự nhiên phải nhớ kỹ.

Hách Nhân Nghĩa nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn yên tâm. Chuyện này, lúc trước tôi cũng đã đặc biệt căn dặn. Sau khi đi xuống đó, tôi sẽ lại phái chuyên gia phụ trách bến phà. Nhất định sẽ tạo cơ hội thuận tiện nhất cho Tập đoàn Kỳ Vọng.

Đối với thái độ của bọn họ, người phụ trách Tập đoàn Kỳ Vọng cũng không nói thêm điều gì. Hơn nữa anh ta cũng biết quan hệ giữa Hàn Đông và Ngưu Chí Không của Tập đoàn Kỳ Vọng cũng là khách quen!

- Vậy tôi thay mặt mọi người cảm ơn Phó chủ tịch huyện Hàn.

Hàn Đông lại chạy đến thôn Mao Kiều một chuyến. Khi quay về thị trấn Triệu Hoa, đặc biệt lại đi tới thôn Bình Phong xem một chút. Dân địa phương ở các thôn, vẫn có rất nhiều người còn nhớ tới Hàn Đông. Rất nhiều người đều nhiệt tình chào hỏi.

Hầu Tây Bình nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn làm nhiều chuyện thực tế như vậy, các thôn dân đều nhớ kỹ trong lòng.

Hàn Đông cười nói:

- Kỳ thật, nông dân nước Trung Hoa là những người thuần phác nhất. Làm quan một lần, chỉ cần là người chân chính hạ quyết tâm làm chuyện thực tế, sẽ được tất cả mọi người nhớ rõ. Bởi vậy, bất kể thế nào, làm công tác gì, nhất định phải làm đến nơi đến chốn, phải làm cụ thể. Không nên làm những chuyện không thực tế.

Nói đến đây lại cao hứng, Hàn Đông tiếp tục nói:

- Những năm gần đây, quốc gia đối với việc khảo sát cán bộ, chủ yếu là dựa vào chiến tích, dựa vào kinh tế mở ra chỉ tiêu. Một vài cán bộ trong chúng ta xem trọng đối với vấn đề dân sinh của nhân dân dưới cơ sở, toàn lực ứng phó tìm một vài đầu tư lớn, có thể kéo công trình tới. Tôi không muốn nói tới những điều không tốt. Dù sao kinh tế mở cửa, đối tất cả mọi người đều có lợi. Nhưng trên phương diện này tầm mắt của chúng ta không thể quá gần, mà phải nghe một vài tiếng lòng của nhân dân, từ suy nghĩ thực tế, giải quyết vấn đề của bọn họ. Tôi thấy về sau việc khảo sát cán bộ huyện Phú Nghĩa, không chỉ nên xem tình hình kinh tế mở cửa ở các xã, thị trấn, còn phải đặc biệt điều tra một chút, mức độ thu nhập của nhân dân có phải thật sự được nâng cao hay không. Chất lượng cuộc sống của nhân dân có được nâng cao hay không? Mức độ hài lòng có phải theo đó cũng được nâng cao hay không. Không thể vì một cái tốt mà che trăm cái xấu, chỉ nhìn chằm chằm vào số liệu kinh tế chỉnh thể.

Khi Hàn Đông nói chuyện, tất cả mọi người đều nghiêm túc lắng nghe.

Hiện tại là tháng mười năm 92, nước Trung Hoa từ trên xuống, luận điệu lớn nhất chính là trăm phương nghìn kế thúc đẩy kinh tế mở cửa, mãnh liệt theo đuổi số liệu.

Mà Hàn Đông lại đưa ra ý tưởng muốn xây dựng tăng mạnh phương diện dân sinh. Quả thật quan điểm có chút không giống người thường.

Đương nhiên, Hàn Đông là Phó chủ tịch một huyện, nói như vậy cũng không có gì không thích hợp.

- Phó chủ tịch huyện Hàn đây là xây dựng nhà cao, nhìn xa trông rộng.

Hầu Tây Bình cảm thán nói.

- Chúng ta làm cán bộ cơ sở, nếu không thể nâng cao mức độ và chất lượng cuộc sống nhân dân, thì nói chuyện thành tích làm gì. Thị trấn Triệu Hoa kiên quyết dựa theo chỉ thị của Phó chủ tịch huyện Hàn. Cố gắng nâng cao thu nhập của nhân dân, thông qua nâng cao thu nhập của nhân dân, để thúc đẩy kinh tế phát triển.

Hách Nhân Nghĩa cũng nói:

- Buổi nói chuyện của Phó chủ tịch huyện Hàn, quả thực chính là nghi thức xối nước lên đầu thức tỉnh chúng tôi, khiến công tác sau này của chúng tôi, cũng có phương hướng rõ ràng.

Hàn Đông mỉm cười. Vừa rồi hắn nói một hồi như vậy, tổng kết lại, chính là hai vấn đề “phải thiết thực, dân sinh.”

Thời điểm điểm nào cũng phải nhấn mạnh vấn đề thiết thực, nhưng vấn đề dân sinh này, rất nhiều lúc, cũng không chân chính là thực tế.

“Hãy coi đây là tuyên ngôn chính trị của mình.”

Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ.

Về sau bất kỳ đi đến tầng nào bên trên, Hàn Đông đều cần phải chú ý tới công tác thiết thực.

Tả Nhất Sơn lập tức nhớ kỹ những lời nói của Hàn Đông, trong lòng âm thầm cảm khái:

- Quả nhiên Phó chủ tịch huyện Hàn không tầm thường. Đây mới thật sự là lãnh đạo tốt. Về sau ta nhất định phải theo sát Phó chủ tịch huyện Hàn một thời gian dài, như vậy mới có tiền đồ lớn hơn nữa.

Người trong nhà Tả Nhất Sơn đều là người bình thường, không quan hệ gì. Nếu muốn đi được xa hơn trong con đường làm quan, vậy phải chăm chú đi sát theo Hàn Đông. Đây quả thật là một đường tắt không tệ.

Sau đó, Hàn Đông tới Ủy ban nhân dân thị trấn Triệu Hoa, tiếp cận bộ máy Đảng ủy của thị trấn.

Thị trấn Triệu Hoa là căn cứ địa của Hàn Đông. Tất cả mọi người đều chân thành a hoan nghênh Hàn Đông trở về làm công tác thị sát.

Đương nhiên, có hai người, cảm nhận trong lòng cũng không thế nào tốt được.

Một là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Chu Ngọc Vinh.

Một là ủy viên Đảng ủy thị trấn, Phó chủ tịch thị trấn Hoàng Tùng.

Hai người này đều có quan hệ không tốt lắm với Hàn Đông.

Trước kia, khi cùng làm một chỗ, hai người bọn họ đã từng tranh đấu với Hàn Đông.

Chẳng qua, cấp bậc của bọn họ hiện tại lại kém xa so với Hàn Đông, đã không phải là đối thủ của Hàn Đông.

Kỳ thật phóng tầm mắt nhìn toàn bộ huyện Phú Nghĩa, hiện tại Hàn Đông cũng là người có quyền thế nhất.

Cho dù Bí thư Huyện ủy Phương Trung, hiện tại cũng phải khiêm tốn hơn rất nhiều, trên cơ bản là thành thành thật thật làm chức Bí thư Huyện ủy của ông ta. Nếu không phải là... tình huống bắt buộc, ngay cả hội nghị thường vụ ông ta cũng không tổ chức họp.

Làm Bí thư Huyện ủy, ngay cả hội nghị thường vụ Huyện ủy đều không nắm giữ được, quả thật Phương Trung cảm thấy uất ức. Bởi vậy ông ta quyết tâm, không tùy tiện tổ chức họp hội nghị thường vụ, để tránh mất mặt.

Đối với điều này, Hàn Đông cũng không có cách nào khác. Khi nào tổ chức họp hội nghị thường vụ, đây là quyền hạn của Bí thư Huyện ủy. Những người khác thật sự không được can thiệp.

Tuy nhiên Hàn Đông cũng không thèm để ý. Dù sao hắn chỉ muốn chuyên tâm làm trợ lý. Chỉ cần Phương Trung thành thành thật thật, kỳ thật giữa hai bên cũng không có xung đột gì lớn.

Hơn nữa, sau này Hàn Đông làm ra chiến tích, không phải cũng có phần của Bí thư Huyện ủy Phương Trung này sao?

Giữa trưa, Hàn Đông đến Nông Gia Nhạc của Vương Bân ở cửa sông để ăn cơm.

Nếu tới thị trấn Triệu Hoa, vậy phải nếm món cá sông ở đây, vừa ăn no, lại được thưởng thức món ăn ngon.

Trên bàn ăn, Hầu Tây Bình đề nghị uống một chút rượu, Hàn Đông nói:

- Không uống rượu, cơm ăn cũng cảm thấy mất ngon. Nhưng buổi chiều còn có việc. Vậy mỗi người lấy một chai bia cũng được.

Hầu Tây Bình nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn thật sự rất quan tâm tới cấp dưới chúng tôi. Vậy tất cả mọi người uống một chai bia, để buổi chiều Phó chủ tịch huyện Hàn còn đến thị trấn Triệu Hoa. Chúng ta cùng kính rượu Phó chủ tịch huyện Hàn.

Sau khi lên làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, Hầu Tây Bình lại tự tin hơn rất nhiều. Hơn nữa, anh ta cũng đã vài lần báo cáo công tác với Hàn Đông, bởi vậy hiện tại cũng thoải mái hơn một chút.

Nhưng Chủ tịch thị trấn Hách Nhân Nghĩa, thì lại có phần không tự nhiên lắm. Ông ta là người của Hùng Chính Lâm. Mặc dù Hùng Chính Lâm và Hàn Đông là đồng minh, nhưng dù sao trước đây, ông ta và Hàn Đông không có quan hệ qua lại.

Trong các Uỷ viên Đảng ủy thị trấn Triệu Hoa, ngoại trừ Hầu Tây Bình và Hách Nhân Nghĩa ra, còn có Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy Đặng Đạt Hòa. Hẳn anh ta là thân tín của Hàn Đông. Bữa cơm trưa này cũng do anh ta tự mình an bài.

Khi Đạt Hòa bưng chén rượu lên, Hàn Đông nói:

- Đạt Hòa ở cơ sở lâu như vậy, có hứng thú đi tới huyện không?

Đạt Hòa sửng sốt, tâm tình trở nên kích động, nói:

- Tôi sẽ nghe theo sự an bài của tổ chức.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, tôi đã biết. Vậy anh chờ trên huyện thông báo đi.

Hầu Tây Bình và Hách Nhân Nghĩa ở bên cạnh nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng hâm mộ. Hàn Đông thật đúng là biết chăm sóc người một nhà. Lúc trước, Hòa Đạt theo sát phía sau Hàn Đông. Hiện tại Hàn Đông lên làm Chủ tịch huyện, không ngờ còn nhớ tới anh ta.

Hàn Đông và Đặng Hòa Đạt cụng chén. Sau đó, hắn lại quay đầu nhìn Hầu Tây Bình và Hách Nhân Nghĩa nói:

- Các anh cũng không nên chê tôi lấy đào góc tường. Công tác trên huyện cực kỳ phức tạp. Tôi cũng cần người tin được đi lên nắm giữ các cương vị trên đỉnh. Đạt Hòa là Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy. Hẳn các anh sẽ không nỡ để anh ta đi. Hầu Tây Bình cười nói:

- Chúng tôi đều là binh của Phó chủ tịch huyện Hàn. Tất cả hành động đều nghe chỉ huy của anh. Nào có đạo lý không thả người. Phó chủ tịch huyện Hàn cứ việc an bài bước đi.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Vậy tôi an tâm rồi. Nói thật, thị trấn Triệu Hoa giao cho hai người các anh, tôi cũng khá yên tâm.

Hàn Đông thầm suy tính. Qua hai ngày nữa, hắn sẽ xin ý kiến phê bình chính thức thành lập Ban quản lý cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở do Trương Trường Hà làm Chủ nhiệm. Để Đặng Đạt Hòa đi làm Phó chủ nhiệm giúp Trương Trường Hà.

Như vậy sẽ không cần lo lắng vấn đề thay thế nhân viên trong khu vực.

Căn cứ vào suy nghĩ này, Hàn Đông biết hiện tại mình là thay Chủ tịch huyện huyện Phú Nghĩa, chắc sẽ còn ở huyện Phú Nghĩa một khoảng thời gian khá dài. Bởi vậy phải cân nhắc toàn diện, bồi dưỡng thêm một vài nhân tài.

Chỉ có như vậy, khi thực hiện công tác của mình, mới có thể càng thoải mái hơn.

Cốc Cương đi theo bên cạnh Hàn Đông, thầm nghĩ trong lòng:

“Phó chủ tịch huyện Hàn thật sự là người nhớ ân tình cũ. Hắn đều rời khỏi thị trấn Triệu Hoa lâu như vậy, còn nhớ thương Đặng Đạt Hòa như vậy. Thật may là lúc trước mình không lựa chọn sai.”

Cơm nước xong, Hàn Đông bảo Tả Nhất Sơn thông báo trước với trấn Tự Đại một chút, nói buổi chiều sẽ tới điều tra nghiên cứu công tác.

Nghỉ ngơi ở Nông Gia Nhạc một hồi, mấy người Hàn Đông liền lên ô tô đi tới trấn Tự Đại.

Trấn Tự Đại cách thị trấn Triệu Hoa chỉ hơn mười km. Khoảng một giờ ba mươi, Hàn Đông đi tới cửa Ủy ban nhân dân trấn.

Sau khi xe dừng lại, Bí thư Đảng ủy thị trấn Tự Đại, Chủ tịch thị trấn liền ra đón.

- Hoan nghênh Phó chủ tịch huyện Hàn đến trấn Tự Đại thị sát chỉ đạo công tác.

Chủ tịch thị trấn Tự Đại Thang Kiến Hạo cười tủm tỉm nói.

Trước đó, ông ta từng tìm Hàn Đông nhiều lần để báo cáo công tác. Tuy rằng Hàn Đông cũng không từng gặp mặt ông ta, nhưng ông ta đã tự xưng là người của Hàn Đông có vẻ vô cùng nhiệt tình. Hơn nữa Bí thư Đảng ủy thị trấn Tự Trình Băng Long là người của Phương Trung. Điều này khiến trong lòng Thang Kiến Hạo vô cùng dao động, cho rằng ở dưới tình huống Huyện ủy hiện tại, mình vẫn rất có hi vọng lên thay chức Bí thư Đảng ủy thị trấn.

Hàn Đông tới bắt tay lần lượt với Trình Băng Long, Thang Kiến Hạo. Tới phòng họp ngồi xuống, Hàn Đông nói:

- Tôi chủ yếu là xuống làm quen tình hình một chút, nhìn xem mọi người công tác, nghe một chút xem mọi người có ý kiến gì đối với công tác của Ủy ban nhân dân huyện. Sau đây, mời Bí thư Trình và Chủ tịch thị trấn Thang giới thiệu tình hình một chút.

Thang Kiến Hạo lấy ra sổ ghi chép, mở ra, nói:

- Trước hết, tôi báo cáo một chút về tình hình trong thị trấn.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, bỏ bản ghi chép đi. Tôi chủ yếu chỉ muốn nghe một vài tình hình thực tế. Hơn nữa, chúng ta đều làm công tác cơ sở, không phải lệ thuộc sách vở.

Từ khi vừa xuống xe, Hàn Đông liền cảm giác được Thang Kiến Hạo này vô cùng sinh động. Ngược lại, ấn tượng của hắn đối với ông ta chợt kém đi.

Thang Kiến Hạo có chút xấu hổ đóng sổ ghi chép nhỏ lại, đặt xuống bàn, lo lắng cân nhắc lời nói một chút mới nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, Đảng ủy thị trấn Tự Đại triển khai dựa theo quy hoạch của Ủy ban nhân dân huyện, chủ yếu làm công tác dưới mấy phương diện.

Người làm Chủ tịch thị trấn, đều có mấy chút kiến thức. Mặc dù Thang Kiến Hạo không đọc theo sổ ghi chép, nhưng từng cái, từng cái vẫn nói được khá rõ ràng, chỉ là khi liên quan tới các số liệu tỉ mỉ, lại có phần không rõ ràng.

Trình Băng Long ngồi lặng lẽ. Vốn dưới tình huống này, hẳn là nên để Bí thư Đảng ủy thị trấn báo cáo công tác. Không ngờ Thang Kiến Hạo lại cướp lời trước. Tuy nhiên nghe Hàn Đông bảo ông ta không nên dùng sổ ghi chép, trong lòng Trình Băng Long thầm cảm thấy có chút buồn cười. Điều này khiến Thang Kiến Hạo gặp khổ rồi. Giờ phút này, khi nghe Thang Kiến Hạo hàm hàm hồ hồ nói ra những số liệu chủ yếu, trong lòng anh ta không nhịn được cười lạnh.

Hàn Đông mặt không chút thay đổi, lắng nghe Thang Kiến Hạo báo cáo kế sách. Thỉnh thoảng, anh ta lại hỏi một hai câu, đều là về số liệu quan trọng. Kết quả là Thang Kiến Hạo chỉ có thể nói ra một ít số liệu đại khái.

- Ừ, Bí thư Trình giới thiệu tình hình một chút đi.

Hàn Đông cũng không phát biểu ý kiến gì.

Trình Băng Long mỉm cười, cung kính nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, Vừa rồi Chủ tịch thị trấn Thang báo cáo cũng khá tỉ mỉ kỹ càng. Tôi chủ yếu chỉ bổ sung một chút thôi.

Sau đó, anh ta bổ sung tỉ mỉ kỹ càng về những phần Thang Kiến Hạo chưa nói được rõ ràng. Đặc biệt là phương diện số liệu, nói rất êm tai, nhớ vô cùng trôi chảy.

Hàn Đông nghe vậy, không nhịn được gật đầu. Đây mới là người làm việc chân chính.

Mặc dù nhớ kỹ mấy, số liệu, cũng không thể nói rõ điều gì, nhưng trong công tác mình tự làm. Nếu cũng chỉ nhớ hàm hàm hồ hồ, ít nhất nói rõ người này đã không phải chú tâm vào công tác.

Thang Kiến Hạo ngồi ở bên cạnh, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Trong lòng cảm thấy buồn bực, nghe Trình Băng Long lưu loát báo cáo như vậy, trong lòng ông ta càng thêm tức giận, cảm thấy Trình Băng Long đã đoạt mất danh tiếng của mình.

Nghe Trình Băng Long báo cáo xong, Hàn Đông gật đầu nói:

- Không tệ. Theo tổng thể mà nói, các hạng mục công tác trấn Tự Đại cũng không tệ. Tuy nhiên trên phương diện mở cửa, nhất định phải tìm đúng phương pháp, không nên hao tài tốn của. Đồng thời phải tiến thêm một bước lôi kéo tính tích cực của nhân dân, dẫn dắt nhân dân làm giàu.

Lúc này Trình Băng Long nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, kỳ thật trên phương diện này trong trấn cũng có một ý tưởng. Môi trường tự nhiên trong trấn Tự Đại vô cùng thích hợp để chăn nuôi. Chúng tôi muốn tổ chức mọi người nuôi dê núi đen. Loại dê núi đen này có hương vị không tệ. Hơn nữa người dân phía nam Tây Xuyên rất thích ăn canh thịt dê. Đến lúc đó nguồn tiêu thụ khẳng định không thành vấn đề. Tuy nhiên hiện tại kinh tế trong trấn có khó khăn, lại không thể xuống mọi người, hi vọng trên huyện có thể trợ giúp một chút tài chính.

Hàn Đông mỉm cười, nói:

- Đây là một ý tưởng không tệ. Anh hãy nói rõ hơn một chút, xem các anh chuẩn bị triển khai như thế nào?

Trình Băng Long nói:

- Chủ yếu là thực hiện ở mấy hộ gia đình trọng điểm. Thông qua bọn họ tạo ra tác dụng lôi kéo đến mọi người xung quanh. Sở dĩ muốn tranh thủ ít tài chính trên huyện, chủ yếu là nghĩ tới giai đoạn trước, gánh vác một phần tiền dê. Mặt khác, thị trấn chuẩn bị mời chuyên gia tới hỗ trợ, truyền thụ kỹ thuật trên phương diện nuôi nấng, phòng chữa tật bệnh. Bước đầu, chúng tôi dự toán khoảng tám mươi nghìn tệ là đủ rồi. Hơn nữa, trong đó phần tiền thị trấn dùng để ứng trước mua dê, cũng có thể thu hồi được. Đến lúc đó có thể trả lại cho huyện.

Hàn Đông suy nghĩ một chút nói:

- Đây là chuyện tốt. Trên huyện khẳng định sẽ ủng hộ. Như vậy đi, các anh quy hoạch chuẩn bị tỉ mỉ kỹ càng, tôi sẽ tìm biện pháp đẩy cho các anh chút tiền.

Đồng thời, ấn tượng của Hàn Đông đối với Trình Băng Long thật sự càng tốt hơn. Cán bộ như vậy, mới là chân chính là cán bộ mình cần.

Tất nhiên Hàn Đông biết Trình Băng Long là người của Phương Trung, nhưng nghe anh ta một lòng vì công tác, cũng không để ý nhiều.

Hơn nữa, hiện tại mình đã nắm giữ thế cục Huyện ủy, vậy phải cân nhắc với tất cả các quân cờ bên cạnh huyện. Mặc kệ là người phe cánh nào, đều là cán bộ huyện Phú Nghĩa, đều là người mình có thể dùng.

Hơn nữa, Hàn Đông cũng hi vọng trong quá trình dùng người, có thể thu hút một vài người hữu dụng đến bên cạnh mình.

Nghe Hàn Đông nguyện ý đẩy tiền, Trình Băng Long thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói:

- Cảm ơn Phó chủ tịch huyện Hàn ủng hộ. Đây chính là biện pháp khẩn cấp để giúp trấn Tự Đại.

Đây là những lời từ trong đáy lòng anh ta. Trên thực tế, về chuyện nuôi dưỡng dê núi đen, quả thật trong trấn đã từng đưa ra thảo luận. Chẳng qua chủ ý này là do Trình Băng Long đề xuất, mà Chủ tịch thị trấn Thang Kiến Hạo lại không đồng ý. Bởi vì Thang Kiến Hạo tự xưng là người của Hàn Đông, bởi vậy vài cá nhân bên trong ủy viên Đảng ủy thị trấn đoàn kết lại, khi họp, đã khiến đề nghị của Trình Băng Long khó có thể thông qua. Bởi vậy Trình Băng Long liền lấy hết dũng khí mượn cơ hội hôm nay trực tiếp đề xuất với Hàn Đông.

- Trấn Tự Đại là ở trong Huyện ủy, dưới sự dẫn dắt của...... chính quyền huyện. Chỉ cần vì mọi người, trong huyện nhất định sẽ hỗ trợ mạnh mẽ.

Hàn Đông nói.

- Hi vọng Đảng ủy thị trấn Tự Đại, Ủy ban nhân dân trấn có thể đoàn kết một lòng, đồng tâm hiệp lực, làm tốt kês hoạch nuôi dưỡng dễ núi đen cho tốt. Mặt khác, phải chú ý tìm nguồn tiêu thụ tốt. Chỉ cần có nguồn tiêu thụ tốt, người dân mới có ý nguyện nuôi dưỡng cao hơn, thu nhập cũng sẽ theo đó mà cao lên.

Trình Băng Long nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn yên tâm, tôi nguyện ý làm giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh. Nếu trên huyện đẩy khoản tiền đó, mà tôi không làm tốt công tác này, tôi nguyện ý nhận bất kỳ xử trí nào của trên huyện.

- Tốt, có lời nói này, tôi cũng an tâm.

Hàn Đông cũng rất cao hứng. Không ngờ Trình Băng Long này còn có bộ dạng gan dạ, sáng suốt như vậy. Nếu anh ta có thể ở trước mặt mọi người nói ra những lời quân lệnh trạng như vậy, xem ra anh ta cũng vô cùng xem trọng chuyện này. Bởi vậy, anh ta cũng sẽ toàn lực ứng phó làm tốt chuyện này.

Thấy Hàn Đông cao hứng như vậy, tâm tình Thang Kiến Hạo giống như rơi vào trong hầm băng. Dường như, Hàn Đông càng ngày càng hài lòng đối với Trình Băng Long. So sánh với anh ta, giống như mình cái gì cũng không phải. Vậy việc lên làm Bí thư liệu còn có thể có hi vọng nữa không?

Lúc này, Thang Kiến Hạo hận không thể lập tức nhắc nhở Hàn Đông một chút, Trình Băng Long là người của Phương Trung, không thể dùng được.

Đương nhiên, cho dù Thang Kiến Hạo có một trăm lá gan, ông ta cũng không dám nói trắng trợn như vậy.

Trên đường từ trấn Tự Đại quay về trên huyện, Hàn Đông nhìn Cốc Võng nói:

- Xem ra, Trình Băng Long này vẫn người làm chuyện thiết thực.

Cốc Cương thoáng xoay người, nói:

- Nếu có thể làm tốt hạng mục dê núi đen này, thật sự có thể kiếm tiền, bình thường thịt dê cũng gần mười đồng một cân. Thịt dê núi đen khẳng định lại càng quý. Tuy nhiên làm dê núi đen không tốt cũng sẽ có vấn đề.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Cho nên số tiền này cần phải ra. Tuy nhiên trước hết chờ bọn họ đưa ra bản quy hoạch rồi nói sau.

Khi trở lại Ủy ban nhân dân huyện, đã là năm giờ. Hàn Đông gọi Trương Trường Hà tới, hỏi một chút công tác tình huống của cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở. Sau đó, hắn nói:

- Tôi quyết định mau chóng thành lập Ban quản lý. Anh sẽ tới đảm nhiệm Chủ nhiệm đứng đầu, để Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy thị trấn Triệu Hoa Đặng Đạt Hòa đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm. Mặt khác, anh cân nhắc thêm một Phó chủ nhiệm nữa. Hiện tại để bọn họ bắt đầu đi theo ngươi theo trong các hạng mục công tác. Như vậy về sau khi chính thức làm việc, cũng có thể tiến vào nhanh hơn.

Trương Trường Hà nói:

- Được, tôi sẽ mau chóng cân nhắc ứng cử viên cho chức vụ này.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Anh suy nghĩ nhanh cũng tốt. Đến lúc đó cũng sắp đến buổi họp công tác Chủ tịch huyện sẽ xác định xuống luôn.

Không bao lâu, Cam Minh Địch đến báo cáo công tác. Anh ta nói tỉ mỉ về kết quả điều tra những người đã bao vây tấn công nhân viên Ban quản lý Thần Quang cho Hàn Đông biết.

Đối với điều này Hàn Đông từ chối cho ý kiến. Cam Minh Địch rời đi không bao lâu, Xa Tĩnh Chương gọi điện thoại tới, báo cáo tình hình, trên cơ bản gần giống với những điều Cam Minh Địch nói.

- Chủ tịch huyện, căn cứ điều tra đương sự, bọn họ chính là thủ hạ của một người tên là Nhị Tử. Tình hình cụ thể là, công ty Phú Hùng chuẩn bị ở nơi nào làm một kho cất giữ hàng vận chuyển hóa của công ty. Nhị Tử còn lại là thầu khoán. Khi gã nghe nói Ban quản lý muốn thu hồi đất, bọn họ liền lấy danh nghĩa nhân viên công ty Phú Hùng để làm loạn.

Xa Tĩnh Chương chần chừ một chút, lại nói:

- Tên Nhị Tử này, chính là người lần trước chỉ huy người cản trở Kiều San San và Tiêu Bối Bối. Tuy nhiên gã nhận được tin đồn đã bỏ chạy. Hiện tại cục Công an đang toàn lực vây bắt. Hơn nữa, căn cứ tình báo, tên Nhị Tử và Phương Kiến có quan hệ rất chặt chẽ. Tôi hoài nghi tất cả những điều này đều có liên quan đến Phương Kiến.

Hàn Đông nghiêm túc nói:

- Cục Công an xử lý bất kỳ án mạng nào, chắc chắn đều phải dựa trên chứng cớ. Mặc kệ là bất kỳ người nào có liên quan, chỉ cần có thể đưa ra chứng cứ đanh thép, đều có thể dựa theo pháp luật có liên quan để xử trí.

Đương nhiên, hắn nhớ rõ tên Nhị Tử, bởi vậy dặn dò nói:

- Đối với tên Nhị Tử này, cục Công an hẳn sẽ toàn lực làm tốt công tác vây bắt. Còn có một vài điều nữa, tôi thấy huyện Phú Nghĩa có không ít côn đồ đến. Hẳn là cục Công an nên tìm ra một phương pháp hữu hiệu tiến hành nghiêm đánh lần một. Môi trường trị an tốt đẹp chính là điều kiện quan trọng để thu hút đầu tư, cũng như đảm bảo cho người dân huyện Phú Nghĩa có thể an cư lạc nghiệp. Hi vọng các anh sẽ coi trọng điều này.

Xa Tĩnh Chương nói:

- Chỉ thị của Phó chủ tịch huyện Hàn tôi sẽ nhớ kỹ. Cục Công an nhất định sẽ cho trên huyện một kết quả hài lòng.

Hàn Đông cười nói:

- Không phải cho trên huyện, mà là cho toàn dân trong huyện một kết quả tốt mới được. Chức trách của Cục Công an là cái gì, hẳn là các anh luôn nhớ kỹ trong lòng.

Treo điện thoại, Hàn Đông suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Phương Trung nói:

- Bí thư, anh có ở văn phòng không. Tôi có vài chuyện muốn thương lượng với anh một chút.

Giọng điệu Phương Trung rất bình thản, nói:

- Tôi đang ở văn phòng. Anh qua đây đi.

Đồng thời, trong lòng ông ta có chút nghi hoặc. Không biết Hàn Đông lại muốn làm gì. Chuyện hai ngày nay Hàn Đông đã bắt đầu xuống các xã, thị trấn trong toàn huyện, ông ta đều đã biết, nhưng cũng không có cách nào.

Một lát sau, Hàn Đông đi vào. Sau khi hai người ngồi xuống, Hàn Đông nói:

- Bí thư, hiện tại công tác cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở đã bắt đầu rồi. Nhóm học sinh đầu tiên cũng sắp tốt nghiệp đi ra ngoài làm việc. Tôi muốn trên huyện có thể thành lập một Ban quản lý riêng, chuyên môn phụ trách công tác này.

Phương Trung thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:

- Ừ, công tác cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở là một công tác trọng điểm, tăng mạnh quản lý cũng rất quan trọng. Tôi đồng ý thành lập Ban quản lý này.

Chuyện này đối với ông ta mà nói, cũng không có gì ảnh hưởng. Đương nhiên, ông ta cũng sẽ không gây khó dễ. Huống gì, ông ta cản trở cũng không có tác dụng.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Mặt khác, tôi còn có một việc nữa. Đó là tôi chuẩn bị thành lập một quỹ chuyên môn giúp đỡ các xã, thị trấn mở ra hạng mục. Về sau các xã, thị trấn có hạng mục tốt, nhận được sự tán thành, có thể từ lấy ra một phần trong quỹ này để hỗ trợ.

Phương Trung nheo con mắt, suy nghĩ một chút nói:

- Đó là một ý tưởng tốt. Tuy nhiên tình hình tài chính huyện Phú Nghĩa cũng không tốt lắm. Vấn đề là, quy mô quỹ hẳn phải lớn đi. Sợ là tài chính không đủ. Nếu ít, cũng không có được tác dụng gì.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Trên huyện chúng ta không có khả năng ủng hộ cho từng xã, thị trấn mở ra hạng mục. Tôi nghĩ khoản quỹ này có thể xác định khoảng trên dưới năm trăm ngàn. Đại khái có thể tìm năm đến mười hạng mục thích hợp trong phạm vi toàn huyện để ủng hộ. Như vậy cũng có thể thúc đẩy các xã, thị trấn suy nghĩ cân nhắc tìm cách triển khai.

Tuy rằng tình hình tài chính huyện Phú Nghĩa không tốt lắm, nhưng năm trăm ngàn thì vẫn có thể đưa ra được. Phương Trung thoáng suy tư một lát, sau đó nói:

- Tôi không có ý kiến. Chỉ cần là chuyện thực sự có lợi cho việc phát triển kinh tế của huyện Phú Nghĩa, Huyện ủy cũng sẽ toàn lực ủng hộ.

Từ sau hội nghị thường vụ lần trước. Phương Trung giống như là một con chó nhỏ bị thiến, thoáng cái đã mất đi khí thế.

Thậm chí, ngay cả nói cũng chậm rãi hơn.

Đương nhiên, Hàn Đông cũng không chỉ biết đến mình. Nên khi thương lượng với Phương Trung, hắn cũng vẫn kiên nhẫn.

Thắng không kiêu, đây là nguyên tắc xử sự của Hàn Đông. Chó ép nóng nảy còn muốn nhảy tường, huống gì người. Hơn nữa Phương Trung là Bí thư Huyện ủy, nắm giữ trong tay năm phiếu của hội nghị thường vụ.

- Để tránh những lời đồn đại ác ý, gây bất lợi đối với hai việc này, hơn nữa cũng là chuyện trọng đại, tất nhiên cần tổ chức họp hội nghị thường vụ để thảo luận.

Phương Trung cũng không dây dưa, sáng hôm sau liền tổ chức họp hội nghị thường vụ. Trong cuộc họp, Hàn Đông đưa hai chuyện này ra nói một chút, đồng thời cố ý nhắc tới việc đây là quyết định của cả mình và Phương Trung sau khi đã thương lượng.

Đối với điều này, mọi người cũng không có ý kiến gì. Cho dù là người bên phía Phương Trung, cũng đều không nói một tiếng nào.

Căn cứ vào quyết định của hội nghị thường vụ, chính thức thành lập Ban quản lý cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, do Trợ lý Chủ tịch huyện Trương Trường Hà đảm nhiệm chức Chủ nhiệm đứng đầu. Về phần Phó chủ nhiệm cùng với khác ứng cử viên có liên quan, thì do tập thể Ủy ban nhân dân huyện quyết định.

Đồng thời, thành lập quỹ phát triển xã, thị trấn, tổng ngạch quỹ là năm trăm ngàn. Mỗi năm kết toán một lần, số còn lại sẽ chuyển vào năm tiếp theo, đặc biệt dành để khuyến khích các hạng mục kinh tế phát triển xã, thị trấn trong toàn huyện.

Quỹ này do Thẩm Tòng Phi phụ trách quản lý. Việc sử dụng, cấp phát quỹ sẽ do Ủy ban nhân dân huyện phụ trách nắm giữ.

Hội nghị chấm dứt, Hàn Đông đi ra khỏi phòng họp. Thẩm Tòng Phi đi theo phía sau hắn, cười nói:

- Hôm nay hội nghị mở ra thật sự thành công hả?

Hàn Đông mỉm cười, cũng không nói gì. Trong lòng vẫn khá khâm phục Phương Trung. Ông ta thực sự co được dãn được.

Thẩm Tòng Phi lại nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, về quỹ công tác này, còn cần anh lèo lái trấn giữ rồi.

Hàn Đông mỉm cười, nói:

- Kỳ thật công tác này cũng không quá phức tạp. Chúng ta chỉ cần tiến hành khảo sát đối với hạng mục phát triển của xã, thị trấn phía dưới. Hạng mục nào đúng nhất có khả năng thực thi thì giúp đỡ là được.

Dựa theo ý tứ của Hàn Đông, mở ra quỹ này chủ yếu là có tác dụng khích lệ. Dù sao toàn huyện có hai mươi sáu xã, thị trấn. Năm trăm ngàn tài chính cũng không nhiều, cũng không thể thỏa mãn được số xã, thị trấn này. Thiết lập quỹ này, chính là khiến các xã, thị trấn phía dưới có thể thúc đẩy suy nghĩ, toàn lực phát triển kinh tế địa phương.

Hàn Đông rất tin tưởng, chỉ có cổ động đông đảo cán bộ, tiếp thu ý kiến quần chúng, mới có thể chân chính vực dậy được các hạng mục công tác ở huyện Phú Nghĩa.

Buổi chiều, Hàn Đông và Cốc Cương đi tới trấn Bản Kiều, nghe lãnh đạo Đảng ủy thị trấn báo cáo công tác.

Bí thư Đảng ủy thị trấn Bản Kiều Liễu Bội Bác báo cáo công tác rất tỉ mỉ kỹ càng. Các số liệu hạng mục cũng có thể nhớ đầy đủ rõ ràng, rành mạch. Hơn nữa, ông ta còn đề xuất ý kiến muốn mở ra sự nghiệp gieo trồng dược liệu ở trấn Bản Kiều.

- Ừ, công tác của trấn Bản Kiều cũng không tệ. Suy nghĩ mở ra cũng có sáng tạo. Về việc gieo trồng dược liệu, tôi cho rằng các anh có thể liên kết với các xí nghiệp có liên quan, như vậy không chỉ đạt được mục tiêu, còn không phải lo lắng về nguồn tiêu thụ, cũng có thể đảm bảo thu nhập của dân gieo trồng.

Liễu Bội Bác cười tủm tỉm nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn thật sự là một câu đánh thức người trong mộng. Nếu kết hợp với xí nghiệp gieo trồng, xác xuất thành công sẽ rất cao.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, các anh có thể liên hệ với bên khu Công nghiệp Thần Quang, nhờ cục Xúc tiến đầu tư liên hệ một chút. Mời bọn họ giới thiệu xí nghiệp có liên quan.

Liễu Bội Bác liên tục gật đầu, càng không ngừng nhớ kỹ.

Tả Nhất Sơn ngồi ở bên cạnh, cúi đầu, vội vàng ghi chép vào sổ.

Đêm qua, Liễu Bội Bác gọi điện thoại cho anh ta, t hỏi ỉ mỉ kỹ càng một chút về tình hình điều tra nghiên cứu cỉa Hàn Đông ở thị trấn Triệu Hoa, và trấn Tự Đại, bởi vậy đã đặc biệt chuẩn bị trước.

Cho nên, hôm nay khi báo cáo, Liễu Bội Bác trong lòng có đáy, toàn bộ công tác báo cáo cũng vô cùng thuận lợi.

Thấy trên mặt Hàn Đông lộ ra vẻ hài lòng, trong lòng Liễu Bội Bác cũng cao hứng như là ăn mật. Xem ra làm tốt quan hệ với Tả Nhất Sơn, quả thật là một nước cờ không tệ.

Sau đó, Hàn Đông dẫn theo Cốc Cương, mau chóng đi hết hai mươi sáu xã, thị trấn của huyện Phú Nghĩa một lần. Đây là hành động đầu tiên của Hàn Đông nhằm xem xét kỹ càng tình hình toàn huyện. Đông thời cũng gặp mặt kéo lại khoảng cách với bộ máy các xã, thị trấn, từ trong đó cảm nhận được, phần lớn mọi người cơ bản vẫn đủ tư cách. Đương nhiên, cũng có một bộ phận, quả thật không đủ đủ tư cách. Đối với những người này, Hàn Đông ghi tạc trong lòng, chuẩn bị tìm cơ hội tiến hành điều chỉnh tương ứng.

Ngày 12 tháng 10. Đại hội Đảng lần thứ mười bốn được tổ chức họp tại Yến Kinh.

Trên hội nghị lần này, ông ngoại Hàn Đông đã được tuyển làm Ủy viên Cục chính trị, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.

Cha Hàn Đông là Hàn Chính được tuyển làm uỷ viên trung ương.

Ông cụ lùi lại tuyến hai, cũng ngồi ở trên bàn chủ tịch tham gia toàn bộ quá trình hội nghị lần này Hơn nữa trên thế giới, trước hội nghị lần này, nhân sự liên quan, cơ bản cũng đã được chứng thực rất tốt.

Lực lượng Hàn hệ, trên hội nghị lần này, đã tiến thêm một bước.

Ông cụ là chiến hữu thân thiết của Nam Tuần Trường. Hơn nữa năm 91 đầu năm 92, trong một cuộc biện luận, bởi vì ông cụ ủng hộ cải cách, đã tiến thêm một bước trong sự tín nhiệm của Nam Tuần Trường, trở thành cánh tay trái phải của Nam Tuần Trường.

Mấy ngày nay, khi Hàn Đông chạy xuống các xã, thị trấn, nhưng bất cứ lúc nào cũng chú ý tới hội nghị lần này.

Đây là thời khắc quan trọng để tập thể lãnh đạo nước Trung Hoa mới bắt đầu bước lên đài. Mặc dù trước đó Hàn Đông cũng có hiểu biết, nhưng hiện tại những điều cần chú ý hiểu biết lại càng nhiều. Dù sao trong ấn tượng của hắn, chỉ có ấn tượng sâu sắc với người lãnh đạo chủ chốt.

Khi xem tin tức, Hàn Đông nhiều lần thấy ông cụ tinh thần sáng láng ngồi ở trên bàn chủ tịch, trong lòng cảm thấy một loại cảm giác thân thiết một cách khó hiểu.

Đây là một loại cảm giác liên kết máu thịt.

- Còn phải cố gắng tiến thêm một bước, nhất định không thể khiến tất cả những điều trong kiếp trước lại phát sinh.

Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ.

Mặc dù trong tình huống hiện tại, đã có biến hóa rất lớn, nhưng Hàn Đông vẫn không dám tùy tiện thả lỏng.

Bởi vì trên hội nghị lần này, hắn thấy thế lực của người đã giết mình kiếp trước đã vô cùng mạnh mẽ. Thậm chí còn mạnh hơn so với Hàn hệ đến vài phần. Bởi vì một vài chính kiến khác biệt, bên trong cao tầng nước Trung Hoa, tự nhiên hình thành một vài hệ khác.

Hiện tại, toàn thể lực lượng của Hàn hệ cũng được đẩy vào năm tên phía trước. Chủ yếu là ngoại trừ ông vụ là một tồn tại giống như bom cấp nguyên tử ra, lực lượng quan trọng khác tương đối yếu một chút. Hơn nữa hiện tại còn không có ứng cử viên nào tiến vào Uỷ viên thường vụ.

Ngày 22 tháng 10, Hội đồng nhân dân huyện huyện Phú Nghĩa tổ chức họp hội nghị lần thứ mười ba thuận lợi.

Trong cuộc họp, Hàn Đông chính thức trở thành Chủ tịch huyện Phú Nghĩa, bỏ đi chữ “Thay” này.

Mặc dù trước đó, Hàn Đông cũng biết điều này chỉ là hình thức mà thôi, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút cao hứng.

Trở lại văn phòng, Thẩm Tòng Phi liền tiến đến chúc.

Hàn Đông cười nói:

- Hiện tại tôi coi như là danh chính ngôn thuận rồi.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Huyện Phú Nghĩa dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch huyện Hàn, khẳng định sẽ phát triển nhanh chóng hơn nữa.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Đông vang lên. Hắn Vừa nhìn là số điện thoại của cha, hắn đi tới bên cửa sổ, nói:

- Cha.

Hàn Chính nói:

- Hàn Đông, cha nói cho con biết một việc, Bảo Xuân Long có thể sẽ được điều đến tỉnh Tây Xuyên các con đấy.