Người Cầm Quyền

Chương 273: Tổn hại người khác




Trong cuộc hội ý, Phương Trung đề xuất, Vương Giảng Quý, Tôn Nghĩa Phương hết sức tán thành. Chỉ mỗi Phùng Chấn Hoa dường như cũng ỡm ờ, thông qua nghị quyết điều chỉnh nhân sự của hội nghị thường vụ được tổ chức gần đây.

Căn cứ theo suy nghĩ của Phương Trung, lần này phải tiến hành một cuộc điều chỉnh lớn đối với các cán bộ trong toàn huyện. Trước tiên là sẽ tiến hành điều chỉnh đối với một số Cục hành chính của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, sau đó sẽ tiến hành các khảo hạch sửa đổi có liên quan đối với các nhân viên dưới xã, thị trấn.

“Lòng ham muốn của Phương Trung thực sự rất lớn.” Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng. Làm được đến chức Bí thư huyện ủy thì thật sự phải làm một đời vua một đời thần hay sao? Nói một cách tổng thể, bộ máy chính quyền các cấp của huyện Phú Nghĩa vẫn rất tốt. Ông ta điều chỉnh một cách trắng trợn như vậy, đối với sự phát triển của huyện cũng chẳng mang lại bao nhiêu lợi ích.

Từ Huyện ủy đi ra, Hàn Đông vừa đi, vừa suy nghĩ.

Nhưng người đi trên đường nhìn thấy Hàn Đông, tất cả đều giống như bị trúng phải định thân pháp vậy, đứng ở bên đường, hơi hơi khom lưng xuống, cung kính chào hỏi.

Trên mặt Hàn Đông mang theo một nụ cười thản nhiên, hướng về đối phương gật đầu từng cái một.

Hai vị lãnh đạo của Huyện ủy, Ủy ban nhân dân, bình thường Phương Trung luôn mang theo một gương mặt cau có, giống như ai đó đang nợ tiền anh ta nhưng không có trả lại vậy. Còn Hàn Đông còn rất trẻ, trên mặt lại thường mang một nụ cười ấm áp, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp giống như mùa xuân vậy.

Vì thế mọi người có không ít ấn tượng tốt đối với Hàn Trung, đặc biệt là những cô gái trẻ trung, vẫn chưa kết hôn, trong lòng không kìm được việc tuôn ra những ý tưởng đặc biệt. Chỉ có điều không ai có cả gan dám tiếp cận mà thôi.

Về đến Ủy ban nhân dân, Hàn Đông đến gặp Thẩm Tòng Phi. Sau khi hai người ngồi xuống, Hàn Đông nói:

- Tôi từ Huyện ủy trở về đây, Bí thư Phương đang chuẩn bị tổ chức hội nghị thường vụ sắp tới. Đối với các cấp chính quyền của toàn huyện, các xã, thị trấn tiến hành điều chỉnh nhân sự.

Thẩm Tòng Phi giật mình kinh hãi, nói:

- Đây có thể là một hoạt động lớn. Bí thư Phương rốt cuộc muốn làm cái gì đây?

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Bí thư huyện ủy mà, đương nhiên phải tiến hành suy xét toàn diện đối với tình hình toàn huyện rồi.

Ý nghĩa trong câu nói của hắn, kì thực chính là nói Phương Trung chỉ muốn thể hiện rõ một chút cái uy quyền của Bí thư huyện ủy mà thôi.

Chẳng qua, cho dù lập trường của hai bên không đồng nhất, nhưng có một vài câu nói ra quá trắng trợn, ngược lại còn không tốt chút nào.

Thẩm Tòng Phi cười cười. Anh ta cũng hiểu ý nghĩa ở trong lời của Hàn Trung, nói:

- Đối với toàn thể các cấp lãnh đạo của huyện Phú Nghĩa, vẫn là khá xứng đáng với chức vụ. Nếu như làm to chuyện lên, thì rất dễ gây ra những ảnh hưởng không tốt đên công việc của các phương diện.

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Tôi cũng nghĩ như vậy, tuy nhiên Bí thư Phương cảm thấy rất cần thiết. Tại hội nghị gặp mặt các Bí thư lại có Bí thư Vương, Trưởng ban Tôn ủng hộ. Dường như Bí thư Phùng cũng không biết phản đối thế nào, nên một mình tôi có đưa ra ý kiến phản đối thì cũng không có tác dụng gì nhiều.

Cho đến tận bây giờ, trong lòng Hàn Đông vẫn có chút nghi ngờ đối với biểu hiện của Phùng Chấn Hoa. Nhìn bên ngoài thì dường như Phùng Chấn Hoa không gây rối cùng với Phương Trung, nhưng Hàn Đông vẫn cảm thấy trong đó có chút nghi vấn.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động vang lên, Hàn Đông liền lấy ra xem. Đó là cuộc điện thoại của Chánh văn phòng Huyện ủy Hùng Chính Lâm, liền nhấc lên nói:

- Chào anh, Chủ nhiệm Hùng.

- Chủ tịch huyện Hàn, có một chuyện tôi phải nhắc nhở anh một chút. Trong khoảng thời gian này, số lần Bí thư Phùng báo cáo công việc cho Bí thư Phương tương đối nhiều.

Chủ nhiệm Hùng chỉ nói trong điện thoại một câu hết sức đơn giản, nhưng lại khiến cho Hàn Đông hết sức chú trọng.

Tắt điện thoai, Hàn Đông thở dài nói:

- Bí thư Phương sao lại vội vàng như vậy chứ, hóa ra là có chuyện như vậy.

Thẩm Tòng Phi nghi ngờ hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Hàn đông cười khổ nói:

- Chủ nhiệm Hùng vừa mới gọi điện thoại đến nói, trong khoảng thời gian này, Bí thư Phùng thường tìm Bí thư Phương để báo cáo công việc.

Thẩm Tòng Phi vừa nghe xong, vẻ mặt cũng trở nên trở nên nghiêm túc, nói:

- Chuyện này đáng để chú trọng.

Hàn Đông gật gật đầu, trong lòng đã có chút buồn bực. Phùng Chấn Hoa con người này, lại bắt đầu dựa dẫm vào Phương Trung nhanh như vậy sao?

Cứ như vậy, lực lượng của phía Phương Trung đã ngang bằng với Hàn Đông. Trong số 11 ủy viên thường vụ, thì chỉ có Đậu Duy Chương vẫn chưa tỏ thái độ một cách rõ ràng về việc rốt cuộc sẽ đứng về phía nào.

Nhưng Hàn Đông đã xác nhận từ chỗ Chu Khải Kiệt. Đậu Duy Chương này là ủy viên thường vụ Thành ủy, là người của Phó bí thư Thành ủy Dương Lâm Sâm, hơn nữa trong cuộc họp mà Chủ tịch huyện làm việc đã tiến hành điều chỉnh nhất định đối với công việc mà anh ta phân công quản lý. Tuy Đậu Duy Chương dường như không có bất kì biểu hiện gì ở bên ngoài, nhưng trong lòng chắc chắn có chút bất mãn. Dù sao cũng là ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện, một số cơ quan phân công quản lý, lại không có quyền hạn lớn gì, đổi lại là người khác, trong lòng cũng không được vui vẻ là bao.

Hàn Đông khoanh tay lại, nói:

- Chuyện này đã như vậy rồi, tôi sẽ tách ra và liên lạc với người nhà một chút. Chủ tịch Thẩm anh cũng nhớ lại những chuyện có liên quan đi. Bất luận như thế nào, sự nghiệp cải cách phát triển của xã Phú Nghĩa, sẽ không bởi vậy mà đình trệ.

Thẩm Tòng Phi đứng dậy nói:

- Tôi biết rồi. Vậy tôi đi trước đây.

Lúc tiễn Thẩm Tòng Phi ra về, Hàn Đông nghĩ một chút, lập tức cầm lấy điện thoại, gọi điện đến văn phòng của Kiều San San. Người nhận điện thoại lại là người phụ nữ lần trước. Cô ấy liền đưa điện thoại cho Kiều San San, vẫn ở một bên thấp giọng nói:

- Là người yêu đẹp trai của em đấy.

Sắc mặt Kiều San San ửng đỏ, nhận điện thoại, hạ giọng nói:

- Có việc gì thế?

Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:

- Anh chỉ muốn gọi điện thoại để hỏi xem, em có biết Bí thư Đảng ủy Công an huyện Phú Nghĩa Liêu Khai Vân không?

Kiều San San ngẩn người nói:

- Em có biết, có vấn đề gì không?

Hàn Đông nói thẳng:

- Bây giờ tình hình ở trong huyện có chút phức tạp, anh muốn xem xem có thể xoa dịu được quan hệ với anh ta hay không?

Kiều San San lập tức hiểu rõ ý của Hàn Đông, liền hờn dỗi nói:

- Anh nói chuyện với em sao cứ nói lòng vòng mãi thế...

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Tốt lắm, lần sau anh sẽ nói thẳng.

Gương mặt Kiều San San nhanh chóng trở nên đỏ ửng, giương mắt lên nhìn đồng nghiệp đang ngồi ở đối diện, thẹn thùng một lúc, rồi nghiêm mặt nói:

- Em biết rồi, em cũng đã từng gặp ông ta mấy lần, đợi lát nữa em sẽ gọi điện thoại lại cho anh.

- Được, có cần anh gọi điện thoại cho bố em hay không.

Hàn Đông hỏi. Dù rằng sau khi trải qua chuyện của cục Tài chính thành phố, trong lòng Kiều Hiếu Nghĩa có chút không vui, nhưng cũng không thể hiện quá rõ sự bất mãn của mình đối với Hàn Đông, cũng không vì thế mà phản đối một cách rõ ràng chuyện Hàn Đông và Kiều San San ở bên nhau lần nữa.

Kiều San San vội vàng nói:

- Không cần đâu. Em về xem thế nào rồi hãy nói.

Nghe Kiều San San nói chuyện trong điện thoại có chút không bình thường. Hàn Đông đoán ra được cô ấy vì có đồng nghiệp ở ngay bên cạnh nên mới ngượng ngùng như vậy, khóe miệng không hỏi lộ ra vài nụ cười đầy ẩn ý. Có ý đùa cô ấy một chút, nhưng vẫn không kìm nổi được nữa.

- Ôi, muốn làm chút chuyện mà sao khó quá vậy. Nhớ Hàn Đông anh, không ngờ cũng phải dùng đến quan hệ tình thân.

Tắt điện thoại xong, trong lòng Hàn Đông cười khổ một trận. Sau khi biết được chuyện Phùng Chấn Hoa rất có khả năng gây rối cùng với Phương Trung từ chỗ của Hùng Chính Lâm, trong lòng Hàn Đông có cảm giác bức bách. Suy nghĩ một chút, liền quyết định bắt đầu từ chỗ của Bí thư Đảng ủy Công an Liêu Khai Vân.

Trước đây, giữa Hàn Đông và Liêu Khai Vân đã xảy ra hai chuyện không vui. Một là vì chuyện của Tào Tiểu Mao - con trai của Tào Đạo Tĩnh, khiến cho con trai của Liêu Khai Vân là Liêu Hiểu Binh bị giam ở trong trại tạm giam mấy ngày; hai là lúc trước, Hàn Đông đã đuổi cậu của anh ta ra khỏi hội nghị.

Trừ hai lần đó ra, giữa hai người không có thù hận gì lớn lắm.

Sở dĩ Hàn Đông chọn Liêu Khai Vân, chủ yếu là vì anh ta là Bí thư Đảng ủy Công an, chắc chắc có quan hệ mật thiết với Kiều Hiếu Nghĩa. Hàn Đông muốn lợi dụng mối quan hệ này để hóa giải những chuyện không vui giữa hai người. Nếu như có thể dùng Liêu Khai Vân để khai thác tin tức từ Phương Trung, vậy thì tất cả đều trở nên dễ xử lý quá rồi.

Gần hết giờ làm, quản đốc của nhà máy dệt Khương Hoành Chi gọi điện thoại đến, nói rằng việc vay vốn của ngân hàng Nông nghiệp đã được phê chuẩn, liền đặc biệt gọi điện đến để cảm ơn Hàn Đông.

- Cảm ơn thì không cần thiết. Chỉ cần anh có thể trấn an được tinh thần của các công nhân ở đó, đừng để xảy ra bất cứ chuyện gì, thì đó chính là lời cảm ơn lớn nhất rồi.

Hàn Đông không có một chút ấn tượng tốt đẹp nào đối với Khương Hoành Chi. Là một quản đốc của một nhà máy dệt, anh ta có trách nhiệm đối với tình hình của nhà máy, huống hồ trong giao tiếp, Hàn Đông cảm thấy anh ra vốn không phải là một nhà quản lý kinh doanh, anh ta mà có thể đạt được những thành tích ở trong cái nhà máy dệt mới là lạ.

Đương nhiên Hàn Đông cũng biết rằng, hiện tượng này là một hiện tượng bình thường trong doanh nghiệp nhà nước.

Lãnh đạo của doanh nghiệp nhà nước đều có cấp bậc hành chính, hoạt động sản xuất và tiêu thụ đều có kế hoạch, càng ngày càng tách xa nền kinh tế thị trường bây giờ. Đó cũng là lý do tại sao nhà nước hiện nay lại chú trọng đề ra chính sách phải tiến hành cải cách doanh nghiệp nhà nước. Nếu như tình trạng này tiếp tục phát triển, vậy thì những doanh nghiệp quốc doanh kia không bị thiệt hại mới lạ.

Nói vài câu với Khương Hoành Chi không nặng không nhẹ, sau đó Hàn Đông lại gọi điện thoại cho ủy viên thường vụ Huyện ủy, Văn phòng Huyện ủy, chủ nhiệm Hùng Chính Lâm và Trưởng ban Tuyên giáo, ủy viên thường vụ Huyện ủy Vương Hòa Bình để nói một chút về tình hình trước hội nghị Ban Bí thư, để bọn họ có tư tưởng chuẩn bị.

- Lãnh đạo, buổi tối có kế hoạch gì không?

Chu Chính cười ha ha rồi nói trong điện thoại.

Hàn Đông hỏi:

- Anh có kế hoạch gì à?

Chu Chính nói:

- Cũng không có gì. Chỉ là tôi muốn mời lãnh đạo dùng cơm thôi.

- Dùng cơm?

Hàn Đông cười cười.

- Có phải còn có người khác nữa phải không?

- Ha ha, quả nhiên là lãnh đạo có khác, quả thực là tính toán như thần.

Chu Chính cười rồi nói một cách nịnh nọt.

Hàn Đông tức giận nói:

- Bớt nói nhảm đi. Có phải là bạn học nữ của anh không?

- Lãnh đạo à, anh giỏi thật đấy!

Chu Chính kêu lên một cách khoa trương.

- Cái này mà anh cũng biết à.

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Vậy tôi không đi nữa, hai người cứ từ từ mà hưởng thụ thế giới riêng của hai người đi. Tôi cũng không có thói quen làm cái bóng đèn.

- Đừng như vậy mà lãnh đạo. Tôi thật sự rất muốn mời anh dùng cơm. Tôi rất hân hạnh nếu anh chấp nhận.

Chu Chính nói.

Hàn Đông nói:

- Tôi không đi đâu. Tối nay tôi bận rồi. Để khi khác đi.

Chu Chính liền thay đổi, không miễn cưỡng nữa, nói:

- Vậy được rồi, đợi khi nào lãnh đạo có thời gian, lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.

Hàn Đông nói:

- Tôi biết rồi, tuy nhiên tôi cảm thấy cái chức đại đội trưởng cảnh sát hình sự của anh hình như khá nhàn nhã thì phải. Trị an của huyện Phú Nghĩa tốt như vậy sao?

Chu Chính cười ha hả nói:

- Đó là điều đương nhiên. Hơn nữa, các vụ án an ninh trật tự bình thường cũng không đến lượt chúng tôi quản. Lãnh đạo anh đừng cho rằng chúng tôi nhàn nhã, thực ra có những lúc có chuyện, thì bận đến tối tăm mặt mũi ấy chứ.

- Quả thực nên để các anh bận một chút. Nếu không thì làm sao có thể giảm béo được đây.

Hàn Đông cười nói.

Hàn Đông là một người cô độc ở huyện Phú Nghĩa. Sở dĩ vừa nãy không nhận lời Chu Chính cùng đi ăn, là vì: một là thực sự không muốn đi đến đó để làm bóng đèn, hai là vì Chu Chính và Viên Thanh Yến ở cùng nhau, trước mối quan hệ vẫn chưa được xác định một cách chính thức giữa hai người, Hàn Đông mang theo sự hoài nghi nhất định đối với mục đích này.

Nhìn thấy Hàn Đông đi ra, Tả Nhất Sơn hỏi:

- Chủ tịch huyện hết giờ làm rồi à?

Hàn Đông gật gật đầu, đi xuống lầu dưới.

Điện thoại di động ở trong túi bỗng vang lên. Hàn Đông lấy ra xem, đó là số điện thoại lạ. Khi nhận điện thoại thì đó là cuộc điện thoại do Kiều San San gọi đến.

- Em ở đâu gọi điện vậy?

Hàn Đông nghi ngờ hỏi.

Kiều San San nói:

- Em đang gọi điện thoại ở trạm điện thoại công cộng. Anh mau chóng đến Vinh Châu đi, tối nay ở nhà em dùng cơm nhé!

Hàn Đông sửng sốt, hỏi:

- Sao lại có chuyện này vậy?

Kiều San San nói:

- Trước đó em đã gọi điện thoại cho ba em. Ông ấy nói tối nay Liêu Khai Vân muốn đến nhà em làm khách.

- San San, cảm ơn em.

Hàn Đông nói một cách chân thành, hiểu rằng sau khi cô ấy nhận điện thoại của mình, chắc chắn đã ra ngoài gọi điện cho Kiều Hiếu Nghĩa. Đúng lúc hôm nay Liêu Khai Vân cũng muốn đến nhà cô ấy, liền mau chóng thông báo cho mình biết.

- Ha ha, anh cảm ơn em làm gì. Em chỉ là thuận tiện gọi một cuộc điện thoại thôi.

Kiều San San vui vẻ nói. Có thể giúp được Hàn Đông, cô vẫn rất vui. Ngoài ra, Kiều Hiếu Nghĩa thẳng thắn giúp Hàn Đông như vậy, chứng tỏ thái độ của ông ta đối với Hàn Đông quả thực có sự thay đổi rất lớn so với trước đây, cũng không vì chuyện của cục Tài chính mà làm cho xấu hơn.

Hàn Đông nói:

- Vậy bây giờ anh đi đây.

Tắt điện thoại, Hàn Đông nói với Tả Nhất Sơn:

- Nhất Sơn, tôi có việc phải đi đến Vinh Châu. Anh và Thiếu Vũ không cần phải đi theo đâu.

Tả Nhất Sơn gật đầu một cách kính cẩn nói:

- Vâng, vậy ngày mai chúng tôi có phải đi đón ngài không?

Hàn Đông nói:

- Không cần đâu. Tối nay tôi sẽ tự mình quay về.

Lái xe đi đến cửa hàng tổng hợp trước để mua hai cây thuốc lá, hai chai rượu. Ngoài ra còn mua thêm một hộp sữa ong chúa loại lớn.

Thái độ của Kiều Hiếu Nghĩa đã có sự chuyển biến không ít. Đương nhiên Hàn Đông cũng thể hiện tốt một chút.

Ở trong xe vang lên một tiếng nhạc du dương. Đó là bản diễn tấu đàn vi-ô-lông mà Kiều San San thích nhất. Cô ấy đặc biệt mua băng nhạc rồi để ở trong xe. Mỗi lần nghe một cách rất vui vẻ, Hàn Đông cũng bởi vậy mà thích theo cô.

Lúc này trong lòng Hàn Đông đang suy nghĩ xem làm sao để tiếp xúc được với Liêu Khai Vân. Đương nhiên, nếu như tối nay Kiều Hiếu Nghĩa có thể ra sức hợp tác một chút, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn. Liêu Khai Vân có thể đến nhà Kiều Hiếu Nghĩa dùng cơm, chứng tỏ Kiều Hiếu Nghĩa khá xem trọng anh ta. Nói vậy lời của ông ta, Liêu Khai Vân có thể sẽ nghe theo.

“Không nghĩ nữa, dù sao cơ hội cũng đã đến rồi. Bất luận như thế nào, có được mối quan hệ với Kiều Hiếu Nghĩa, khả năng bản thân mình lật đổ Phương Trung sẽ tăng lên rất nhiều.” Hàn Trung vừa lái xe, vừa suy nghĩ: “Thực sự không được, có thể khiến cho Liêu Khai Vân ở đó.

Nửa tiếng sau, Hàn Đông đã đến thành phố Vinh Châu. Chiếc xe đi đến khu ủy viên thường vụ Thành ủy, nhân viên gác cổng đã nhận được sự tiếp đón, vừa nhìn thấy biển số xe của Hàn Đông, cũng không ngăn cản xe anh ta đi vào trong.

Tìm một vị trí đỗ xe tốt, Hàn Đông xách theo đống đồ đi ra, đi lên gác, liền nhìn thấy phía trước có một người, chính là Liêu Khai Vân.

Lúc này, Liêu Khai Vân quay đầu lại, vừa nhìn thất Hàn Đông đang xách mấy cái túi, vẻ mặt của ông ta ngẩn ra một cách rõ rệt. Tuy nhiên rất nhanh chóng trở lại bình thường, lên tiếng chào hỏi:

- Chủ tịch huyện Hàn, chào ngài...

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Sớm biết Bí thư Liêu cũng muốn đến thì đã đi cùng nhau rồi.