Người Cầm Quyền

Chương 262: Khắp nơi đều có ruồi bọ




Thấy bộ dạng chăm chú của Thẩm Tòng Phi, Hàn Đông không nén được nói:

- Vậy ông định làm thế nào đây?

Thẩm Tòng Phi nhả ra một làn khói, híp mắt nói:

- Chủ tịch Hàn, anh thấy nếu bí thư Hoàng thăng chức thì ai trong huyện này có khả năng ngồi vào ghế đó nhất?

Hàn Đông nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:

- Nếu trong huyện Phú Nghĩa có điều chỉnh thì tất nhiên là Chủ tịch Phương.

Mặc dù Hàn Đông cũng không hy vọng Phương Trung lên làm Bí thư huyện ủy, nhưng tình hình thực tế như vậy hắn cũng không thể không thừa nhận.

Hơn nữa trước đó, Hàn Đông đã trò chuyện cùng Chu Khải Kiệt cũng nhắc đến việc hy vọng huyện Phú Nghĩa duy trì tư tưởng ổn định, nói không chừng trong thành phố thật sự chỉ điều chỉnh nhỏ đối với huyện Phú Nghĩa

Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:

- Đúng vậy, sau khi Chủ tịch Phương thăng chức vị trí Chủ tịch sẽ bỏ trống.

Hàn Đông trừng mắt lên nói:

- Ông không phải để tôi tranh cử chức Chủ tịch đó chứ?

Thẩm Tòng Phi cười nói:

- Đương nhiên không phải, tôi muốn nếu Bí thư Phùng ngồi vào ghế đó thì sao?

Nhìn vẻ mặt của Thẩm Tòng Phi, Hàn Đông đã hiểu ông ta muốn mình ngồi vào vị trí chức Phó bí thư huyện ủy, như vậy cũng coi như là một bước tiến, hơn nữa đối với Thẩm Tòng Phi mà nói thì ông ta cũng có cơ hội làm ủy viên thường vụ Phó chủ tịch huyện ủy. Nếu chiếc ghế Phó chủ tịch thường vụ còn trống thì cơ hội thăng tiến của ông ta sẽ ngày càng rộng mở.

Có thể nói ý tưởng của Thẩm Tòng Phi là một mũi tên trúng hai đích.

Hàn Đông cười nói:

- Chủ tịch Thẩm, ý tưởng này của ông rất tuyệt, nhưng quá lý tưởng hóa. Nếu Thành ủy không tiến hành điều chỉnh huyện Phú Nghĩa mà hạ Bí thư huyện ủy xuống, hay cứ coi như Chủ tịch lên làm Bí thư huyện ủy. Mà chức Chủ tịch huyện lại điều người từ nơi khác đến đảm nhiệm, thì đối với tôi và ông mà nói cũng không phải là tin tốt.

Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:

- Tôi cũng đã nghĩ tới điều này, cũng không phải không có khả năng đó, nhưng đúng là vì như vậy mới cần Chủ tịch Hàn tranh cử.

Hàn Đông nghĩ đi nghĩ lại thực sự thì ý kiến Thẩm Tòng Phi đưa ra rất hay, dù sao thì Phó bí thư huyện ủy do Đảng quản lý, thêm mình lại có sự ủng hộ của mấy vị Thường ủy, mà lời nói của huyện ủy nặng tựa ngàn vàng, cứ coi như Phương Trung làm Bí thư cũng chẳng có gì đáng lo.

Hơn nữa khi hắn ngồi vào ghế Phó bí thư huyện ủy thì Thẩm Tòng Phi có thể tiếp nhận chức Phó chủ tịch thường vụ, trống một chỗ ủy viên thường vụ, thì có thể sắp xếp người của mình lên. Như vậy sau này hắn chắc chắn cầm chắc sáu phiếu trong thường vụ, đồng thời có thể thông qua Uỷ ban thường vụ nắm toàn quyền trong huyện.

Nhìn Hàn Đông đang cúi đầu trầm tư, mặt Thẩm Tòng Phi nở một nụ cười, ông đề nghị Hàn Đông như vậy quả thật là có hai mục đích, một là hy vọng Hàn Đông thăng tiến, hai là đợi Hàn Đông rời khỏi vị trí, ông có thể thăng tiến.

Đối với cách làm này, Thẩm Tòng Phi cũng không giấu diếm gì, dù sao thân làm trong quan trường ai mà chẳng muốn thăng tiến,chỉ cần có chút thủ đoạn tin chắc Hàn Đông cũng không có ý kiến gì.

“Sau này tôi sẽ dùng thủ đoạn này, không muu toan âm mưu, nên tranh thủ nhất định phải tranh thủ”, Thẩm Tòng Phi suy nghĩ trong lòng.

Hàn Đông suy tư một lát nói với Thẩm Tòng Phi:

- Ý của Chủ tịch Thẩm đúng là ý hay, nhưng việc này còn phải xem trong thành phố sắp xếp thế nào, Trưởng ban Chu của thành ủy tiền nhiệm đã gọi điện cho tôi, tôi cũng biểu đạt hy vọng duy trì tư tưởng ổn định. Cho dù Thành ủy sắp xếp thế nào tôi muốn phương lược công tác của chúng ta sau này không có gì thay đổi cả.

Giờ khắc này Hàn Đông đã đưa ra chủ ý. Cho dù ý của Thẩm Tòng Phi không tồi, nhưng nghĩ tường tận, mặc dù nhậm chức Phó bí thư là một bước thăng tiến, nhưng vị trí đó ngược lại cũng không làm nên trò trống gì bằng chức Phó chủ tịch thường vụ.

Phó bí thư huyện ủy thông thường là phân quản lý tổ chức, Đảng bộ, mà Phó chủ tịch thường vụ thì chủ yếu làm kinh tế.

Tình hình Trung Quốc hiện nay là lấy kinh tế làm chủ đạo. Chính hắn cũng không ngừng phải có thành tích, rèn luyện trong công tác thực tế mà không để ý một chút chuyện được mất.

Hơn nữa, Phó bí thư huyện ủy và Phó chủ tịch huyện ủy khác biệt không nhiều, đều là cấp phó, điều này đối với Hàn Đông mà nói trên thực tế là giống nhau.

Cách nghĩ này Hàn Đông không hề nói ra, hắn không thể làm tiêu tan tích cực của Thẩm Tòng Phi.

Theo lời Hàn Đông Thẩm Từ Phi được biết vừa rồi Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy đã gọi điện cho hắn, trong lòng càng hiểu rõ hơn khó trách Hàn Đông bình tĩnh như vậy. Hóa ra là vậy. Chuyện này cũng khó trách Hàn Đông có quan hệ mật thiết với Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Triệu Lạc như vậy, Trưởng ban tổ chức thành ủy Chu Khải Kiệt biểu hiện như vậy cũng là điều rất bình thường.

Thấy Thẩm Tòng Phi có chút ngộ ra Hàn Đông chỉ biết gượng cười.

Thẩm Tòng Phi lại hàn huyên một lúc mới hài lòng đi về.

Vừa ngồi một lúc, Tả Nhất Sơn vào báo:

- Thưa Chủ tịch Hàn, Chủ tịch Hứa đến.

- Mời hắn vào.

Hán Đông gượng cười một lát, ý đồ của Hứa Hiểu Đông chỉ sợ không khác gì Thẩm Tòng Phi.

Hứa Hiểu Đông là Phó chủ tịch huyện nhưng không nằm trong thường ủy. Lần này nếu hắn và Thẩm Tòng Phi thăng tiến vậy thì ông ta cũng có cơ hội.

Tuy nhiên phải thỏa mãn những điều kiện này không phải là dễ. Dù sao trong thành phố muốn chơi thế nào kết quả cũng khó mà đoán được.

- Chủ tịch Hàn, xin chào, tôi đến để báo cho ông tình hình công trình đường Tân Giang.

Hứa Hiểu Đông cung kính nói.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Chủ tịch Hứa, ngồi xuống nói chuyện đi.

Nhìn nét mặt ngăm đen của Hứa Hiểu Đông, Hàn Đông biết thời gian này ông ta thường lên công trường thi công đường Tân Giang.

Quả nhiên nghe báo cáo của Hứa Hiểu Đông để đảm bảo chất lượng công trình, ông ta chỉ cần không có việc gì quan trọng. Mỗi ngày đều dạo qua công trình nắm bắt tình hình và thu thập tin tức.

Hàn Đông biết tư tưởng của Hứa Hiểu Đông, nhưng lúc này không thể hứa hẹn với ông ta bất cứ điều gì. Vì vậy chỉ có thể khích lệ ông ta vài câu.

Sau khi tiễn Hứa Hiểu Đông, Hàn Đông liền gọi điện cho Chu Chính nói:

- Chu Mập, ngày mai đi ăn mừng cậu của anh.

Chu Chính cười ha hả nói:

- Vâng thưa lãnh đạo tối nay dự định thế nào đây?

Hàn Đông nói:

- Anh tự xử lý đi.

Chu Chính nói:

- Vậy tôi hẹn mấy người bạn đến ăn cơm nhé.

- Ừh, lúc đó báo cho tôi nhé.

Hàn Đông nói, Chu Chính cũng không thể mời lung tung, chắc sẽ có Trần Dân Tuyển, Xa Tĩnh Chương, Chương Trường Hà mấy người.

Không bao lâu sau Chu Chính đã gọi điện tới nói đã đặt phòng ở Long Đằng.

Hàn Đông ký hai văn kiện, nghĩ một lát liền cầm lấy điện thoại gọi cho Vương Hòa Bình:

- Trưởng ban Vương, tôi là Hàn Đông, trưa mai ông có rảnh không chúng ta đi Vinh Châu chúc mừng cục trưởng Kỷ thăng chức.

Vương Hòa Bình cười nói:

- Tôi cũng đang định gọi điện cho anh, ngày mai cùng đi nhé.

Sở dĩ Hàn Đông hẹn Vương Hòa Bình là muốn nhân cơ hội này giao lưu một chút với ông ta.

Khoảng sáu giờ, Hàn Đông đã đến Long Đằng. Tất cả mọi người đều đang đợi, nhìn thấy Hàn Đông đẩy cửa vào tất cả đều đứng dậy.

Mặc dù tất cả mọi người đều là bằng hữu nhưng cũng nên tỏ vẻ tôn kính.

Dù sao mọi người đều trong một thể chế, chức vị cao thấp đã hình thành nên chế độ cấp bậc nghiêm khắc, giống như một tiêu chuẩn vô hình khiến cho người ta phải tuân thủ.

Hàn Đông ngồi xuống, tất cả mọi người mới ngồi xuống, sau khi rượu và thức ăn lên bàn, Trần Dân Tuyển nâng chén rượu lên nói:

- Mọi người cạn chén, chúc mừng Hàn Đông sớm thăng chức.

Hàn Đông cười cười nói:

- Làm sao mà dễ dàng thăng chức như vậy được.

Hắn đương nhiên hiểu ý của mọi người, những kẻ xung quanh hắn trừ người thân thiết đều hy vọng Hàn Đông thăng chức cũng là để lôi kéo chúng lên.

Trần Dân Tuyển cười nói:

- Với chiến tích của Hàn Đông việc thăng tiến quá dễ dàng rồi.

Hàn Đông cười nói:

- Nếu lão Trần nằm trong Ban tổ chức thành ủy thì tốt rồi, có thể đề bạt với lãnh đạo thành ủy.

Trần Dân Tuyển nói:

- Đương nhiên tôi đồng ý, nhưng đợi sau khi Hàn Đông anh lên làm Bí thư thành ủy đã rồi mới đề bạt tôi.

Mọi người cười lớn, không khí có vẻ hiền hòa.

Đây cũng là điều Hàn Đông hy vọng thấy. Dù sao đây cũng chỉ gặp mặt vui vẻ, hắn cũng không muốn nghiêm túc như trong cuộc họp.

Chu Chính ngồi góc cuối, chuyên rót rượu cho mọi người. Ngồi trong số đó Chu Chính có cấp bậc thấp nhất, y làm Trưởng đồn công an chỉ tương đương với cấp tổ trưởng.

Mà Trần Dân Tuyển, Xa Tĩnh Chương, Chương Trường Hà đều là cấp Trưởng phòng, hơn nữa vị trí của ba người họ cũng rất quan trọng.

Trần Dân Tuyển là Phó trưởng ban thường vụ ban tổ chức huyện ủy, Xa Tĩnh Chương là Chính ủy phòng công an huyện, Trương Trường Hà vừa được bổ nhiệm làm Trợ lý chủ tịch huyện, lại còn cai quản các dịch vụ lao động cho Hàn Đông, chắc không lâu nữa cũng được thăng chức lên làm Phó chủ tịch huyện.

Ba người này, có thể nói là cánh tay đắc lực của Hàn Đông bây giờ.

Về phần Thẩm Tòng Phi, Hứa Hiểu Đông, Uông Hoằng Trạch trước mắt là người hợp tác, đồng minh của Hàn Đông chứ không phải thuộc hạ.

Đợi mọi người cụng ly với Hàn Đông xong, Chu Chính rót một chén rượu nói với Hàn Đông:

- Anh Đông, em kính anh một ly, sau này cũng đề bạt em nhé.

Hàn Đông cười nói:

- Chú muốn đề bạt thì phải mời lão Xa mới đúng chứ.

Xa Tĩnh Chương cười ha ha nói:

- Hàn Đông anh là lãnh đạo anh nói được rồi.

Sau khi Chu Chính và Hàn Đông cụng ly, lại nâng chén mời Xa Tĩnh Chương nói:

- Chính ủy, em phải dựa vào anh rồi.

Xa Tĩnh Chương nhấp một ngụm rượu nói:

- Ừh, cậu đợi tin đi, mấy hôm nay trong cục chuẩn bị điều chỉnh đại đội cảnh sát hình sự đấy.

Hàn Đông nói:

- Đại đội trưởng cảnh sát hình sự được chứ, Chu béo chú cụng với lão Xa một chén nữa cảm ơn đi.

Đại đội trưởng cảnh sát hình sự tương đương với chức Phó phòng đối với Chu Chính mà nói đúng là một lần đề bạt.

Chu Chính vừa nghe liền cầm lấy bình rượu rót.

Xa Tĩnh Chương nói:

- Trong cục không có vấn đề gì lớn cả, nhưng đến lúc còn qua văn phòng chủ tịch huyện thì lại phải dựa vào phó Chủ tịch Hàn rồi.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Vấn đề này không lớn, mấy ông nhanh chóng thứ hai báo lên đi.

Thứ ba tuần sau Ban tổ chức tỉnh ủy phải xuống dưới khảo sát Hoàng Văn Vận, mà trước khi chức Bí thư huyện ủy được quyết định, Phương Trung khẳng định sẽ không tự làm khó dễ hắn, hơn nữa cứ coi như Phương Trung phản đối, Hàn Đông có thể nhận được sự ủng hộ từ đại đa số trong hội nghị chủ tịch huyện.

Cho dù là mời đi ăn riêng, nhưng vô tình không biết, mọi người nói chuyện công việc ngay trước mặt, liền nhân tiện đề bạt Chu Chính.

Chu Chính trong lòng vui sướng, cười tủm tỉm rót rượu cho mọi người tỏ vẻ rất ân cần.

“Thình thịch” Bên ngoài có tiếng động, sau đó nghe thấy tiếng kêu thất thanh của một cô gái.

- Mẹ mày muốn chết à.

Một giọng nói vẻ tức giận.

Hàn Đông vừa nghe thấy không khỏi chau mày, giọng nói này rất quen chắc chắn là giọng Sa Trí Tuyên.