Người Cầm Quyền

Chương 257: Huyện lệnh cứng nhắc




Xe dồn dập tới, khiến Sa Trí Tuyên bị dọa. Y quay người định mắng Hàn Đông, nhưng lại sửng sốt, bĩu môi nói:

- Làm gì thế, muốn giết người à?

Hàn Đông lạnh lùng nói:

- Đã quên lời tôi nói hay sao?

Kiều San San mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ, nhỏ giọng nói:

- Hàn Đông, chúng ta đi thôi.

Hàn Đông gật đầu, hôn lên má cô một cái, sau đó quay đầu xe, lái xe hướng về phía bên ngoài.

Đồng thời, Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng: ‘Tên Sa Trí Tuyên này thực sự là âm hồn không tiêu tan, xem ra phải tìm một cơ hội chỉnh sửa y một chút mới được’.

Trong lòng Hàn Đông, cho dù là thế nào, Kiều San San là người của hắn, không người nào được phép có ý định gì với cô cả.

Huống hồ, lần trước Hàn Đông đã nói những lời độc ác trước mặt Sa Trí Tuyên. Nếu đã nói rồi, thì phải làm được.

Lúc này sắc mặt Sa Trí Tuyên xanh mét, cảm giác như gặp phải một nhục nhã lớn vậy. Nhìn thấy Hàn Đông giáp mặt hôn môi Kiều San San, y cảm giác vô cùng nhục nhã, nghiến răng nhìn Hàn Đông từ từ lái xe xa dần.

- Hàn Đông, anh suy nghĩ cái gì vậy?

Kiều San San nhẹ nhàng hỏi.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Anh đang nghĩ làm thế nào để xử lý Sa Trí Tuyên.

Đối với Kiều San San, không có gì là Hàn Đông không thể nói, cũng không che giấu ý định không tốt đối với Sa Trí Tuyên.

Kiều San San nói:

- Em cũng không biết y lại đến cơ quan em, trước đây chưa từng đến.

Hàn Đông cười nói:

- Việc này không liên quan đến em, anh thấy hai cha con họ là đang muốn đối phó với anh.

Sa Trí Tuyên luôn quấn quýt lấy Kiều San San. Còn Sa Ứng Lương, lại coi hắn là đối tượng để gây áp lực, lần này lại muốn cố tình giữ khoản tiền mà sở Tài chính đẩy xuống.

Điều này khiến Hàn Đông vô cùng tức giận. Nếu đã quyết tâm phải làm ra một thành tích thật tốt, Hàn Đông phải loại bỏ tất cả mọi khó khăn, dũng cảm tiến tới.

Những người dám chắn ở phía trước, nhất định sẽ bị Hàn Đông lần lượt giẫm nát.

Hàn Đông tìm một nhà hàng yên tĩnh, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, vừa ăn vừa nói chuyện. Hai người ngồi cùng nhau, dường như nói không hết chuyện, đặc biệt là Kiều San San, dường như muốn kể tỉ mỉ hết những sự việc trong thời gian này xảy ra xung quanh cô cho Hàn Đông nghe. Còn Hàn Đông cũng rất chăm chú mà lắng nghe.

- Tối nay có đi Phú Nghĩa không?

Hàn Đông cười hỏi.

Mặt Kiều San San liền hơi đỏ, nói:

- Không được, ngày mai còn phải đi làm.

Hàn Đông nhân tiện nói:

- Vậy anh ở lại Vinh Châu.

Kiều San San suy nghĩ một chút, nói:

- Buổi tối em phải về nhà.

Hàn Đông cười nói:

- Không sao, muộn một chút anh đưa em về.

Ăn cơm xong, đã gần tám giờ tối rồi. Hàn Đông lái xe, tìm một quán rượu, vừa uống rượu, vừa ngồi nói chuyện cùng nhau.

Đến mười giờ rưỡi, Hàn Đông đưa Kiều San San về đến cổng tòa nhà Ủy viên thường vụ Thành ủy.

- Hàn Đông, sáng ngày kia anh đến đón em.

Kiều San San nhẹ nhàng nói.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Được, chín giờ sáng ngày kia anh đến đây.

Nói xong, Hàn Đông nghiêng đầu, hôn lên đôi môi hồng của Kiều San San.

Kiều San San ôm Hàn Đông, hôn thật sâu.

Tuy đang ở trước cổng chính tiểu khu, nhưng cách khá xa, đèn cũng không chiếu sáng đến được, cho nên Kiều San San cũng lớn gan hơn một chút.

Hai người nhiệt tình ôm nhau, kịch liệt hôn môi.

Mấy phút sau, hai người mới buông nhau ra.

Kiều San San thở phù phù, nhỏ giọng nói:

- Em về đây.

Nói xong cô đưa tay nhéo tay Hàn Đông, sau đó đẩy cửa xuống xe.

Hàn Đông đặt hai tay lên tay lái, nhìn Kiều San San nhẹ nhàng bước xuống xe, trong lòng tràn đầy sự yêu thương.

Ở phía đường cái phía đối diện tiểu khu, có hai người đang đi tới. Trong đó có một người quay đầu, nhìn thấy Kiều San San thì hơi sửng sốt, gọi:

- San San!

Kiều San San hơi run lên, quay đầu nói:

- Mẹ!

Hàn Đông khẽ mỉm cười, nhưng không xuống xe. Lúc này xuống xe, sẽ khiến Kiều San San thêm xấu hổ.

Mẹ Kiều San San và hàng xóm tản bộ trở về. Trước đó khi đi qua xe Hàn Đông, mơ hồ có thể nhìn thấy có hai người ôm hôn nhau trong xe, trong lòng bà còn thầm nghĩ thanh niên bây giờ thật lớn gan. Lúc này người từ trên xe bước xuống lại là con gái mình, khiến bà cảm thấy mất mặt với hàng xóm, trong lòng có hơi tức giận. Còn người hàng xóm lúc này bước nhanh vào tiểu khu.

Nhìn thấy Hàn Đông lái xe đi, mẹ Kiều San San hạ giọng nói:

- San San, sao con không chú ý đến ảnh hưởng một chút?

Vừa thấy biển số xe là huyện Phú Nghĩa, bà cũng đoán được người ngồi trong xe là Hàn Đông, cho nên sự tức giận trong lòng cũng giảm bớt đi một chút. Chỉ cảm thấy Kiều San San và Hàn Đông muốn thân mật, cũng không nên chọn nơi này, bị người khác nhìn thấy nhiều cũng không tốt.

Ấn tượng của mẹ Kiều San San đối với Hàn Đông vô cùng tốt, cảm thấy người thanh niên này không những có học mà còn hiểu lễ nghĩa. Hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy đã là Phó chủ tịch thường trực huyện, thành tích sau này chắc chắn sẽ không tồi, ít nhất là tốt hơn Kiều Hiếu Nghĩa. Đứa con rể như thế, muốn tìm cũng không phải dễ.

Vì Hàn Đông, mẹ Kiều San San còn cãi nhau không ít lần với Kiều Hiếu Nghĩa. Nhưng khoảng thời gian này, dường như Kiều Hiếu Nghĩa cũng không phản đối việc hai người họ cùng nhau lắm nữa. Điều này khiến bà vô cùng ngạc nhiên, cũng khá vui mừng, lẽ nào Kiều Hiếu Nghĩa đã thay đổi suy nghĩ rồi?

Sắc mặt Kiều San San hơi ửng đỏ, nói:

- Mẹ!

- Được lắm, con bé này, cuối tuần bảo Hàn Đông đến nhà ngồi một lúc đi.

Kiều San San im lặng gật đầu, kéo tay mẹ đi về phía tiểu khu.

Vào phòng, Kiều Hiếu Nghĩa ngồi trong phòng khách xem tivi, thấy cả hai mẹ con cùng bước vào, nghi hoặc hỏi:

- Sao hai mẹ con lại đi cùng nhau?

Mẹ Kiều San San cười nói:

- Tôi gặp San San trước cửa, Hàn Đông đưa nó về.

- Ồ!

Kiều Hiếu Nghĩa ồ một tiếng, rồi lại xem tivi, dường như chưa phản ứng lại kịp vậy.

Thực ra, Kiều Hiều Nghĩa cũng biết Kiều San San sở dĩ về nhà muộn như vậy, chắc chắn là đi gặp mặt Hàn Đông. Buổi chiều lúc đi làm, ông ở trên lầu, khi nhìn xuống phía cửa sổ, nhìn thấy Hàn Đông vừa gọi điện thoại, vừa mở cửa lên xe.

Trước đây, sở dĩ Kiều Hiếu Nghĩa kịch liệt phản đối Hàn Đông và Kiều San San cùng nhau, là do suy xét trên vài phương diện. Thứ nhất Hàn Đông trẻ tuổi, còn non dại, rất dễ chịu thiệt; Thứ hai ông ta cảm nhận được tình hình thành phố Vinh Châu rất lạ, với Đinh Vi Dân là người bên ngoài đến và Sa Ứng Lương là người địa phương, thực lực không tương ứng. Mà Hàn Đông lại là người của Đinh Vi Dân, rất dễ bị áp chế xuống; Thứ ba là ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định với Lăng Tụ Giai, muốn lợi dụng quan hệ với Lăng Tụ Giai, thực hiện hy vọng xa vời là tiến thêm một bước nữa trong tương lai của mình.

Hiện tại, quan niệm của Kiều Hiếu Nghĩa đã thay đổi, chủ yếu là vì ông ta nghe được từ miệng Kiều San San rằng sau lưng Hàn Đông có Triệu Nhạc làm chỗ dựa vững chắc. Điều này không phải chỉ có Kiều San San nói, hơn nữa từ việc lần trước Triệu Nhạc đến Vinh Châu cũng có thể nhìn ra được; Ngoài ra, ông ta cũng đã từng thử rồi, những mối quan hệ mà Lăng Tụ Giai để lại, dường như không có tác dụng thực tế đối với sự thăng chức của ông ta. Dù sao Kiều Hiếu Nghĩa vừa mới thăng chức Phó giám đốc sở chưa lâu, muốn tiến thêm một bước nữa, thì phải đợi thêm một thời gian nữa mới nói được. Nhưng đợi cho ông ta đợi qua được thời gian đó rồi, những mối quan hệ đó của Lăng Tụ Giai, còn quan tâm đến ông ta nữa không?

Căn cứ vào những nguyên nhân đó, Kiều Hiếu Nghĩa liền không kịch liệt phản đối Kiều San San và Hàn Đông với nhau nữa.

Đương nhiên, ông ta cũng sẽ không ủng hộ rõ ràng, dù sao thể diện thì cũng vẫn cần, chỉ có thể lấy thái độ ngầm đồng ý mà cư xử thôi.

- Tên tiểu tử Hàn Đông này, không ngờ không đến nhà.

Kiều Hiếu Nghĩa thầm nghĩ trong lòng. Ông ta cũng hy vọng Hàn Đông có thể chủ động một chút, như vậy ông ta mới có thể hạ thang xuống được.

Mẹ Kiều San San liền kéo cô vào phòng, nhỏ giọng nói:

- Cuối tuần con bảo Hàn Đông đến nhà, ba con nhất định sẽ không phản đối.

Kiều San San nhẹ nhàng gật đầu.

Nhưng trong lòng cô, lại không quan tâm đến việc cha cô đã ngầm đồng ý cho cô và Hàn Đông cùng nhau. Nhưng phía Hàn Đông, mới là phiền toái. Nghĩ lại ông nội của Hàn Đông, là một nhà cách mạng nổi tiếng cả nước, nếu không có được sự đồng ý của ông Hàn, thì cô và Hàn Đông không thể danhh chính ngôn thuận cùng nhau được.

- Ôi, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Dù sao cho dù thế nào, chỉ cần trong lòng Hàn Đông có mình, khi hai người ở cùng nhau cảm thấy vui vẻ, mình cũng thấy thỏa mãn rồi.

Cùng gặp mặt, thân thiết với Kiều San San, khiến tâm tình Hàn Đông tốt hơn nhiều, buổi tối cũng ngủ rất ngon. Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy xấu hổ chính là, buổi tối hắn mơ một giấc mơ diễm mộng, không chỉ nằm mơ thấy Kiều San San, còn mơ thấy Yến Lâm.

- Tại sao có thể như vậy?

Hàn Đông buồn bực nói. Hắn và Yến Lâm, cũng chỉ vì lần trước lúc ở Thục Đô, khi mừng sinh nhật Yến Lâm, cùng Yến Lâm, Lục Oánh uống say, ba người đều ngủ trên sô pha. Hàn Đông trong lúc bất giác, liền xem Yến Lâm thành Kiều San San, đưa tay vào trong áo cô, nắm lấy hai khuôn ngực đầy đặn của cô bóp nhẹ một phen.

Tuy thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, Hàn Đông cũng cố ý muốn quên đi cảnh tượng này. Nhưng khi nằm ngủ, nằm mơ, thường mơ thấy Yến Lâm, trong mơ làm một số việc kiều diễm cùng cô.

Điều này khiến Hàn Đông rất buồn bực, cảm thấy tư tưởng của mình có phải quá xấu xa rồi không.

Xuống lầu, Tả Nhất Sơn và Lý Thiếu Võ đã đợi ở dưới lầu. Thấy Hàn Đông xuống, Tả Nhất Sơn nhanh chóng mở cửa xe, đợi Hàn Đông lên xe rồi, y mới lách người lên trước, ngồi vào vị trí ghế phụ.

Ăn bữa sáng xong, hơn tám giờ, Hàn Đông liền đi đến văn phòng.

Bây giờ ngoài những việc thường ngày ra, Hàn Đông chủ yếu dồn sức lực vào việc mở nơi phục vụ làm mẫu.

Theo kế hoạch của sở Tài chính, hôm nay là ngày chuyển khoản tiền hai mươi triệu tệ vào tài khoản của cục Tài chính Vinh Châu, sau đó từ cục Tài chính Vinh Châu chuyển đến phòng Tài chính huyện Phú Nghĩa. Sau đó từ phòng Tài chính huyện Phú Nghĩa chuyển đến một tài khoản tiền mặt riêng của vùng sản xuất.

Điều Hàn Đông lo lắng nhất, chính là cục Tài chính Vinh Châu. Tuy hôm qua Hàn Đông đã tỏ rõ thái độ, không đồng ý bọn họ giữ lại. Nhưng nhìn bộ dạng của Sa Trí Tuyên và Hoa Kiến Thành, nói không chừng bọn họ sẽ trực tiếp sẽ giữ lại một nửa số tiền.

Tuy Hàn Đông không sợ, nhưng hắn cũng không muốn phiền phức. Đồng thời nếu muốn làm ầm ĩ, cũng rất dễ đắc tội với không ít người.

- Thôi đi, không có việc gì lại đi tìm việc, có việc không sợ, nên làm gì thì cứ làm như thế.

Hàn Đông lẩm bẩm, lập tức gọi điện thoại bảo Trương Trường Hà đến.

Rất nhanh, Trương Trường Hà liền đến, ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Hàn Đông, cung kính nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, anh tìm tôi?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Có hai việc, thứ nhất là quy hoạch trường kỹ thuật đã có chưa, thứ hai là kế hoạch của Ban quản lý cơ sở việc làm đã có chưa?

Trương Trường Hà nói:

- Sắp xếp của trường kỹ thuật hôm nay chiều nay đưa đến, đến lúc đó tôi sẽ đưa đến cho anh xem. Việc của Ban quản lý cũng đã được sắp xếp xong rồi, tôi sẽ sắp xếp người gặp gỡ với những bộ phận có liên quan, cũng chỉ trong mấy ngày này sẽ làm xong những thủ tục có liên quan. Nhưng một phần đồng ruộng đã bị chiếm dụng, phải có hỗ trợ, phải có một khoản tiền.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Vấn đề tài chính sẽ được giải quyết nhanh thôi. Khoản tiền của sở Tài chính hôm nay sẽ được gửi xuống, đến lúc đó nên chi tiêu thì cứ chi tiêu. Các hạng mục công tác phải tiến hành đồng loạt, triển khai toàn diện. Thứ nhất là thiết kế phần cứng của khu căn cứ, thứ hai là kiến thiết phần mềm. Những tuyển dụng có liên quan, cũng có thể bắt đầu rồi.

Căn cứ theo sắp xếp trước đó, vùng nghề nghiệp sẽ tuyển một vài luật sư làm cố vấn pháp luật, sau này sẽ phục vụ cho những việc như hợp đồng lao động bên ngoài, thảo luận vấn đề lương bổng. Những vấn đề này một khi có người lao động tìm việc làm, thì có thể dùng được. Trong ký ức của Hàn Đông, đặc biệt là một số nông dân, thường là vất vả một năm, kết quả một đồng tiền lương cũng không lấy được. Chỉ có thể lấy được một tấm hóa đơn tạm bợ, gây ra rất nhiều thảm kịch. Vậy nên ngay từ khi bắt đầu, Hàn Đông liền nghĩ đến việc xây dựng những hệ thống luật pháp có liên quan, làm toàn diện một chút ngay từ khi bắt đầu, như vậy sau này triển khai cũng sẽ nhanh hơn một chút.

Sở dĩ làm hoàn thiện như vậy, một phần là vì Ủy ban nhân dân tỉnh đã xem huyện Phú Nghĩa như một vùng căn cứ mẫu. Làm tốt rồi, cũng là một chiến tích. Mặt khác, có khoản tiền ba mươi ngàn tệ, cơ bản cũng đủ dùng.

Lúc này điện thoại di động của Hàn Đông vang lên, lấy ra nhìn, là văn phòng Kỷ Quốc Hùng. Hàn Đông ngẩn người, xem ra sự việc hắn lo lắng trong lòng đã đến rồi.

- Hàn Đông, sở Tài chính đã chi tiền xuống, Cục trưởng Hoa đã đến chỗ Chủ tịch thành phố Sa để báo cáo công tác rồi.

Trong điện thoại, giọng nói của Kỷ Quốc Hùng nén lại.

Tâm tình Hàn Đông rất không thoải mái, xem ra Sa Trí Tuyên và Hoa Kiến Thành, là quyết tâm có ý định với khoản tiền kia.

- Cảm ơn Cục trưởng Kỷ, tôi sẽ cố gắng tranh thủ.

Hàn Đông cũng chỉ có thể nói như vậy.

Kỷ Quốc Hùng nói:

- Vậy được, tôi cũng sẽ báo cáo công tác với lãnh đạo.

Hôm qua hắn đã gọi điện cho thư ký của Đinh Vi Dân là Nguyễn Nhất Hiên. Nhưng xem tình hình ngày hôm nay, Hoa Kiến Thành có lẽ muốn giữ lại một nửa khoản tiền kia của Hàn Đông. Vậy thì cơ hội đến rồi, cho nên hắn định gọi điện thoại nữa, gây ấn tượng sâu hơn với Đinh Vi Dân.

Hàn Đông cúp máy, nói với Trương Trường Hà:

- Được lắm, tạm thời cứ như vậy.

Trương Trường Hà thấy Hàn Đông nghe máy rồi, thần sắc có chút không tốt, không biết xảy ra chuyện gì, định hỏi, nhưng nhịn được, đứng lên đi ra ngoài.

Hàn Đông ngồi trong văn phòng, thầm nghĩ trong lòng:

- Nếu như vậy, vậy tôi thúc đẩy một chút.

Qua khoảng nửa giờ, điện thoại trong văn phòng Hàn Đông liền vang lên. Nghe máy, chỉ nghe Phương Trung nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, khoản tiền của sở Tài chính đã được gửi xuống. Căn cứ theo chỉ thị của Chủ tịch thành phố Sa, trước tiên gửi xuống mười lăm triệu tệ. Năm triệu tệ còn lại, hai tháng sau sẽ gửi xuống.

Hàn Đông vừa nghe liền tức giận, nói:

- Phó chủ tịch huyện Phương, tôi không hề có được văn bản thủ tục nào, thiếu năm triệu tệ, tôi cũng không dễ làm việc.

Trong lòng Phương Trung rất buồn bực, Hàn Đông quả là tảng đá trong nhà vệ sinh, vừa thối lại vừa cứng. Sa Ứng Tuyên đích thân nói chuyện cũng không được, bây giờ việc khuyên bảo Hàn Đông lại rơi vào đầu ông ta, thật không thoải mái gì. Ông ta lại thở dài, nói:

- Hàn Đông à, bây giờ tài chính trong thành phố quả thật hơi khó khăn. Hơn nữa, bọn họ cũng không phải không gửi khoản tiền đó xuống, chỉ là muộn hơn hai tháng mà thôi. Cơ sở nghề nghiệp cũng không phải chỉ trong một hai tháng này mà dùng hết hai mươi triệu tệ, gửi xuống chậm đi vài ngày, cũng không sao đâu chứ. Huyện Phú Nghĩa là ở trong Thành ủy Vinh Châu, dưới sự lãnh đạo của Thành ủy Vinh Châu, cậu cũng phải có cái nhìn đại cục chứ.

Hàn Đông liền nói:

- Chủ tịch huyện Phương, cái nhìn đại cục cũng không có xung đột gì với làm việc theo quy củ. Lần này, khoản tiền đó, lãnh đạo Tỉnh ủy đều đã có chỉ đạo rồi. Phải tiền nào việc ấy, tôi không thể để khoản tiền ấy xảy ra bất kỳ vấn đề gì khi ở trong tay tôi. Nếu Chủ tịch huyện Phương không có việc gì, tôi cúp máy đây.

Phương Trung hơi sửng sốt, nói:

- Vậy được rồi.

Cúp máy, Phương Trung kinh ngạc ngồi đó, chỉ cảm thấy trong lòng là một luồng tức giận, hận không thể gầm rú một phen. Thái độ của Hàn Đông khiến ông vô cùng buồn bực, nhưng lại không thể làm gì Hàn Đông.

- Phải nghĩ cách đuổi Hàn Đông đi, nếu không, công việc của mình cũng không tiện triển khai.

Phương Trung cân nhắc trong lòng. Vốn dĩ ông ta chỉ hy vọng Hàn Đông và Hoàng Văn Vận sẽ có ngăn cách gì đó, như vậy còn có thể hình thành thế chân vạc ở Huyện ủy. Nhưng bây giờ xem ra quan hệ giữa Hàn Đông và Hoàng Văn Vận vô cùng thân thiết, thế chân vạc e rằng không thể làm được. Cho nên, ông ta liền nghĩ đến việc đuổi Hàn Đông đi, nếu không, ở trong Huyện ủy không những lời nói của ông ta không có tác dụng gì, ngay trong Ủy ban nhân dân huyện, cơ bản cũng bị mất quyền lực. Vậy ông ta làm một Chủ tịch huyện còn có ý nghĩa gì chứ.

Gọi điện thoại cho Sa Ứng Lương, Phương Trung phải cúi người, giống như Sa Ứng Lương đang ở trước mặt ông ta vậy. Hai tay ông ta nắm lấy ống nghe, cung kính nói:

- Chủ tịch thành phố Sa, vừa rồi tôi đã nói chuyện với Hàn Đông rồi…

Sa Ứng Lương tức giận nói:

- Người này thật sự là đầu muối không biết tiến lùi.

Phương Trung gật đầu nói:

- Đúng vậy, Hàn Đông từ trước đến nay không xem lãnh đạo ra gì. Chủ tịch thành phố Sa, anh xem có phải nên điều chỉnh công tác của Hàn Đông một chút không.

Sa Ứng Lương nhíu mày, nói:

- Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách.

Hàn Đông gọi điện thoại cho cục trưởng cục Tài chính Dương Nghị, nói:

- Cục trưởng Dương, sở Tài chính đã đẩy khoản tiền đó xuống chưa, khoản tiền là bao nhiêu, nhanh chuyển vào tài khoản của cơ sở nghề nghiệp đi.

Dương Nghị cung kính nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi vừa mới được thông báo, đã chuyển xuống rồi, là mười lăm triệu, tôi lập tức làm thủ tục chuyển.

Tuy trước đó, giữa Dương Nghị và Hàn Đông cũng có chút không vui, Dương Nghị cũng rất ghét Hàn Đông. Nhưng hiện tại cùng với việc địa vị của Hàn Đông được nâng lên, Dương Nghị đã hoàn toàn không dám biểu lộ hận ý thật sâu trong lòng đó ra nữa.

Hàn Đông nói:

- Tôi biết rồi, mau chóng làm tốt đi.

Cúp máy, Hàn Đông bình tĩnh ngẫm nghĩ một lát. Việc này tạm thời không thể bắt tay làm từ chỗ sở Tài chính tỉnh, phải can thiệp vào cục Tài chính thành phố trước. Sau khi kéo dài được mấy ngày, mới nói lên trên, như vậy mới có thể có được hiệu quả.

Dù sao mười lăm triệu, cũng có thể đủ dùng một thời gian. Đợi cho cục Tài chính thành phố lấy năm triệu kia xong, lại nói lên một chút, mới có thể có tác dụng được.

Nghĩ thông suốt được điều này, Hàn Đông gọi điện thoại cho Kỷ Quốc Hùng, nói:

- Cục trưởng Kỷ, vừa rồi tôi có được thông báo, cục Tài chính thành phố chuyển mười lăm triệu xuống, tôi chuẩn bị tìm đến phía thành phố mong can thiệp. Nếu thực sự không đươc, sẽ tìm đến sở Tài chính tỉnh, nếu lại không được, tôi đi tìm Chủ tịch tỉnh.

Kỷ Quốc Hùng hiểu ý tứ Hàn Đông, nói:

- Ừ, Hàn Đông, cậu làm vậy là đúng, việc gì cũng không thể tự tiện vượt cấp được.

Trong lòng y hơi kích động, thầm nghĩ cơ hội của y đã tới rồi. Chỉ cần Hàn Đông làm ầm lên, Hoa Kiến Thành chắc chắn sẽ phải rơi đài, đến lúc đó khả năng tiến thêm một bước nữa của y cũng sẽ cao hơn.

Bình tĩnh một chút, Kỷ Quốc Hùng liền gọi điện thoại báo cáo công tác cho Chu Khải Kiệt của Ban tổ chức cán bộ. Tuy có được sự trả lời là Chu Khải Kiệt không có thời gian, nhưng y cũng không tức giận.

Buổi chiều, Trương Trường Hà đến báo cáo công tác với Hàn Đông, nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, khoản tiền của sở Tài chính đã gửi vào tài khoản, chỉ có mười lăm triệu, phía thành phố đã cắt mất năm triệu.

Bây giờ y đã hiểu vì sao buổi sáng sau khi nghe điện thoại sắc mặt Hàn Đông lại không tốt lắm, thì ra là vì khoản tiền này.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý. Bây giờ có mười lăm triệu rồi, cơ bản đã đủ dùng cho giai đoạn đầu rồi. Anh phải nắm chắc thời gian để triển khai các loạt công tác.

Trương Trường Hà nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn yên tâm đi, tôi nhất định toàn lực ứng phó.

Lúc này điện thoại văn phòng Hàn Đông vang lên, Hàn Đông khẩn trương nghe máy,

- Xin chào, tôi là Hàn Đông.

- Hàn Đông à, tôi là Kiều Hiếu Nghĩa.

Hàn Đông sửng sốt, tại sao Kiều Hiếu Nghĩa lại gọi điện cho hắn, điều này cũng quá bất ngờ rồi.

Lập tức, Hàn Đông liền điều chỉnh tâm tình, nói:

- Bí thư Kiều, chào bác, bác có gì dặn dò?

Nói thật, mặc dù Kiều Hiếu Nghĩa đã không còn phản đối hắn và Kiều San San cùng nhau, nhưng Hàn Đông vẫn không có ấn tượng tốt với Kiều Hiếu Nghĩa. Nếu không phải ông ta là cha của Kiều San San, thái độ Hàn Đông cũng không thể cung kính như vậy được.

Kiều Hiếu Nghĩa nói:

- Hàn Đông, cậu và Hoa Kiến Thành ở cục Tài chính có hiểu lầm gì không. Nếu không có chuyện gì lớn, thì mỗi người nhường nhau một chút đi.

Trong lòng Hàn Đông nhất thời cảm thấy tức giận, Kiều Hiếu Nghĩa này, lại vì Hoa Kiến Thành mà gọi điện thoại đến, cũng không biết tại sao ông ta lại làm như vậy.

Hít một hơi, Hàn Đông cố gắng bình tĩnh nói:

- Bí thư Kiều, tôi và Cục trưởng Hoa trước đó cũng không có hiểu lầm gì với nhau, chỉ là về vấn đề công việc mà thôi. Lần này khoản tiền hai chục ngàn tệ mà sở Tài chính tỉnh đẩy xuống, cục Tài chính đã giữ lại năm triệu, phải mấy tháng nữa mới chuyển xuống.

- Như vậy à, những việc như thế này cũng bình thường. Cho dù ở tỉnh, cũng giống nhau cả. Nếu chỉ là kéo dài thêm một thời gian nữa mới chuyển xuống, thì cũng không có vấn đề gì lớn cả.

Hàn Đông nói:

- Nhưng khoản tiền này, Chủ tịch tỉnh Phạm nhấn mạnh là khoản tiền chuyên dùng rồi.

Kiều Hiếu Nghĩa nói với vẻ không quan tâm:

- Vậy cậu cũng có thể linh hoạt một chút mà, chỉ cần đến cuối cùng có thể thu khoản tiền đó về vị trí cũ được, thì cũng không có vấn đề gì nữa.

- Bí thư Kiều, việc này…

- Vậy đi, cứ thế thôi, có thời gian thì đến nhà ăn cơm.

Kiều Hiếu Nghĩa nói qua loa, rồi cúp máy.

Nghe thanh âm từ trong ống nghe truyền đến, Hàn Đông cầm ống nghe, trong lòng vô cùng tức giận.

Hoa Kiến Thành sao lại nối mối quan hệ với Kiều Hiếu Nghĩa rồi, điều này khiến hắn vô cùng không hiểu.

Kiều Hiếu Nghĩa mới đến thành phố Vinh Châu, lại là Bí thư Đảng ủy Công an. Theo lý mà nói Hoa Kiến Thành là Cục trưởng cục Tài chính, dường như cũng không có liên hệ gì đến y lắm.

- Hừ, việc này, tôi nhất định không thể nhượng bộ.

Hàn Đông lẩm bẩm, bấm số điện thoại văn phòng Kiều San San. Nghe máy lại là một người khác, Hàn Đông nói:

- Xin chào, làm phiền cô gọi Kiều San San nghe máy một lát.

- À, anh là ai, tìm cô ấy có việc gì?

Nghe máy là một người phụ nữ trung niên trong phòng Kiều San San, cũng chính là Phó trưởng phòng Tuyên truyền. Cô ta nghe Hàn Đông gọi với vẻ thân mật, liền đoán hắn là bạn trai Kiều San San, liền đùa giỡn một chút.

Hàn Đông không có tâm tình đùa giỡn, bình tĩnh nói:

- Phiền cô, gọi Kiều San San giúp.

- Ha ha, được rồi.

Người phụ nữ kia liền chuyển điện thoại cho Kiều San San, đồng thời thấp giọng nói:

- Rất có cá tính.

Kiều San San hơi đỏ mặt, nhận lấy điện thoại, nghe giọng Hàn Đông, liền nói:

- Có chuyện gì sao?

Hàn Đông nói:

- Anh muốn hỏi một chút, Cục trưởng cục Tài chính Hoa Kiến Thành, có quan hệ gì với nhà em?

Kiều San San sửng sốt, nghi hoặc nói:

- Không có quan hệ gì hế, sao thế, có chuyện gì?

Hàn Đông nói:

- Vừa rồi ba em gọi điện thoại đến nói chuyện của y, bảo anh đừng quá so đo về khoản tiền mà cục Tài chính giữ lại.

- Ồ…

Kiều San San cũng rất nghi hoặc, nói:

- Em cũng không biết là xảy ra chuyện gì.

- Vậy thôi đi, nếu đã không phải là thân thích của nhà em, anh nên làm thế nào thì làm như vậy được rồi.

Hàn Đông thở dài, nói:

- Chỉ sợ ba em lại không vui.

Kiều San San im lặng một lúc, nói:

- Ừ, em biết rồi.

Cô cũng bất đắc dĩ. Cô rất hiểu tính của ba mình, nếu Hàn Đông không nể mặt ông, chỉ sợ trong lòng ông sẽ không vui. Vốn dĩ mối quan hệ đã khá hòa hoãn rồi, chỉ sợ lại trở nên căng thẳng hơn.

Hàn Đông cũng rất bất đắc dĩ. Hoa Kiến Thành không biết làm thế nào tìm được mối quan hệ với Kiều Hiếu Nghĩa, lại có thể khiến Kiều Hiếu Nghĩa lên tiếng. Xem ra y cũng có chút hiểu về mối quan hệ giữa hắn và nhà họ Kiều.

Chỉ có điều, chuyện này, cho dù thế nào, Hàn Đông cũng sẽ không thỏa hiệp.

Dù sao, hắn cũng là tổ trưởng của tổ cơ sở nghề nghiệp mẫu, hắn phải có trách nhiệm với toàn bộ công việc. Hơn nữa, trước khi hắn ở đây, đã nói với Phạm Đồng Huy, phải nghiêm khắc làm theo quy củ mà sử dụng mỗi một đồng tiền. Nếu chỉ vì một cuộc điện thoại của Kiều Hiếu Nghĩa, liền đồng ý cho cục Tài chính giữ lại năm triệu kia, đến lúc đó nếu bị phát hiện, thì sẽ mất nhiều hơn được.

Lúc này, Kiều Hiếu Nghĩa ngồi trong văn phòng làm việc rộng lớn, thần sắc yên tĩnh. Vừa rồi ông ta chủ động gọi điện thoại cho Hàn Đông, chính là vì nói đỡ cho Hoa Kiến Thành. Nhưng ngữ khí của Hàn Đông khiến ông ta rất không vui. Tên tiểu tử này, quả nhiên là không bỏ qua một chút nào, bảo ông ta làm thế nào mà nói chuyện với ông bạn già được.

Một lúc sau, Kiều Hiếu Nghĩa cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm một dãy số, nói:

- Lão Cát à, tôi vừa mới gọi điện thoại cho Hàn Đông, hắn nói khoản tiền này phía tỉnh khá quan tâm.

Hàn Đông bước vào văn phòng làm việc ở Huyện ủy của Hoàng Văn Vận, nói chuyện khoản tiền một chút, rồi nói:

- Bí thư Hoàng, việc này, tôi sẽ làm việc theo lý. Tranh thủ càng sớm đưa được tiền về càng tốt.

Hoàng Văn Vận cau mày hút mấy hơi thuốc, nói:

- Việc này cậu cũng phải chú ý đến sách lược. Trong công việc sẽ thường xuyên gặp các vấn đề, cũng không thể cứ làm mạnh tay. Cậu nên tìm cục Tài chính can thiệp trước, nếu không được, có thể báo cáo với Bí thư Đinh mà.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Tôi cũng nghĩ như vậy.

Ngày hôm sau, Hàn Đông vừa sáng sớm đi vào phòng làm việc, liền tìm được dãy số điện thoại của Cục trưởng cục Tài chính thành phố Hoa Kiến Thành, sau khi gọi đi, liền nói:

- Cục trưởng Hoa à, khoản tiền của sở Tài chính lần này còn thiếu năm triệu, không biết Cục trưởng Hoa định khi nào thì gửi xuống.

Hoa Kiến Thành chau mày, nghĩ thầm rằng con người Hàn Đông này sao lại cứ quấn lấy như vậy. Bản thân y vì khoản tiền này, còn thông qua Cát Nghi Thần của Mặt trận tổ quốc, tìm đến Kiều Hiếu Nghĩa, nhờ Kiều Hiếu Nghĩa ra mặt giải quyết. Không ngờ Hàn Đông ngay cả Kiều Hiếu Nghĩa cũng không quan tâm, tiểu tử này cũng quá cứng rắn rồi.

- Phó chủ tịch huyện Hàn, xin chào, cậu yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng đẩy năm triệu xuống.

Hoa Kiến Thành khách sáo nói,

- Hôm qua tôi còn tìm Bí thư Kiều báo cáo công tác, cậu thấy đấy…

Hàn Đông nói:

- Cục trưởng Hoa, tôi đã nói rõ rồi, khoản tiền này nếu như không có thủ tục của sở Tài chính, thì không thể tham ô.

- Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng chi.

Hoa Kiến Thành tức giận này,

- Tôi còn có việc, tôi cúp máy trước.

Trên mặt Hàn Đông, lộ ra một nụ cười lạnh. Hoa Kiến Thành này nghĩ rằng đưa Kiều Hiếu Nghĩa ra, thì hắn sẽ thỏa hiệp hay sao.

Tiếp theo, Hàn Đông triệu tập cuộc họp lãnh đạo thành viên, nhấn mạnh chế độ điều lệ sử dụng tài chính. Đồng thời bảo mọi người nắm chắc công việc, tranh thủ càng sớm càng tốt làm ra được thành tích.

Sau đó, Trương Trường Hà và Uông Nhĩ Quang cầm mấy giấy tờ đến tìm Hàn Đông ký tên.

Giai đoạn trước chuẩn bị lâu như vậy, cũng tiêu hao không ít tài chính. Bây giờ tài chính ở trên đã chuyển xuống rồi, đương nhiên phải báo cáo những khoản chi tiêu tương ứng.

Đối với mỗi một chi phiếu, Hàn Đông đều thật sự chăm chú kiểm tra chính xác rồi mới ký tên.

Buổi chiều, Hàn Đông cùng với Trương Trường Hà, liền đến đến địa điểm cơ sở xem một chút, nơi đó đã được vây lại rồi.

- Trường Hà à, anh phải giám sát chất lượng công trình thật tốt, không thể để xảy ra vấn đề gì được. Ngoài ra, danh sách những người thí điểm ở thị trấn đều đã báo lên hết chưa?

- Phó chủ tịch huyện Hàn, đã báo lên một ít rồi, Chủ nhiệm Từ đang xác minh. Đợi sau khi danh sách được xác định, sẽ báo cáo cho Phó chủ tịch Hàn xem.

Hàn Đông lắc đầu, nói:

- Danh sách thì không cần đưa cho tôi xem nữa, để Từ Bác Bằng kiểm tra lại một chút, rồi phối hợp với dưới đó làm tốt mọi công tác là được rồi.

Trương Trường Hà gật đầu, lại nói:

- Vậy Phó chủ tịch huyện Hàn, đợi khi lớp bồi dưỡng được mở, mời anh đi chỉ thị.

Hàn Đông không khỏi mỉm cười, nói:

- Việc này có cái gì đáng để chỉ thị. Tuy nhiên việc này cũng có thể coi là việc lớn trong huyện, đến lúc đó tôi mời Bí thư Hoàng qua.

Vốn dĩ cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, vốn dĩ nên là việc của Ủy ban nhân dân huyện. Nhưng hiện nay Hàn Đông hiện tại càng ngày càng không có ấn tượng tốt với Phương Trung, cho nên trực tiếp mời Hoàng Văn Vận qua, khiến Phương Trung nhìn thấy cũng chỉ biết giương mắt nhìn. Cho dù Phương Trung đi theo, cũng chỉ có thể làm người đứng thứ hai.

Hàn Đông lại nghĩ tới một vấn đề, nói:

- Đúng rồi, sau khi anh xác định được thời gian, thì để ban Tuyên giáo liên hệ với cơ quan truyền thông có liên quan trong tỉnh, đến đưa tin một chút.

Trương Trường Hà cười nói:

- Đó là một ý kiến hay đấy, nếu có thể lên được nhật báo, truyền hình, thì hiệu quả tuyên truyền còn cao hơn chúng ta rất nhiều. Phần lớn mọi người đều tin vào những việc trên báo chí, truyền hình.

Hàn Đông khẽ mỉm cười:

- Đúng vậy, sau khi có bản tin liên quan, đến lúc đó sẽ đến các thị trấn thị xã để tuyên truyền, thì cũng sẽ không có nhiều người ngơ ngác nữa.

Chủ nhật, Hàn Đông đến Vinh Châu đón Kiều San San.

Đợi một lúc trước cửa Ủy viên thường vụ Thành ủy, Kiều San San nhẹ nhàng bước ra. Cô mang một cái váy màu tím, hai chân thon dài mặc một đôi tất chân, dưới chân là một đôi xăng đan màu hồng. Cô mang một cặp kính râm màu trà, mặt hơi hồng, tóc được uốn nhẹ nhàng, bồng bềnh theo từng bước chân của cô.

Kiều San San nhẹ nhàng đi tới, tràn đầy sự cao quý, quyến rũ, khiến Hàn Đông cảm thấy sự phong tình vô hạn.

Trong lòng Hàn Đông tràn đầy sự yêu thương, đợi Kiều San San lên xe, hắn không khỏi tán thưởng nói:

- San San, em thật xinh đẹp.

Kiều San San khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:

- Sự xinh đẹp của em chỉ thuộc về anhh thôi.

Hàn Đông nghe xong, trong lòng vô cùng cảm động, không kìm nổi nghiêng người qua muốn hôn cô.

Kiều San San nhớ tới lời nói của mẹ, liền quay đầu đi, nói:

- Đừng, có người nhìn đấy.

Hàn Đông nhìn quanh một chút, cười nói:

- Không có ai mà.

- Anh…

Kiều San San vung nắm tay nhỏ, đập mấy cái lên vai Hàn Đông, nói:

- Đi thôi, em muốn đi dạo phố trước.

Đợi Hàn Đông lái xe đi ra, Kiều San San lại nhỏ giọng nói:

- Hàn Đông, mẹ em bảo anh đến nhà chơi.

Hàn Đông cười khổ một chút, nói:

- Anh cũng muốn đi, chỉ sợ ba em không vui. Mấy hôm trước ông ấy gọi điện thoại cho anh, cũng bảo anh đến nhà em chơi. Nhưng, chủ yếu là vì Hoa Kiến Thành.

Vừa nghĩ đến việc Kiều Hiếu Nghĩa nói thay cho Hoa Kiến Thành, lại chủ động mở miệng bảo hắn đến nhà ăn cơm. Trong lòng Hàn Đông lại có chút không thoải mái. Kiều Hiếu Nghĩa làm như vậy, có lẽ trong mắt hắn cũng là đã bỏ hết thể diện rồi. Còn hắn lại không làm theo lời ông ta, chỉ sợ ông ta sẽ vô cùng tức giận.

- Kiều Hiếu Nghĩa này, cũng không biết ông ta làm thế nào mà lăn lộn được đến vị trí Phó giám đốc sở. Với những việc ông ta làm, cũng không phải là ‘loại người’ dễ đụng vào.

Hàn Đông thầm nghĩ, từ việc Kiều Hiếu Nghĩa vì tiền đồ của bản thân, bức bách Kiều San San đi gặp cắt đứt cái đuôi Lăng Tĩnh Nhiên, cho đến việc nói thay cho Hoa Kiến Thành lần này, trong lòng Hàn Đông triệt để không hề xem trọng Kiều Hiếu Nghĩa này rồi. Nhưng bởi vì ông ta là ba của Kiều San San, cho nên Hàn Đông chỉ có thể giấu những suy nghĩ này trong lòng, đồng thời có ý định đem chúng quên hết đi.

Kiều San San im lặng một lúc, nói:

- Hàn Đông, em cảm thấy sự việc cục Tài chính này, anh tốt nhất nên gặp mặt giải thích với ba một chút. Em nghĩ ba cũng sẽ hiểu thôi.

- Vậy được rồi, mọi việc đều nghe em.

Hàn Đông nói, vì không muốn làm khó Kiều San San, Hàn Đông vẫn phải cố gắng đi làm những việc mình không thích làm.

Kiều San San liền mỉm cười, hôn lên má Hàn Đông.

Dừng xe ở quảng trường ngũ tinh xong, Kiều San San ôm cánh tay Hàn Đông, bắt đầu vào cửa hàng này đến cửa hàng khác. Mặc dù những cửa hàng này phần lớn đều đã đi qua rồi, nhưng đối với con gái mà nói, dạo qua hay chưa dạo qua, cũng không có sự khác biệt gì lớn. Bọn họ chẳng qua chỉ là hưởng thụ một chút thú vui dạo phố mà thôi.

Ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng từ người Kiều San San tỏa ra, Hàn Đông lại suy nghĩ trong lòng. Buổi trưa đến nhà cô, làm thế nào để giải thích với Kiều Hiếu Nghĩa.

Thật ra, chuyện này cũng không khó. Nếu Kiều Hiếu Nghĩa thoải mái một chút, ông ta có lẽ cũng sẽ hiểu được cách làm của Hàn Đông. Nhưng vấn đề quan trọng là, Kiều Hiếu Nghĩa cũng chẳng có ấn tượng gì tốt với bản thân Hàn Đông. Gần đây thái độ vừa mới tốt một chút, bây giờ lại bị Hàn Đông làm cho mất mặt, có lẽ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Đi dạo một buổi sáng, mua rượu thuốc làm quà, Hàn Đông và Kiều San San lại quay lại cửa hàng Cát Ni, mời Cái Ni cùng đến nhà Kiều San San chơi.

Lên xe, Cát Ni cười nói:

- Hàn Đông, tất cả mọi người đều nói anh là Huyện lệnh cứng nhắc.

Hàn Đông cười khổ một chút, hỏi:

- Cô nghe ai nói vậy?